Pov5: hận yêu trong lặng thầm
Hanbin và Hyuk từng là một cặp đôi khiến mọi người xung quanh phải ngưỡng mộ. Hanbin dịu dàng, tinh tế và luôn đặt Hyuk lên hàng đầu. Hyuk thì khác, lạnh lùng, đôi khi cứng nhắc, nhưng đằng sau vẻ ngoài ấy là một trái tim mãnh liệt chỉ dành cho Hanbin. Dù vậy, Hyuk không giỏi thể hiện cảm xúc, và chính điều này đã dần dần tạo nên khoảng cách giữa hai người.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Hyuk được thăng chức, trở thành trưởng phòng kinh doanh tại công ty. Công việc bận rộn, những buổi tiệc tùng xã giao và áp lực của vị trí mới khiến Hyuk dần xa cách Hanbin. Cậu bắt đầu cảm thấy lạc lõng trong chính mối quan hệ của mình, nhất là khi Haejin – một cô đồng nghiệp trẻ trung và đầy sức hút – liên tục xuất hiện bên Hyuk.
"Anh về trễ quá," Hanbin nói, cố nén tiếng thở dài khi thấy Hyuk bước vào nhà, áo sơ mi còn vương mùi nước hoa không phải của cậu.
"Chỉ là công việc thôi. Em đừng suy nghĩ nhiều," Hyuk đáp, giọng lạnh nhạt.
Nhưng Hanbin không thể không suy nghĩ. Những lần Hyuk mỉm cười với tin nhắn từ Haejin, những cuộc gọi lúc khuya mà anh không bao giờ giải thích, tất cả như lưỡi dao cứa sâu vào lòng cậu.
"Anh có còn yêu em không?" Hanbin hỏi, giọng nghẹn ngào khi Hyuk lại một lần nữa bỏ bữa tối cậu đã chuẩn bị.
"Đừng làm phiền anh bằng những câu hỏi vô nghĩa như thế, Hanbin," Hyuk buông lời cay đắng, ánh mắt lướt qua cậu như thể sự hiện diện của Hanbin chẳng còn quan trọng.
Từng lời nói vô tình ấy khiến Hanbin kiệt quệ. Cậu yêu Hyuk, yêu đến mức đau đớn, nhưng dường như tình yêu này chỉ còn là một cuộc chiến mà cậu đơn độc. Sau những đêm dài trằn trọc, Hanbin quyết định ra đi, để lại một lá thư ngắn ngủi:
"Em đã cố gắng, nhưng em không thể tiếp tục nữa. Hyuk, hãy sống thật hạnh phúc."
Hyuk trở về nhà trong một đêm mưa và thấy lá thư ấy. Đọc từng dòng, anh cảm thấy như có ai đó giáng mạnh vào ngực mình. Hanbin rời đi thật sao? Anh tức giận. Tức giận vì cậu dám bỏ anh mà không nói lời nào, nhưng sự tức giận ấy nhanh chóng chuyển thành nỗi trống rỗng đáng sợ. Anh chợt nhận ra rằng, lần đầu tiên trong nhiều năm, căn nhà này không còn tiếng bước chân của Hanbin.
Hyuk lao vào tìm kiếm Hanbin, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng. Cậu đã biến mất như thể chưa từng tồn tại. Anh bắt đầu nhớ cậu – nhớ nụ cười dịu dàng, nhớ cách cậu luôn chờ anh về dù muộn đến đâu. Những ngày không có Hanbin khiến Hyuk nhận ra, anh yêu cậu nhiều hơn bất cứ điều gì.
Rồi một ngày, Hyuk nhận được tin từ bệnh viện. Hanbin gặp tai nạn khi cố cứu một đứa trẻ băng qua đường. Hyuk lao đến bệnh viện, trái tim anh như thắt lại khi thấy cậu nằm đó, yếu ớt đến mức anh không dám chạm vào.
Hyuk quỳ xuống bên giường bệnh, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Hanbin. Anh nghẹn ngào, giọng run rẩy: "Hanbin... Anh sai rồi. Là anh đã khiến em đau khổ. Làm ơn... làm ơn đừng rời xa anh nữa. Anh không thể sống mà không có em."
Hanbin khẽ mở mắt, đôi môi tái nhợt nhếch lên một nụ cười yếu ớt. "Em chưa bao giờ rời xa anh, Hyuk... Em chỉ muốn anh hiểu rằng, tình yêu không phải là điều hiển nhiên. Nó cần được trân trọng."
Những ngày sau đó, Hyuk dốc hết tâm sức chăm sóc Hanbin. Anh xin nghỉ phép dài hạn, không màng đến những cuộc gọi từ công ty hay bất kỳ ai khác. Tất cả những gì anh muốn lúc này là Hanbin – là sự tha thứ từ cậu, là cơ hội để anh bù đắp.
Khi Hanbin dần hồi phục, Hyuk không rời cậu nửa bước. Anh học cách yêu thương cậu một cách chân thành, học cách nói lời "cảm ơn", "xin lỗi", và cả "anh yêu em".
Trong một buổi chiều muộn, Hyuk nắm tay Hanbin, thì thầm: "Từ giờ, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ để mất em nữa."
Hanbin mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự ấm áp. "Em tin anh, Hyuk. Chỉ cần chúng ta còn nhau, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại."
Và lần này, Hyuk giữ đúng lời hứa. Sau tất cả những tổn thương, họ tìm thấy nhau, một lần nữa trân trọng từng khoảnh khắc hạnh phúc.
Pov này có vẻ ngắn nhưng đừng lo còn nhiều pov khác:>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro