I want to try again
"Sao mẹ và dì Seo lại ở đây? Con tưởng chỉ có Haerin chờ con thôi chứ." Hanbin ngồi xuống bàn với vẻ mặt gượng gạo, đôi mắt hoang mang nhìn sang Haerin nhưng cô thì lại ngại ngùng cúi đầu xuống.
Mẹ của Hanbin - bà Oh - bật cười thành tiếng, "Thế nào? Thấy mẹ vợ bất ngờ xuất hiện nên bị sốc à? Haerin cũng đã gọi món cho con rồi, đúng là hiểu nhau quá nhỉ, chẳng cần hỏi cũng có thể gọi món được cho nhau." Bà nói xong thì nhìn bà Seo rồi cùng cười, khiến cho Haerin ngồi bên cạnh Hanbin vui vẻ đến hai má ửng hồng.
Hanbin mang tâm trạng rối bời ngồi như lạc lõng giữa ba người phụ nữ. Anh làm sao dám không để ý tới thể diện của mẹ mà đi từ chối Haerin ngay lúc này, nhưng ngặt nỗi nếu để cho buổi ăn tối này suôn sẻ thì về sau sẽ càng khó để từ chối hơn nữa. Ý nghĩ chỉ có Haerin ở đây lúc đầu đã cổ vũ cho Hanbin, vậy mà sự xuất hiện của bậc trưởng bối lại làm cho anh trông không khác gà mắc tóc là bao. Bây giờ, hoặc không bao giờ.
Hít một hơi thật sâu, đương lúc chưa ai nói gì, Hanbin quyết định lên tiếng.
"Thưa mẹ, thưa dì Seo, con có điều muốn nói." Hanbin không đợi hai vị trưởng bối đáp lời, mà tiếp tục nói. "Con biết cuộc hẹn này mang ý nghĩa gì, nhưng thật lòng thì con..."
"Được rồi, cũng ba mươi tuổi rồi, chỉ là thổ lộ thôi, để hai mụ già này đi chỗ khác cho tụi bây dễ thở." Bà Seo - mẹ Haerin - bật cười, bà huých tay bà sui tương lai của mình rồi định đứng dậy.
"Con không thể tiến xa hơn với Haerin được." Hanbin thốt lên.
Bàn tay đặt dưới bàn của Haerin run lên, nắm chặt lấy gấu váy, còn đôi mắt cô thì phiếm đỏ. Cô biết trước chuyện sắp đặt như thế này sẽ khiến cho Hanbin khó chịu, tệ hơn nữa là làm cho Hanbin có thành kiến với cô về sau, nhưng cô không nghĩ rằng sẽ tệ tới mức độ này. Hanbin vậy mà lại không muốn tiến xa hơn với cô. Haerin không hiểu, không hiểu cô còn gì không xứng đáng với anh nữa..?
Bà Oh đanh mặt lại, với trực giác người mẹ bà biết chắc chắn chuyện này liên quan tới tính hướng của con trai bà. Ngày xưa bà đã ngăn chặn một lần rồi, thì bây giờ có gì mà không thể ngăn chặn thêm lần nữa. Bà quyết định dằn cơn tức giận lại, nhẹ giọng hỏi. "Ý con là sao? Con không muốn cưới sớm sao?"
"Không phải vậy. Ý con là con với Haerin chỉ có thể làm bạn, con không yêu em ấy, nên không thể cho em ấy một gia đình hạnh phúc được."
"Chị Oh, con trai chị điên rồi đúng không? Haerin nhà tôi có gì không tốt?" Bà Seo như không thể kiềm được sự mất mặt, bà vỗ bàn, lớn tiếng,"Cậu Oh, tôi biết gia đình cậu giàu có, nhưng con gái tôi có học thức lại xinh đẹp đảm đang, nó một lòng thích cậu từ lúc được hai bên gia đình giới thiệu, cậu không ưng nó thì tại sao không nói thẳng ra từ đầu, tại sao lại để cho con tôi nuôi hi vọng rồi bây giờ lại phũ phàng từ chối nó!? Hai mẹ con các người...!"
Haerin bật khóc, viễn cảnh đẹp đẽ cô mộng tưởng nay đã sụp đổ, chỉ còn lại bức tường loang lổ những đau thương. Mái nhà đầm ấm, chồng hiền vợ thảo, con cái hiếu thuận, những thứ đó bây giờ chính là lưỡi dao rọc một đường vào tim cô. Còn mơ còn mộng gì nữa, hạnh phúc đời con gái đã nằm trước mắt, nhưng cô lại không có cơ hội để nắm bắt nó, mà người lấy đi cơ hội đó của cô chính là kẻ mà cô dành hết lòng để thương yêu kì vọng.
"Hanbin, mẹ sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, con khôn hồn thì xin lỗi bà Seo và Haerin đi."
Hanbin kiên định nhìn hai người phụ nữ trước mặt, rồi quay sang với cô gái nhỏ đang muốn cố kiềm lại nước mắt, anh nói nhẹ tâng. "Haerin, anh xin lỗi."
_
Chuyện gặp lại Hanbin cậu kể cho em gái mình nghe, con bé đần mặt ra rồi bắt đầu nhíu mày lại vì khó chịu. Bonhee không thích Hanbin, vì Hyuk đã vì Hanbin mà chịu khổ rất nhiều, thậm chí còn chuyển trường để không trở thành thứ cản trở tương lai của anh. Bình thường thì cậu sẽ là người giãy nảy lên nếu như em gái có lỡ mồm nhắc tới chuyện cũ, nhưng khi cậu ngồi lại kể sự tình gặp lại kia thì em gái mới là người giãy lên như đỉa phải vôi.
"Gã đâu, chỉ chỗ cho em, em tới bóp chết gã!" Bonhee cầm dao chặt thịt bổ một nhát khiến con gà tách làm đôi, cô cáu bẳn làu bàu trong lúc chặt gà. "Lúc đó anh về nhà khóc một trận trôi sông trôi biển, em không cạy miệng anh thì chắc anh sẽ ôm luôn cái cục tức đó suốt đời. Mụ kia nghĩ con mình cao sang lắm hả, bắt ép người khác ra như thế thì khác gì tích nghiệp cho con mình!"
"Mày chặt được không? Tao thấy tấm thớt sắp gãy ra làm hai rồi kìa, xê ra đi." Hyuk huých tay em gái rồi giật lấy con dao, nhẹ nhàng tách thịt gà ra. Không phải sợ tấm thớt hư mà là sợ con bé này cầm dao đi kiếm người ta mà bổ. "Ảnh cũng chưa làm gì tao, tao chạy còn không kịp, chỉ là tự dưng lâu ngày quên rồi xong bây giờ gặp lại tao thấy có chút tiếc."
"Sao tự nhiên tiếc?"
"Ai biết, tự dưng giờ đẹp trai hơn hồi đó quá trời, chỉ tiếc có vậy thôi, chứ tao thì yêu thương gì thằng chả nữa." Nói dối sẽ bị quạ bắt diều hâu tha, nhưng Hyuk đành cắn răng mà chịu.
"Anh hai, có điện thoại." Bonhee thở dài, dù rằng cô rất ghét Hanbin nhưng khi thấy anh trai mình thẫn thờ mãi thì cũng đành bất lực. Người ngoài luôn luôn sáng suốt hơn kẻ trong cuộc, nhưng yêu đương nếu chỉ có một người cho đi thì đó không phải là yêu đương, mà là ngu dại. Tuy là vậy nhưng Bonhee cũng không chen được gì vào chuyện này vì vốn dĩ chuyện này đã được giải quyết xong từ lâu lắm rồi. Việc gặp lại này chắc chỉ là tình cờ, với cá tính dứt khoác của Hyuk thì chắc chắn anh trai cô sẽ sớm cắt đuôi được Hanbin một lần nữa thôi.
Hyuk cứ tưởng công trình lần này sẽ đem về cho cậu và gia đình thêm được một khoản nữa, cậu dự định sẽ dùng số vốn trước đó để dành cộng với tiền lương lần này để đi thuê một cửa tiệm nhỏ mở bán đồ ăn, thế nhưng sau khi nghe điện thoại thì mộng mơ của cậu tan thành mây khói. Anh Hyeongseop gọi điện qua với giọng hốt hoảng, đến anh ấy cũng không biết vì sao tên cậu bị gạch ra khỏi danh sách kĩ sư công trình lần này, thế nhưng ngoại trừ việc an ủi suông vài câu thì Hyeongsepp cũng không biết làm gì hơn.
"Chỉ là công trình lần này thôi, công trình tới anh lại gọi cậu, đừng lo, ở nhà nghỉ ngơi lo cho mẹ và em gái đi nhé. Anh gác máy đây."
Đây là quả báo hay là chướng ngại, Hyuk không biết, cậu chỉ biết rằng từ trước tới giờ cứ hễ dính tới Hanbin thì sẽ không bao giờ yên ổn được, và người chịu thiệt thòi chỉ có mỗi một mình cậu mà thôi. Việc bị ép chia tay và bị cho nghỉ làm này chính là minh chứng lớn nhất, cũng là hiện thực đớn đau mà Hyuk phải đối mặt, rằng cậu và Hanbin nếu tới với nhau sẽ không bao giờ có được kết cục tốt đẹp.
Chuông cửa lại reo lên, Hyuk không còn tâm trạng nào mà ra mở cửa, Bonhee thấy thế liền rửa tay rồi đi ra xem ai đã bấm chuông. Cô nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy một người đàn ông mặc tây trang đang đứng phía trước, bèn nhấn nút để cửa mở.
Ồ. Xem ai kìa.
Gương mặt bây giờ bốn phần đẹp trai, sáu phần chững chạc, hoàn toàn khác với hình ảnh chàng trai khiếm thính luôn cau có khó chịu lúc trước, hiện tại chính là hình tượng nam thần mẫu mực của nhà nhà. Oh Hanbin. Người mà Bonhyuk nhung nhớ, người mà Bonhee không tiếc lời rủa xả.
"Tìm ai?"
"Cho anh gặp Hyuk đi em." Hanbin từ tốn nói.
"Không có ở nhà. Đi về đi. Đừng đến đây nữa." Nói rồi Bonhee dợm đóng cửa thì có bàn tay chặn lại, anh trai cô đang đứng phía sau."Vào nhà đi Bonhee, cho tao nói chuyện với anh ấy một chút."
-
"Anh vừa từ chối một người." Hanbin nói khi Hyuk đưa lon nước còn mát lạnh cho anh.
Cả hai quyết định xuống công viên nhỏ ở dưới tòa chung cư Hyuk ở. Cậu không hỏi vì sao anh biết nhà cậu, ngày xưa lúc chuyển đi cậu đã dặn tất cả người quen của cậu và Hanbin không được hé môi nửa lời. Nhưng nếu như cậu biết đứa bán đứng cậu là thằng Lee Euiwoong thì hẳn cậu sẽ không ngại phi xe nửa vòng thành phố sang siết cổ nó chết.
"Cẩn thận quả báo." Hyuk thờ ơ đáp.
Hanbin cười khổ, mồm miệng vẫn ác nghiệt như ngày nào, nhưng hồi đó chỉ xéo sắc với người khác chứ với anh thì Hyuk như con cún nhỏ vậy, lúc nào cũng chỉ sợ không được gần anh. Tám năm trôi qua, gương mặt non nớt hồi đó của cậu cũng đã thay đổi ít nhiều, trở nên góc cạnh và nam tính hơn, nhưng đôi mắt cún ướt mơ màng của cậu vẫn mê người như thế, khiến cho Hanbin không lường được mà đắm chìm vào biển say. Anh áp lon nước lên má để tỉnh táo trở lại.
"Nói đi, tìm em có chuyện gì?" Hyuk thôi không làm khó Hanbin thêm, cậu thở dài, lúc này chắc là sẽ không còn can đảm nào mà từ chối nữa.
Bày tay trắng trẻo thon dài của Hanbin đặt lên đôi tay gầy thô cứng đi vì luôn trực tiếp làm việc dưới ánh nắng mặt trời của Hyuk, cảm nhận được đôi tay bên dưới run lên, Hanbin thì thầm như đang tự nói với chính mình.
"Chúng mình yêu nhau một năm, xa nhau tám năm. Anh đã hiểu vì sao em ra đi, nhưng anh có thể thấy được đó không phải là điều em muốn, anh cũng chưa từng muốn chuyện đó xảy ra. Một năm đầu sau khi em đi anh tưởng mình không thể vượt qua được nữa, nhưng mà con người hoàn chỉnh này cũng nhờ em mà có, em đã tiếp cho anh sức mạnh để anh chấp nhận phẫu thuật, anh cũng không thể hủy hoại kết quả sự nỗ lực của em. Em kéo anh ra khỏi cái vỏ của mình, em cho anh nghe thấy tiếng gọi của yêu thương, em cho anh nếm được thế nào là hết lòng yêu thương một người và được một người hết lòng yêu thương."
Hyuk không đáp, cậu không đoán được rằng sẽ có ngày Hanbin biết ngày xưa người nài nỉ cậu rời đi chính là mẹ của anh, hồi đó cậu không có ý định sẽ chia rẽ mẹ con người ta, bây giờ cũng vậy, nên thôi cứ đành chịu thiệt, dẫu sao việc đó cũng qua lâu rồi, tính toán chi ly làm gì.
Hanbin thấy Hyuk im lặng liền nói tiếp, "Anh đã từ chối cô gái mẹ giới thiệu cho anh. Anh đã dây dưa với cô ấy hơn một năm, và anh không thể nào làm trễ nải thanh xuân cô ấy, càng không thể dày vò bản thân, nên anh từ chối, trước mặt gia đình hai bên. Anh muốn dành cuộc đời này cho em, nếu không phải em thì sẽ không là ai hết, không ai có thể đem lại cảm giác ấm áp này cho anh. Mẹ anh không còn muốn nhìn thấy mặt anh nữa, bà coi như không có đứa con này, bố không can thiệp vào chuyện này, còn chị gái anh lại không có quyền lên tiếng. Anh bây giờ không thể về nhà, chỉ sợ chọc cho mẹ anh phát bệnh lên."
Uống thêm một ngụm nước, Hanbin ngưng một chút rồi mới kể ra,"Chuyện em bị cho nghỉ việc là do anh, lúc anh từ hôn mẹ đã rất giận rồi làm ầm lên, anh sợ mẹ sẽ tra ra được em rồi lại ép em làm gì đó, mà tính em làm sao anh không biết, em sẽ lại chịu đựng một mình rồi lại bỏ anh, thế nên anh mới kêu cấp trên gạch tên em, là để bảo vệ em cũng như giữ chân mẹ anh."
"Anh nói mấy chuyện này với em làm gì?" Hyuk hồi hộp, giọng nói cũng run run, anh ấy vậy mà lại dám cãi lại mẹ mình, mà lí do chính là vì cậu. "Em cũng vì anh mà vừa thất nghiệp, nhà lại có mẹ và em gái, em không thể..."
Hanbin hít vào một hơi, sau đó dùng hai tay ôm lấy gương mặt quá đỗi thân thương của người trước mắt lại, xoay qua để cho cậu đón lấy ánh mắt tràn đầy hi vọng của anh.
"Căn hộ chung cư của anh có một phòng, không to cũng không sang trọng như người khác, anh hiện tại làm kiến trúc sư, lương một tháng cũng đủ nuôi hai miệng ăn và chi phí sinh hoạt hằng ngày. Vật dụng cá nhân trong nhà mỗi thứ anh đã sắm hai món, tài khoản ngân hàng anh có để dành được một số tiền cũng gọi là có của, xe cũng đã có. Bản thân anh cũng tự thấy anh đẹp trai, công việc đàng hoàng, ra được phòng khách xuống được phòng bếp, vào được phòng ngủ, nên hiện tại anh cần một người có thể làm chủ tất cả, kể cả anh." Hanbin muốn cười lên vì gò má đỏ hồng của người đối diện.
"Anh giờ là muốn tìm người giúp việc sao?" Hyuk lắp bắp cố lái chủ đề đi, nhưng tiếc là bị người kia lái trở về.
"Anh đang mời em về sống với anh, anh biết em hiểu hết nên đừng có đánh trống lảng."
Nói xong thì Hanbin nhếch môi cười, Hyuk chợt như thấy lại hình dáng người thanh niên hai mươi hai năm đó, ít nói, xấu bụng và cố chấp, thế nhưng mọi hành động đều thể hiện được sự thật lòng dành cho cậu. Năm đó cậu không thể sống ích kỷ cho bản thân nên đã đưa ra một quyết định khiến cả hai cách xa nhau đến tám năm trời, bây giờ người trước mặt đã gần như dùng hết vốn liếng của một gã đàn ông ba mươi để thổ lộ với cậu, thì việc gì cậu phải trốn chạy khỏi hạnh phúc của mình nữa chứ.
"Anh không thấy mình đi quá nhanh sao...? Nhắc cho anh nhớ là mình yêu nhau có một năm rồi chia tay, tám năm sau mới gặp lại, anh chắc chắn vào quyết định của anh chưa? Cho anh năm phút tự suy nghĩ lại đó, em sẽ không giận đâu."
"Không cần, lúc em đi làm gì có nói chia tay, mà có thì anh cũng không đồng ý, thế nên tụi mình là yêu nhau chín năm và sau đó sống chung." Hanbin giở thói ngang ngược trẻ con ra, một mực ép Hyuk gật đầu cho bằng được. "Hiện tại anh còn muốn tiến luôn tới bước động phòng, như vầy thì có gì là nhanh. Em không cần phải dùng kế hoãn binh với anh, nói đi, đồng ý hay không? Đồng ý thì anh rước về, không đồng ý thì anh bắt về."
"Hừm, anh mạnh miệng quá rồi."
Chẳng biết là Hyuk có đồng ý hay không, nhưng mà thổ lộ tới mức đó thì có ai mà không mềm lòng, dù là lòng dạ sắt đá tới đâu thì cũng sẽ tan thành nước hết trước những lời thật lòng đó. Vả lại, có người nào đó không nỡ để người yêu sống một mình với kĩ năng tự chăm sóc bản thân bằng mức âm vô cực, nên không đợi mẹ và em gái đồng ý liền về nhà cuốn đồ theo trai, à không, là di cư.
End
Hehee cảm ơn mọi ngừi đã đọc đến đây, love iu soooo :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro