Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05;

Quang Anh chống cằm ngồi thẫn thờ trên bàn làm việc, màn hình laptop hiển thị trang trắng còn chưa gõ xong tiêu đề cho bài báo, cũng một tuần rồi cậu luôn ở trong trạng thái mất hồn như vậy.

Là công dân của thời đại công nghệ số, là người làm trong nghề đi đầu đưa thông tin đến với đại chúng, và nói đâu cho xa, là người có sử dụng điện thoại; Quang Anh lại quên không xin số điện thoại hay bất kỳ cách thức liên lạc nào khác với Đăng Dương. Chắc là do ở cái đảo ấy người ta quen tìm nhau chỉ mất vài ba bước chân, Quang Anh chưa từng thấy cậu cần giao tiếp với anh thông qua những dòng tin nhắn.

Chúng ta không muốn phải cô đơn, dù nhiều người ở bên cạnh Quang Anh vẫn thấy thiếu vắng khi không còn những chiều ở biển mà Đăng Dương còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời. Nhiều lần thử nịnh nọt Đức Phúc để hỏi về Đăng Dương, Đức Phúc cũng chỉ lắc đầu nói rằng bao giờ hợp đồng hoàn tất thì SH FC tự khắc sẽ thông báo với cánh báo chí.

Chứng kiến Quang Anh thở dài tới lần thứ hai mươi hai trong ngày, đồng nghiệp đồng loạt quay sang nhìn Hoàng Hùng thắc mắc, cũng vì Hoàng Hùng là người duy nhất biết được lý do. Nhận thấy Quang Anh sắp đánh mất tuổi trẻ chỉ để thở dài, còn bản thân sắp bị đồng nghiệp nhìn mòn mặt, Hoàng Hùng thảy qua cho Quang Anh một chiếc thẻ nhớ làm quà.

Nghĩ là dữ liệu công việc, Quang Anh không ngần ngại cắm thẻ nhớ vào máy của mình. Bên trong không có gì ngoài một thư mục có tên "Quang Anh và con cá trên cạn của cậu ấy" như trước đây Hoàng Hùng đã từng tuyên bố. Và dù có tên Quang Anh trong đó, đa số ảnh đều là ảnh chụp Đăng Dương trong màu áo của anh.

Ảnh trong thư mục dần tua về những ngày đầu trên đảo, Quang Anh bị thu hút bởi tấm ảnh "hai người một cá". Bởi trông nó không thể nào buồn cười hơn, Đăng Dương thì cười rạng rỡ luôn cả phần mặt trời, còn cậu thì không tự nguyện lắm bất bình cầm con cá mà anh tặng trên tay. Trông rõ là không hề hợp lý gì cả, nhưng hợp nhau.

Quang Anh đảo mắt nhìn xung quanh để xác nhận không có ai chú ý đến cậu, lén lút lấy ảnh "hai người một cá" đặt làm hình nền laptop rồi ngồi nhìn cười đến ngu ngơ. Mãi khi Hoàng Hùng không tiếng động đột ngột xuất hiện từ phía sau, Quang Anh hoảng hốt giật mạnh màn hình đóng xuống.

Nhìn vẻ lấm lét có tật giật mình của Quang Anh, Hoàng Hùng vừa cười nửa đùa nửa cố tình vạch trần:

"Tao chưa thấy gì đâu, tao thề."

Quang Anh thấy không ổn rồi, vì Đăng Dương cậu sống không ổn chút nào, đã vậy không biết Đăng Dương bây giờ hiện đang sống như thế nào nữa.

Ở một nơi khác trong thành phố Đăng Dương cũng đang chống cằm thẫn thờ nhìn ra bên ngoài trời mưa lất phất, người đại diện cũng là bố anh thì bận rộn với các loại thông tin giấy tờ. Quá trình chuyển nhượng cầu thủ phức tạp hơn rất nhiều, so với suy nghĩ chỉ cần câu lạc bộ đó bỏ tiền ra chi trả phí chuyển nhượng, rồi cầu thủ đó chỉ cần cầm áo đấu chụp một tấm ảnh là xong.

Còn hàng tá bước đàm phán trước khi đến bước kiểm tra y tế và ký hợp đồng, Đăng Dương gần như nhàn rỗi khi chỉ tập tành một mình và ngồi không ngắm nhìn đường phố.

Cũng may là quá trình đàm phán diễn ra tốt đẹp, có một điều thú vị mà Đăng Dương vừa mới hay biết, rằng Anh Tú cùng đội ngũ trợ lý của mình đã theo dõi anh từ lâu. Nếu như Anh Tú không gật đầu với SH FC thì anh ta cũng sẽ mang Đăng Dương về bất kỳ câu lạc bộ nào mình dẫn dắt mà thôi. Sự quyết đoán của Anh Tú đối với Đăng Dương là một sự biết ơn, vì có như thế bố anh đỡ cực nhọc phần nào trong quá trình trao đổi các vấn đề liên quan đến hợp đồng và quyền lợi.

"Bố có nhớ mẹ không ạ?" - Đăng Dương hỏi vu vơ, dù biết rõ kết quả là có.

"Nhớ chứ, rất nhiều."

"Thế nhớ là cảm giác như thế nào ạ?"

"Là không gặp sẽ thấy khó chịu, muốn nghe thấy giọng, muốn được ôm trong vòng tay, hoặc chỉ cần ngồi cạnh người đó thôi cũng đủ hạnh phúc rồi."

Đăng Dương gật gù tỏ vẻ hiểu. Bố anh quay về với công việc của mình. Được một lúc sau, Đăng Dương lại hỏi:

"Thế nhớ là yêu đúng không ạ?"

"Nhớ cũng có nhiều loại, nhớ người yêu, nhớ người thân, nhớ người thân quen, mức độ tùy thuộc vào vị trí của đối phương trong lòng mình. Nhưng con nói cũng đúng, có yêu có thương thì mới có nhớ."

Đăng Dương lại gật gù rồi quay về với tầm nhìn ngoài cửa sổ. Tuy nhiên mưa đã tạnh lúc lâu, chẳng còn gì để ngắm cả, Đăng Dương tiếp tục mười vạn câu hỏi của mình.

"Bố, vậy nế..."

"Anh nhớ ai?"

Lần này thì bố Đăng Dương gác bút dừng hẳn công việc để ngắt lời anh.

"Con nhớ một người ạ."

"Ừ, tôi cũng không nghĩ anh nhớ sinh vật khác loài người đâu."

Cảm nhận được sự cảm lạnh trong câu trả lời, trước khi bố hết kiên nhẫn đáp lại, Đăng Dương đành trực tiếp đi vào vấn đề chính:

"Con ra ngoài đi tìm người ta nhé."

"Trong hợp đồng có ghi cấm cầu thủ xuất hiện trước công chúng trước khi công bố chính thức được đưa ra."

Đăng Dương cau mày trước yêu cầu vô lý đó, anh chẳng phải là siêu sao bóng đá hay ngôi sao Hollywood gì cho cam, thậm chí bây giờ có ra ngoài đường mặc quần áo xuề xoà ngồi cắn xiêng bẩn cũng chẳng ai chú ý tới.

Hiểu được suy nghĩ đó, bố anh giải thích:

"Họ sợ anh chạy lung tung yêu đương ăn chơi nhắng nhít rồi sa sút phong độ, cầu thủ trẻ bây giờ dễ sa ngã lắm."

Đăng Dương vẫn cảm thấy không hợp lý, vậy là bố anh đành an ủi:

"Đợi hợp đồng hoàn tất rồi bố về với mẹ, anh nhớ ai đi tìm người đó. Quan trọng vẫn là giữ sức khỏe cho buổi kiểm tra y tế sắp tới."

Sau cùng lại là chờ và đợi, Đăng Dương nhớ Quang Anh đến phát điên rồi đây này.

***

Và, hình như người phát điên cũng không chỉ có một người duy nhất.

"Nữa hả?"

Đã là lần thứ bao nhiêu Quang Anh cũng không rõ, hôm nay không biết có gì đặc biệt mà cậu đi làm được bốn tiếng, tận năm người lần lượt đến tìm. Lê thân thiếu năng lượng trầm trọng vừa bấm thang máy xuống mười hai tầng vừa trách Đức Phúc xây tòa soạn cao ở mức độ không cần thiết, cuối cùng lần này người tìm là người giao hàng.

Trở lại bàn làm việc, Quang Anh thề cậu sẽ không rời khỏi vị trí này nữa, dù cho trời có sập xuống cũng không. Ấy vậy mà vừa hạ quyết tâm năm phút, chuông điện thoại lại reo lên. Đắn đo năm giây rồi bắt máy, số điện thoại gọi đến là của bác bảo vệ tòa nhà.

"Quang Anh xuống nhận hàng nè con."

"Con vừa nhận rồi mà ạ?"

Thấy giọng Quang Anh mếu, bác bảo vệ hình như vừa trao đổi với ai đó, rồi điện thoại được chuyền đi, giọng nói khác vang lên:

"Cậu phóng viên, tôi mang con cá trên cạn đến cho cậu này."

Chỉ cần có thế, Quang Anh ngắt máy, tỉnh cả ngủ chạy vào thang máy, bấm tầng trệt rồi nôn nóng nhìn thang máy chậm chạp bò xuống. Trong lúc đó, "con cá trên cạn" của cậu cảm ơn bác bảo vệ rồi vui vẻ đứng đợi.

Lý do Đăng Dương được phép xuất hiện ở đây là không có sự cho phép nào cả. Anh vừa hoàn tất thủ tục kiểm tra y tế, là cầu thủ trẻ lại không có tiền sử chấn thương vặt, đương nhiên Đăng Dương đủ điều kiện sức khỏe để mọi kiểm tra thông qua suôn sẻ. Nhờ những người bạn giáo sư của bố anh chèo kéo, hôm nay bố không đi cùng, vừa hay thời tiết cũng phù hợp để thả cá về biển. Đăng Dương tự nhủ anh chỉ đi một lát rồi sẽ về làm cầu thủ chuyên nghiệp của bố, miễn là không ảnh hưởng đến phong độ thi đấu.

Giữa lúc Đăng Dương còn bận suy nghĩ về cảnh gặp lại nhau, Quang Anh đã lao ra từ thang máy nắm tay anh kéo đi một mạch khỏi cửa tòa soạn. Vào một góc vắng vẻ ít người, cậu buông tay rồi trách móc:

"Sao anh dám chạy đến trước cửa tòa soạn hả? Dù không nổi tiếng đến mức phải lén lút, nhưng anh đang là tâm điểm của một vài bài báo, cổ động viên cũng đang chờ tin tức của anh. Một cầu thủ bị bắt gặp ở DPFB là điều không tốt anh biết không?"

Trước màn hỏi có, mắng có, lo lắng cũng có của Quang Anh, Đăng Dương yên lặng chỉ để nghe thật kỹ giọng nói, ngắm thật kỹ khuôn mặt có phần đỏ ửng lên vì vội của cậu. Gom nhung nhớ lại, cuối cùng Đăng Dương trả lời cho tất cả bằng một câu chẳng hề liên quan:

"Tìm được em rồi, nhớ em quá đi mất."

Lời Đăng Dương vừa thốt ra như chạm sâu đến đoạn cảm xúc giấu kín trong lòng Quang Anh, nhớ lại bản thân đã vô hồn và ngẩn ngơ ra sao trong suốt một tuần qua, tự dưng cậu lại thấy chạnh lòng.

"Em đã nghĩ anh không tìm em nữa."

Đăng Dương nhận ra, không chỉ mình anh mong nhớ, thậm chí anh còn vô tình khiến Quang Anh phải đợi chờ.

"Anh ở đây rồi mà."

Dịu dàng nơi anh làm nước mắt không còn tự chủ mà rơi xuống, Đăng Dương đưa tay đỡ lấy từng giọt rồi đem chúng khỏi gương mặt Quang Anh, đến khi anh định dùng tay mình lau đi cả nước mũi tèm nhem, Quang Anh giữ tay anh ngăn lại:

"Bẩn."

"Tay anh sạch lắm."

"Nước mũi bẩn."

Quang Anh không có chê tay anh bẩn, anh nhầm lẫn kiểu gì mà lại nghĩ tay anh bẩn?

"Anh xin lỗi."

"Anh có lỗi gì mà xin."

"Anh không giữ lời, để em đợi lâu."

Quang Anh vốn chưa nói, nhưng Đăng Dương lại như thể đọc được tất cả nhớ thương và tủi thân trong lòng cậu. Thấy Đăng Dương định xin lỗi thêm lần nữa, Quang Anh ngắt lời:

"Em khóc vì vui mà."

Đăng Dương vẫn không an tâm trong lòng, vậy là Quang Anh nhoẻn miệng cười:

"Anh hệt như mẹ em, thấy em khóc là hoảng hốt cả lên."

"Sao lại so sánh anh với mẹ em. Anh không có cửa để nhận mình thương em nhiều hơn mẹ em đâu. Mẹ em mới là người yêu thương em nhất cuộc đời."

Quang Anh thấy không ổn rồi, hay là cậu bắt anh về nhà rồi giới thiệu với mẹ cậu rằng cái người này đang mập mờ với con, nhưng lại không thề non hẹn biển sẽ là người yêu con nhất trên đời, còn dạy con rằng mẹ mới là người yêu thương con nhất trên đời.

Ý nghĩ mới kịp loé lên, Quang Anh còn chưa bắt lấy Đăng Dương về khoe với mẹ thì điện thoại anh đổ chuông. Nét mặt Đăng Dương chuyển từ bình tĩnh sang gấp gáp:

"Thôi xong, bố anh gọi. Chắc ông biết anh lén trốn ra ngoài rồi."

"Vậy anh nhanh về đi."

Quang Anh nói vậy, nhưng tay cậu vẫn giữ lấy góc áo Đăng Dương. Rõ ràng vừa dạy người ta về tình yêu thương trong gia đình, vậy mà vì một cái góc áo bị nắm thôi Đăng Dương chỉ muốn mặc kệ cơn tức giận của bố ở lại với Quang Anh thêm chốc nữa. Cả hai cứ đứng như vậy, mãi khi chuông điện thoại vẫn kiên trì réo rắt, cuối cùng Quang Anh đành buông áo Đăng Dương ra.

"Anh về đi."

"Quang Anh."

"Dạ."

"Trừ khi em không còn muốn gặp anh, không có chuyện anh không muốn tìm gặp em đâu."

Thật ra Đăng Dương không cần giải thích cậu cũng biết mà, nhưng vì anh khẳng định, cậu có thể yên tâm đợi đến lần gặp tiếp theo rồi.

***

Vài ngày sau, buổi ký kết hợp đồng được diễn ra, Đăng Dương chính thức trở thành cầu thủ của SH FC, thông tin sẽ sớm được công bố với truyền thông. Đăng Dương vẫn được mặc số 10 như khi ở đội bóng cũ, đội hình SH FC từ trước đến nay vẫn luôn bỏ trống chiếc áo số 10; ngược đời khi không ai muốn tranh số áo quý giá đó cả, như thể số 10 vẫn đang chờ đợi một người thực sự thuộc về nó.

Xả vai huấn luyện viên nghiêm túc như khi chụp ảnh với tân binh, Anh Tú vui vẻ khoác vai Đăng Dương lôi đi. Còn Đăng Dương thì vừa mới hay biết, đặc sản chào đón tân binh của SH FC, cũng là thủ tục kết nạp vào đội sắp sửa diễn ra với anh, ngay lúc này.

"Sẵn sàng chưa nhóc?"

"Trông thầy còn hào hứng hơn em."

"Mày là tân binh, tao là tân huấn luyện viên, đều là người mới lần đầu được trải nghiệm buổi đón tân binh này, đương nhiên là hào hứng rồi."

Anh Tú nói đúng, nhưng không thể so sánh như vậy được. Vì Anh Tú nắm trong tay mọi người, còn Đăng Dương thì sắp bị mọi người nắm trong tay.

Ra khỏi phòng ký kết đến sân tập trong trung tâm huấn luyện, trước mắt hai "người mới" là đội hình tiêu biểu của SH FC đứng thành hàng ngang như khi chờ sút luân lưu, ngay giữa trung tâm đội hình là đội trưởng Trần Minh Hiếu mà Đăng Dương chỉ mới được thấy qua báo chí. Đáng lo lắng là mặt ai trông cũng có vẻ nghiêm trọng. Đăng Dương cúi người chào, đội trưởng Minh Hiếu cất giọng:

"Thứ nhất, ở đây xưng hô thoải mái, gọi nhau sao cũng được nhưng đừng leo lên đầu người khác. Thứ hai, khi thi đấu, ai phạm lỗi dẫn đến bàn thua hoặc bỏ lỡ cơ hội ngon ăn sẽ phải dọn sân tập một tháng. Thứ ba về thủ tục gia nhập đội, đơn giản có ba thử thách, trong số bọn này sẽ chọn ngẫu nhiên ba người để thử thách cậu. Giờ cậu có thể đi khởi động rồi, có câu hỏi gì không?"

Đăng Dương không thắc mắc gì thêm, Minh Hiếu ra hiệu cho đi lấy bóng khởi động. Đăng Dương vừa đi khỏi, ngài đội trưởng phụt cười:

"Sao? Thấy diễn tốt không? Đáng sợ không?"

Đội trưởng tiên phong, cả đội đồng loạt thở ra xả vai ma cũ nghiêm khắc. Sau kỳ chuyển nhượng nào họ cũng cố tình làm vậy với tân binh mới, chỉ để ra oai đúng phong cách đội bóng hùng mạnh bậc nhất thôi, sau này khi đã hòa nhập thì đâu lại vào đấy.

"Đứa nào muốn thử thách không?"

Đội trường vừa dứt lời, Bảo Khang đưa chân phải còn đang băng cổ chân ra, Thượng Long tiếp chiêu đưa chân trái băng cổ chân giống hệt. Minh Hiếu chỉ biết cười trừ, cặp hậu vệ cánh của đội ăn ý đến nỗi có đau cũng đau theo cặp, bù trừ đứa chân trái, đứa thì chân phải. Hàng hậu vệ giờ chỉ còn Hải Đăng đủ khả năng thực hiện thử thách.

Anh Tú hào hứng giúp cả đội gọi Đăng Dương trở lại cho thử thách đầu tiên. Hải Đăng đưa tay ra đập tay với bạn mới một cái, đẩy bóng đến chân Đăng Dương rồi nháy mắt:

"Xỏ háng tao đi."

Cả đội đồng loạt huýt sáo. Ai cũng biết điều xấu hổ nhất đối với cầu thủ là bị đối phương xỏ háng. Hải Đăng làm vậy, một là giỏi nên tự tin, hai là thích tự rước nhục về mình.

Bầu không khí dần náo nhiệt. Đăng Dương sử dụng chân phải không thuận đảo bóng sang phải. Hải Đăng bình tĩnh phán đoán rồi cố tình để hở cũng là bên phải, di chuyển từ từ lùi ra phía sau, tập trung nhìn vào mắt Đăng Dương. Rồi Đăng Dương đột ngột đổi hướng sang trái vọt đi, Hải Đăng như đã đoán trước nước đi của Đăng Dương mà nhẹ nhàng khép góc rồi tắt được bóng dễ dàng.

Hải Đăng tiến tới đập tay với Đăng Dương lần hai rồi cất lời khen ngợi:

"Khá lắm ông bạn."

Đăng Dương cũng tỏ ra thích thú với kỹ năng của đối phương:

"Sao cậu biết tôi thuận chân trái?"

"Lúc chuyền bóng cho cậu tôi đã để ý thấy, khi nhấc chân lên để giữ bóng lại cậu dùng chân trái."

Nhìn có vẻ đây là tình huống mà Đăng Dương cố tình dùng chân không thuận để đánh lừa đối phương rồi đột ngột chuyển hướng bóng tăng tốc để qua người, nhưng thực ra anh cũng đã đoán được Hải Đăng sẽ không bị lừa. Lần này, họ chỉ thi nhau ở kỹ thuật và sự nhanh nhạy.

"Sau này việc bảo vệ khung thành để tôi lo, việc của cậu là ghi bàn."

Hải Đăng cười rồi nói với Đăng Dương như thế trước khi về lại hàng. Đăng Dương cũng cười, nhận ra tập thể này không hề đáng sợ như những gì họ cố thể hiện nãy giờ.

Ở thử thách thứ hai, đến lượt tuyến tiền vệ và tiền đạo. Tuấn Tài đã quá dày dặn kinh nghiệm, quyết định nhường cơ hội cho lứa trẻ thể hiện. Minh Hiếu như mọi lần có người mới gia nhập đội, đội trưởng Trần không có ý định nhập cuộc. Thái Sơn xung phong, nhưng Anh Tú không cho phép vì mắt cá chân của cậu ta chỉ vừa mới lành. Còn Quang Hùng và Công Dương đang trao đổi ánh mắt, sau cùng Quang Hùng nhảy ra khỏi hàng ghi danh.

Cụng tay với Đăng Dương một cái coi như chào hỏi, Quang Hùng vừa nhận được bóng đã thu lại vẻ hiền lành vốn có, nhếch mép để lộ nụ cười ranh mãnh:

"Catch me if you can."

Nói rồi Quang Hùng sọc thẳng về phía khung thành, Đăng Dương hiểu ý ra sức đuổi theo, tuy nhiên tốc độ của Quang Hùng thực sự rất đáng kinh ngạc. Cuối cùng Đăng Dương vẫn không phải là đối thủ của Quang Hùng, trơ mắt nhìn cậu ta dễ dàng đưa bóng vào lưới.

Minh Hiếu vỗ vai Đăng Dương an ủi:

"Sau này Hùng có đang ở giữa sân thì cũng đừng ngần ngại chuyền bóng, anh ấy bức tốc là sẽ kịp thôi. Cổ động viên gọi ảnh là đứa con của thần gió, anh cũng không đuổi kịp."

Thử thách cuối cùng được giao cho thủ môn của đội là Trường Sinh quyết định. Khác với vẻ thách thức của Hải Đăng và Quang Hùng, anh Sinh lại tỏ ra lành hơn:

"Em chỉ cần đỡ được pha phát bóng của anh thôi, không cần làm gì đâu."

Đăng Dương lén thở phào nhẹ nhõm, nhen nhóm hi vọng thử thách thành công đầu tiên trong ngày. Nhưng phản ứng của mọi người lạ lắm, chẳng hạn như Minh Hiếu vừa hét lên:

"Anh Sinh, cẩn thận chân cẳng không thì lại chết chìm trong biển nước bọt."

Chưa để cho Đăng Dương hiểu, Trường Sinh bắt đầu lấy đà, nhưng đó không phải là pha phát bóng lên thông thường, nó giống sút thẳng hơn, chỉ nghe tiếng giày va chạm với bóng thôi đã biết lực sút mạnh như thế nào.

Theo bản năng, Đăng Dương bật nhảy định đỡ bóng bằng ngực, nhưng không may điểm chạm lại là đầu. Đăng Dương vừa thấy Anh Tú đá vào mông Trường Sinh một cái, đội trưởng Trần thì bảo rằng "chết anh rồi anh Sinh ơi", còn Đăng Dương ngã ra sân trong tình trạng choáng váng đầu óc.

Đội ngũ y tế lập tức ập vào sân sau cú bóng choáng người. Anh bác sĩ của đội nhanh nhẹn xem xét vết thương rồi ngoắc tay ra hiệu cho ai đó, chỉ thấy anh Sinh cao to ôm trái bóng đứng cuối đầu, cậu bác sĩ vừa xử lý vết bầm cho Đăng Dương vừa mắng:

"Em nói với anh lần thứ bao nhiêu rồi hả anh Sinh? May là thằng nhóc này khỏe mạnh chỉ bị choáng thôi không cần phải vào trong nằm chờ tỉnh. Nếu thấy bản thân sút tốt như vậy để em giúp anh gửi đơn lên xin ban lãnh đạo duyệt tiền mua thủ môn mới, rồi anh chuyển hẳn sang làm tiền đạo nhé? Còn lần nào nữa em sẽ giải phẫu anh ra như giải phẫu ếch đó."

Đăng Dương dù đang cảm thấy choáng cũng phải bật cười, không khác Đăng Dương, cả đội ai nấy đều đang che miệng cười. Rõ đội trưởng đã dặn trước rồi mà anh thủ môn đâu có nghe. Đăng Dương bị cóc đầu một cái:

"Cười cái gì? Không đau à? Lực sút mạnh quá thì bỏ đi còn đỡ làm gì? À tôi quên cầu thủ mấy người ham bóng lắm, không bỏ lỡ tình huống nào đâu. Sao rồi? Còn choáng không? Mà thôi, còn cười được là chưa mất ý thức, nhưng dù sao cũng phải kiểm tra cụ thể. Cần cáng không? Thôi thôi, để kêu anh Sinh làm chuộc lỗi đi. Anh kia, còn không mau đến đỡ thằng nhỏ vào trong kiểm tra?"

Sau màn hỏi thăm, tự trả lời, tự dặn dò, tự quyết định, cậu bác sĩ xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất. Đăng Dương chưa mở miệng được lần nào, anh Sinh cười cười giải thích:

"Nó là Phong Hào, bác sĩ của đội. Dù nói hơi nhiều nhưng giỏi, nhìn vậy thôi chứ ai cũng sợ nó cả, nhất là thằng Sơn. Anh xin lỗi em nhé, anh không cố ý sút mạnh vậy đâu."

"Không sao ạ, em khỏe như trâu."

Và đúng như Đăng Dương nói, qua quá trình kiểm tra chi tiết, Phong Hào xác nhận Đăng Dương không sao. Chỉ có vết bầm trên trán là hơi nặng, chạm vào sẽ thấy đau, vì vậy huấn luyện viên Anh Tú và đội trưởng Trần cho phép Đăng Dương về sớm để nghỉ ngơi.

Đăng Dương chưa vội tan làm, bố cũng về với mẹ rồi, ở nhà một mình buồn lắm. Anh đành ngồi lại với Phong Hào nghe giải thích thêm về tình trạng của bản thân.

"Sau này trong đội ai bắt nạt em cứ qua tìm anh, anh bảo kê. Còn về tình trạng hiện tại thì không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị choáng thôi, nhưng kỹ hơn thì vẫn cần người ở cạnh theo dõi phòng trường hợp xấu nhất."

"Nhưng em sống một mình ạ."

Phong Hào chợt nhớ ra Đăng Dương là cậu trai tỉnh lẻ vừa chuyển đến đây không lâu và sống một mình. Lương tâm lương y thì không cho phép Phong Hào bỏ rơi Đăng Dương.

"Nếu em không ngại thì về nhà anh, anh chỉ có một đứa em sống chung thôi, quan trọng là tiện theo dõi em. Rồi, cứ quyết định vậy đi."

Đăng Dương định từ chối, nhưng Phong Hào dùng chiêu tự hỏi và tự quyết định. Rốt cuộc Đăng Dương cũng theo Phong Hào ra về. Căn hộ của Phong Hào cách sân tập ba mươi phút đi xe, không phải khu sầm uất của người giàu và nhộn nhịp hàng quán. Phong Hào tùy tiện đưa Đăng Dương chìa khoá nhà rồi đi mua đồ ăn tối. Đăng Dương cẩn thận mở cửa vào nhà, bên trong tối om, chắc hẳn bạn cùng nhà của Phong Hào chưa về.

Đăng Dương ngồi xuống ghế ngả lưng về phía sau để đầu óc được thư giãn, chợt cảm thấy đúng đắn khi theo Phong Hào về đây, dù sao thì cũng ấm cúng và vui vẻ hơn là phải lủi thủi một mình. Bỗng có cục bông trắng muốt chậm chạp bò lên chân anh:

"Meow."

Chiếc mèo kêu lên một tiếng rồi dụi đầu vào người Đăng Dương ngủ ngon lành. Bọn mèo thường khinh thường con người lắm, hiếm có đứa nào hướng ngoại được vậy. Đăng Dương khẽ nhúc nhích định cho nó tư thế nằm thoải mái hơn, lại vô tình làm bé mèo xém lăn khỏi người anh. Vội lấy tay đỡ nó lại, Đăng Dương không còn dám cử động nữa; chạm vào mũi nó, anh cười rộ lên, cái lần trên thuyền đánh cá Quang Anh cũng lăn vài vòng xém thì té nhào như vậy, nếu anh không kịp giữ lại chắc sẽ sưng đầu cho mà xem.

Đó, lại nhớ Quang Anh nữa rồi.

Ít lâu sau, có tiếng bấm cửa nhà. Đăng Dương không dám quay người lại vì chiếc mèo vẫn đang ngủ ngon, do vậy mà không phát giác có ai đó sà vào ôm anh từ phía sau.

"Anh Hào, em đói."

Chất giọng này, cảm giác này. Đăng Dương không thương tiếc thả bé mèo xuống ghế sô pha, người kia cũng cảm thấy điều gì đó sai sai. Cả hai không hẹn quay lại nhìn nhau:

"Quang Anh?"

"Đăng Dương?"

Đăng Dương ngơ ngác, Quang Anh cũng vậy.

"Sao em/anh lại ở đây?"

Đúng lúc đó thì Phong Hào đẩy cửa bước vào nhà, cả hai quay sang nhìn Phong Hào, Phong Hào vẫn bình tĩnh như không có gì:

"Gì? Làm sao?"

Đăng Dương chưa hết ngạc nhiên thì Quang Anh đã vội kéo Phong Hào đi.

"Em nhờ anh để mắt tới Dương chứ đâu kêu anh mang anh ấy về nhà ạ."

"Mày tự để mắt đi, không thấy gì à?"

"Hả?"

"Đăng Dương của mày mới ăn banh sưng hết cả đầu kia kì..."

Chưa nói hết câu, Quang Anh đã bỏ Phong Hào lại trong phòng rồi chạy ra ngoài. Phong Hào nhún vai, tốt thôi, đỡ phải trông tân binh của đội, có người khác trông rồi.

Quang Anh trở ra ngoài, lúc này Đăng Dương đang yên ổn ngồi chơi chung với em mèo kia để đợi một em mèo khác.

"Anh có làm sao không?"

Đăng Dương nghĩ ngợi một lúc mới trả lời:

"Anh không sao."

"Nói xạo."

Biết không thể giấu được Quang Anh khi anh đã vào nhà cậu, Đăng Dương thật thà:

"Anh ra mắt đội bóng mới thất bại ê chề rồi."

Quang Anh chợt chẳng biết phải an ủi Đăng Dương ra làm sao. Đăng Dương cũng không muốn cậu phải nghĩ nhiều, anh đổi chủ đề:

"Nhà tắm ở đâu nhỉ? Anh cần gội hết xui xẻo này xuống."

Quang Anh dắt Đăng Dương vào phòng mình, để mặc anh tự nhiên nhìn đông ngó tây trong phòng cậu. Đứng trước tủ đồ, Quang Anh lại càng bối rối hơn, đồ của cậu sẽ không vừa với anh. Nghĩ một lúc lâu, Quang Anh quyết định lấy ra bộ đồ được đặc biệt giấu trong tủ. Ở trong tủ đồ của cậu, nhưng thực ra đồ là của Đăng Dương. Đúng vậy, đó chính là bộ quần áo thi đấu anh cho cậu mượn.

Quang Anh e ngại gãi đầu:

"Ngại quá, đồ là của anh nhưng toàn mùi của em mất rồi."

Trái với lo lắng của Quang Anh, Đăng Dương có vẻ hớn hở, anh nhận lấy đồ rồi chạy vọt vào nhà tắm, vui như mở cờ trong bụng. Đưa áo lên mũi ngửi, ừ thì, mùi của Quang Anh thì càng thích chứ sao.

Buổi ăn sau đó tâm trạng Đăng Dương vui vẻ hơn hẳn. Phong Hào có vài lần thắc mắc tại sao quần áo của Quang Anh mà Đăng Dương mặc vừa, tại sao Quang Anh lại in tên Đăng Dương lên áo, những lúc đó Đăng Dương sẽ nhe răng cười, còn Quang Anh thì nhất định không cho Đăng Dương kể.

"Thế tối nay hai đứa mày ngủ chung cho dễ giữ bí mật nhé, anh ngủ một mình."

Phong Hào trả thù, Quang Anh không kịp từ chối, Đăng Dương không có ý định từ chối. Phong Hào tự xem như chuyện đã an bài.

***

Đêm, Quang Anh và Đăng Dương chen chúc nhau trên giường của Quang Anh - người vốn không thích chia sẻ đồ của mình với người khác. Chen chúc không phải vì giường nhỏ, càng không phải vì hai đứa quá to xác, mà là do Trần Đăng Dương cố tình kè kè nằm sát Quang Anh. Cậu nhích một chút, anh sẽ nhích hai chút. Đến khi Quang Anh đã ở sát mép giường, cậu thực sự phát bực lên:

"Anh bị làm sao vậy hả?'

"Sụyt, nhỏ tiếng thôi, anh Hào thức giấc đó."

"Hào cái gì, gọi cảnh sát đi, chịu hết nổi rồi. Một là anh nằm xa ra, hai là xuống đất nằm."

Đăng Dương vậy mà lại chọn ôm gối xuống đất nằm, tay vân vê vẽ vài vòng tròn vô nghĩa trên nền nhà, cố tình lầm bầm xuýt xoa như để Quang Anh nghe thấy:

"Nhớ bố mẹ quá, may mà còn có Quang Anh, nhưng em ấy lại hắt hủi mình. Lúc chiều thì ăn chọn một cú phát bóng, đến tối phải nằm dưới đất ngủ. Dù mình có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn thấy cô đơn buồn tủi."

Quang Anh nghe rất rõ dù người kia đang nói với danh nghĩa "nói thầm". Cậu thở ra một hơi, Trần Đăng Dương đúng là trẻ con.

"Dương. Anh lên đây nằm đi."

Chỉ đợi có thế, Đăng Dương nhảy phốc lên trên giường. Nhưng anh chưa kịp sấn tới thì Quang Anh đã lấy đâu cái ống kính máy ảnh đặt ở giữa, cậu chừng mắt với Đăng Dương:

"Ống kính của Hoàng Hùng, có giá bằng một tháng lương của anh và em cộng lại, nếu anh không muốn vừa mất tiền vừa bị chửi thì nằm yên ở đấy đi."

Vô dụng thôi, trời có sập Đăng Dương cũng chẳng sợ. Hoàng Hùng nổi giận thì anh sẽ ôm chân Đỗ Hải Đăng cầu cứu, dù gì cả hai cũng là đồng đội mới của nhau. Nhưng chuyện ngủ chung nếu không là đêm nay, để tới ngày mai chắc chắn Quang Anh sẽ đuổi anh về.

Rắc.

Âm thanh vỡ giòn tan khiến Đăng Dương và Quang Anh ngừng toàn bộ hoạt động. Đăng Dương không cảm xúc cầm đứa con bạc tỷ đã không còn lành lặn của Hoàng Hùng trên tay. Quang Anh chớm nghĩ tới một tháng lương sắp biến mất thì muốn khóc tới nơi.

Tức giận, Quang Anh lấy gối đập túi bụi vào người Đăng Dương, đương nhiên là trừ vùng đầu, Đăng Dương không nỡ đánh lại cậu mà chỉ lấy tay phòng thủ, giọng anh năn nỉ với âm lượng có hơi to:

"Tha cho anh đi, anh không cố ý. Anh sẽ chịu trách nhiệm mà."

Vừa hay vốn chỉ định qua kiểm tra tình trạng sức khỏe của Đăng Dương, nhưng lại nghe được thứ không nên nghe thấy, Phong Hào hoảng hốt đẩy cửa xông vào phòng:

"Chịu trách nhiệm cái gì cơ? Hai đứa mày, đừng có nói là mày làm em tao có bầu rồi nha thằng Dương?"

Cái gối trong tay Quang Anh bị thả rơi xuống đất, Đăng Dương bất giác chuyển tầm nhìn xuống bụng Quang Anh rồi nuốt nước bọt cái ực, Phong Hào hoang mang ngoài cửa. Quang Anh hét lên trong sự bất lực tột cùng:

"Trần Đăng Dương đi ra khỏi phòng tôi, anh Hào từ giờ đừng có đọc ABO nữa. Làm ơn để tôi được ở yên một mình đi."

***

Đăng Dương bị đuổi ra khỏi phòng hiện đang phải co ro lạnh lẽo ngoài phòng khách với cái chăn mỏng dánh mà Quang Anh còn thương tình quăng cho. Ngoài đường hàng quán vẫn tấp nập dù đã gần nửa đêm, có quán ăn nọ phát đi phát lại một bài nhạc, và Đăng Dương cảm thấy hệt như đang nói đến anh.

Hãy ở lại với anh
Thêm một ngày nữa thôi
Vì anh không muốn
Phải ngủ một mình đêm nay đâu

Gác tay lên trán nghĩ kĩ về những gì đã xảy ra trong ngày, Đăng Dương thở dài thườn thượt. Anh thất bại cả ba thử thách của đồng đội mới, trước mặt mọi người lãnh trọn một trái bóng rồi nằm lăn quay ra. Ai cũng nghĩ mình tài giỏi cho tới khi gặp được người khác giỏi hơn, những ngày tháng sắp tới còn phải nỗ lực hơn nữa để theo kịp mọi người, không chỉ là tập trung chuyên môn, còn phải học cách hòa nhập với môi trường mới, đồng đội mới.

Thú thật, Đăng Dương có chút nhớ thương hòn đảo của mình, không biết bây giờ mọi người đã bắt đầu tập luyện cho mùa giải mới chưa nữa. Nghĩ vậy, Đăng Dương lấy điện thoại bấm gọi cho cậu bạn đội phó mà bây giờ có lẽ đã thay anh làm đội trưởng. Đầu dây bên kia bắt máy chỉ sau vài tiếng tút:

"Thằng đội trưởng, mày không ngủ thì cũng phải để tao ngủ chứ hả?"

Đăng Dương cười rộ lên vì ba chữ "thằng đội trưởng", trong lòng mọi người, anh vẫn là đội trưởng của họ.

"Tao nhớ tụi mày quá."

"Tao cũng nhớ mày lắm, đội trưởng."

Cuộc trò chuyện kéo dài, mặc cho cậu bạn kia lâu lậu lại mắng Đăng Dương khuya rồi không cho ai ngủ cả. Anh cùng cậu ấy cười đùa vui vẻ với nhau, nói chuyện cũng hợp và hiểu ý vô cùng. Đăng Dương còn vén tóc lên cho cậu ấy xem vết bầm, bên kia phản ứng xuýt xoa quan tâm.

Và, có ai đó mới vài phút trước muốn được ở một mình trong phòng bây giờ lại cảm thấy không vui. Cuốc điện thoại kéo dài, người nọ tâm tình nhộn nhạo khó mà đi ngủ được.

Đợi mãi cho đến khi âm thanh nói cười của Đăng Dương tắt hẳn giữa màn đêm, thay vào đó là nhịp thở đều đều mệt mỏi, Quang Anh đẩy cửa phòng ra ngoài. Đăng Dương so với chiếc sô pha chỉ rộng lớn với việc để mấy con mèo của Phong Hào nằm lười trông rất thừa, ý là thừa chân ra ngoài hẳn một khúc.

Quang Anh ngồi xuống cạnh Đăng Dương, nhẹ nhàng vén tóc mái của anh lên xem kỹ vết bầm, để rồi cậu nhận ra trông nó nặng đến mức chẳng dám chạm vào, sợ anh sẽ vì cơn đau nào đó tỉnh giấc. Chợt Đăng Dương khẽ cựa mình, cậu rời tay khỏi đám tóc mái của anh bỏ chạy về phía bên kia bàn. Không biết đã là lần mấy thứ rồi, Quang Anh thêm lần nữa không tự chủ được hành động của mình khi ở gần Đăng Dương.

Khoanh tay rồi gác cằm lên đó, chẳng để làm gì khác ngoài việc ngắm Đăng Dương, Quang Anh thấy trong lòng cậu xót xa. Rõ ràng Đăng Dương không cô đơn, nhưng anh lại cô đơn, ít nhất là anh cần được ngủ trong phòng để cảm thấy ấm áp và thoải mái hơn.

Bắt đầu tự trách, Quang Anh đắn đo giữa việc gọi Đăng Dương dậy kêu anh vào phòng ngủ, hoặc khiêng Đăng Dương vào. Chẳng có cách nào tốt cả, nghĩ mãi, cậu ngủ gật trên bàn. Hình như nếu trước mắt Quang Anh là Đăng Dương, thì cậu hoàn toàn an tâm để nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trời đêm trở lạnh, Đăng Dương thức giấc vì bàn chân thừa ra ngoài không có gì che chắn của mình. Thị lực của anh không hẳn là tốt, dù sao thì vẫn đủ để nhìn thấy một con mèo không phải của Phong Hào đang cuộn mình ngủ gục. Đăng Dương đổi vị trí để ngồi xuống phía đối diện Quang Anh, thử học theo tư thế ngủ của cậu, rồi bắt đầu thấy mỏi.

"Vậy mà em cũng ngủ được nữa hả?"

Đăng Dương khẽ mắng như vậy trước khi lấy chăn của mình đắp cho Quang Anh. Nói là mắng cũng không đúng lắm, khi khoé môi ai đó đã không còn chịu ở yên đúng vị trí từ lúc tỉnh giấc và thấy Quang Anh nằm ngủ ở đó.

Tới lượt Đăng Dương bắt đầu đắn đo nên gọi Quang Anh dậy hay cõng cậu vào. Suy nghĩ một lúc, Đăng Dương đưa tay chọc nhẹ vào má Quang Anh, con mèo ngủ lười hừ khẽ một tiếng ngái ngủ rồi gạt phăng tay anh ra.

Đăng Dương phì cười, Quang Anh thực sự ngủ ngon dù tư thế nằm rất mỏi. Anh đành ghé vào tai Quang Anh nói nhỏ:

"Quang Anh, ngủ ở đây lạnh lắm."

Quang Anh lè nhè vài tiếng ngái ngủ vô nghĩa không thành câu, vậy mà Đăng Dương nghĩ là anh hiểu:

"Không bướng, vào phòng ngủ nào."

"..."

"Anh cõng em vào nhé?"

"..."

Không rõ Quang Anh đang tỉnh hay mơ nữa, chỉ là ngay khi Đăng Dương đưa tấm lưng rộng lớn của anh về phía cậu, Quang Anh ngoan ngoãn dựa vào rồi ôm lấy anh.

"Buồn ngủ ai nói gì cũng nghe. May cho em anh là người tốt đấy, chứ người khác thì em tiêu đời chắc rồi."

Đăng Dương cười mãi, không còn biết là anh đang giao tiếp hay độc thoại nữa. Nhịp thở của Quang Anh kề sát cổ Đăng Dương, không phải ai nói gì Quang Anh cũng nghe đâu, tại vì trong tiềm thức cậu vẫn tờ mờ nhận ra đó là anh. Không phải cái chạm nào cũng nhẹ nhàng tinh tế, không phải chất giọng nào dành cho cậu cũng ấm áp như của Đăng Dương. Và, không phải ai cũng được phép mặc đồ có mùi của cậu trên người.

Đặt Quang Anh xuống giường khi tay cậu vẫn ôm chặt lấy cánh tay mình, Đăng Dương thử gỡ tay Quang Anh ra nhưng không được, mà cảm giác này lại không tệ một chút nào. Đăng Dương làm liều:

"Là em không cho anh đi đấy nhé."

Nói rồi, Đăng Dương tự giác leo lên giường nằm cạnh Quang Anh, đem người kia ôm gọn vào trong lòng. Tối đó trong giấc mơ, Quang Anh mơ thấy mình được một con gấu to lớn ôm trọn vào lòng, mềm mại và ấm áp.

Bên ngoài và uống say
Hay là ta nằm đây cả đêm
Chỉ là anh không muốn
Phải ngủ một mình đêm nay

Ai nói Trần Đăng Dương phải ngủ một mình đêm nay nào?

Trời sáng, mặt trời đã trèo lên trên mái nhà, Quang Anh vẫn còn ngủ say trong cảm giác ấm áp. Phải đến khi Phong Hào xuất hiện cùng tiếng réo quen thuộc hàng ngày, Quang Anh mới đành thức giấc.

"Thức dậy và đi làm hứng khởi với thiên hạ đi nào Quang Anh ơi."

Sáng nào anh bác sĩ cũng nói với cậu những câu như vậy, mặc cho chính Phong Hào mỗi ngày đều không mấy là hứng khởi đi làm ở cái đội bóng kia cho lắm.

"Đăng Dương đâu rồi ạ?"

Phong Hào chống nạnh, mặt bất mãn khi câu hỏi "Anh chưa đi làm ạ?" mọi ngày của Quang Anh đã bị lính mới "Đăng Dương đâu rồi ạ?" đẩy xuống vị trí quan tâm thứ hai.

"Nó đi từ sớm rồi, nói là đi tập luyện."

Quang Anh hờn mát, Đăng Dương còn không chờ cậu dậy để chào tạm biệt.

"Có bao giờ ngủ dậy không thấy anh đâu mày cũng xị mặt ra hờn dỗi như vậy không?"

Quang Anh không trả lời, vì cậu không cảm thấy như thế với Phong Hào thật. Phong Hào thừa biết câu trả lời sẽ khiến mình thất vọng nên cũng chẳng hy vọng gì, thản nhiên lấy ra một túi đồ ăn sáng đưa cho Quang Anh.

"Đăng Dương của mày mua cho đó, dặn đừng bỏ bữa. Và vì nó hào phóng mua luôn phần cho anh, nên anh sẽ giúp nó công khai điều này với mày."

Nói rồi, Phong Hào túm đầu Quang Anh hôn lên trán một cái, sau đó khoái chí cười:

"Nó không nhờ, nhưng anh cố tình rình thấy rồi tự giúp chuyển lời luôn. Ngủ say đến mức không biết mình bị hôn, lêu lêu."

Bị Phong Hào trêu, Quang Anh chỉ biết cười ngốc. Trần Đăng Dương hay nhỉ? Có gan hôn tạm biệt nhưng không có gan đợi người ta thức dậy rồi hẳn làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #duongrhy