Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3

Hắn nỗ lực học tập, tốt nghiệp bằng giỏi sau ở lại học thạc sĩ thêm một năm nữa, xong xuôi tất cả liền lên máy bay trở về nước.

Koo Bonhyuk trở về nước, bước lên chiếc ghế do cha nhường lại, chính thức trở thành người thừa kế trẻ tuổi nhất của sản nghiệp nhà họ Koo.

Những lời chúc mừng, lời mời phỏng vấn, những cuộc điện thoại đều bị hắn bỏ lại phía sau. Koo Bonhyuk nới lỏng cà vạt, lái xe đến một căn chung cư trong thành phố, mua một bó hoa hồng đi lên tầng bốn, dừng lại trước cửa phòng 417.

Nhấn chuông cửa hai lần, chưa đầy một phút cửa nhà đã mở. Hanbin nghiêng đầu ngó ra,nhác thấy bóng dáng Bonhyuk liền vui mừng mở rộng cửa.

- Hyuk, anh đọc tin rồi. Chúc mừng em.

- Cảm ơn anh.

Hắn đưa bó hoa vừa mua tặng cho anh.

- Ấy, sao lại tặng anh thế?

- Thấy đẹp nên mua thôi, coi như chúc mừng anh có nhà riêng, dù hơi muộn.

- Lớn rồi lại khách sáo với anh thế cơ đấy.

Hanbin nhận lấy hoa từ tay Bonhyuk, thấy lọ hoa trên tủ cạnh TV còn rỗng bèn cắm vào. Lúc quay lại thì thấy Bonhyuk đang cười, dang rộng hai cánh tay hướng về phía mình.

- Em cũng không muốn nhận lời suông đâu, muốn chúc mừng thì ôm em một cái nào.

Bonhyuk thật sự là càng lớn càng đẹp trai, trên người chỗ nào cũng toát ra hormone nam tính, Hanbin nhìn hắn cười, tim bỗng chốc lệch đi một nhịp.

- Thằng quỷ.

Miệng thì nói vậy, nhưng chân vẫn bước lại, tặng cho bé bự một cái ôm thật chặt.

Cái ôm của anh vừa ấm áp vừa trìu mến, thật giống như anh đang chào mừng hắn trở về nhà. Hắn nhớ cảm giác này.

Bonhyuk ôm chặt lấy eo anh, đầu khẽ dựa lên bờ vai nhỏ.

Cuối cùng thì hắn cũng đủ cao lớn để ôm trọn anh vào lòng rồi.

Hanbinie à, em chỉ cần anh thôi.


.


Dự án đầu tiên của "sếp" Koo sau khi nhậm chức lại là đầu tư mở một show thời trang riêng cho nhà thiết kế Oh Hanbin.

Nhà thiết kế trẻ Oh Hanbin, có tài năng có danh tiếng, vừa mới vào nghề mấy năm nhưng những sản phẩm do anh thiết kế ít nhiều đã được quảng bá tại các tuần lễ thời trang trong nước và quốc tế, tiếc nuối duy nhất có lẽ là đến bây giờ anh vẫn chưa tổ chức được show diễn của riêng mình.

Bonhyuk làm hẳn một dự án nghiên cứu, vừa đến buổi họp đã lấy phong thái sấm rền gió cuốn mà thuyết phục cho ban giám đốc trong công ty an ổn lại, cùng thống nhất với quyết định của anh.

Việc chuẩn bị cho show diễn tốn mất nửa năm trời, trong nửa năm này, Hanbin vội vã chạy đông chạy tây, muốn chuẩn bị cho màn ra mắt của mình làm sao thật hoàn hảo, không được để có một sơ suất nào.

Bonhyuk vẫn luôn kề cận bên anh sớm tối.

Hanbin lớn rồi càng lúc càng khép mình, chỉ có những lúc làm việc mới ra ngoài thôi. Bây giờ vì đâm đầu vào công việc mà có những hôm bay đi bay lại khắp nơi, hôm lại cắm mặt ở nhà không đi đâu, ăn uống cũng không chú ý, có hôm ba bữa dồn lại một, chỉ quất một bát mì gói xong liền chạy đi làm.

Giờ giấc sinh hoạt hỗn loạn như thế, đến người sắt cũng không chịu nổi.

Hôm cùng trợ lí đến xem địa điểm tổ chức, vừa xuống xe Hanbin đã choáng váng đầu óc, lăn đùng ra ngất xỉu.

Koo Bonhyuk ngồi duyệt văn kiện trong văn phòng, vừa nhận được điện báo liền phóng như điên đến bệnh viện.

Hắn thì lo gần chết, đến nơi lại thấy đối phương đang dựa vào đầu giường bệnh lật cuốn catalog, nhìn thấy hắn liền cười ái ngại.

- Anh đã bảo trợ lí đừng gọi rồi mà...

Bonhyuk mặt mày nghiêm trọng bước đến, đưa tay áp lên trán anh.

Đầu không nóng, nhưng mặt mày tái nhợt, quầng thâm dưới mắt cũng đậm đến mức so được với gấu trúc luôn rồi.

- Anh lại không ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ đúng không?

Hanbin có hơi chột dạ đảo mắt, hiếm khi lại thấy sợ đứa em trai này.

- Hầy, cũng có chút...

- Từ giờ đến lúc show diễn được tổ chức, em sẽ lo cho sinh hoạt của anh.

- Hở, không cần đâu.

- Em nói lo thì sẽ lo.

- ...

Sao tự nhiên cảm thấy sợ quá vậy nè.

Koo Bonhyuk nói được làm được, từ hôm đó trở đi, 6 giờ sáng đã nhấn chuông cửa nhà Hanbin, bắt anh ăn sáng xong xuôi mới cho đi làm, trưa tan ca lại về nấu cơm trưa cho anh, đến tối về lại qua nhà anh làm bữa tối, ăn xong thì ngồi trong phòng khách làm việc, đến 11 giờ lùa anh lên giường, chờ người đi ngủ rồi mới quay về nhà.

Ngày nào cũng như ngày nào, gió mặc gió mưa mặc mưa, đều đặn cứ đúng giờ sẽ xuất hiện ở nhà Hanbin.

Ban đầu có người chen chân vào sinh hoạt của anh, Hanbin còn thấy khá phiền, sau lại phát hiện ra giấc ngủ được cải thiện rõ rệt, năng suất làm việc cũng cao hơn, với cả đồ Bonhyuk nấu đúng là vừa ngon vừa đa dạng, tốt hơn húp mì gói 100 lần.

Sau này thấy hắn đi đi về về cực quá, Hanbin dọn dẹp phòng ngủ dành cho khách vốn để chứa đồ của mình, bảo hắn ở lại đây luôn.

Bonhyuk lại chẳng mong quá, anh vừa đề nghị xong đã đồng ý cái rụp, còn nhanh chóng chạy về nhà xếp hẳn một vali bự, đường đường chính chính dọn vào nhà anh, rất có phong thái muốn định cư lâu dài.

Hai người cứ thế sống chung với nhau mấy tháng liền.

Người mình yêu ở ngay trước mắt, Bonhyuk làm sao mà không động tâm tư, nhưng lúc này hắn chưa muốn mạo hiểm, đành phải kiềm chế bản thân lại, đêm đêm chỉ biết làm bạn với bàn tay phải.

Vừa sống chung vừa làm việc, chẳng mấy chốc mà ngày tổ chức buổi trình diễn đã đến.

Hanbin là nhà thiết kế chính của buổi biểu diễn hôm nay, hiển nhiên đón nhận được nhiều sự chú ý nhất. Hôm nay anh mặc tây trang đen, tóc mái chớm dài được vuốt gọn lên, ánh mắt rạng rỡ, gom hết thảy sự tự tin sải bước lên thảm đỏ, nở nụ cười tiêu chuẩn với cánh truyền thông đã sớm bu kín ở xung quanh.

Khách mời lần lượt ngồi vào hàng ghế được chỉ định sẵn, buổi trình diễn cũng chính thức bắt đầu.

Hanbin ngồi ở hàng ghế đầu, cả quá trình đều chăm chú nhìn lên sân khấu.

Nhìn người mẫu mặc những bộ trang phục bản thân mình thiết kế sải bước kiêu hãnh trên sàn diễn, anh cảm thấy những ngày tháng vắt chân lên cổ mà chạy kia rốt cuộc cũng được đền đáp xứng đáng.

Buổi trình diễn kết thúc, dưới khán đài im lặng mất một lúc lâu, rồi lác đác từng tiếng vỗ tay vang lên, dần dần cả hội trường đều đứng dậy, tiếng vỗ tay vang dội như tiếng sấm.

Hanbin cùng dàn người mẫu bước ra sân khấu, cùng cúi chào tất cả mọi người.

Anh cầm micro, nhìn xuống mọi người ở phía dưới, những dòng chữ đã thuộc làu làu chợt quên sạch sành sanh, từng câu từng chữ vô thức thoát ra, trong giọng nói cũng không giấu nổi nghẹn ngào.

- Vậy là show diễn thời trang đầu tiên của Privé đã chính thức kết thúc. Rất cảm ơn mọi người đã đến tham dự show diễn ngày hôm nay, cảm ơn tất cả những người đã làm việc cùng tôi suốt nửa năm qua, cảm ơn những người đã đồng ý bước lên sàn diễn này, giúp cho ngày hôm nay trở nên thật thành công và trọn vẹn. Cuối cùng xin cảm ơn nhà đầu tư của tôi, người đã giúp ước mơ của tôi trở thành hiện thực. Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ, sáng tạo ra thật nhiều tác phẩm hơn nữa. Xin cảm ơn tất cả mọi người.

Bước xuống sân khấu, Hanbin ôm hoa chúc mừng từ mọi người xung quanh, đứng trả lời vài câu phỏng vấn xong liền lủi ra sau cánh gà.

Bonhyuk sớm đã đứng chờ anh ở đây, thấy anh bước đến liền đưa một bó hoa hồng tặng anh.

- Chúc mừng anh.

- Em đã làm một lẵng hoa ngoài kia rồi cơ mà.

- Cái đó là tặng cho mọi người, cái này chỉ tặng riêng cho anh thôi.

Hanbin nhận lấy hoa, đêm nay anh có chút xúc động, anh ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt hơi ửng đỏ lên, cảm giác một giây sau sẽ rơi nước mắt.

- Cảm ơn em. Thật sự cảm ơn em.

Bonhyuk nhìn thấy nước mắt của anh liền hoảng hốt, có chút vụng về ôm lấy anh, kết quả lại bị hoa cấn giữa mặt, Hanbin đành thả hoa xuống ghế, cũng vòng tay ôm lại hắn.

- Hyukie à, thật sự cảm ơn em, giấc mơ của anh cuối cùng cũng trở thành sự thật rồi.

Hắn có chút tham lam mà ôm anh chặt hơn, chỉ mong giây phút này mãi mãi dừng lại.

- Em đã lừa anh bao giờ đâu.

Hanbin nhớ đến lời hứa hẹn lúc còn bé của hắn, bật cười.

- Đúng ha, Hyukie của anh là nhất.

Bonhyuk áp mặt xuống mái tóc mềm của anh, nhắm mắt tận hưởng giây phút an bình hiếm hoi có được này.

Anh xem, em có bao giờ lừa anh đâu.

Mở show thời trang cho anh là thật.

Yêu anh cũng là thật.


.


Sau thành công của show diễn, Hanbin hào hứng mời mọi người trong ekip đến nhà hàng cũng gọi là có tiếng tăm trong thành phố, cốt là để cùng nhau ăn uống một bữa no nê.

Ăn uống no say rồi lại hò nhau đi hát karaoke, Hanbin có hơi buồn ngủ rồi, đành nói bọn họ tự mình đi đi, anh sẽ bao phòng cho, còn mình thì trở về cùng Bonhyuk.

Vừa ra khỏi nhà hàng, không ngờ trời lại chợt đổ mưa. Cơn mưa nặng hạt không báo trước xối cho Hanbin và Bonhyuk không kịp trở tay, lúc chạy được vào ô tô thì cả hai người đã ướt như chuột lột.

- Anh, nhà em gần đây, em đưa anh về nhà thay đồ nhé.


Căn hộ này vốn là ba mẹ Bonhyuk mua tặng hắn sau khi về nước, nhưng ở chưa được bao lâu thì hắn đã khăn gói sang nhà Hanbin ở rồi, bây giờ quay lại, quanh nhà đã phủ một lớp bụi mỏng.

Bonhyuk lấy quần áo cho Hanbin xong liền đẩy anh vào phòng tắm, còn mình thì dọn dẹp qua phòng khách và phòng ngủ một lúc, rồi mệt mỏi thả người xuống ghế sofa.

Áo sơ-mi ướt đẫm đã bị hắn cởi ra vứt vào giỏ đồ, bây giờ chỉ mặc mỗi chiếc quần âu. Chất cồn lúc này mới dần phát huy tác dụng, hắn cảm thấy cả người có hơi lâng lâng, đưa tay lên day day trán, tính chợp mắt một lúc.

- Hyukie

Giữa lúc đang mơ mơ màng màng, Bonhyuk chợt nghe thấy có người gọi mình, hắn choàng tỉnh, mở mắt nhìn người vừa bước ra phòng khách.

- Vâng?

- Ờm, em có thể cho anh mượn quần đùi khác được không?

Lúc nhìn lên Hanbin, hắn sửng sốt mất một lúc.

Hanbin mới tắm xong, quanh người còn tỏa ra hơi nóng, hai má đỏ bừng, tóc mái được vuốt lên giờ đã buông rủ xuống trước trán. Quan trọng hơn là anh bây giờ chỉ mặc độc mỗi chiếc áo phông xám, để lộ chân thon vừa trắng vừa non mềm.

Đầu hắn ong lên một tiếng.

- Quần ban nãy anh không cẩn thận để rơi nên nó ướt mất rồi, có thể cho anh mượn cái khác được không?

Hanbin vẫn chưa nhận ra không khí trong phòng đang chầm chậm thay đổi, anh xoa xoa mái tóc ướt nhẹp bước lại gần hắn.

Theo mỗi bước chân nhấc lên, hắn dường như có thể thấy rõ được quần lót đen ẩn hiện dưới áo phông của anh.

- Hyukie?

Mềm giọng gọi một tiếng, đột nhiên anh thấy người đang ngồi bất động trên ghế bật dậy, mạnh mẽ ôm chặt lấy anh, áp anh lên bức tường lạnh lẽo.

Hanbin nhìn lồng ngực rắn rỏi đang phập phồng trước mắt, có hơi hoảng hốt.

- Hyukie?

Một giây sau đó, môi của anh đã bị ngậm chặt lấy.

Một nụ hôn nóng bỏng, chứa đầy hương rượu, đối phương như cuối cùng cũng nếm được món mình yêu thích, dây dưa không dứt, còn mạnh mẽ cạy mở hàm răng của anh, đưa lưỡi tiến vào cùng lưỡi anh giao du triền miên.

Hanbin bị người hôn đến nóng cả người, cảm giác bị đè nghiến này khiến tim anh kịch liệt nhảy lên, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, ra sức đấm lên lồng ngực của hắn.

Lúc Bonhyuk rời khỏi môi của anh, Hanbin hụt hơi nên liên tục thở dốc.

- Hyukie? Tại... sao?

Anh không hiểu.

Bonhyuk áp trán mình lên trán anh, ép buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt mình.

- Tại sao ư? Tại vì em muốn anh.

- Nhưng anh, anh là anh trai của em mà...

Bonhyuk ghét nhất là khi Hanbin gọi mình như vậy, hắn dùng lực ôm siết Hanbin lên, để hai bàn chân của anh không còn điểm tựa nữa, chỉ đành phải vòng qua eo hắn. Hắn hơi tiến sát lại, ấn dục vọng căng phồng sau lớp quần âu lên mông anh.

Sắc mặt Hanbin xanh mét.

- Em trai sẽ làm thế này với anh trai của mình sao?

- Hanbinie, em đã lớn rồi, em không còn là thằng nhóc chỉ biết khóc nhè rồi bám riết anh nữa, nên đừng bao giờ đối xử với em như thể em là em trai của anh vậy.

- Em không coi anh là anh trai của em. Nên xin anh, hãy nhìn em với tư cách một người đàn ông đi.

Gương mặt góc cạnh, thân hình cao ráo, bắp tay căng đầy sức lực, hơi thở tràn ngập tính xâm chiếm và dục vọng này đánh cho Hanbin tỉnh ra. Bây giờ mới muộn màng phát hiện, cậu bé con lẽo đẽo theo sau lưng mình, bây giờ đã cao lớn phổng phao rồi, đã trở thành một người đàn ông đích thực.

Người đàn ông đó lúc này đang đè anh lên tường, cúi đầu mân mê cánh môi anh, lời tâm tình khe khẽ thoát ra giữa những tiếng âu yếm rất nhỏ, mang theo cả tuyệt vọng không đường quay đầu.

- Hanbinie, em yêu anh!

___


Nói chung cái gì đến cũng sẽ đến, chắc mí bà cũng đoán được diễn biến chap sau như nào rồi ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro