Pov4: gắn bó giữ định mệnh
I. Áp Lực Của Định Mệnh
Hyuk bước ra khỏi phòng tập, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, áo phông dán chặt vào cơ thể rắn rỏi. Bầu không khí ban đêm mát lạnh giúp cậu thư giãn đôi chút sau cả ngày dài luyện tập. Dẫu vậy, một nỗi lo vẫn ám ảnh trong lòng cậu – Hanbin.
Hanbin là Omega duy nhất trong nhóm, và cậu nhỏ hơn Hyuk một tuổi. Từ ngày Hanbin bước vào kỳ phát tình đầu tiên, mối quan hệ giữa cả hai dần trở nên căng thẳng. Không phải vì bất hòa, mà vì Hyuk luôn giữ khoảng cách, không muốn bản năng Alpha của mình làm tổn thương người đồng đội quan trọng ấy.
Hyuk biết Hanbin mạnh mẽ, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đầy mệt mỏi của cậu, trái tim Hyuk như bị bóp nghẹt. Cảm giác muốn che chở, muốn bảo vệ ngày càng lớn, nhưng Hyuk không dám tiến gần hơn.
Khi đi ngang qua phòng Hanbin, Hyuk chợt dừng bước. Ánh sáng từ khe cửa hắt ra mờ nhạt, và cậu nghe thấy tiếng thở dốc yếu ớt bên trong.
"Hanbin?" Hyuk gõ cửa, nhưng không đợi trả lời, cậu mở cửa bước vào.
Hanbin ngồi co ro trên giường, khuôn mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy. Căn phòng tràn ngập hương thơm ngọt ngào đặc trưng của Omega – hương của Hanbin.
Hyuk khựng lại, nắm chặt tay để kiềm chế bản thân. "Hanbin, anh ổn không?"
Hanbin ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Hyuk. "Hyuk... đừng lại gần anh. Kỳ phát tình của anh... nó đến sớm hơn dự kiến."
Hyuk cắn chặt môi. Cậu muốn chạy đến bên Hanbin, muốn giúp cậu, nhưng nỗi sợ bản năng Alpha khiến cậu do dự. "Anh đã gọi ai chưa? Hay để em đưa anh đến bệnh viện Omega chuyên khoa?"
Hanbin lắc đầu, giọng yếu ớt: "Không cần đâu... Anh không muốn ai thấy mình trong tình trạng này. Em... em đi đi, đừng ở đây."
Hyuk nhìn Hanbin, lòng đau như cắt. Cậu biết Hanbin mạnh mẽ, nhưng lúc này, cậu thấy được sự yếu đuối mà Hanbin luôn che giấu. Không thể bỏ mặc được nữa, Hyuk bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh Hanbin.
"Anh nghĩ em có thể rời đi khi anh như thế này sao?" Hyuk nói, giọng trầm nhưng kiên định. "Anh có thể tin em. Em sẽ không làm gì tổn thương anh."
Hanbin nhìn Hyuk, ánh mắt dao động. Mùi hương của cậu càng lúc càng đậm, làm cả hai khó thở, nhưng Hyuk vẫn giữ được sự kiềm chế.
"Hyuk..." Hanbin thốt lên, giọng khàn đặc.
Hyuk nhẹ nhàng nắm lấy tay Hanbin, siết chặt như để trấn an. "Anh không cần phải chịu đựng một mình. Có em ở đây. Dựa vào em, được không?"
II. Gắn Bó Bất Ngờ
Hyuk không rời đi đêm đó. Cậu ngồi bên Hanbin, nắm tay cậu thật chặt, để cậu cảm nhận được sự an toàn. Hyuk không để bản năng Alpha lấn át, dù mùi hương của Hanbin khiến cậu như đang đốt cháy từ bên trong.
Đến sáng, Hanbin tỉnh dậy, cảm giác đầu óc nhẹ nhõm hơn. Cậu quay sang và thấy Hyuk vẫn ngồi đó, đầu tựa vào mép giường, gương mặt mệt mỏi vì thức cả đêm.
"Hyuk..." Hanbin khẽ gọi, giọng đầy cảm xúc.
Hyuk mở mắt, nở nụ cười dịu dàng. "Anh tỉnh rồi à? Anh thấy sao rồi?"
Hanbin im lặng một lúc, rồi bất ngờ bật cười nhẹ. "Em đúng là cứng đầu. Anh đã bảo em đi rồi mà."
Hyuk nhún vai, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm. "Nếu em đi, anh sẽ vượt qua thế nào? Em không muốn thấy anh phải chịu đựng một mình."
Hanbin không biết phải nói gì. Trong tim cậu, cảm giác an toàn và ấm áp mà Hyuk mang lại khiến cậu không thể lờ đi.
III. Lời Thú Nhận Và Sự Xa Cách
Những ngày sau đó, Hyuk dần tránh mặt Hanbin. Cậu sợ những cảm xúc của mình sẽ khiến mọi chuyện phức tạp hơn. Cậu là Alpha, Hanbin là Omega – định mệnh giữa họ vốn dĩ không thể tách rời. Nhưng Hyuk không muốn ép buộc Hanbin vào bất cứ điều gì.
Hanbin nhận ra điều đó. Cậu cảm nhận được ánh mắt lảng tránh, sự im lặng kỳ lạ từ Hyuk, và cậu biết mình không thể chịu đựng được sự xa cách này lâu hơn.
Một đêm, Hanbin kéo Hyuk ra sân thượng của ký túc xá. Dưới ánh đèn mờ nhạt, Hanbin đối mặt với Hyuk, đôi mắt sáng rực sự kiên định.
"Hyuk, em nghĩ em đang làm gì thế?" Hanbin hỏi, giọng nghiêm túc.
Hyuk lúng túng. "Em... em chỉ muốn tốt cho anh. Em sợ nếu cứ ở gần anh, em sẽ không thể kiềm chế được bản thân."
Hanbin bật cười, nhưng nụ cười mang chút buồn bã. "Em nghĩ anh là người dễ tổn thương đến vậy sao? Hyuk, anh tin em. Và anh... cũng không muốn em tránh xa anh nữa."
Hyuk ngỡ ngàng nhìn Hanbin. "Anh... ý anh là gì?"
Hanbin bước đến gần hơn, đôi mắt ánh lên sự chân thành. "Ý anh là... anh cần em. Không phải vì em là Alpha, mà vì em là chính em. Sự quan tâm của em, cách em luôn bảo vệ anh, cách em luôn cố gắng làm mọi thứ tốt hơn – đó là lý do anh muốn em ở bên cạnh."
Hyuk đứng lặng người, trái tim như vỡ òa. "Anh Bin... em cũng cảm thấy như vậy. Từ lâu rồi."
Hanbin mỉm cười, bước đến gần và nhẹ nhàng nắm lấy tay Hyuk. "Vậy thì đừng né tránh nữa. Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mọi thứ, đúng không?"
Hyuk siết chặt tay Hanbin, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm. "Đúng vậy. Em hứa sẽ luôn ở bên anh, bảo vệ anh, dù có chuyện gì xảy ra."
IV. Định Mệnh Trở Thành Tình Yêu
Từ hôm đó, họ không cần phải giấu giếm cảm xúc nữa. Hanbin không còn e ngại bản năng của mình, vì cậu biết Hyuk sẽ luôn trân trọng cậu.
Trong thế giới đầy áp lực của ánh đèn sân khấu, tình yêu của họ trở thành nguồn sức mạnh – một định mệnh không chỉ gắn bó bởi bản năng, mà còn bởi sự đồng cảm và trân quý lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro