Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot | Hopeless

(W): mọi bối cảnh, sự kiện diễn ra trong truyện đều chỉ là tưởng tượng, vui lòng không áp đặt vào đời thật

---

1.

Gã sinh ra trong một gia đình kiểu mẫu hoàn chỉnh, một bố, một mẹ, một chị gái. Bố là chính trị gia, mẹ nội trợ, chị gái dạy dương cầm. Gã sống trong một căn nhà có lối kiến trúc cổ kính, nằm trên con đường lớn nhưng yên tĩnh vùng giáp ngoại ô. Gã là công dân của một đất nước trọng Nho giáo và Đạo giáo.

Vậy, gã là ai?

Gã là Koo Bonhyuk, kiểm sát viên viện kiểm sát thành phố.

Và gã là gay.



Gió thoảng bay ngang trời, mang theo vị mặn mòi của biển, mùi tanh của cát và cái nồng của muối đánh thức một phần nào đó đang ngủ quên trong gã, khiến gã chợt nhớ rằng mình đang ngồi bên cầu cảng nhỏ đôi lúc kêu tiếng kẽo kẹt từ những tấm ván gỗ mục dần bởi nước mặn, chờ bình minh lên.

Tại sao gã lại ngồi đây?

Gã ngồi đây chẳng phải để ngắm bình minh ngày mới, gã ngồi đây để hưởng thụ đêm đen dài dằng dặc bủa vây lấy chuyện tình lạc lối của gã và anh.

Một thời cấp ba không buồn không vui nhàn nhạt trôi qua tựa bóng áo trắng dưới ánh nắng chói chang ngày hè, gã theo bánh răng đồng hồ mà guồng chân bước tiếp vào cánh cửa đại học. Đại học đối với gã là điều gì đó cũ nát và xa lạ, cũ nát bởi thứ gọi là bệ đỡ gia đình, đánh bóng tên tuổi vốn đã vẻ vang của cha, xa lạ bởi luật là ngành vốn không bao giờ hợp với kẻ kiệm lời như gã. Thậm chí khi đã học sang năm thứ ba, gã vẫn không khỏi cảm thấy rợn người mỗi buổi sáng thức dậy và nhớ ra mình buộc phải tới giảng đường.

Có thể nói, bước tiếp đến đây đối với gã chính là kì tích.

Kì tích không phải bởi trường đại học gã theo học là trường danh giá, tỉ lệ chọi cao ngất, học tập luôn kèn cựa, luôn chứng tỏ bản thân.

Kì tích bởi sức chịu đựng của gã giờ đây tựa hồ khói mỏng xám trắng, bền bỉ bám lấy đầu thuốc đỏ lập lòe.

Năm ba, trường sửa sang lại một số giảng đường, khoa của gã dời sang Học viện Mĩ thuật mượn cơ sở giảng dạy.

Và gã gặp anh, người con trai có đôi mắt chứa ngàn ánh sao, nắm trong tay trái tim nhỏ bé đầy sứt sẹo nơi gã.


Ngửa đầu, trông từng tia sáng le lói từ ngọn hải đăng phía đằng xa, gã giơ tay để từng tia sáng yếu ớt ấy lọt qua kẽ tay, rọi lên khuôn mặt mà gã nghĩ rằng đã phờ phạc của mình, nheo nheo mắt.

Gã chợt nghĩ, nếu giữa gã và anh cũng có lấy chút thứ ánh sáng le lói này, gã sẽ không ngần ngại mà bắt lấy, mà chụp lấy, mà níu lấy cho thỏa thê yêu đương.

Nhà xe của Học viện Mĩ thuật vốn không chật chội, song nhét thêm cả gần trăm đứa thì chẳng vừa lắm. Tan giờ, lối đi rộng thênh thang bỗng hẹp đi trông thấy, người qua kẻ lại chen lấn ồn ào. Gã định chờ mọi người lấy vãn thì sẽ vào, nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay nơi gã dựng xe.

– Cậu làm thế xong phủi tay bỏ đi là qua chuyện được à? Cậu phải đàn ông không?

Đứng kế bên chiếc xe đã đứt một bên phanh và gần như vẹo mất cổ của gã là hai người con trai trung tâm, một cậu con trai trắng trắng tròn tròn, khuôn mặt đỏ ửng lên bởi gào thét, khuôn miệng nói không ngơi nghỉ như muốn tìm công bằng cho xe đạp tội nghiệp lẫn chủ nhân của nó, người còn lại là cậu trai đầu tóc bù xù, môi bặm lại, ánh mắt tựa hồ đã vằn lên tơ máu, xung quanh là đám người bu đen bu đỏ tò mò xem chuyện hay.

Gã bất giác dựa người vào cột trụ gần cửa, nhìn xem cậu trai trắng trẻo kia rốt cuộc có thể làm gì.

Con người ta khi đã tức giận sẽ bộc lộ những điều chân thật nhất, quan sát sự chân thật của con người trong lúc nóng giận là chuyện... ừm, không hề tẻ nhạt.

– Đây không phải chuyện của cậu, cậu khóc mướn làm cái gì? Cùng lắm tôi chờ chủ cái xe tới sẽ xin lỗi, bồi thường, là được chứ gì?

– Được lắm, đàn ông có có chơi có chịu, nếu tôi không bắt gặp thì cậu đã lỉnh đi, vậy cậu nói xong có thấy ngượng miệng không?

– Mẹ nó, đừng có chuyện bé xé ra to!

Cậu trai tóc xù kia có vẻ đã nhịn đủ, khuôn mặt hiện nét hung bạo không che giấu, hình như sắp xảy ra ẩu đả.

– Tôi còn nói chuyện lịch sự với cậu đấy! Đừng có lôi phụ huynh nhau ra đây!

Cậu trai còn lại chỉ tiến chứ chẳng lùi, khuôn mặt bừng lên, đôi mắt hai mí nhướn cao thách thức, chạm tới cảnh giới cuối cùng của cậu trai đối diện.

Đám đông bỗng òa ra, tiếng can bên ngoài của các nam sinh, tiếng ré lên của nữ sinh và tiếng xe đạp đổ rạp một loạt, gã đoán ẩu đả đã bắt đầu rồi, phương thức mà chín mươi chín trong một trăm thằng sẽ dùng để giải quyết vấn đề và chứng tỏ cái tôi không khuất phục của mình.

Gã thủng thỉnh đi lại gần, cảnh tượng hiện tại so với cảnh tượng trong tưởng tượng có đôi chỗ khác biệt. Người nằm dưới sàn xi măng đáng lẽ phải là cậu trai trắng trắng kia, nhưng bây giờ lại là cậu trai tóc xù ôm lấy phần gáy bị đập lên tay lái xe đạp đằng sau.

– Nói cho cậu biết, đừng nghĩ mình sai rồi dùng bạo lực sẽ thành đúng, núi cao còn có núi cao hơn, hôm nay chỉ là một đòn, nếu là người khác đã đánh cậu đến không còn nhận ra.

Giọng nói cậu trai trắng trắng sang sảng, tuyên bố cho không chỉ kẻ nằm dưới đất mà còn tuyên bố cho cả những người đang đứng xung quanh, rồi cứ như thế đám đông dãn ra, dưới bao ánh mắt thán phục xen lẫn ghen tỵ, cậu trai ấy bình tĩnh dắt xe ra khỏi nhà xe, bỏ lại tiếng xì xào tựa ong vỡ tổ sau lưng.

(*) Lý giải một chút: chiếc xe đạp gây tranh cãi ở trên chính là xe của Hyuk, Hanbin phát hiện xe cậu bị người ta làm hỏng nên mới sửng cồ lên muốn bênh vực, cũng như đòi lại công bằng cho chủ nhân của chiếc xe


2.

Gã co người, tựa cằm lên gối, tay phải lục tìm gói thuốc gần như bẹp dúm sót lại đôi ba điếu trong túi áo, tay còn lại mò lấy bật lửa bên túi quần, châm lên hai điếu. Một ướm lên môi, một đặt trên cầu cảng.

Đúng, gã nghiện thuốc, từ năm hai cấp ba. Không nặng, ngày ba điếu, hoặc bốn, nếu thức đêm. Anh cũng biết hút thuốc, ngày có ngày không, lúc quá căng thẳng sẽ hút hết cả gói. Anh học thói xấu này từ gã.

Rít một hơi, gã xoay xoay điếu thuốc kia, nhìn đầu thuốc cháy dần, đỏ lập lòe giữa gió biển rát buốt, giữa đêm đen mịt mùng, gã chợt nhớ anh lạ.

Khói trắng vẽ khuôn mặt, lửa đỏ tô bờ môi, hương thuốc lá ghì đậm nỗi nhớ.

Bản thân gã, hay bản thân anh đều muốn cháy, đến tận cùng.


Câu chuyện ở nhà xe ngày ấy theo vòng bánh xe đạp mà trôi dần về quá khứ, còn câu chuyện giữa gã và anh theo vòng bánh xe đạp tiến về phía trước. Nhà anh xa hơn nhà gã, nhưng cùng hướng về, mỗi buổi tan trường gã cùng anh đạp xe về, nói vài thứ không đầu chẳng cuối của những thằng con trai hay nói cùng nhau. Bóng banh, xe cộ, game, điện thoại, máy tính... cho đến chuyên ngành và cả chuyện mai sau.

Chuyện mai sau mỗi đứa một ngả, làm công việc khác nhau, bận bịu rồi quên đi mất đối phương từng tồn tại trong đời mình. Anh cười phá lên, dang chân dang tay thả dốc, nói gã như ông cụ đã sống gần thế kỉ, nói gã chỉ nên nghĩ cho ngày mai thôi, đừng quá lo cho sau này.

Gã cũng cười, nếu phải như sau này anh ấy có bận bịu, có mối quan hệ mới, có gia đình mới mà quên mất gã, cơn đau rấm rứt ấy chỉ mình gã nếm, chỉ mình gã trải.

– Đừng ủ dột thế Hyuk, cả đời này anh sẽ không quên em đâu! KHÔNG.BAO.GIỜ!

Anh híp mắt, gào lớn, giọng nói chắc nịch tựa như muốn gã tin vào lời anh nói ra.

– Anh chắc chứ?

Gã bóp phanh giảm tốc độ, chờ cho hai xe đi song song, nheo nheo đuôi mắt hỏi lại. Một lời hứa, phải chứ?

– Em bao nhiêu tuổi rồi thế? Chị đón ở cửa kìa, về trước đi!

Gã nhướn mày, chị gái gã xõa tóc theo gió thoảng, nép mình dưới tán cây rẻ quạt, bóng đổ dài trên nền hoa rơi, nhìn anh ấy, vẫy tay cười hiền lành. Anh ấy vui vẻ kéo môi lên thành đường cong hoàn hảo, cúi đầu chào rồi phóng xe đi mất, chỉ còn gã lạch cạch mở cổng dắt xe vào nhà.

Chị gã ngưng cười, cứ mãi trông con đường xào xạc tiếng hoa khô đã vắng bóng anh, thờ dài thượt.

– Chị, vào nhà đi!

Gã ló đầu ra trước lúc khép cổng, gọi chị vào căn nhà mà nếu không có bóng chị thì gã cũng chẳng thể nghĩ đây là gia đình thuộc về mình, mà đây là gia đình thuộc về ai đó có thứ đam mê mãnh liệt với quyền lực và chính trị.

Gã bước một bước, chị bước theo một bước, tới hết cầu thang. Chị thường vậy, im lặng đi theo gã. Chị sợ cảm giác cô đơn.

– Hyuk!

– Huh?

Ngồi bệt trên hành lang nhìn xuống phòng khách, gã quăng ba lô trước cửa phòng, vỗ vỗ vào bên cạnh. Chị vuốt phẳng nếp váy, ngồi dựa lưng vào tường, hai mắt khép hờ, lim dim.

– Em chưa từng cười rộ lên với bất kì ai.

Gã gục đầu lên tay, thở ra một hơi mệt mỏi.

– Em chưa từng nói nhiều với bất kì ai.

– Em chưa từng cho ai cùng về nhà.

– Em chưa từng ngắm nhìn ai thật lâu.

– Hyuk này, dừng lại đi!

Gã yên lặng nghe chị nói, rồi lại thở ra từng hơi, lắng nghe tim mình đập từng nhịp sợ hãi. Chị ấy biết em yêu anh – Hanbin.

– Trước khi mọi chuyện đi quá xa và chị còn có thể che chở cho em, dừng lại đi.

Yêu một người, vốn không có tội. Yêu một người không được sắp đặt trước, vốn không có tội. Yêu một người cùng giới tính, vốn không có tội. Nhưng trong mặt phẳng thế giới của gã, những điều ấy biến gã thành tội đồ, thứ tội đồ không thể dung tha với bản án cay nghiệt của xã hội gã sống, của gia đình gã sống.

Gã cứ ngồi, viết lấy cho mình bản nhạc toàn những nốt lặng kép. Dài và yên lặng. Yên lặng tới mức chỉ cần thở thôi, gã cũng cảm thấy thật khó khăn.

– Khi chị lấy anh rể, chị có hạnh phúc không?

– Khi chị phải lấy một người chị không yêu chị, chị có hạnh phúc không?

– Chúng ta, cái giá để trả ơn sinh thành cho cha, đắt quá! Đắt đến mức chị em mình phải bán đi chính trái tim mình. Đắt quá, em không muốn đâu chị...

Chị ôm gã vào lòng, ghì chặt. Tiếng nức nở dội khắp căn nhà, không rõ của gã hay chị...


3.

Khi gã ngước lên, trời đã nhạt màu. Có lẽ sắp sáng rồi. Gã vuốt ngược tóc, chờ gió biển mặn mòi lùa từng cơn tới vuốt ve đôi mắt rát buốt.

Thuốc tàn, gã tỉnh ra nhiều, tỉnh ra để nhớ mục đích mình tới nơi này, tỉnh ra để nhớ những điều mình phải làm cho ngày sau.

Gió tạt đổ chai nước lọc cạnh gã, lăn lông lốc.

Gã chợt nghĩ, chỉ đôi lần gió thổi nữa thôi, nước mắt gã sẽ chảy xuống mất. Chảy bởi đau mỏi. Chảy bởi nhớ anh.


Thời gian cứ thế theo guồng bánh răng mà tích tắc trôi, đám sinh viên luật bị lùa về trường cũ, cách học viện Mĩ thuật hai con phố nhỏ. Rồi gã lọt top làm luận văn. Rồi ra trường, chuyển về vừa làm, vừa học việc tại viện kiểm sát.

Anh cũng vậy, tốt nghiệp, ra trường, làm việc cho một thương hiệu thời trang đang lên, tương lai rất sáng.

Hai năm đi qua, nói ngắn thì không phải, nói dài cũng chẳng xong, có lẽ đối với người khác, nó chỉ là một chấm nhỏ mờ nhạt trên quãng đường đời đằng đẵng. Còn với gã, hai năm có anh bên cạnh, tựa như ánh sao sáng giữa trời đêm mịt mùng. Biết là ở đó, song chẳng thể nào với lấy, chẳng thể nào ấp ôm.

Ra trường, không còn những ngày cùng nhau đạp xe song song, không còn những câu chuyện phiếm chẳng đầu chẳng cuối, không còn những lúc ngồi phụ anh đơm nút áo đến nhói đầu ngón tay hay những buổi anh tự động tới trường gã học "chui". Những gì còn sót lại giữa chúng ta là vài cuộc điện thoại ngày cuối tuần, vài mẩu tin nhắn hỏi chuyện bâng quơ, đôi khi sẽ hẹn nhau đi café, ăn tối.

Hai năm, gã biết, giữa đời gã là bao người đi qua, song để lưu lại một khuôn mặt, một hình bóng nào khác anh, dường như đối với gã là quá sức, bởi trái tim này đã đong đầy cử chỉ, hành động, tiếng nói, nụ cười anh.

"Ngài kiểm sát viên có rảnh không, sang xưởng may một chút đi!"

Gã cất điện thoại, khe khẽ cười. Lại đơm hạt nút, đính cườm hay là quần áo đây? Anh ấy vẫn thường nói, chân tay lóng ngóng như gã chỉ có thể làm việc vặt trong xưởng thôi.

Xưởng may rộng sáng đèn chỉ có mình anh chạy đôn chạy đáo, gã dựa người vào bên cửa, chợt nhớ lại lần đầu gã gặp anh. Dáng người nhỏ mà năng lượng tràn đầy, ánh mắt chuyên chú rực lửa, sẵn sàng nghênh chiến với bất cứ ai.

– Tới rồi còn đứng đó, mau bước vào đây!

Anh vô tình ngước lên khỏi bàn may, trông thấy gã đang đứng thong thả dựa người liền vẫy gã vào, ôm bên người xấp vải xám với nhiều chất liệu khác nhau, chuẩn bị ướm lên người gã.

– Chịu khó làm người mẫu đi, anh có còn chân ở lại nơi này không là nhờ vào em đấy!

– Sao vậy? – gã nhíu mày.

– Có sếp mới, muốn lọc bỏ các thể loại con ông cháu cha bất tài vô dụng nên phải kiểm tra tài năng, đại loại vậy!

Anh ướm ướm vải, chọn lấy đôi ba mẫu rồi đo đạc, vẽ phấn, cắt. Gã ngồi trên bàn, nghịch nghịch đám lông vũ mà gã nghĩ chắc sẽ gắn đầy trên bộ đồ gã sắp mặc lần tới.

– Chứ lần này em không phải đơm nút hay đính cườm gì à? – gã vui miệng hỏi.

– Không, hôm nay ban cho đặc ân, ngồi đó chơi với anh thôi!

Anh hí hoáy cắt, say mê đến mức không để ý thấy gã mãi nhìn anh. Nói anh xinh đẹp thì hơi quá, dễ nhìn thì lại hơi thiệt, những đường nét, những bộ phận tưởng như chẳng hề nổi trội lại được dung hòa trên khuôn mặt anh, hòa hợp đến lạ kì.

Anh thường hay đùa, nếu anh có được chiều cao như gã, chắc chắn anh sẽ đẹp trai hơn gã, đi cạnh gã sẽ không bị hỏi là em trai nữa. Mỗi lần như thế, gã thường cười xòa, tự nhủ rằng nếu anh cao hơn, lớn hơn, gã chắc không có cơ hội nào để chở che anh.

– Anh không có bản phác thảo à?

Gã nhìn quanh bàn, không thấy xấp giấy vẽ anh thường kè kè bên người.

– Có em ở đây rồi, phác thảo ngay trên người em luôn, vẽ làm gì cho tốn giấy!

Anh vừa nói vừa cười, những miếng cắt rời rạc được ghim tạm bằng kim rồi khoác thử lên người gã, dù chưa rõ lắm hình thù, nhưng gã có thể cảm nhận được đây chính là bộ cánh hoàn hảo nhất của mình.

– Này Hyuk!

– Dạ?

Anh ngập ngừng một lát, rồi cười thật tươi, thì thầm

– Em biết chủ đề cuộc thi lần này là gì không?

Gã khẽ lắc đầu, anh rướn người, má áp má, đôi môi mỏng kề sát tai gã, nhẹ nhàng phả vào đó từng cụm hơi mỏng tan.

– Passion, you are my passion...

Phủi xuống chiếc áo chưa thành hình kia, gã kéo lấy anh, ghì chặt, ướm lên môi anh nụ hôn vụng về nồng cháy, anh quàng tay qua cổ gã, mãnh liệt đáp lại.

Nụ hôn vụng dại, lệ vương khóe mắt.

Gã ôm lấy anh, một lần cháy, mặc kệ cho ngày mai có ra sao...


4.

Trời còn chưa rạng.

Gã có thể nghe thấy rõ tiếng hò của những người đàn ông làng chài ven biển, tiếng gọi tàu, tiếng từng thúng, từng thùng hải sản được vận chuyển lên bờ từ cầu cảng cách đây không xa. Nơi gã ngồi là cầu cảng bị bỏ hoang, dù cách nơi mới không xa, nhưng dường như chẳng ai để ý tới.

Cầu cảng này có lấy "cuộc đời" như cuộc đời của gã, dù sát bên thế giới ồn ào náo nhiệt, song lại yên lặng tách biệt, chôn mình trong thế giới riêng.

Tiếp nhận anh bước vào thế giới của mình, tựa như lia hòn sỏi xuống mặt hồ yên ả, để rồi khi anh đi, trả lại gã cõi quạnh vắng đến đìu hiu. Có chăng, chỉ còn lại những gợn nước mong manh.

Hanbin à, em tuyệt vọng quá...

Hanbin à, em khóc mất...


Dưới gốc rẻ quạt trụi lá, chị gã ngồi trên tàn hoa rụng, tóc dài khẽ đưa trong gió thoảng.

Bởi là gió thoảng, nên chẳng thể lau khô dòng lệ ướt đẫm đôi gò má sớm bợt màu, thấm mềm đôi môi sớm nhạt sắc. Chị lại khóc. Khóc nhiều. Khóc giống đứa trẻ bỏ quên niềm vui sau lưng.

Gã chạm đầu gối xuống đường, đưa tay vuốt tóc chị, chờ đợi điều gì đó gã biết chắc chắn sẽ rất xấu ập tới.

– Hyuk à, chị không làm gì được cho em cả, Hyuk... ông ấy...

Gã chợt vỡ òa, tiếng trái tim tan ra hòa với tiếng nức nở của chị gái, vang vang khắp lồng ngực ê ẩm. Dẫu biết ngày hôm nay rồi cũng sẽ đến, song bản thân tham lam muốn tận hưởng hạnh phúc mấp mé thương đau thêm dài lâu, nên ngã.

Hạnh phúc từng đi bên nhau trên con đường đổ bóng cây, hạnh phúc từng san sẻ cho nhau nhiều điều trong cuộc sống, hạnh phúc một lần tay đan tay, má áp má, môi kề môi. Hạnh phúc từng được gặp nhau. Hạnh phúc từng biết rằng mình không lẻ loi tồn tại.

Mà sao hạnh phúc này chênh vênh quá...

Hạnh phúc càng dài, thương đau càng sâu.

Gã đã ngã, ngã dài và sâu.

Chị gã dần thiếp đi, chìm vào giấc mộng mỏi mệt, nơi chị có thể ngừng dày vò mình trong nỗi cô đơn trống trải, trong những ngày dài tưởng như vô tận.

– Hyeri đâu?

Cha gã ngồi trên ghế bành, nét mặt nhăn nhúm khắc khổ hiếm thấy.

– Ngủ trong xe.

Mồ hôi tuôn khắp lòng bàn tay gã nắm chặt, gã trầm giọng đáp, đợi cơn phẫn nộ đến từ người đàn ông quyền uy ngồi trên chiếc ghế bành da thuộc kia, chẳng hạn như một ấm trà còn nóng ném thẳng vào mặt như lần gã lén lút nộp hồ sơ vào ngành nghệ thuật đại chúng thay vì luật tố tụng như bây giờ.

– Ngồi xuống đi.

Ông đột nhiên khép hờ mắt, thở một hơi thật dài.

– Đứng được rồi ạ.

– Thì ra, với hai chị em con, gọi một tiếng cha lại khó vậy.

Gã đảo mắt, nuốt nước bọt, dường như ngồi trước mặt gã là ai đó chứ không phải cha gã, không phải người đã đã đẩy chị gái gã đến bước đường cùng như ngày nay.

– Hyuk này, Hyeri rất trẻ, chưa tới ba mươi mà đã trở thành góa phụ, lại còn... nếu không phải tại cha thì giờ này nó chắc đã sống bên cậu nhạc sĩ đó, trở thành nghệ sĩ dương cầm tài năng, mà cũng là tại cha nên cậu nhạc sĩ ấy mới...

Rồi ông mở mắt, tựa mình vào ghế nhìn mông lung. Hối hận. Có lẽ ông đang hối hận.

– Nếu quay ngược được thời gian, cha sẽ để Hyeri đến với người nó yêu. Nhưng với con thì không thể. Con biết không, Hyeri đã hất tung đồ đạc trong phòng, gào lên rằng cha muốn con trở thành một Hyeri thứ hai, muốn bóp chết người sống.

– Nghe cha nói hết đã. Trước khi con căm thù người đàn ông đang nói này, con biết mình là ai, con biết Oh Hanbin là ai, con biết vị trí của mình ở đâu, con biết vị trí của Oh Hanbin ở đâu. Một gia đình danh giá có thể mất đi vị trí nhưng một dòng họ không thể mất đi tiếng tăm, mất đi người kế thừa, càng không thể có chuyện con chung con riêng. Đó là trách nhiệm, là thứ mà cả con, cả cậu họ Oh kia đều phải gánh lấy.

Gã lặng yên, cúi đầu.

Con người không ai được chọn cho mình nơi sinh ra, gã cũng thế, gã cũng không chọn được cho mình nơi sinh ra. Nếu gã sinh ra ở một gia đình nào khác, liệu gã có gặp anh, liệu chúng ta có đi tiếp được với nhau.

Gã không chắc.

Ông lên lầu, bỏ lại gã một mình trong phòng khách trống trải không chút hơi ấm. Gã đóng toàn bộ cửa lại, kéo hết rèm, tăng nhiệt độ điều hòa hết cỡ, nhưng vẫn không thể nào xua đi được cái lạnh ấy.

Gã co chân ôm lấy gối, quấn trên mình chiếc chăn mỏng. Lạnh cắt vào da thịt, thấm vào xương tủy, buốt đến tận cùng trái tim.

Rồi mò mẫm, điện thoại vuột khỏi lòng bàn tay trơn nhẫy mồ hôi lạnh, ba tin nhắn liên tiếp từ anh khiến tay gã run lên, loạn nhịp.

"Hyuk, có lẽ yêu nhau thôi là không đủ. Em hiểu anh, cũng hiểu lẫn bản thân em phải không?"

"Anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian nếu em mặc bộ đồ ấy đến đám cưới của anh."

"You are my passion. Always."

Lạnh quá, nơi này lạnh quá, lạnh hơn cả Bắc cực, lạnh tới mức nước mắt gã đóng băng ngay trên khóe mắt, chẳng thể chảy thành dòng.

(*) "Anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian nếu em mặc bộ đồ ấy đến đám cưới của anh." ám chỉ Hanbin kết hôn, và đây chính là lời mời dành cho Hyuk


5.

Gã ngẩng đầu trông sắc đỏ vạch từng vạch lên nền trời dần hửng, phản chiếu xuống mặt biển tung bọt trắng xóa không ngừng vỗ vào bờ. Thở ra một hơi, gã vặn vẹo sống lưng cứng đờ, co đôi chân tê dại, phủi đi cái mặn mòi của biển cả bám vào quần áo, gã nghĩ đã đến lúc phải đi rồi.

Tiếng gót giày da chạm nền gỗ lộc cộc, lăn theo từng nhịp bước là đôi đầu lọc thuốc lá ngắn ngủn, đen cháy. Gã vứt lại sau lưng bình minh đỏ rực, hệt hoàng hôn trước bão.

Gã liếc nhìn đồng hồ trên tay, chợt nghĩ nên tự thưởng cho mình điều gì đó thật tuyệt cho hai mươi ba năm sống trên đời trước khi bước tới nơi mà gã nghĩ là tận cùng của đau đớn.

Một vòng chân trần trên cát trắng.

Một bữa sáng lạ lẫm.

Một tách café mặn chát.

Một cuốn truyện cũ trong tiệm sách lâu năm.

Một mình một thế giới giữa lòng một thành phố neo người.

Gã nuốt qua loa vài mẩu bánh quy, đọc vài trang sách trong chiếc ô tô hỏng mất bộ loa mà gã chưa buồn thay, không, gã chẳng bao giờ muốn thay nữa.

Gã sợ âm thanh. Gã sợ tiếng cười lanh lảnh của anh, gã sợ tiếng khóc tỉ tê và tiếng bước chân nhẹ bâng của chị, gã sợ tiếng thì thào của người cha sau một đêm tóc đã bạc đi phân nửa. Gã sợ, nhưng những gì tươi đẹp của quá khứ, gã vẫn muốn níu lấy. Qua bộ quần áo, qua làn khói thuốc, qua guồng bánh xe đạp.

Vụn bánh rơi vào trang sách, che đi vài kí tự khiến câu văn trở nên vô nghĩa. Gã trộm nghĩ, nếu gã là câu văn thì chắc hẳn anh, hay chị gái sẽ chính là những kí tự ấy. Bật cười. Gã bật cười bởi suy nghĩ kì quặc của mình, rồi trầm xuống. Không phải rất đúng sao? Gã đã đánh rơi đâu đó mất vài kí tự rồi.

Đồng hồ hẹn giờ trong điện thoại rung lên từng đợt, gã thầm nhủ, đã đến lúc phải đi.

Gã lôi trong ngăn để đồ ra vài món mà chị gái đã sắp sẵn vào trước khi gã tới đây. Lược chải sơ mái tóc, nước hoa vấn vít bên người.

Xe lăn bánh, đưa gã tới lễ đường xa hoa.

Gã như bao lần, đứng dựa người bên cửa, dùng đôi mắt đã ấp ôm cả trời đêm nhìn anh sâu thăm thẳm, chờ anh híp mắt cười, vẫy gọi gã vào trong.

– Tới rồi còn đứng đó, mau bước vào đây.

Gã thủng thẳng đút tay vào túi, thầm khen anh ngày hôm nay thật xinh đẹp.

– Có thể loại phù rể nào bê trễ như anh không?

– Có loại chú rể nào chỉ biết sai người khác như em không?

Gã nhếch môi trả lời sau nhiều ngày im lặng, khóe mắt cong lên, trông thực giống như cười. Anh lặng đi mất đôi giây, cười khanh khách. Cũng đã đến lúc gã phải mở miệng ra với thế giới, anh tự cho mình chút ngạo mạn là người đã khiến gã mở miệng, ít ra tới lúc ra đi còn có thể tặng lại cho gã chút gì đó.

– Lại gần đây, giúp em chút chuyện.

Anh khoanh tay trông gã bước từng bước tới. Bước đi này có bao sứt sẹo, anh rõ hơn gã. Rõ hơn rất nhiều. Gã ngã, anh kéo gã lên, rồi lại xô gã ngã.

Bước đi sứt sẹo của gã tiến tới trái tim anh dần sứt sẹo.

Anh có thể nhìn thấy rõ vết quầng trên mặt gã, thấy rõ tơ máu trong mắt gã, thấy rõ bờ môi khô nẻ của gã, thấy rõ thương đau mình mang tới cho gã. Thương đau ấy hệt món quà nguy hiểm đẹp đẽ, dù biết sở hữu là đau đớn mà cả hai vẫn cố giữ chặt cho mình.

– Chuyện gì?

Anh thấy tim mình nhói lên. Chắc đây sẽ là lần cuối cùng tự do đối diện nhau như thế này. Đau và buốt. Tê rần. Muốn thủng ra. Muốn vỡ ra. Muốn nát ra.

Gã hơi cúi đầu, ghé sát tai anh, thổi vào đó lời thầm thì. Anh đột nhiên ôm nghiến lấy gã, ghì đôi môi đầy đặn vào bờ môi mỏng ấm nóng. Cắn lấy. Nút lấy. Nuốt vào là nước mắt đắng tê đầu lưỡi, thở ra là làn hơi cháy bỏng.

Vòng tay ôm gã thật chặt, hôn lấy gã thật lâu.

Sẽ không còn lần thứ ba, lần thứ tư hay bất cứ lần nào nữa. Sẽ không còn những cái ôm, những cái hôn vụng dại. Sẽ không còn những giọt nước mắt nếm chung. Sẽ không còn gì ngoài mảnh vỡ kí ức dần vàng vọt màu thời gian.

– Hyuk à, đoạn tình này với kẻ khác là vô nghĩa, nhưng chỉ cần nó sống trong chúng ta, thì nó luôn có nghĩa.

Anh đi từ lúc nào, gã không biết. Đầu gã ong lên.

Anh đi, mang theo những bí mật sẽ mãi treo ngược trên mây cao, tới một lúc nào đó hóa làm mưa tới bên gã vỗ về.

Chẳng hạn như anh thầm yêu gã suốt những năm học chung cấp ba.

Chẳng hạn như anh biết mình có đôi chút khả năng vẽ vời thì liều thi vào trường chỉ cách trường gã mấy con phố nhỏ.

Chẳng hạn như anh không có hứng thú lo chuyện bao đồng, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc cùng gã đi học suốt những năm cấp ba bị người khác vô tình làm hỏng thì lại phát khùng lên.

Chẳng hạn như bị gia đình phát hiện vẫn sống chết muốn ở cạnh làm "bạn" gã.

Chẳng hạn như dựng chuyện thi thố, muốn tặng gã một bộ tươm tất trước lúc chia xa.

Chẳng hạn như dù biết mình hôm nay sẽ lấy vợ, nhưng vẫn ngồi trong phòng chờ chú rể, thức trắng một đêm nhớ chuyện cũ, chờ gã tới.

Chẳng hạn như vừa gạt đi nước mắt, vừa ra khỏi phòng chú rể.

Chẳng hạn như, được yêu gã, được gã yêu là điều hạnh phúc nhất của anh.

Gã sẽ mãi chẳng biết đâu, hãy cứ để nó là một phần trong hạnh phúc dài của anh và thương đau sâu của gã.

Cùng với bông hồng trắng anh đã gài lên áo vest gã từ bao giờ.

Chuông nhà thờ rung. Tim gã rung.

Ngày 14.2.20xx Oh Hanbin kết hôn.

Ngày 14.3.20xx Koo Bonhyuk kết hôn, đưa chị gái Koo Hyeri về sống chung, một nhà ba người.

End


Có lẽ là hơi dài so với một oneshot vì ban đầu mình định chia ngắn thành shortfic cỡ 4-5 chương, sau lại cảm thấy như vậy tủn mủn quá nên gộp lại thành oneshot. Mong mọi người sẽ có một trải nghiệm thật tốt khi đọc nó, btw cũng đừng đặt nặng vấn đề quá mà khiến tâm trạng trở nên nặng nề nha^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro