Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3

"Hôm nay tao phải cho mày một bài học, là mày thách thức tao!"

Hanbin đanh mặt nhìn tên kia. Lâu rồi không được đánh Koo Bonhyuk, tay lại ngứa nghề rồi. Vừa hay, có bốn tên ngu xuẩn tự tìm đến cửa.

Đương lúc Hanbin chuẩn bị đánh trả lại phát hiện có người đã nhanh chân hơn lao đến, vung tay dần đám người kia ra bã.

Sức lực vô cùng lớn.

Lửa giận xem chừng còn lớn hơn cả cậu nữa kìa.

...

Một đứa trẹo chân.

Một đứa bầm mặt.

May mà cả hai đang ở trọ bên ngoài, nếu không giờ Koo Bonhyuk đã bị bố Koo xách chổi ra đánh cho một trận rồi.

Nhưng ăn chửi là không thể tránh được.

Hanbin cúi đầu bôi thuốc sát trùng lên vết thương trên mặt Hyuk, nghe rõ mồn một tiếng quát tháo từ đầu dây bên kia điện thoại. Hyuk nhăn mặt, tay bấm giảm âm thanh xuống mức thấp nhất, miệng thì luôn miệng dạ dạ dạ.

Sau khi cúp điện thoại, hắn chán nản úp mặt xuống giường, giọng điệu lè nhè vang lên dưới lớp nệm.

'Viết bản kiểm điểm hộ tớ đi."

Hanbin không chớp mắt nhìn xoáy tóc của hắn, lát sau mới lên tiếng.

"Không viết không công."

Hắn bật ngược dậy, vẻ mặt vô cùng tủi thân.

"Tớ đã ra nông nỗi này rồi mà cậu không thấy tội nghiệp tí nào sao?"

"Tự làm tự chịu."

Hyuk bĩu môi, lát sau mới nói.

"Xin lỗi..."

Hanbin cất hộp sơ cứu đi.

"Vì cái gì?"

"Bị tớ mặt dày đeo bám mấy hôm nay, chắc cậu thấy phiền lắm đúng không?"

Hanbin dừng tay lại. Cậu biết rõ, tâm trạng của Koo Bonhyuk bây giờ vô cùng xấu.

Ban nãy một mình hắn đánh bốn đứa kia, ánh mắt lạnh tanh, quai hàm căng chặt, đòn nào giáng xuống cũng vô cùng mạnh bạo, như là quyết tâm muốn đánh tàn phế đám người kia. Cuối cùng kinh động đến cả thầy cô đang trực trong trường, bảo vệ và cậu phải dùng hết sức mới ghìm được hắn lại.

Lúc đó, cậu cảm nhận được thớ cơ sau lớp áo của hắn căng cứng đến mức muốn bùng nổ.

Lâu lắm rồi, Hanbin mới thấy hắn tức giận đến thế.

Cậu biết rõ, hắn nổi điên là vì đã nghe được lời của đám thiểu năng đó, biết chúng đang nhục mạ cậu.

Hắn chưa bao giờ để đám bắt nạt cậu lành lặn trở về, đứa nào nói xấu cậu một câu liền bị hắn đánh cho kêu cha gọi mẹ. Dù sau đó về nhà hắn cũng bị bố hắn đánh cho no đòn thì tấm lưng ấy từ bé đến lớn vẫn luôn đứng chắn trước mặt cậu.

Koo Bonhyuk lớn lối bảo, chỉ có mình hắn mới được bắt nạt Oh Hanbin. Nếu có đứa nào dám bắt nạt cậu, hắn sẽ đứng ra tẩn cho kẻ kia một trận, đến khi nào người ta không dám đụng đến cậu nữa mới thôi.

Bên nhau hơn mười năm rồi, hắn nghĩ gì, cậu liếc qua đều có thể nhìn ra được.

Nhìn mái đầu ủ rũ của đối phương, Hanbin đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Hắn giận kẻ kia một, giận bản thân mười. Giận bản thân vì rõ ràng cậu đã công khai trốn tránh mình rồi mà vẫn mặt dày theo đuổi, khiến cho bây giờ đám người kia hiểu lầm cậu, lăng mạ cậu bằng những lời lẽ bẩn thỉu. Vì sự ích kỉ của bản thân mà gây rắc rối cho cậu, điểm ấy Koo Bonhyuk không thể chấp nhận được.

Hanbin lặng lẽ di chuyển, quỳ gối trước mép giường.

"Ngẩng đầu lên."

Hyuk ngoan ngoãn nghe lời, ngồi thẳng lưng lên nhìn cậu.

Không chút chần chừ, Hanbin cúi đầu xuống, áp môi mình lên môi hắn.

Giờ phút này, cậu có hơi hồi hộp, hai tay bám chặt vào thành giường đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

Nhưng cậu chợt nghĩ, à, hóa ra đây là hương vị của mối tình đầu.

Chua chua ngọt ngọt, giống như vị của lon 7up mát lạnh đó.

Rõ ràng đã rung động từ rất lâu rồi, nhưng mãi đến bây giờ mới chịu nhận ra.

Cậu nhấc mí mắt lên, nhìn con ngươi đang trợn trừng của hắn, đột nhiên cảm thấy tâm lý đã được cân bằng đôi chút.

"Đây là công viết bản kiểm điểm."

Trong lúc người kia còn ngơ ngác, cậu nhanh chóng rời môi đi, nhưng chóp mũi của hai người vẫn kề sát, đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của cả hai đang dần trở nên nóng rẫy.

Nóng đến phát hoảng.

"Không phiền, cho phép cậu theo đuổi đấy"

.

"Cậu, đổi chỗ với tớ!"

Bạn cùng bàn của Hanbin ngẩng đầu nhìn vị lớp trưởng "hung thần ác sát" kia, lắp bắp đẩy kính mắt lên.

"Thầy... thầy bảo không được cho hai cậu ngồi với nhau... sẽ... sẽ đánh nhau đấy."

"Không đổi thì bây giờ tớ đánh cậu trước."

Khuất nhục trước nắm đấm của kẻ mạnh, bạn cùng bàn dùng một phút lùa hết sách vở vào cặp, quay đầu chạy sang bàn học kê sát cửa sổ vốn là chỗ ngồi của Koo Bonhyuk.

Hắn thỏa mãn ngồi xuống ghế, vươn tay sang đặt trên lưng ghế của bạn cùng bàn mới, thấy người ta cả buổi không liếc mắt nhìn mình một cái bèn vươn móng vuốt đặt lên vai cậu.

Sau đó mu bàn tay bị véo một cái.

Đau đến ong cả não, nhưng hắn vẫn cười hềnh hệch.

Là thật rồi, nụ hôn và lời nói tối hôm qua.

Hanbin cuối cùng cũng chịu đặt sách xuống, quay đầu nhìn thằng nhóc to xác bên cạnh, cũng không gạt tay của hắn xuống, chỉ lẩm bẩm mắng một câu theo thói quen.

"Đồ thần kinh."

Mới bị phạt đọc bản kiểm điểm trước toàn trường mà vẫn vui vẻ được.

.

Trong khi Koo Bonhyuk vẫn đang trong quá trình lên kế hoạch làm sao để theo đuổi được bạn cùng bàn, ngày diễn ra hội thao toàn trường đã được ấn định tổ chức vào ba ngày cuối của tuần sau.

Lớp phó văn thể tranh thủ giờ ra chơi lôi kéo cả lớp tham gia các hạng mục thi đấu, Hanbin đăng kí nhảy cao, còn Hyuk đánh liền tù tì ba hạng mục, lần lượt là chạy 1500m, chạy tiếp sức và bóng rổ.

Vòng loại bóng rổ sẽ bắt đầu từ thứ hai tuần sau sau khi tan ca, đến thứ bảy sẽ đấu vòng chung kết.

Nói cách khác, nếu lớp cậu vào được đến vòng cuối cùng, Hyuk sẽ phải tham gia thi đấu cả ba môn trong cùng một ngày.

Hanbin nhìn thời gian thi đấu, quay đầu nhìn Hyuk.

"Có thi được không đó?"

Hắn nhìn Hanbin chằm chằm, chợt nở nụ cười để lộ hàm răng trắng bóc. Sau đó kề sát bên tai cậu hỏi nhỏ.

"Nếu tớ đều lấy được huy chương vàng cả ba môn thì có thưởng không?"

Lần này, Hanbin không tát hắn như trong dự liệu, chỉ nhếch mày nhìn lại, sau đó nở nụ cười.

"Có chứ."

Trong thoáng chốc, Koo Bonhyuk giống như được bơm máu gà, chỉ hận không thể nhanh đến cuối tuần sau.

"Là gì vậy?"

"Không nói cho cậu biết."

.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra hội thao toàn trường.

Đây là một trong những dịp hiếm hoi học sinh trong trường được nghỉ học nên ai nấy đều vô cùng hào hứng, những ai không tham gia thi đấu cũng đến từ rất sớm, đứng ở bên ngoài khu vực thi đấu la hét cổ vũ cho lớp mình.

Koo Bonhyuk là một trong những nhân vật được săn đón nhất.

Mặt tiền sáng sủa, sức vóc cao lớn, thành tích thi đấu bóng rổ nổi bật, từ đầu tuần đến bây giờ không biết đã thu hút được bao nhiêu đóa hoa đào rồi.

Nam sinh mới học lớp 11 nhưng đã cao gần một mét tám, đứng trong đám đông vô cùng nổi bật.

Mỗi hạng mục hắn thi đấu, tiếng la hét cổ vũ đều vô cùng lớn, vô cùng phấn khích.

Koo Bonhyuk mới thi chạy tiếp sức xong, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, áo ba lỗ dính sát vào người, hiển lộ rõ nửa người trên săn chắc, đúng chuẩn một bình phun hormone di động.

Hanbin mới sáng ra đã bị ai đó tung chăn ôm đến trường bắt xem mình thi đấu, cậu đứng bên cạnh vạch đích, nhìn ai kia đang bị oanh oanh yến yến bao quanh, hơi híp mắt lại.

Koo Bonhyuk từ chối hết đủ thứ nước mát đang dí sát mặt, vất vả lách ra khỏi đám người, nhào đến bên người thiếu niên mặc áo phông trắng đứng bên ngoài vòng vây, vươn tay cướp lấy chai nước trên tay cậu, ngửa đầu tu ừng ực, chỉ vài giây đã khoắng sạch chai nước nửa lít.

Sau đó nhanh nhảu vắt tay lên vai cậu, kéo người đến chỗ thi chạy 1500m.

Hanbin nhăn mũi, tỏ vẻ ghét bỏ.

"Hôi chết."

Nhưng cũng không hất tay đối phương ra.

"Bạn trai cậu nhìn đẹp trai lắm đúng không?"

Hanbin tặng cho đối phương một cái liếc mắt.

"Ai là bạn trai của cậu? Tiếp tục cố gắng đi."

Tớ còn chưa đồng ý đâu.

Hyuk nghiêng đầu, nhìn phần gáy trắng nõn thơm tho của nam sinh bên cạnh, chợt thấy răng hơi ngứa.

Con mèo kiêu ngạo chết tiệt này.

.

Hai hạng mục thi đấu cách nhau chỉ có mười lăm phút, nhưng Hyuk vẫn không có dấu hiệu gì gọi là đuối sức. Sau khi còi hiệu lệnh vang lên, hắn như mãnh báo bật tung người, lao như tên bắn về phía trước.

Không chút nghi ngờ, Koo Bonhyuk về nhất.

Hanbin vẫn đứng ở vị trí sau vạch đích, cùng đám đông bên cạnh rướn cổ nhìn ra đường đua, chưa kịp nhảy lên vỗ tay thì thấy người kia vẫn tiếp tục lao về phía cậu.

Hyuk ôm lấy Hanbin, cái ôm bất ngờ khiến Hanbin nghiêng người, cả hai cũng theo quán tính mà ngã xuống. Trước khi lưng cậu đáp đất, hắn đã làm một cú xoay người trên không, cuối cùng thành ra cậu nằm úp mặt lên lồng ngực hắn.

"Anh đây có giỏi không?"

Bị ôm ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này, Hanbin ít nhiều cũng cảm thấy không được tự nhiên. Khổ nỗi cánh tay của người kia như gọng sắt kìm chặt lấy cậu, giãy thế nào cũng không ra.

"Giỏi lắm, giờ thì bỏ tớ ra!"

"Mười giây nữa thôi, để tớ hôn huy chương của tớ một chút nào."

Hyuk hơi nhấc người lên, như muốn làm tư thế chống người dậy, nhưng mái đầu lại gục xuống bả vai cậu, chọn nơi khuất tầm mắt mà đặt một nụ hôn nhẹ lên cần cổ trắng nõn kia.

Hanbin nằm trên cơ thể của nam sinh vẫn còn nóng hầm hập, đột nhiên tim đập vô cùng mãnh liệt.

___


Ý là tự tui cũng thấy quéo cảnh hôn huy chương thì có kỳ lạ quá không ạ =))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro