Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TRUYỆN GAY BDSM - LÀM ĐĨ CHO EM VỢ CHƯƠNG 4 - VỎ QUÝT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN

“Nếu lúc trước tôi nhanh tay chút thì Thịnh đã sướng sớm mấy năm rồi, nhỉ?”

Vỹ lấy chân, khiều kẹp ở dái Thịnh, còn Thịnh thì, cứ rên rỉ “A..a..ưm…ừm” mãi thôi.

Vỹ nhìn lại Thịnh bây giờ mà lòng cứ vui vui. Thịnh đang trần truồng trong tư thế bò trên nền phòng, tay đeo bao da, đầu gối đeo bảo hộ bằng da, tứ chi bị đố định bằng xích trên sàn nhà, trên lưng là mặt bàn thủy tinh nhỏ, cố định bằng dây đai quấn quanh bụng, một cái bàn nhỏ hình vuông từ dưới sàn trồi lên ấn ngay bụng Thịnh, giữ Thịnh không bị khuỵu vì mệt mỏi. Thịnh được đeo một mặt nạ bao cả đầu bằng da, che kín mắt, chừa lỗ ở miệng cùng mũi, ngoài ra còn đeo thêm hai lớp tai nghe, một tai nghe nhỏ và tai nghe lớn bên ngoài, trong tay nghe đơn giản phát lại âm thanh rên rỉ của Thịnh và lời nói của Vỹ trong suốt những ngày qua mà thôi, cách âm hoàn toàn với bên ngoài. Miệng của Thịnh trước tiên là đeo bóng nhựa, ở giữa bóng nhựa có một lỗ nhỏ, có một cọng dây đưa vào, để truyền nước vào miệng Thịnh. Bên ngoài bóng tròn là một cái phiễu, cũng đặt ngay miệng Thịnh, nước chảy vào phiễu sẽ chảy vào ống nhỏ, vào trong miệng Thịnh, không chảy nhanh mà chảy chậm, để Thịnh có thể từ từ hưởng thụ. Bên cạnh đó, vú của Thịnh bị kẹp kẹp chặt, trên đó mang thêm một cục tạ 1 kg, nặng vô cùng.

Hết phần trên, ta lại nói phần dưới. Đít Thịnh bị nhét năm quả bóng bi da, sau đó là thêm một con cặc giả nhỏ, phần chuôi là lông đuôi, giống như đuôi ngựa. Dái bị kéo ngược ra phía sau đùi, trên đó còn kẹp chi chít những chiếc kẹp nhỏ, cặc bị đeo trứng rung quanh thân, đầu cặc được trói bằng dây nối với hai ngón cái ở hai bàn chân. Cặc Thịnh tuy bị rung nhưng muốn xuất tinh cũng có phần khó, ở gốc cặc có đeo một vòng nhựa, bên trong là rãnh trống, người ta đổ vào đó một lượng dầu nước xanh, nó chảy từng chút từng chút ra, khiến cặc Thịnh như muốn bùng cháy.

Vỹ ngẫm nghĩ chút, để được như này, kể ra cũng có phần khó khăn lắm.

Sau khi lời hứa được lập ra, trong những ngày sau, Thịnh hạn chế uống nước hay ăn cơm, cứ mỗi lần tới bữa lại viện cớ đi ra ngoài, nhìn bề ngoài Thịnh cũng như bình thường, chẳng có việc gì đói khổ cả, nhiều lúc Vỹ giả vờ vô tình vỗ vào háng Thịnh, Thịnh chỉ trừng mắt nhìn Vỹ rồi thôi. Nhưng Vỹ đâu để yên vậy được, không thể để Thịnh làm được lời hứa, tìm cách bẫy Thịnh.

Từ tối 25 đến giao thừa, Vỹ liên tục hẹn kèo nhậu, không ở nhà thì cùng chú bác, bạn cũ các loại, liên tiếp mỗi ngày đều có. Thịnh thì luôn lấy đủ lý do để từ chối khéo, nào là bao tử hiện tại quá đau, giã đò đi khám, nào là có việc bận đi ra ngoài, nghĩ được gì là nói đó, bịa hết mức có thể. Nhưng tình trạng này chỉ kéo đến tối 28 thôi, vào tối 29, vì cha vợ bắt ép, Thịnh không còn lý do gì để nói nữa, nếu nói tiếp, Thịnh sẽ gây mất lòng, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Vỹ, không cam lòng ngồi xuống bàn nhậu. Chỗ của Thịnh ngồi kế Vỹ, Thịnh vừa ngồi xuống, Vỹ tiến lại gâng. Cả buổi nhậu diễn ra bình thường, hơn 10 người trên bàn đã giải quyết hơn 4 thùng bia, đô người nào cũng mạnh nhưng tới giờ đã ngà ngà say. Dù mặt Thịnh nhìn không đỏ nhưng trán lại đẫm mồ hôi, Thịnh không say, đó chỉ là việc cố gắng nhịn đi đái mà thôi.

Thịnh bỗng cảm nhận được một bàn tay luồng vào quần vải của mình, vỗ từng cái lên háng anh, nơi đó đang bị các lớp băng keo dán chồng lên nhau. Tiếng Vỹ thì thào bên tai Thịnh:

“Lồn của Thịnh mắc đái lắm rồi đúng không?”

Thịnh quay qua liếc vẻ mặt đắc ý của Vỹ, đạp vào chân Vỹ mấy cái, Vỹ cười cười, rút tay lại. Ấy thế mà Vỹ nói đúng, gân xanh của Thịnh như muốn nổi lên cả rồi, nốc gần 10 lon bia mà chưa xả gì cả, có khi cho tụi nó trào ra bằng miệng quá, mà vậy thì mất mặt lắm.

Sau buổi nhậu, Thịnh vẫn bình thường lắm, khi dọn dẹp xong, cho Vỹ thay băng, Thịnh vẫn còn tỉnh chán, cơ bản bị vỗ mấy cái, Thịnh vẫn nhịn được, chỉ còn mộ ngày, không thể để thua được, Thịnh tự dặn lòng. Nhưng vái dặn lòng này chả giúp Thịnh tí nào, cả đêm đó, Thịnh thức trắng vì mắc đái, nằm kế vợ mà người cứ nghĩ gì đó để phân tâm cơn mắc đái kéo đến, anh mắc đến độ khi anh ngủ quên vào sáng hôm sau, anh chả dám đi vào cái nhà vệ sinh nào trong mơ, chỉ dám nhịn mà thôi. Lúc Thịnh thức dậy là đã trưa trời, anh khép nép xuống giường, cố nép mình đi đến cửa, rồi gồng lên bước ra ngoài. Hai đứa nhỏ đang chơi bên nhà họ hàng, Duyên thì thấy Thịnh thức dậy nên đi nấu đồ ăn, hai ông bà già ngủ trưa trên lâu, Vỹ lại đang treo lên vài câu đối đỏ mới mua, thay cho cái cũ.

“Anh thức rồi à, mau ra đây ăn đi, không nó nguội.”

Duyên bưng tô cháo ra bàn ăn, Thịnh còn mặc đồ tối qua, gãi đầu, ngối xuống, hơi mất tự nhiên mà co chân lại.

Thịnh sau ấy trong bữa ăn được Duyên nhắc lại việc thiệp cưới thì nhớ ra hôm nay có bạn mình tổ chức tiệc, ban đầu đó là bạn Duyên nhưng sau lại thân với Thịnh hơn, Thịnh đang tìm cách từ chối khéo thì Duyên nói thêm:

“Mấy đứa nó giúp nhà mình nhiều lắm, thân tình cũng sâu nên không đi là không được. Nó còn gửi tận hai cái thiệp, một cái cho anh, một cái cho em, mà nay giao thừa em phải nấu đồ cúng rồi, anh cứ đi đi, thiệp của em chắc kiếm người khác đi hộ.”

Thịnh định bảo: “Em không đi thì anh cũng không” cho thâm tình hợp lý nhưng một tiếng nói từ sau vọng tới đánh tan ý định của anh:

“Chị không đi thì để em đi.”

Vỹ ở sau lưng Thịnh, hớn hở nói, Duyên hỏi Vỹ làm xong các công việc chưa, Vỹ bảo rồi, Duyên lại nói, nếu muốn thì cứ đi, chị đỡ phải tìm người, Vỹ gật đầu. Nhưng Duyên đâu biết, tay Thịnh đã để xuống mặt bàn từ lâu, nâm chặt lại, khi Duyên quay đi, Vỹ đưa tay lên xoa vai Thịnh, Thịnh nhìn Vỹ, nói thầm một chữ, Cút.

Lễ cưới diễn ra lúc 4 giờ chiều, tiệc được tổ chức tại khuôn viên biệt thự của chú rể nằm ở ngoại ô thành phố Cao Lãnh, hầu như chỉ mời bạn bè thân thiết cùng một vài họ hàng gần xa, tuy không nhiều người nhưng rất náo nhiệt, nào nhiệt kéo theo sau hành động trao nhẫn của cô dâu chú rể chính là ép rượu Thịnh, chuốt say Thịnh. Cơ bản Thịnh rất thân với đám bạn này nên rất bình thường, ngay cả chú rể cũng bảo, ai chuốt Thịnh say thì sẽ có thưởng, Thịnh chỉ thấy tần suất hơi dồn dập, thật ra Vỹ cũng thân với những người này, lập kèo ép Thịnh uống rượu, chuốt say Thịnh, thực hiện kế hoạch của Vỹ.

Bóng đái của Thịnh sau một hồi chuốc rượu đã đến mức không thể cứu vãn nổi, mà Vỹ thì cứ nhân cơ hội là xoa đũng quần Thịnh, Thịnh nhịn không nổi nữa. Đến lúc hơn 6 giờ, Thịnh không thể tiếp tục nữa, nhìn qua Vỹ rồi cắn cắn môi, mắt đỏ ngầu, Vỹ nhìn mặt Thịnh, bỗng muốn cưng chiều một phen.

Vỹ đỡ Thịnh đến phòng khách, vừa đến phòng, Thịnh khuỵu chân xuống sàn, Vỹ nhìn mà cười, ngồi ở ghế đối diện Thịnh.

“Giờ Thịnh muốn gì, tôi chiều?”

Thịnh ngồi trên sàn, nhìn lên Vỹ, mắt nhắm lại, nói:

“Tao nhịn…. không nổi nữa…”

Trong lời nói của Thịnh mang chút ý tứ run run, mắt nhìn xuống đất.

“Nhịn gì cơ?”

Vỹ cười khảy, dùng giày tây nâng cầm Thịnh:

“Nhịn….vệ sinh….”

“Nói chung chung quá, tôi không rõ.”

Thịnh biết Vỹ rõ ràng làm khó mình, nhưng bản thân anh thì làm được gì chứ, tức giận, tủi nhục, bất lực, mím môi rồi nói:

“Nhịn đái….nhịn…ỉa… tao nhịn không nổi.”

“Thế có nghĩa là, Thịnh chịu thua?”

“Ừ…”

“Trở thành bạn tình của tôi, là Thịnh tự nguyện, hiểu chưa?”

“Ừ…”

“Phải nghe lời tôi đó?”

“Ừ…”

“Tốt tốt.” – Vỹ rút chân khỏi cằm Thịnh, vẫn ngồi đấy nhìn Thịnh. – “Tôi sẽ chiều Thịnh hết mức mà, đầu tiên, đừng “ừ” nữa, đổi thành “dạ” đi, hiểu chưa?”

Thịnh gật gù, tay ôm chặt đũng quần, như sắp bắn nước ra – “Dạ”

“Giờ thì ngoan ngoãn cởi đồ trước mặt tôi, xong quỳ thẳng lên.”

Thịnh định trừng mắt thì Vỹ lấy chân đạp ngay háng Thịnh, vừa đạp vừa xoa, cả người Thịnh mềm nhũn ra, Thịnh chẳng còn cách nào, đành tuân theo.

Thịnh ngoan ngoãn đứng lên, thẳng người, tay bắt đầu cởi áo vest bên màu xanh đậm bên ngoài ra, đặt xuống đất. Chiếc áo sơ mi trắng ôm lấy khuôn ngực đầy đặn, chiếc quần tây ôm lấy vòng eo gợi cảm, dù Vỹ đã nhìn Thịnh khỏa thân rất nhiều nhưng, tận mắt thấy Thịnh tự cởi đồ xuống cũng rất kích thích, tự nguyện thường sẽ nứng hơn cưỡng bức mà. Thịnh từ từ cởi từng cúc áo ra, làn da bên trong nhanh chóng hiện ra, vòng một to bực, cơ bụng 8 múi săn chắc, hai vú còn có dấu vết bị ngược đãi hôm đó chưa lành hẳn. Thịnh cởi đến thắt lưng trên quần tây thì Vỹ lại đạp ngay cặc Thịnh.

“Thịnh có đang nứng không?”

Thịnh gật đầu.

“Thật chứ?”

Thịnh lại gật đầu lia lịa, Vỹ kéo Thịnh lại gần, miệng hôn lên rốn Thịnh, cái hôn cắn nuốt làm Thịnh hơi run. Hôn xong, Vỹ đẩy Thịnh ra xa, bảo Thịnh tiếp tục.

Thịnh sau đó thì liền cởi thắt lưng, quần tây, giày tây rồi vớ, hoàn toàn trần truồng trước Vỹ. Vỹ nhìn rồi nhướn mày, ý bảo Thịnh tiếp tục, Thịnh cúi đầu, quỳ một chân, rồi đến chân còn lại, thẳng người trước mặt Vỹ, hai tay đưa ra sau đầu, kiểu quỳ tiêu chuẩn phô bày toàn bộ ngóc ngách cơ thể.

“Giờ Thịnh nói lại xem, Thịnh muốn gì?”

Vỹ dùng mũi giày mân mê cơ bụng của Thịnh, ngọt nước làm sao.

“tôi…tôi…muốn…”

Vỹ bỗng cắt ngang – “Sửa xưng hô cho đúng và thành tâm vào.”

Thịnh khựng lại giây lát rồi nói lại:

“Xin…anh… cho em…đi đái… đi ỉa….”

“Trước khi làm vậy, Thịnh có thể giúp tôi một chuyện không?”

Thịnh vẻ mặt xen lẫn tức giận và nghi ngờ.

“Thịnh dùng tay cởi giày cho tôi, dùng miệng cởi vớ cho tôi, có như vậy thì tôi mới vào phòng vệ sinh với Thịnh được chứ?”

“Cậu….”

“Ngoan một chút, tôi sẽ cho Thịnh đi đái.”

Vỹ chòm người lên xoa xoa đầu Thịnh, rối loạn mái tóc được cố định bằng keo, rồi ngồi lại ghế, đưa đôi chân về phía Thịnh. Thịnh ngập ngừng hút rồi đưa tay lên, tháo đôi giày tây ra, sau ấy, anh đưa miệng lại gần chân Vỹ. Mùi từ vớ Vỹ toát ra, xộc lên mũi Thịnh, Thịnh nhíu mày khó chịu.

“Đây hẳn không phải lần đầu Thịnh dùng miệng cởi vớ cho đàn ông đi? Có gì mà ngại?”

Bị nói trúng tim đen, Thịnh xoay sở tiến sát vào, kề môi lên mép vớ, bắt đầu cắn nó rồi kéo xuống từ từ, tuy hơi khó khăn nhưng làm rất nhanh, lâu rồi không làm lại, bản năng vẫn tốt.

Làm xong, Thịnh định ngẩng đầu lên thì Vỹ độc nhiên chồm đến, úp chiếc giày lên mũi Thịnh, cho Thịnh ngửi hết mùi giày, một tay khác thì chế trụ Thịnh.

“Nảy giờ thấy Thịnh cứ nhìn nó, hẳn Thịnh rất thích nó đi?” – Giọng Vỹ mỉa mai, ép Thịnh hít lấy hít để mùi bên trong đôi giày.

Vỹ mở áo vest mình ra, bên trong mang đủ các món đồ đủ hành hạ Thịnh vài giòe đồng hồ. Vỹ lấy ra một cái còng, còng tay Thịnh lại, rồi lấy cuồn băng keo điện dán chặt chiếc giày vào mặt Thịnh, cho Thịnh hít thật sâu, rồi bế Thịnh vào nhà vệ sinh.

Đặt Thịnh lên bệ bồn cầu, Vỹ cũng cởi đồ mình ra, chủ còn chừa lại chiếc sịp vuông màu đen gợi cảm.

Vỹ đi đến trước bồn cầu, nhìn vẻ mặt mơ màng của Thịnh, Vỹ dùng vòi sịt đít dội nước lên đầu Thịnh, đưa hồn anh rể trở về. Thịnh hoàn hồn, nhìn lại Vỹ, Vỹ cười:

“Hửi giày mà hửi đấm đuối như vậy luôn?”

“Không, không…có…”

Bị bịt mặt bằng giày, giọng nói phát ra hơi khó khăn nhưng Vỹ vẫn nghe được.

“Thật sao?”

“Dạ….a…..”

Sau khi dứt lời, Vỹ tháo toạt một miếng băng keo trên háng Thịnh, Thịnh co giò lại vì đau, mặt nhăn nhó vô cùng, tuy vậy, háng vẫn banh rộng, nhưng chờ người chà đạp vậy.

Thịnh lấy lại tinh thần, Vỹ tiếp tục xé một miệng ở gần đùi non. Thịnh lại co chân, Thịnh giật mấy miếng liên tiếp, chỉ còn lại mấy băng nhỏ dán chặt hai trứng dái, nhốt con cặc thôi.

Chỗ xung quanh vi bị giật mà ửng đỏ, mắt Thịnh cũng đỏ vì đau, Vỹ đưa tay chạm vào, Thịnh rung rẩy. Vỹ đùa dai, ấn ấn vào, rồi còn véo, đùi Thịnh ngay lập tức khép lại, Vỹ tách nó ra, nhìn lên mắt Thịnh.

“Biết sai chưa?”

Thịnh gật đầu.

“Sai chỗ nào?”

“Ức….ưmmm…không…thành… thật…”

Vỹ xoa đầu Thịnh, nhìn vào mắt Thịnh, ý bảo Thịnh nói tiếp.

“Mùi thơm lắm, hửi rất thích.”

Vỹ lại giật ra một miếng, Thịnh a một tiếng:

“Này là không lễ phép rồi.”

“Dạ….mùi… anh thơm lắm …ạ.. Em rất thích…”

Vỹ lại xoa đầu Thịnh. Động tác này Vỹ rất thích, tóc Thịnh vừa mềm vừa mượt, xoa rất có cảm giác, với lại động tác này cũng chỉ làm với người mình yêu, tỏ vẻ cưng chiều, chứ mấy nô lệ khác, Vỹ không muốn, bẩn tay, với lại, thường thì chúng không có tóc. Thật ra, Vỹ chỉ định làm cho Thịnh ngoan với mình thôi chứ không có ý định biến Thịnh thành nô lệ tình dục, giữa người yêu của nhau nên có chút tình thú, giữa nô lệ và chủ nhân thì không cần tình cảm. Biết Thịnh có máu khổ dâm, Vỹ nghĩ, sau khi Thịnh chịu làm bạn trai mình trong tương lai, thì Vỹ sẽ không nhận nô lệ nữa, toàn tâm chăm sóc người yêu thôi, dù hình thức có hơi ác liệt chút.

Cái mũi giày trên mặt Thịnh hơi bất tiện, Vỹ khó thể nào mà hôn Thịnh được, đúng chán nản. Thế là Vỹ cúi người xuống nhìn háng Thịnh, tháo từng lớp băng keo ra, tháo từ từ, lần này không mạnh bạo như trước, vừa tháo vừa xoa xoa vùng ấy của Thịnh, cho Thịnh có chút khoái cảm xua tan cơn đau.

Thịnh có vẻ thích cảm giác này nên cứ rên rỉ, không còn kiềm chế như mấy ngày trước nữa. Đến khi băng dính được thảo hết cả, Thịnh muốn đái thì Vỹ bảo Thịnh nhịn xuống. Vỹ cầm con cặc dần cương cứng vì mắc đái, sục lên xuống, sau lại lấy một que thông tiểu ra, Thịnh lắc đầu, Vỹ bảo:

“Làm cái này thì Thịnh mới thành thật nói chuyện với tôi chứ.”

Trứng dái Thịnh giờ vừa to vừa căng tròn vì chứa nhiều nước, Thịnh rên đau đớn vì bị thông tiểu xỏ xuyên, nó dài hơn 30cm, đâm thẳng vào bóng đái của Thịnh, Thịnh ưỡn người lên, càng vội mắc đái hơn. Vỹ cởi còng co Thịnh, lấy đôi giày xuống.

“Mấy ngày qua Thịnh suy nghĩ sao?”

“Ưm…ưmmm…suy nghĩ gì?”

Hai tay Thịnh chống lên bồn cầu, nắm chặt lại để nín cơn mắc đái.

“Làm bạn tình của tôi.”

“Bị cưỡng…hiếp… bị làm nhục,… bị quay clip,… đéo đái được,… sao phải nghĩ về mấy cái nà..a.a.a…”

Vỹ đẩy lên xuống thông tiểu trong cặc Thịnh như nhắc Thịnh trả lời đúng trọng tâm.

“Này là hỏi nghiêm túc, khi nảy Thịnh chưa bình tĩnh lắm, tôi không tin tưởng.”

“A..a…. tao được chọn sao?”

“Tao?” – Vỹ rút thông tiêu ra chút rồi đâm mạnh thông tiểu xuống.

Thịnh chảy nước mắt, cam chịu nói – “A..a.. em làm…”

“Ngoan.” – Vỹ tiến đến, hôn lên trán Thịnh, vui vẻ, đưa Thịnh chìa khóa đít – “Tự mở.”

Thịnh mò xuống đít, ngay ổ khóa rồi mở ra, Thịnh thu khóa đít lại, rồi từ từ kéo ní khỏi đít, phân trong đít Thịnh cũng rục rịc ra, Vỹ lại bảo nín, Thịnh bỏ khóa đít dơ bẩn sang một bên, đít chụm lại giữ phân.

Vỹ đi ra ngoài rồi trở lại với chiếc điện thoại trên tay. Vỹ vuốt tóc Thịnh lên.

“Chúc mừng Thịnh trở thành con đĩ của tôi.” – Vỹ cúi xuống hôn Thịnh, Thịnh cũng đáp lại, rồi Vỹ rời môi, rút thật mạnh que thông tiểu ra. – “Hai tay dang ngang, rồi cười lên.”

Tách.

Trong tấn ảnh mà điện thoại Vỹ lưu, đó là một người đàn ông, khuôn mặt đẹp trai nam tính, tóc ướt vuốt ngược ra sau, cả người trần truồng ngồi trên bồn cầu, khuôn ngực vạm vỡ, bụng hiện rõ tám múi, con cặc không có một chút lông, trơn nhẫn thì bắn nước đái vàng óc, hai chân ngồi dang ngang nên nhìn rõ đang thải phân trong bồn cầu, ấy vậy mà anh ta còn dơ hai tay sang ngang, làm động tác “hi”, miệng cười rực rỡ. Bức ảnh thế này, Vỹ tự cảm thán người yêu tương lai của mình thật đẹp và dâm.

Cho Thịnh coi lại tấm ảnh, Vỹ nhận ra vành tai của Thịnh đỏ lên cả, chắc là xấu hổ đây, trong khi đó, Thịnh vẫn chưa dừng đái.

“Vệ sinh xong rồi thì bò ra, tôi có chuyện muốn nói với Thịnh.”

Vỹ dùng từ “bò” chứ không phải “đi”, còn nhấn mạnh rất rõ ràng, Thịnh nghr mà hiểu, gật đầu. Vỹ cười, rời khỏi nhà vệ sinh.

Vì nhịn về sinh từ hôm qua nên lúc này, Thịnh phải chịu đau để thải ra hết, cảm giác này, Thịnh lại thấy rất sảng khoái, đào hết mọi thứ ra, trong người dần thấy nhẹ nhỏm, hơi thở cũng không mệt mỏi nữa, có thể ngồi thẳng người mà đi vệ sinh.

Khi giọt nước đái cuối cùng được thải ra, Thịnh đứng lên, không đi gượng gạo nữa mà rất tự nhiên, đứng dưới vòi sen tắm rửa qua một lần. Nước chảy qua người, bỗng Thịnh có xúc cảm, tự rờ vú đỏ sưng của mình rồi đến con cặc to bự chưa hết cương, Thịnh xoa xoa nó rồi sục, một tay sục, một tay se vú.

“Ư…ư….”

Thịnh phát ra tiếng thở dốc nhè nhẹ, tay điêu luyện mà sục lên xuống.

Cốc, cốc.

Tiếng tay gõ vào cảnh cửa, ra cửa nhà vệ sinh nảy giờ đều không đóng, Thịnh quên mất, Vỹ khoanh tay đứng đó nhin.

“Tiếp tục đi.”

Theo tiếng nói của Vỹ, Thịnh lại sục cặc. Khoái cảm lại trở về nhưng Thịnh cảm thấy không đủ, không thỏa mãn, sục một lúc cũng không ra. Đầu cặc Thịnh đã rỉ nước nhờn cả rồi nhưng tinh mãi không chịu ra, Thịnh chống tay lên tường thở dốc. Thịnh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Vỹ đang nhìn mình, không hiểu sao, anh lại nứng hơn nhưng mãi không ra được, cứ khó chịu trong người, cảm giác vô cùng thiếu thốn.

“Hơn 8 giờ rồi, nhanh chóng sắp xếp rồi ra nói chuyện chút, dù sao chị hai đang đợi ta ở nhà.”

Vỹ lúc này quần áo chỉnh tề bước ra ngoài, còn Thịnh vẫn miệt mài. Sau một lúc không ra được, Thịnh mặc kệ con cặc của mình, tắm dưới vòi sen, sau thì lau người, bò từ từ ra ngoài.

Bây giờ là Tết, trời bên ngoài khá lạnh, nói gì Thịnh đang trần truồng, Vỹ đang nghĩ đến cảnh Thịnh ra ngoài đối diện với mấy điều hòa phả hơi lạnh thì hơi đau lòng, liền chỉnh qua chế độ máy sưởi, nhưng việc làm này, cơ bản Thịnh chẳng quan tâm mấy.

Thịnh bò ra bên ngoài, ở trước mặt Vỹ, Vỹ thì đang mặc quần áo chỉnh tề, ngồi trên ghế, đối diện Thịnh đang quỳ.

“Vì Thịnh đã chấp nhận nên, tôi có một số nguyên tắc cần Thịnh nắm rõ.”

Thịnh gật đầu.

“Sau này, Thịnh phải nghe lời tôi. Yên tâm, tôi sẽ luôn nghĩ cho hoàn cảnh của Thịnh mà đưa ra mệnh lệnh. Ví dụ như hiện tại, Thịnh phải lễ phép với tôi.” – Vỹ dừng rồi nói tiếp. – “Các chuyện liên quan đến tình dục, Thịnh phải xin phép tôi trước khi làm, riêng biệt là cấm hoàn toàn hành vi đi tìm người ngoài quan hệ. Còn xin phép, ví dụ như…”

Vỹ dũi chân ra, nhấn giày tây vào cặc Thịnh.

“Thủ dâm, không được cho phép, không được làm.”

Con cặc Thịnh cứng ngắc, Vỹ cười thầm, quả nhiên là tự sục không đủ sướng.

“Đưa hai tay ra sau đầu, tôi sẽ giúp Thịnh.”

Thịnh quỳ thẳng người, đưa hai tay ra sau đầu, cả cơ thể của Thịnh được phô ra. Thịnh tự giác nhích người lại gần Vỹ, Vỹ hài lòng, hướng đôi chân mình phía cặc Thịnh.

“Trước mặt tôi thì phải thành thật.”

Thịnh gật đầu.

Vỹ lấy hai mũi chân, kẹp chặt cặc Thịnh. – “Không biết nói à?”

“A..a..Dạ, em sẽ thành thật ạ….”

Dù Thịnh xưng em bao nhiêu lần, Vỹ đều kích thích.

“Sao nảy Thịnh không sục đến bắn ra?”

Một chân của Vỹ bắt đầu hành động, đạp vào đầu khấc của Thịnh, xoa xoa nhấn nhấn.

Thịnh thở dốc trả lời:

“..A…Dạ, không….Đủ thỏa mãn ạ.”

Hai mũi chân Vỹ trở lại vuốt thân cặc Thịnh, rồi trờn lên ngực, đạp lên vú Thịnh.

“Biết vì sao không?”

“A.a…”

Thịnh không che giấu giọng nữa, cái khuôn miệng mỹ miều phát ra tiếng rên rỉ dâm dục động lòng người.

“Vì Thịnh là một con đỉ…” – Vỹ dời chân, trở lại đạp cặc Thịnh, vừa xoay, vừa xoa, cặc Thịnh đã chảy cả nước nhờn ra. – “… tự sục như đàn ông, sao có thể thỏa mãn bản chất dâm thỏa này chứ? Haha.”

Vỹ kéo căng đầu cặc Thịnh, điêu luyện mà như dùng tay sục cặc. Đế giày da không bằng phẳng, tạo ra khoái cảm mãnh liệt cho Thịnh.

“A.a…a..”

“Sau này muốn thủ dâm thì phải cầu xin tôi, bản năng tinhg dục đàn ông gì đó, làm đĩ như Thịnh cần làm gì?”

“A.a.a.a…”

“Đĩ của tôi.”

Vỹ đạp một cái quyết định vào cặc Thịnh, con cặc Thịnh bắn ra dòng tinh trắng đục xối xả, dính cả vào giày tây của Vỹ,. Sau khi bắn xong, Thịnh buông tay sau đầu xuống, thở dốc nhìn đâu đâu. Vỹ đưa đế giày ra trước mặt, bảo Vỹ liếm sạch chúng, Thịnh mệt mỏi, nâng mặt lên, cầm chân Vỹ rồi liếm liếm tinh vương vãi, tự ăn con cháu của mình, nuốt từng ngụm xuống yết hầu, ực ực.

Thế rồi sau khi sạch sẽ, Vỹ đứng lên, nhìn Thịnh vẫn ngồi bẹp trên sàn.

“Đã 9 giờ rồi, giờ tôi ra trước, Thịnh sửa soạn đi rồi ra, xong cả hai cũng về đón giao thừa là kịp.”

Pháo hoa bắn vào mười giờ, đặc biệt, tại khuôn viên nhà mẹ Duyên có thể dễ dàng mà nhìn ngắm toàn cảnh ấy. Vỹ bước chân khỏi phòng, còn Thịnh thì rửa mình lại một chút, con cặc vừa bắn tuy vẫn cương chút nhưng đã đỡ hơn nhiều. Thịnh mặc lại quần áo, phát hiện trong bộ suit, không thấy sịp đâu, hẳn Vỹ giở trò. Thịnh không còn sức tính toán, mặc nó vào, kệ con cặc lửng lẳng trong quần tây, ra xe Vỹ rồi trở về.

Đêm đó, cả nhà cùng ngắm những đóa hoa lửa trên trời cao, đón chào khoảnh khắc năm mới.

Xem đến khuya, ai về phòng nấy, tại phòng của Thịnh.

“A…a.. đã quá anh ơi…”

Duyên ôm lấy cổ Thịnh, Thịnh hôn Duyên rồi ôm chặt Duyên, bản năng đàn ông như sống dậy lần nữa trong Thịnh.

“Đã này, đã này..a.a..”

Thịnh đâm từng cái vào cô nàng của Duyên. Duyên sướng rung người mặt trước nhưng đâu biết Thịnh trước sau đều sướng, trước thì sướng cặc khi đâm vào Duyên, sau thì bị ba trứng rung quẩy tung lồn, ấy là khi Thịnh xin phép Vỹ, Vỹ đã nhét ba trứng vào. Duyên bảo Thịnh mình là con đĩ của Thịnh, nhưng Duyên chưa chắc đã biết bị cũng đang bị một con đĩ đụ tung lồn.

Từ mồng 1 đến mồng 6, mỗi lúc mỗi nơi, Vỹ đều có thể chơi Thịnh theo ý muốn, nào là địt nhau trong vườn ở các chùa lớn, nào là chơi thông tiểu giữa Đồng sen, hay là làm Thịnh sướng đến bắn nước tiểu tại Xẻo Quýt, mỗi nơi nổi tiếng ở Đồng Tháp, Thịnh đều Vỹ chơi tơi bời, thậm chí còn bắn tinh ngay trong lúc dùng trưa với mọi người. Trong những ngày này, Thịnh đã không còn quá kiềm nén, muốn rên thì rên, muốn hét thì hét, Thịnh giải phóng được bản chất dâm đãng bên trong mình.

Vào mùng 7, Duyên cùng ba mẹ rời khỏi nhà đi thăm họ hàng, Vỹ cùng Thịnh ở tại nhà. Và như đã thấy, Thịnh bị Vỹ biến thành một bàn trà, Vỹ ngồi trên ghế ngang hôn Thịnh, đối diện Vỹ còn một cái ghế khác, Vỹ như đang chờ đợi ai.

“Không khóa cửa, vào đi.”

Vỹ buồn chán, lấy chân khều khều trứng dái Thịnh. Bóng người bước vào, ngồi lên ghế đối diện.

“Tối ngày làm bộ làm tịch, thế thì vui lắm à?”

“Ít nhất thì cũng lấy được thứ mình muốn chứ đâu cưỡng ép như ai kia?”

Vỹ bị đòn đánh phủ đầu, có hơi mất kiên nhẫn, nghiến răng nói:

“Chị nói hay lắm, chính chị là người gài cái bầu cho Thịnh còn gì?”

Duyên ngồi đối diện Vỹ, che miệng lại mà cười:

“Haha, nếu em là con gái, hẳn em cũng làm vậy đi.”

Nói đi nói lại, Vỹ tức Duyên vô cùng, lại tức bản thân hơn. Mười hai năm trước, Vỹ vô tình gặp được Thịnh trong một lần trốn đu bar, câuh đã say mê Thịnh, cứ tưởng Thịnh chỉ làm Top, cậu có hơi chết tâm, nhưng sau khi chứng kiến buổi đụ tập thể của Thịnh, Vỹ lại cao hứng hơn. Kể từ đó xuyên suốt 1 năm, Vỹ luôn theo dõi Thịnh khi có thể, thu thập được nhiều sở thích bạo dâm của Thịnh, mà dù sao, Thịnh là xã hội đen, vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn. Gần một năn đó, số hình Vỹ chụp Thịnh nhiều hơn núi, mọi khoảng khắc đều chụp, đến một lúc, số hình này bị Duyên bắt gặp. Duyên từ nhỏ có tính ganh đua rất lớn với em trai, dù bên ngoài hiền thục nết na nhưng nội tâm là bản tính đàn ông ác liệt thứ thật, cũng như em trai, cô nhìn trúng Thịnh, không phải kiểu thích, yêu giống Vỹ, cái cô muốn là chiếm hữu, giữ làm của riêng. Sau khi Vỹ phát giác đều này, cũng là nửa năm sau đó, hai người bắt đầu hẹn hò, thời gian Vỹ dùng để ôn thi Đại học, tình trong mộng đã bị chị gái rinh đi mất.

Vỹ tất nhiên là nổi giận, đi đến tìm Duyên nói lý lẽ. Duyên giải thích rằng, tuy gia đình rất cởi mở, không kỳ thị đồng tính nhưng mà nhà họ là có tiếng trong vùng, hàng xóm tuy không hiện ngoài mặt nhưng nói sau lưng, nếu em trai quen Thịnh, mọi chuyện vỡ lỡ, nước bọt không dìm chết Vỹ mà dìm chết cha mẹ Vỹ, dù sao lúc ấy, công việc làm ăn của gia đình đang xuống dốc, thêm mối họa không bằng bớt một mối họa. Vỹ vẫn không cam tâm, Duyên lại bảo, Duyên chỉ lấy Thịnh về làm chồng hờ, sau đấy sẽ cho Vỹ qua lại với Thịnh. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Vỹ tin lý do này. Sang năm sau, Duyên gài Thịnh dính bầu, đó chính là thằng bé Nam. Thịnh vì chịu trách nhiệm mà cưới Duyên, ngót nghét đã 10 năm, Duyên cũng đã có đứa thứ hai là Mỹ, vậy mà Vỹ mãi chẳng sơ được múi nào, lời hứa năm ấy như một trò đùa.

“Thịnh chỉ chịu trách nhiệm với chị, chứ có yêu chị đâu.”

Vỹ nói trúng tim đen của Duyên, Duyên trề môi với đứa em nhỏ hơn 1 tuổi.

“Chưa chắc, ảnh cũng để ý chị mà, nếu không thì bỏ chị từ lâu rồi.”

“Tại chị lấy hai đứa con kia ràng buộc ảnh. Hồi năm năm trước ảnh định bỏ thì chị đẻ liền con Mỹ, giờ có tận hai đứa, sao ảnh bỏ chị được?”

“Đó là lợi thế của phụ nữ.”

Duyên nháy mắt, cô nhìn xuống chồng mình đang quỳ bò trên sàn, ánh mắt vui sướng vô cùng, định đưa tay xoa lấy bắp thịt của Thịnh thì bị Vỹ liếc mắt, bảo gạt tay ra.

“Ấy, làm gì mà dữ thế? Tết qua giờ chơi chưa đã sao?”

Những việc Vỹ làm với Thịnh, Duyên đều biết cả, nói sao nhỉ, nhìn chồng mình nằm dưới thân em trai mình, cảm xúc rất kỳ cục nhưng cũng không quan tâm lắm, dù sao tính chiếm hữu của cô cũng đã phai nhạt dần đi, ngoài cảm thấy thích thú ra, cũng chẳng còn gì nhiều. Nhưng mà, giá như mình biết khai thác Thịnh sớm hơn như cách của Vỹ thay vì tối ngày đụ đụ thì có khi Duyên đã có một người chồng trên dưới đều thỏa mãn rồi. Cái gọi là, sáng làm chống, tối làm đĩ chó, hợp với Thịnh, quả là kích thích vô tận.

“Chưa đủ. Đều do chị cứ giữ khư khư không cho tôi đụng, tới giờ mới nhả. Mà này là yêu thương, không phải chơi.”

Vỹ lại đá vàu cái vào trứng dái Thịnh, Thịnh run rẩy, Duyên nhìn mà cười.

“Thôi nào, dù sao cũng là chồng chị. Hay giờ cho chị địt ảnh một lần, dù sao chị giữ hình tượng người vợ hiền lương mãi cũng chán, nha.”

“Không được.”

“Chị không còn gặp Thịnh bao lần với thân phận này nữa. Địt lần này, nếu không cho, từ 1 tháng, chị kéo đến nửa năm.”

Duyên có kế hoạch của riêng mình, một tháng sau, cô sẽ có một cái chết giả, sau đấy là thay danh đổi phận đổi luôn giới tính, làm lài từ đầu, dù có phần nhẫn tâm với gia đình cô, nhưng đều này cô đã nói với tất cả mọi người rồi, trừ Thịnh và con cô thôi. Nhìn Thịnh hấp dẫn thế này, nếu không địt Thịnh, quả là uổng phí khi còn làm vợ Thịnh mất.

“Nửa giờ.” – Vỹ hừ một tiếng, đưa con cặc giả để đeo lên người cho Duyên. Duyên lúc này cũng đã cởi bộ váy ra, bên trong là bikini da bóc lửa.

“Đến khi ảnh bắn.”

“Nửa tiếng là nửa tiếng.”

“Chị muốn địt đến khi ảnh bắn.”

Cả hai kì kèo mặc cả một lúc rồi thống nhất, đến khi Vỹ và Duyên cùng làm Thịnh bắn thì thôi.

Mặt bàn được lấy xuống khỏi người Thịnh, Thịnh hơi run. Trói buộc trứng dái và cặc được tháo ra, cặc Thịnh tím ngắc cả, lại đỏ lên, Vỹ tháo luôn vòng chảy dầu lần trứng rung ở đầu khấc, Thịnh run lần nữa, có vẻ như được giải thoát. Vỹ tháo đuôi ngựa ra, sau đấy không móc bi da ra vội mà vuốt lưng cùng bụng Thịnh, như vuốt ngựa, Thịnh như hiểu ý, lắc mông, co thắc thắt lưng, đẩy từng quả bi da ra.

“Haha, em nói em yêu ảnh mà nuôi ảnh như nuôi gia súc thế?”

Duyên nhìn mà buồn cười, khác gì anh nông dân đang dỗ cho con ngựa đi ỉa không?

“Nuôi thành gia súc, sau này yêu thành con người.”

Uầy, tư tưởng khó hiểu thật. Duyên mặc kệ.

Thịnh đẩy được bốn quả bi da thì quả thứ năm bị mắc kẹt không ra được. Thịnh gồng người, rồi ưỡn người, tạo lỗ cho nó ra. Mãi cũng chẳng được, Vỹ xoa xoa bụng Thịnh, Thịnh có phần nức nở.

Duyên ra phía trước, tháo phiễu cùng bóng tròn ra. Thịnh bỗng rung rung nói:

“Không… không ra…được… anh…móc dùm…”

“Anh muốn em móc gì?”

Duyên nhìn Thịnh bị bịt cả đầu, miệng nói lời dâm, hứng thú trêu trọc, bỗng Vỹ đánh tan hứng thú này.

“Thịnh không nghe chị nói gì đâu, ai nói cũng không nghe đâu, cơ bản tai Thịnh giờ toàn giọng của em thôi.”

Nói xong, Vỹ lại xoa bụng Thịnh, Duyên hỏi, vì sao không móc ra dùm, Vỹ bảo, Thịnh sẽ làm được. Và như Vỹ nói, sau khi Vỹ vuốt ve một hồi, Thịnh cũng đẩy ra hoàn tất, Thịnh thỏe hổn hển, bỗng cầu xin Vỹ tha cho. Tư thế này Thịnh đã làm hơn 12 tiếng, từ 10 giờ tối hôm qua đến 10 giờ sáng hôm nay, cả người đều rã rời.

“Vậy thôi, ta làm nhanh nhanh nào.” – Duyên sốt sắng nhìn lỗ đít hồng hào của Thịnh.

“Em tưởng chị sẽ bảo thôi, nghỉ làm chứ?”

“Cơ hội nghìn năm có một, không nên bỏ lỡ.”

Nói rồi, Duyên cởi cái váy tam giác ra, đeo cặc giả lên hông, con cặc màu đen dài 17 cm ở ngoài, ngoài ra, còn có đầu nhỏ xoay vài bên trong, Duyên đưa nó vào lồn mình. Như thế, vừa địt Thịnh, cô vừa bị địt lại. Duyên bơm dịch bôi trơn đầy đít Thịnh rồi đẩy lút cán đầu cặc 17 cm vào đít Thịnh. Thịnh tuy mất sức nhưng vẫn gống lên.

“A..a..ư…ư…..”

Vỹ chạy ra phía đầu Thịnh, xoa cái đầu qua lớp bịt mặt, nhìn Thịnh run vì bị đâm lút cán, nghiến răng nghiến lợi nới với Duyên.

“Chị không thương tiếc gì hết.”

Lời nói mang vẻ đau lòng, Duyên cười khảy, thế đứa nào đã nhét năm quả bi da to bự vào thế. Tuy bất ngờ nhưng trước đó đít Thịnh đã rộng sẵn, sau cơn rống, Thịnh lại quen thuộc. Vỹ cũng tranh thủ mà đút cặc vài miệng Thịnh, vỗ đầu Thịnh, ý bảo Thịnh bú.

Trên dưới đều bị lắp đầy, Thịnh rên rỉ như con chó cái động dục. Miệng lưỡi điêu luyện liếm con cặc ấm nóng trong miệng, luồn lách qua lại bao trọn con cặc. Lỗ đít thì co dãn, hút ra vào con cặc giả, quyến luyến không muốn nó rời khỏi theo từng cú ngấp của Duyên.

Duyên càng địt càng hăng. Mông nẩy nẩy con cặc giả đụ vào lỗ đít của chồng cô, tựa như cô có cặc thật. Cô muốn đụ nát cái lỗ lồn dâm đảng này, nhìn nó co rút trước mặt, cô chỉ hận không thể tự tay moi móc nó ra. Sợ Thịnh nhận ra mình nên cô đeo bao tay dày cộm, sau đó ôm thắt lưng Thịnh, đụ tới tấp.

Thịnh lắc eo qua lại đón nhận, Vỹ nhìn Thịnh sung sướng mà cười khảy, hì hục đâm ra vào miệng Thịnh. Con cặc Thịnh nảy giờ rung lẩy bẩy, nó chảy nước nhờn dính cả sàn nhà, Thịnh có vẻ muốn ra lắm rồi.

Mới hơn tiếng đồng hồ, Duyên chưa muốn Thịnh ra nên nhấp nhử, cứ gần tới điểm sướng thì dừng lại, không đâm sâu vào, tùy ý rút ra, mặc kệ điểm đó.

“Hừ….hừ…. nhấp nhửng như vậy là xấu lắm đấy.”

Vỹ nói rồi, bảo Duyên rút mạnh ra. Thịnh hụt hẳn. Vỹ tháo hết dây trói cho Thịnh, ẩm Thịnh lên, nâng đùi Thịnh ra, cho lưng Thịnh áp lên ngực mình, đầu đặt lên vai Thịnh.

“Ưmm ..ưmmm..”

Thịnh đang lên cơn sướng mà bỗng dưng mất hết hai gậy, anh khó chịu.

“Hai cây một lỗ nào.”

Duyên đưa ngón trỏ cho Vỹ, khen là biết chơi.

Vỹ vào thế, bệ đít Thịnh lên, đưa con cặc mình vào. Thịnh run rẩy. Thịnh tưởng như vậy là hết, nhưng không, sau đấy, một con cặc giả cũng vào lỗ, chen với con cặc kia.

“A.a..a…rách…rách…mất…”

“Haha, xạo sự, ba cây còn vô nổi mà mới hai cây đã bảo rách.”

Duyên cườu cười, giữ lấy người Thịnh, cùng với Vỹ mà đâm. Ở góc độ này, Duyên mới nhìn rõ được thân thể Thịnh khi bị mình đâm đẹp cỡ nào.

Cơ bụng rung chuyển vì bị hai con cặc khuấy đảo. Đầu vú bị kẹp với tạ nên trì xuống, ửng đỏ lên, đôi môi cũng ửng cả, miệng lại chảy nước bọt liên tục không ngừng. Đặc biệt, nhìn con cặc to bự của Thịnh giật giật, biết Thịnh sung sướng lắm ấy, muốn giải phóng lắm ấy, đầu khâc đỏ hồng, thân cặc cương cứng có phần tím tái. Vỹ đưa tay móc vào họng Thịnh, Duyên lấy tay búng cặc Thịnh. Thịnh nấc người lên.

Thịnh ú ớ, nước bọt của Thịnh chảy đầy tay Vỹ, Thịnh ngửa đầu lên theo mút ngón tây Vỹ, mặt khác, Duyên kéo dây kẹp trên vú chúa của chồng ra xa, rồi giật một bên ra. Thịnh bất ngòe giật nảy cả người, Vỹ đưa tay cố giữ Thịnh trên người, trừng mắt nhìn Duyên. Cho dù Vỹ có mạnh nhưng nếu Thịnh bất ngờ giãy lần nữa, Vỹ cũng không có cách nào giữ cả ba không ngã.

“A..a..a…”

Thịnh rên rỉ theo từng cú thúc của hai con cặc dưới đít, muốn tìm chỗ bám để ôm nhưng không có, khó có thể giữ thăng bằng. Tuy đầu bị bịt bằng vải đen nhưng nhìn lượng nước bọt cùng tiếng rên rĩ của Thịnh cũng đủ biết mặt Thịnh bây giờ đỏ đến mức nào, có khi còn chảy cả nước mắt ấy chứ.

“Eo ôi, nhìn xem nè, em trai, sao em nỡ biến chồng chị thành đứa thèm cặc đến chảy nước thế này thế?”

Duyên cười khảy, cô dùng sức đẩy vào bên trong Thịnh, bên trong lồn cô cũng bị cọ sát theo.

“Đấy là bản năng của Thịnh, chỉ là kiềm lại khi bên chị thôi.”

Tóc Vỹ rũ xuống trán, Vỹ rút tay khỏi miệng Thịnh, xoay mặt Thịnh lại mà hôn, hôn trước Duyên để chọc tức.

Con cặc Thịnh không ngừng rung lắc, nó như muốn giải phóng lắm rồi, nhìn nó mà Vỹ với Duyên đều nhất chí. Duyên lấy dây buộc tóc của mình, loại dây mãnh dài, chất liệu làm từ dây từng, buộc rút, cho vào gốc cặc Thịnh, rút dây lại, cho nó kiềm Thịnh, bởi bây giờ nếu ra thì là quá sớm.

“Ư…ư…em…muốn ra….”

Thịnh vì không được ra mà uất ức, anh đưa tay xuống con cặc đáng thương của mình, anh định sục thì tay Vỹ gạt tay anh ra, siết ra sau lưng anh. Để trừng phạt hành động này, Vỹ giật luôn kẹp vú bên còn lại, do có chuẩn bị nên khi Thịnh giãy, Vỹ vẫn đỡ được bình thường.

Vỹ đỡ Thịnh về tư thế bò, lần này, Vỹ địt đít, còn Duyên địt miệng. Thịnh chống tay xuống nền, cái miệng, cái lỗ đít đều làm tốt nhiệm vụ, nhưng Thịnh cứ không ngừng lắc người, có lẽ Thịnh muốn ra lắm rồi.

“Trở lại tư thế kia, chị muốn xem chồng chị lúc bắn.”

“Haha, chị xem bao nhiêu lần chưa chán à?”

Duyên bỗng đá một cái mạnh vào cặc Thịnh, Thịnh đau điếng, răng cắn vào con cặc giả, đúng là may, nếu là cặc thật, chắc đứt tưg lâu rồi.

“Bắn lúc bị chị địt.”

Vỹ ôm thịnh trở lại tư thế chống đùi, cho Thịnh ngồi ngửa ra đối diện Duyên. Hai con cặc nhập động, Thịnh rướng người, cặc vẫn còn đau tê tái. Duyên lúc này tháo rút dây buộc tóc, rồi dùng bao da se se hai vú Thịnh, cộng thêm nấc ở dướu với Vỹ, cậu bé của Thịnh nhanh chóng cứng trở lại. Đầu cặc chảy nước nhờn liên tục, Vỹ và Duyên biết, Thịnh đã đến cực sướng rồi.

Lúc này, cả Vỹ và Duyên nấc một lần cuối vào đít, Thịnh bắn ra xối xả, dính đầy lên người Duyên và Thịnh, bên trong đít Thịnh, Vỹ cũng bắn ra khi nào, và chính Duyên đồng thời lên đỉnh vào lúc ấy.

“Phê thật….giá như…”

“Không được, Thịnh là của em rồi.”

Vỹ đánh dấu chủ quyền, Duyên cười cười. Lúc này, Duyên lại thở dài.

“Chị biết, chạy theo con tim là nguyện vọng của chị, nhưng mà, bỏ lại trách nhiệm làm mẹ sau lưng, chị quả là một người vợ tệ.”

Vỹ đặt Thịnh nằm lên giường, còn mình ngồi bẹp xuống sàn cùng Duyên. Tay Vỹ đặt lên tay Duyên.

“Trừ việc chị rinh Thịnh đi thì chị luôn là người chị tốt trong mắt em.”

Duyên nhìn qua Vỹ, nước mắt bỗng chảy xuống.

“Xin lỗi em… lúc đó, chỉ vì ý muốn nhất thời của chị mà đã phá hoại tình yêu của em…”

Duyên ôm lấy Vỹ, khóc nức nở. Vỹ không biết làm gì, chỉ biết vỗ lưng an ủi bà chị ngu ngốc của mình.

“Chị có lỗi với Thịnh rất nhiều, với Nam, với Mỹ rất nhiều.” – Duyên dụi nước mắt vào người Vỹ, rồi nhìn vào mắt Vỹ. – “Chị gửi gắm họ cho em, sau khi chị đi, mong em hãy chăm sóc họ dùm chị.”

Vỹ gật đầu, còn Duyên thì tiếp tịc nức nở, còn nói gì mà sẽ giúp đỡ tất cả mọi người khi cô trở lại, lời nói mơ mơ hồ hồ, đến tận nửa giờ sau, Duyên mới bình tĩnh lại được.

Sau ấy, Duyên rời đi, còn Vỹ thì vệ sinh cho Thịnh, tất nhiên là Thịnh không biết người thứ hai cùng Vỹ chịch mình là ai, và Vỹ cũng chẳng nói cho Thịnh biết.

Sau bữa hôm ấy, quan hệ của ba người, Vỹ, Thịnh, Duyên vẫn như bình thường. Thịnh vẫn là chồng Duyên, Duyên vẫn là người vợ hiền thục, Vỹ vẫn hành Thịnh. Mọi chuyện kéo dài đến mồng 10, Thịnh cùng Duyên và hai đứa nhỏ trở về Thành phố, tạm biệt nhà ngoại. Và cũng từ lúc đó, Duyên bỗng chăm lo cho gia đình hơn trước, làm người vợ ôn hòa gấp đôi, ấy vậy, lượng công việc của cô lại rất nhiều, thường xuyên phải trực ca đêm. Thịnh thì khá rảnh rỗi nên được em vợ trọ ở trọ “mời” đi “uống nước” nhiều lần.

Trong khoảng thời gian này, Vỹ cố tạo thiện cảm với Thịnh, vẫn đụ Thịnh tung lồn nhưng mặt khác, bắt đầu những chuyến hẹn hò với Thịnh, chơi Thịnh lúc xem phim, chơi Thịnh trên đu quay, rồi chơi Thịnh lúc rước hai đứa cháu, đủ các loại.

Mọi chuyện vẫn như thế mà trôi qua, Thịnh tưởng rằng ngày hôm nay vẫn trôi qua như thế, nhưng, tất cả ảo tưởng chấm dứt bằng một cú điện thoại.

Ting, Ting.

Thịnh mơ màng từ giường tỉnh ngủ, bây giờ là một giờ sáng. Nhìn qua bên cạnh, nay Duyên trực đêm vẫn trưa về. Bực bội nhìn điện thoại, nhìn tên trên màn hình, ấn nút nghe.

“Thủy à, em có biết hiện giờ là mấy giờ không?

Thủy là y tá trực khoa cấp cứu trong bệnh viện mà Duyên làm, một người chị em rất thân với Duyên và Thịnh.

“Anh.. Anh Thịnh…, Chị Duyên xảy… ra chuyện rồi….!”

Trí não của Thịnh quay cuồng, đến khi bình tĩnh lại, Thịnh phát hiện bản thân đã ở trước cửa Phòng cấp cứu. Nhìn bản thân xem, mặc áo sơ mi xốc xếch chưa cài nút hết, quần tây đen lại đi với đôi dép trong nhà, mái tóc rối bời, giống như ăn xin vậy. Nhìn đồng hồ, đã gần 2 giờ, Thịnh nhớ xem mình đến đây như nào.

Thịnh khi nảy sau khi nghe Thủy nói về vụ tai nạn giao thông của Duyên xảy ra ngay trước bệnh viện thì hớt ha hớt hải lên xe chạy đến đây. Đợi hơn nửa tiếng trước cảnh cửa bật đèn đỏ, nhìn các y bác sĩ ra vào lần lượt, cuối cùng vẫn là cứu không được.

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Câu nói đó quanh quẩn trong đầu Thịnh đến khi anh nhịn thấy khuôn mặt biến dạng hoàn toàn của Duyên, cả người như bị cán nát, da thịt bấy nhầy, quả thật, nếu cứu sống được, bất quá thì thành người thực vật hoặc tàn phế cả đời. Mắt Thịnh đỏ cả lên, đây không phải là nước mắt sinh lý nữa mà xuất phát từ trong tâm, nhưng anh nhịn xuống, thở một hơi mạnh, đi ra bên ngoài.

“Thịnh.”

Lúc Thịnh vẫn còn lơ đảng trước phòng cấp cứu, Vỹ chạy lại, ôm lấy người Thịnh. Nước mắt của Thịnh cũng rơi xuống do độ lay động mạnh này.

“Không sao, có tôi ở đây, Thịnh đừng suy sụp.”

Vỹ ôm lấy lưng Thịnh, dỗ như dỗ một đứa bé, sợ Thịnh sẽ sốc mà khuỵu xuống, dù sao cũng nằm bên gối suốt 10 năm, huống chi còn có hai đứa con nữa cơ mà, trong lúc ấy, Vỹ còn tự nói thầm với mình một câu: “Cuối cùng Thịnh cũng là của riêng tôi” rồi tự vui sướng.

“Cô ấy không chết.”

Thịnh bấu vào người Vỹ mà nói. Vỹ thở dài, xoa xoa lưng Thịnh:

“Ừ, chị tôi không chết.”

Thịnh lại gằng giọng mà nói.

“Cô ấy không chết…”

Lúc này, Thịnh lại dùng lực mạnh hơn. Vỹ nghĩ, hẳn Thịnh đau đớn lắm, ôm lấy Thịnh:

“Ừ ừ, chị tôi không chết…”

Vỹ định đỡ Thịnh vào ghế ngồi thì nghe Thịnh thì thầm bên tai:

“Tìm đâu ra cái xác mà nhìn một lần là thấy khác liền thế.”

Vỹ nghe được lời nói đó cùng tiếng cười khúc khích, ngay lập tức thấy không ổn, đẩy người Thịnh ra, phát hiện Thịnh đang cười, ánh mắt nhìn gian vô cùng, nhưng lại rất quen, ánh mắt này, hình như đã gặp ở đâu đó.

“Thịnh quá đau buồn rồi.”

Vỹ nhanh chóng lấy lại tinh thần, nghĩ nghĩ Thịnh vẫn chưa biết gì, hiện tại chắc là do đau lòng quá độ mà thôi.

Thịnh xoay xoay gót chân, nhìn thẳng vào mắt Vỹ.

“Mới ra đời hơn mười năm mà đã đòi qua mặt lão quỷ hơn hai mươi năm tao đây sao?” – Nghe Thịnh đổi giọng, Vỹ hơi biến sắc, cảm thấy chuyện chẳng lành, vốn Vỹ đã mang theo kim tiêm sẵn bên người, dù sao cũng để phòng thân. – “Giả chết như thế có thể qua mặt mấy người khác, nhưng với tao, thì quá sơ suất rồi.”

“Thịnh, Thịnh bình tĩnh đi..”

Thịnh cười khảy trước hành động giả tạo của Vỹ:

“Để tao nói cho mày biết. Kế hoạch chị em bây, cơ bản tao nắm rõ cả. Từ hồi trước Tết đến giờ cũng chỉ là diễn chơi chơi thôi, nào ngờ con Duyên manh động thế, mới qua một tháng đã làm rồi, tao còn tưởng tận nửa năm.”

Lời nói này như đánh trúng tim đen Vỹ, nếu theo như Thịnh nói, toàn bộ sự việc Vỹ cưỡng ép Thịnh đều nằm trong kế hoạch của Thịnh, vậy, không lẽ Thịnh lường trước cả việc đổi thuốc?

“Không thể nào!”

“Sao lại không thể?” – Thịnh xoay chiếc nhẫn trên ngón tay giữa. – “Chính là nghĩ mày sẽ đổi chén cháo nên tao mới bỏ vào chén đối diện tao. Dù sao lâu rồi không vui chơi, để mày phục vụ tao một thời gian cũng để giải khuây, với lại chơi với mày, tao cũng có cảm giác rất mới mẻ, ừm, loạn luân, rất mới mẻ.”

Thịnh nói rồi cười ngắc ngây, thấy xung quanh vắng người, Vỹ lấy ống tiêm ra, định chích vào người Thịnh thì bị Thịnh thụi vào bụng một cái, té xuống nền gạch, Thịnh lấy ống tiêm từ tay Vỹ ra, nhìn từ trên nhìn xuống, anh nói:

“Con Duyên nghĩ là gài tao cái bầu, mày nghĩ tao ngán việc phá thai lắm à? Nhưng mà, lúc đó tao đang bị truy sát, thế lực lại yếu, tạm thời phải lánh nạn vào nhà mày trước, nếu nói hiện tại, tài sản chẳng là gì với nhà mày nhưng thế lực thì… chấp mười nhà bọn bây.” – Thịnh rút ống đẩy ra, đổ thuốc tiêm bên trong lên đầu Vỹ, đốt một điếu thuốc rồi hít một hơi.

“Còn mày thì, tao biết mày có ý với tao từ hồi mày còn theo dõi tao rồi. Mày quá ngây thơ, nghĩ thử nào, một đứa theo dõi mày cả năm, đi đâu cũng bị đi theo, hỏi xem, mày có biết nó không? Việc mày cưỡng hiếp tao, tao đã đoán trước từ lâu, chỉ là đợi mày lâu quá nên đành về đốc thúc một cái, cũng để con Duyên có động lực làm việc nó muốn sớm hơn, kề gối bao năm, sao tao không biết nó muốn chuyển giới vô cùng chứ?”

Thịnh lại rít một hơi, phì khói ra.

Vỹ ôm lấy bụng – “Thì ra Thịnh biết hết…”

“Vô nghĩa. Ngay cả việc mày quay clip cũng vô nghĩa, mày nghĩ, đại ca như tao mà sợ mấy thứ chó má vậy à? Mày dám tung, tao dám chơi. Thật vô nghĩa.”

“Thế Thịnh nghĩ sao? Khụ…”

“Về mấy cái này à? Bình yên hơn 10 năm, cũng nhàm chán rồi. Nhờ có mày mà tao sướng được một lúc, cảm thấy vẫn nên hoan lạc như hồi trẻ, lúc ấy đúng là vui.”
Thịnh rít một hơi, xong thì rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nhấn nó xuống tay trái của Vỹ, Vỹ hít một hơi lạnh.

“Chị mày ép buộc tao, mày cưỡng hiếp tao, tao lợi dụng nhà mày, bù qua đắp lại như huề nhau. Hai đứa nhỏ, nhà mày cứ nuôi dưỡng, tao thật sự không dám dạy hai đứa nó. Chị mày sau này thấy nó thì bảo nó lúc đụ dùng lực hông, đừng đẩy như chó chết vậy, chả sướng gì sắt.” – Nói rồi, Thịnh cúi người xuống rằng mặt Vỹ, nâng cằm Vỹ lên, Vỹ lúc này còn ôm bụng, cú đá vào bụng đúng mạnh, có lẽ đây mới là thực lực thật của Thịnh, trước đó chỉ toàn là diễn. – “Vậy nhé, chị mày tính ra cũng chết, tao cũng chẳng còn liên quan gì mày. Mười hai năm này, gặp mặt cũng chán rồi, hẹn sau này không gặp lại.”

Thấy Thịnh rời đi, Vỹ nắm lấy ống quần Thịnh giật giật:

“Thịnh, mười hai năm này, Thịnh có cảm giác gì với tôi không?”

Bước chân của Thịnh dừng lại, Thịnh xoay người nhìn Vỹ, mặt Thịnh ngày càng gần, môi Vỹ bị Thịnh mút lấy, hôn triền miên, kỹ thuật thật sự của Thịnh vô cùng đỉnh, mút lưỡi đến lúc Vỹ hết hơi, rồi Thịnh cắn một bên môi Vỹ cho chảy máu. Thịnh liếm máu bên khóe môi Vỹ, cười cười:

“Theo đuổi một người, không phải cái cách mà mày đã làm đâu.”

Nụ cười của Thịnh rất xán lạn, nụ cười mà Vỹ đã nhìn từ những năm về trước, từ lần đầu gặp Thịnh. Ánh mắt kiêu ngạo, nụ cười như ánh mặt trời ban trưa này đã cướp đi trái tim của Vỹ. Sau ấy, mắt Vỹ tối sầm.

Vỹ tỉnh lại là ngày hôm sau, Vỹ nghe kể lại mới biết, tối hôm qua, sau khi Duyên chết thì y tá thấy Vỹ ngất trên ghế, có dấu vết bị đánh ngất, còn Thịnh, trước đó đã về rồi. Vỹ đến nhà Thịnh thì Thịnh không ở đó nữa, ví tiền giấy tờ này nọ cũng đã lấy đi từ lâu. Hai đứa nhỏ đã được đưa đến trường. Vỹ đoán, có lẽ Thịnh đưa hai đứa nhỏ đi học rồi mới rời đi, ngay tại tủ lạnh, Vỹ thấy một tờ giấy ghi chú vàng.

“Thế là huề nhau.” – Vỹ đọc lại nội dung trên tấm ghi chú. Sau ấy, Vỹ vò nó lại, ném vào thùng rác. Cánh môi cong lên, ánh mắt rực lửa.

Không huề! Thịnh là của riêng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #xx