❛seoul nhộn nhịp❜
"khổ điên lên. đây là căn thứ tư mình xem trong hôm nay rồi đấy!"
đâu đó giữa lòng thành phố xô bồ, có tiếng một cậu trai gào lên to lắm, như muốn than vãn với cả seoul rằng ngày hôm nay của nó chẳng khác gì cái bọc cơm nắm nhàu nát vừa bị nó vứt vào sọt rác kia.
kim woonhak - tân sinh viên ngành kỹ thuật và khoa học máy tính, khoa kỹ thuật, đại học quốc gia seoul. nghe oách lắm đúng không? ừ thì cũng nở mũi phết đấy, cho tới khi nó phải năm lần bảy lượt chạy theo mấy anh chị bất động sản để tìm ra một căn nhà cho thuê ưng ý. không biết là do nó khó tính hay seoul này cố tình giấu hết mấy căn vừa lòng nó đi nữa. nó đâu cần cái gì cao sang, chỉ cần có chỗ ăn chỗ ở, kèm thêm khoảng chơi khoảng học. chưa đủ, căn phòng trong tưởng tượng của nó phải có cửa sổ thông thoáng, nó thích để nắng chiếm lấy giường nó, chỉ khi ấy nó mới có thể đánh một giấc ngủ trưa thật ngon. vậy nên nhất định nó sẽ né xa mấy căn bán hầm nhất có thể.
"tiêu chuẩn của em cao thật đấy."
"cũng đâu tới mức đó, chị haneul!"
woonhak bĩu môi, đáp lại chị gái bên bất động sản, ngay sau khi nó bước chân ra khỏi hơi mát của cửa hàng tiện lợi.
"nãy em có nói hôm qua đi xem bên bất động sản khác, xem hoài xem mãi ba căn mà em không có ưng căn nào đấy thôi. tới mức đó rồi em ạ."
chị ấy nói xong còn không thấy thương cho số phận nó mà còn cười phá lên nữa. khuôn mặt hờn dỗi của nó có vấn đề gì sao? woonhak càng bĩu cái môi dưới ra, cảm tưởng như sắp chạm xuống cằm luôn rồi, trông chả khác gì cái mỏ vịt.
"nhưng mà yên tâm đi, chị còn một căn nữa cơ mà" - chị gái cười mỉm trước vẻ mặt của nó. "giờ mình đi ha?"
"em gần như hết hi vọng rồi, mình đi thôi chị."
đúng thật là woonhak chẳng hi vọng gì nữa, việc nó sẽ tìm ra một căn nhà đúng theo kì vọng của nó ấy. nó đáp lại lời chị gái mà người ta nghe còn tưởng bà chị này vừa mới cướp cái gì của nó, hoặc nói rằng manchester united thật sự hết thời rồi.
/
"chị haneul, em sẽ suy nghĩ thêm ạ."
woonhak bất lực, đần thối đứng giữa căn phòng one-room chưa nổi mười mét vuông. có vẻ như thần may mắn đã không thể tìm tới nó, chắc lại tạt vào quán nướng nào đấy rồi quên béng mất tiêu. nó cứ nhìn đi nhìn lại, có nhìn căn này đến toét cả mắt ra đi chăng nữa cũng chẳng thể thích nổi. đã là phòng bán hầm, cái cửa sổ lại bé xíu, có khi kêu nó trèo ra chắc cũng không vừa. không khí trong phòng bí bách vô cùng, đối với một cậu trai vừa bước qua tuổi mười tám thì nó sẽ không bao giờ chịu ở yên trong cái lồng như thế này đâu.
"tiếc quá, xui cho em rồi woonhak."
chị gái vội chào chủ nhà rồi xỏ giày đi ra ngoài trước. nó cũng cuống cuồng cúi chào, miệng cứ cháu xin lỗi rồi cháu chào bác ạ loạn hết cả lên. không thể trách bác ấy được, càng không thể nói nó yêu cầu quá cao! cái căn nhà kia làm sao có thể dành cho người ở được chứ?
"em biết mà woonhak, với số tiền nhà em mong muốn thật sự rất khó để tìm ra một căn vừa ý."
"em hiểu rồi ạ, tiền nào của nấy."
woonhak vừa nói vừa tham lam hít lấy hít để không khí thoáng đãng ở bên ngoài, không giống như ở dưới kia. nó mếu máo quay sang nhìn chị haneul, cứ như là em trai đang đòi chị gái mua cho bịch kẹo có đủ các loại màu sắc ngoài cổng trường vậy, biết rằng có xin nhiêu lần thì cũng chẳng ăn được kẹo ngon.
"hôm nay vất vả cho em rồi. vậy chị đi đây, woonhak về cẩn thận. chúc em may mắn!"
"dạ em cảm ơn chị! nay chị cũng vất vả rồi ạ, bái bai chị nha."
vậy là nó cứ thế nhìn xe chị khuất dần khỏi con ngõ. không hiểu sao nó lại thấy hơi buồn, nghe bảo đó là cảm giác hụt hẫng khi phải chia tay một ai đó. mới nói chuyện với chị ấy có nửa ngày thôi mà woonhak thấy cứ như chị em thân thiết bảy mươi năm; mặc dù chị để nó lại ở chỗ quá xa so với ga tàu gần nhất, về nhanh tới nỗi nó chẳng kịp mở lời xin đi nhờ một cuốc xe. nhưng với một tấm chiếu mới bước ra đời như woonhak, làm sao nó có thể hiểu được lòng người không tốt đẹp như nó nghĩ, nhất là mấy người bên môi giới và bất động sản. chỉ cần không còn mang lại lợi ích gì nữa, bạn sẽ chẳng là gì trong mắt họ. gặp người tốt bụng ở cái giới đó khó khăn lắm biết không hả woonhak ơi?
giờ sao đây? ngày kia mình nhập học mất rồi.
bình thường người ta sẽ vào kí túc xá ở cho lành, vừa gần trường vừa tiện nghi. nhưng nó lại chê ỏng chê eo, nó không thích phải sống trong tập thể. vả lại kí túc xá có giờ giới nghiêm, từ bé đến lớn nó phải chịu sự quản lý của hai vị phụ huynh chán rồi, còn lâu nó mới chịu chui lại vào hang. mà giờ muốn quay đầu vào kí túc xá thì cũng đã là quá muộn.
và nếu có ai thắc mắc, rằng tại sao nó đỗ được trường đại học danh tiếng như vậy, nhà cũng đâu phải túng thiếu gì mà bố mẹ nó không hề đầu tư sẵn cho nó một căn trọ đủ sống ở gần trường? ờ thì, do woonhak giãy nảy lên không muốn đấy. lúc đó nó thấy oai lắm, đỗ đại học nên nó tưởng mình có thể làm được tất cả, không gì có thể cản được nó. đường đường là một đấng nam nhi, tính tới năm nay nó đã là mười chín tuổi rồi, thành ra nó từ chối hết mọi sự giúp đỡ của bố mẹ trừ khoản học phí. nó muốn tự giác, nó muốn độc lập. nó chỉ cầm tạm chỗ tiền tiết kiệm từ năm mười tuổi, mang theo tâm hồn ngây thơ lên chốn xô bồ, nghĩ rằng bây giờ nó chưa cần tiền của bố mẹ đâu, lên seoul nó sẽ kiếm việc làm thêm để tự nuôi bản thân. kim woonhak tưởng mình đã trở thành một người lớn thực thụ, cho đến khi hiện thực đập vào mặt nó một cái bốp rõ đau.
tâm lý tuổi dậy thì là thế đấy!
/
"vãi! giờ mày vẫn chưa tìm được nhà hả em?"
"khổ lắm rồi. tự nhiên em ra vẻ sĩ sĩ làm quái gì không biết."
kim woonhak - tân sinh viên ngành kỹ thuật và khoa học máy tính, khoa kỹ thuật, đại học quốc gia seoul; tình trạng: thất nghiệp và vô gia cư.
woonhak ngồi một mình trong cửa hàng tiện lợi gần trường, nó quyết định trú tạm ở đây; vừa kiếm cái gì bỏ vào mồm cứu đói, vừa nghĩ xem đêm nay nên ngủ ở đâu.
ông anh ở đầu dây bên kia nghe thế thì cười phá lên, tưởng đâu vừa xem cái gì hài hài trên chiếc ti vi đang léo nhéo bên tai nó.
"myung jaehyun! có cái gì mắc cười sao?! anh đã không giúp em thì thôi, lại còn trêu em nữa."
"ờ ờ, mày thối quá nên anh không nhịn nổi, xin lỗi nha. nhưng mà ai nói là anh sẽ không giúp mày? chỉ giỏi nghĩ xấu cho thằng anh họ này thôi."
"oắt?! anh giúp em được sao? anh định giúp em như thế nào? khi nào? có tính phí gì không anh?"
"hỏi từ từ thôi cái thằng này. đừng quên anh mày là myung jaehyun. và myung jaehyun này phải đi hỏi ý kiến hội đồng đã, mày đợi tí đê."
"ơ ơ-"
myung jaehyun - ông anh họ đáng (ghét) kính của nó - cứ thế mà tắt máy cái rụp, để lại mấy tiếng ú ớ khó hiểu của nó khi chưa kịp lọt sang đầu dây bên kia. nó nhìn màn hình điện thoại một lúc, rồi cũng đặt xuống, bắt tay xử lý nốt miếng cơm nắm cá hồi và hộp sữa chuối còn nguyên seal. ông cha ta đã có câu, có thực mới vực được đạo!
/
"em đây, sao rồi anh?"
"ờ, anh vừa bàn với mấy thằng khỉ kia. giờ thì mày có thể tới ở luôn, dù sao mày cũng đang để nhờ đồ đạc quần áo ở đây."
"ở là ở đâu hả anh?" - nó hỏi, tay vô thức đưa lên gãi gãi đầu. bởi vì nó chưa tới chỗ ở của jaehyun trên seoul bao giờ, chả biết hình thù, môi trường ra sao. nhờ để đồ đạc cũng là jaehyun tự lấy tự đem về, lúc đó nó bận lên trường để hoàn thành nốt mấy cái giấy tờ còn thiếu.
"mẹ cái thằng thối rình này. vào ở chung với anh mày chứ ở đâu nữa. anh cho ra bãi rác luôn bây giờ?"
nghe xong nó chỉ biết cười hì hì, mong jaehyun nguôi giận. anh em nó là như vậy đấy, một mối quan hệ giữa người chửi và người chọc chửi. từ bé đã vậy rồi, hai anh em hay chí chóe với nhau lắm, để rồi kết thúc câu chuyện sẽ luôn là một bé kim woonhak nước mắt ngắn nước mắt dài lon ton chạy đi mách mẹ.
"à à, nay đi lòng vòng mệt quá nên em có hơi chậm hiểu tí, chứ em không thối!"
"im, mày thối không cãi. giờ mày đang ở đâu? anh qua đón."
"ù uôi, nay myung jaehyun ngầu quá ta."
"ê, tin anh cho mày đêm nay ngoài đường luôn không?"
nó nghe thế thì vội nuốt nước bọt, còn đâu tràn trề dũng khí để trêu ngươi ông anh họ này nữa. thử nghĩ đến cảnh tí nữa bơ vơ giữa seoul về đêm chẳng lấy nổi một bóng người, thuê phòng nghỉ tạm thì tốn tiền, còn ngủ lung tung bên lề đường hay công viên có khi lúc mở mắt lại thấy bản thân đang nằm gọn trên bàn mổ, không một mảnh vải che thân! mặc dù chính nó là đứa kêu không thích sống trong tập thể nhưng khi phải đối mặt với tình cảnh "gần đất xa trời" như thế này, chẳng có ai ngu ngốc mà lại đi từ chối sự giúp đỡ cả. nó không phải kiểu người kén cá chọn canh đâu nha.
woonhak rén thật rồi, nó mà còn dám chọc jaehyun nữa thì có khi mấy cảnh kinh hoàng nó vừa tưởng tượng ra sớm muộn sẽ gõ vào cánh cửa hiện thực thôi. đời trai trẻ không thể kết thúc một cách lãng xẹt như thế được.
"thôi mà anh myung jaehyun siêu cấp ngầu, đẹp trai, tài giỏi, đáng yêu, tốt bụng. giáo viên tiếng anh tương lai vip pro oách đét đón em ở gs25 gần trường nha!"
"ngồi yên đấy, cho anh mày mười phút."
nhét điện thoại vào sâu bên trong túi quần, nó quay trở lại với cảnh tượng trước mắt. đường phố seoul chỉ cách nó một tấm kính, lộ liễu ngăn cách nó giữa bình yên và nhộn nhịp. lạ thay nó vẫn có thể cảm nhận được từng dòng người đang khuất dần vào cuối con phố. mùi gió rít, xe cộ không chần chừ, còn nghe đâu vang vảng tiếng mèo kêu tít trong con hẻm vắng. nó như thả mình vào sắc màu hỗn loạn lập lòe sau ánh đèn đường, không lạ lẫm, nhưng với một trang sách khác của cuộc đời, cũng thật mới mẻ.
liệu rằng tuổi mười chín của nó sẽ đi về đâu? cuộc sống đại học của nó sẽ như thế nào, gặp được những ai, học được những gì? woonhak đăm chiêu nhìn vào khoảng trời đêm, dường như không chớp mắt. nó để sự tò mò lẻn vào trong tâm trí, mang theo từng luồng suy nghĩ sâu sắc về tương lai, lần lượt nói lên câu chào.
chẳng khác gì một ông cụ non!
không biết được hành trình phía trước có ra sao, khó khăn hay suôn sẻ, thành công hay thất bại; nhưng nó chắc chắn rằng bản thân sẽ luôn cố gắng hết mình, không để yên cho cuộc đời tàn nhẫn giẫm đạp lên mọi sự tâm huyết của nó (trừ khi manchester united thua giải thì mới có thể làm nó gục ngã).
vậy: "xin chào seoul, mình là kim woonhak!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro