Bonus 0.5
𝐅𝐢𝐧𝐝 𝐌𝐞
- 𝑩𝒐𝒏𝒃𝒊𝒏 –
(𝑏𝑦 𝑉𝑖𝑣𝑖𝑎𝑛)
Warn: nội dung chứa từ ngữ nhạy cảm và miêu tả những cảnh không phù hợp với độc giả dưới 18 tuổi, vui lòng cân nhắc trước khi đọc.
Ngoại Truyện 0.5
"A, ha a a..."
"Ư... ưm..."
Những ngón chân của Oh Hanbin duỗi thẳng cố chạm vào mặt sàn lạnh toát bên dưới, nhưng đôi bàn tay đang siết chặt trên hông em lại không cho phép làm điều đó.
Phần kệ gỗ khảm nhô ra gần cửa chính quá hẹp để em có thể ghé mông ngồi lên, nên toàn bộ sức nặng đổ dồn về phía trước, với cơ thể bị kéo lên cao và đầu ngón chân không thể chạm đất, Oh Hanbin không còn bất cứ lối nào để thoát thân.
Cổ họng em rên lên khe khẽ, khóe môi ê ẩm vì bị cắn nuốt, mà chiếc lưỡi đang chèn kín bên trong khoang miệng em vẫn khuấy đảo không ngừng, như thể quyết tâm sẽ khiến cho chuyện này trở nên lộn xộn hơn.
Oh Hanbin cắn nhẹ lên môi người yêu để tách ra, hổn hển giành giật chút không khí để cứu lấy buồng phổi sắp kiệt quệ của mình, nghe hơi thở áp bức phía đối diện phả đến.
Koo Bonhyuk liếm nhẹ khóe môi mỏng lạnh của mình, bởi vì nụ hôn sâu lúc nãy mà gợn lên một màu hồng nhàn nhạt. Đôi tay hơi gồng lên, mượn lực của bức tường phía sau, đẩy cơ thể đang áp sát mình lên cao hơn một chút, rồi tiếp tục đặt môi lên cần cổ nóng ấm phập phồng phía trước mặt.
Oh Hanbin đẩy vai cậu ra, nhưng sức lực em như con mèo nhỏ bị bế trên không trung, hoàn toàn không có chút phản kháng nào, sự dãy dụa khiến em tuột khỏi giá đỡ sát tường, bàn chân vô lực cuối cùng cũng chạm được đến đất.
Nhưng điều đó khiến Koo Bonhyuk bất mãn gầm gừ nhẹ trong cuống họng, cậu nhích người, đầu gối chen vào giữa hai chân em rồi đẩy lên, Oh Hanbin gần như khóc thét.
"Không... chân... đừng làm như vậy mà..."
Koo Bonhyuk ngẩng mặt, chặn đứng âm thanh nức nở của em bằng môi mình. Không muốn phí phạm dù chỉ một giây để ngăn cho Oh Hanbin níu lấy chút tỉnh táo ít ỏi của em.
Thân thể em bị kệ gỗ dưới mông và đầu gối chen giữa hai chân đỡ lấy, giúp đôi tay của Koo Bonhyuk trở nên rãnh rang hơn, bàn tay dò dẫm lướt từ hông lên eo, sau đó hạ xuống bắt lấy bắp chân em ép quàng vào hông mình, lực tay hơi nắn nhẹ, hài lòng nghe âm thanh rên rỉ trong cuống họng ngon mềm kia trở nên nỉ non hơn.
Hai bàn tay Oh Hanbin chật vật đẩy đôi bàn tay đang vuốt ve bắp đùi em ra, ánh mắt ướt át đỏ hồng trừng lên hết cỡ để cảnh cáo.
Koo Bonhyuk bắt lấy tay em, đặt nó lên môi hôn nhẹ, trầm giọng hỏi nhỏ.
"Anh có muốn xem thử không?"
Oh Hanbin còn chưa lấy lại được tâm trí chật vật của mình, ngơ ngác chớp mắt.
Koo Bonhyuk vừa cắn lên môi em vừa luồn bàn tay em vào trong vạt áo sơ mi của mình, ép những đầu ngón tay run rẩy ấy chạm lên vết sẹo nhàn nhạt trên mạn sườn của cậu.
Oh Hanbin nảy người như có dòng điện chạy qua toàn thân, đầu óc em vừa bị lôi kéo giữa cảm xúc nóng rực của những đường vân nổi lên bên trên lớp da trơn láng kia, vừa không thể thoát khỏi sự áp bức mãnh liệt đang càn quét bên trong niêm mạc môi miệng mềm yếu của em.
Koo Bonhyuk hơi tách người ra, Oh Hanbin tưởng mình rốt cuộc cũng được buông tha, nhưng đầu gối đang chèn chặt giữa hai chân em lại không chịu suy chuyển, em cựa quậy người, chưa kịp hé môi thì đã choáng váng thấy Koo Bonhyuk bắt chéo tay, nắm lấy hai vạt áo kéo lên cao, cởi bỏ áo sơ mi của chính mình rồi vứt sang một bên.
Đèn phòng vàng ươm tưới lên làn da trắng như tuyết trước mặt em, khiến vết sẹo dài chạy dọc trên mạn sườn của Koo Bonhyuk hiện ra rõ rệt, những ký tự sẫm màu hơi cộm lên sắp xếp ngay ngắn thành một câu có nghĩa mà cả em và Koo Bonhyuk đều nhớ rõ như in.
Koo Bonhyuk yên lặng vài giây để em có đủ thời gian ngắm nghía, mới ôm lấy cái cơ thể mềm mại nhỏ bé ấy vào lòng, da diết thì thầm bên tai em.
"Đáng yêu lắm phải không?
Em đã đọc nó mỗi ngày trong rất nhiều năm,
và sau này khi em bắt đầu nghĩ về anh, em đã biết ơn biết bao nhiêu vì người đó là em.May quá, người được chọn là em,
Vì nếu không, em sẽ ghen tị đến chết mất.
Em sẽ ghen tị đến chết nếu người ôm anh không phải là em..."
Giọng Koo Bonhyuk càng về cuối càng trở nên trầm hơn, gần như là lẩm nhẩm cho chỉ bản thân mình nghe thấy.
Đôi tay đặt trên eo em bởi vì phút giao động mãnh liệt đó mà có hơi siết mạnh, Oh Hanbin nhíu mắt, đặt lên má Koo Bonhyuk một cái hôn vỗ về.
"Hyukie..." em gọi khẽ.
Koo Bonhyuk cọ nhẹ trán lên vai em, bên tai vang lên nụ cười trầm thấp.
"Vậy...
có thể cho em xem của anh không?"
Oh Hanbin hoảng hốt níu hai vạt áo choàng tắm của em lại, giẫy dụa đòi thoát ra.
Koo Bonhyuk dường như đoán được điều gì đó, ánh mắt hơi tối đi.
Cậu áp người đến, chèn chặt em vào vách tường, lần nữa đoạt lấy hơi thở giữa hai cánh môi đã sưng đỏ của em.
Âm thanh ướt át từ nụ hôn mềm mại cứ liên tục lặp đi lặp lại, chiếc lưỡi kia một lần nữa nhẹ nhàng luồn vào theo kẽ răng, quét một đường quanh hàm răng của Oh Hanbin rồi lùng sục dọc theo lớp màng mềm mại bên trong khoang miệng, len lỏi cuốn lấy đến tận gốc rễ để truy tìm bằng được chiếc lưỡi của em mà dày vò.
Đôi bàn tay không biết xấu hổ kia lướt từ vai xuống eo em, rồi dừng lại ở hai cánh mông đầy đặn phía dưới, dùng sức nắn nhẹ, Oh Hanbin hoảng hốt buông áo ra, cố ngăn lại hành động khiến hồi chuông cảnh báo trong đầu em vang lên mạnh mẽ.
Koo Bonhyuk chỉ chờ có như thế, hai bàn tay ngay lập tức nâng lên, vói vào trong vạt áo choàng tắm đã nửa sộc sệch của em, nắm lấy eo em kéo sát vào người.
Vạt áo bị rơi ra, nửa thân trên của Oh Hanbin hoàn toàn lộ ra trong không khí, phơi bày tất cả những đường nét xinh đẹp thầm kín của em trước tầm mắt cậu.
Làn da nõn nà mềm mịn như nhung.
Xương quai xanh tinh tế.
Bên trên nụ hoa anh đào chúm chím hồng nhạt là một dòng chữ chạy dài hơi cộm lên.Koo Bonhyuk đỏ hết cả mắt nhìn chăm chú vào Tình ấn do chính mình lưu lại.
Khóe mắt tràn ra một lớp sương mờ.
Quai hàm cậu nghiến chặt.
Sự ghét bỏ bản thân đột nhiên dâng lên không thể kiểm soát.
Oh Hanbin nhạy cảm nhìn ra được biểu cảm đó, cúi mặt dùng cả hai tay che lại Tình ấn trên ngực em. Loay hoay không biết phải làm cách nào để cứu vãn cục diện hiện tại.
Em sợ nó sẽ trở thành chướng ngại tâm lý của Koo Bonhyuk, cho nên dù thân thiết đến mức nào đi chăng nữa, cả hai cũng chưa từng vượt qua giới hạn của những nụ hôn.
Em nghĩ nếu có thể trì hoãn càng lâu sẽ càng tốt hơn, cho đến khi Koo Bonhyuk không còn nghĩ nhiều về những gì mà cậu đã lỡ thốt lên khi lần đầu gặp em nữa.
Có lẽ không phải là hôm nay.
Khi em không biết vì sao chỉ vừa bước chân ra khỏi phòng tắm, rón rén bước qua phía sau màn hình điện thoại trong lúc Koo Bonhyuk đang live, đã nghe thấy cậu chào tạm biệt mọi người, rồi chụp lấy em khi em còn chưa kịp phòng bị, rồi bị dán lên tường và cuốn vào cơn sóng tình mà em e là không thể trốn tránh thêm được nữa.
Trong khi Oh Hanbin còn đang miên man thả suy nghĩ của mình đi đâu, thì Koo Bonhyuk đã cúi xuống, liếm nhẹ lên những ngón tay đang chắn trước ngực của em.
Oh Hanbin chếnh choáng co rúm người lại.
Những ngón tay bị Koo Bonhyuk kéo ra, chơi đùa bằng chiếc lưỡi nóng rực khiến nó trở nên ướt át như được tẩm đầy mật, Oh Hanbin nín thở nghe âm thanh dính dấp ám muội vang lên. Cậu kéo bàn tay em đặt lại lên cổ mình, cúi đầu tiếp tục đặt môi lên mảng da trần thơm tho trước mắt.
Bắt đầu chỉ là những đụng chạm nhè nhẹ, sau cùng cả chiếc lưỡi nóng rực đó cùng hai hàm răng cứng lạnh bắt đầu day cắn lên da thịt em.
"Ha a a....ưm...... !"
Trên Tình ấn của em rải đầy những dấu hôn đỏ chói mắt, cả những vết cắn nhàn nhạt như thể chủ nhân của nó hận không thể nuốt trọn mảng da này vào bụng.
Vành mắt Koo Bonhyuk đỏ ngầu, đôi bàn tay xoa nắn hết eo rồi đến mông em, vạt áo choàng bung ra hoàn toàn, chỉ che được mỗi hai cánh tay đang run rẫy của em.
Hai chân của Oh Hanbin không còn chút sức lực nào, cả vầng trán chỉ còn cách chôn chặt xuống vai Koo Bonhyuk. Em không có cách gì giữ cho cơ thể run rẩy của mình đứng vững được nữa, gần như vừa nằm trọn trong vòng tay rắn chắc kia, vừa chịu đựng từng đợt rùng mình.
Khi một ngón tay của Koo Bonhyuk bắt đầu mon men vói vào trong viền quần lót của em, Oh Hanbin thút thít kêu lên:
"Giường... về giường... ưm..."
Koo Bonhyuk mút mạnh lên hạt anh đào của em.
"Ha a... Hyuk... mình về giường đi... á..."
Nỗi xấu hổ cùng sự khoái cảm ập đến cùng lúc. Phía trên đầu gối của Koo Bonhyuk, 𝑏𝑒́ 𝑛ℎ𝑜̉ của em đã phồng lên thành một túp lều nho nhỏ ẩn hiện, làm Oh Hanbin xấu hổ đến nỗi chỉ mong sao Koo Bonhyuk đừng nhìn thấy, âm thầm oán giận cái cơ thể cứ mỗi khi được cậu chạm vào là lại trở nên yếu ớt nhạy cảm thế này.
Koo Bonhyuk không nghe lời em hoặc tự có tính toán của riêng mình, những ngón tay vẫn ngoan cố nắm lấy quần lót của em kéo xuống, dùng đầu gối đẩy nó xuống tận bắp chân em rồi dùng một bàn chân đạp cố định, nhấc tay bế bổng em lên cao.
Oh Hanbin hoàn toàn trần trụi, bị ép ôm lấy cổ Koo Bonhyuk để giữ thăng bằng, bị cậu chậm rãi bế đến bên giường đặt xuống.
Oh Hanbin câu chặt lấy Koo Bonhyuk không chịu buông.
Giọng em sũng nước ngắt quãng.
"Đèn... tắt đèn đi..."
Koo Bonhyuk đặt em ngồi lên đùi mình, kiên nhẫn vuốt xe tấm lưng trần mát rượi của em, kiểm soát hơi thở nặng nề của mình rồi nhỏ giọng dỗ dành.
"Đèn đã mờ thế này rồi, không cần tắt..."
"Đừng nhìn mà..." Em vẫn thút thít.
"... em sẽ không thích nữa đâu..."
Koo Bonhyuk hôn lên đầu vai em, gương mặt xinh đẹp kia vẫn chôn sâu vào hõm cổ cậu, rầm rì như khóc.
"...tắt đèn rồi, em có thể làm anh bị thương..."
Koo Bonhyuk đỡ lấy em, hôn lên từng centimet da thịt ướt đẫm thơm lựng trên mặt em, liên tục nhỏ giọng thì thầm.
"Anh đẹp lắm,
Nơi nào cũng đẹp,
Em rất thích..."
Mỗi cái hôn thả xuống là một lần câu nói "anh đẹp lắm" rơi ra.
Cơ thể nhỏ bé trong lòng cậu từ từ thả lỏng, hai cánh tay mảnh mai xinh đẹp kia ôm lấy gáy cậu, ngoan ngoãn dâng lên đôi môi sưng đỏ thơm mềm như mật, Koo Bonhyuk say mê đón lấy.
Hai bàn tay trượt khắp cơ thể trần trụi mịn màng mát rượi kia, từ đầu vai thon đến bờ ngực mềm, từ vòng eo nhỏ đến hai cánh mông đầy đặn. Cho tới khi Koo Bonhyuk một tay giữ chặt hông em, một tay nắm lấy 𝑏𝑒́ 𝑛ℎ𝑜̉ đang nửa cứng rắn nửa đứng thẳng phía trước, thì Oh Hanbin mới rời môi giấu lại mặt mình lên vai cậu, thút thít những tiếng khóc rời rạc.
Koo Bonhyuk hạ tầm mắt xuống, bắt gặp bên dưới vùng bụng mềm của em là một khung cảnh kỳ diệu không thể tả thành lời.
Cậu nghĩ đàn ông ai cũng gần như nhau, thậm chí trong những tư liệu tham khảo mà Koo Bonhyuk tự tìm hiểu để chuẩn bị cho hôm nay, cậu cũng không thấy có nhiều khác biệt giữa hai diễn viên, hay giữa họ và mình.
Nhưng Oh Hanbin thì lại khác.
Nơi đó sạch sẽ gọn gàng, đến thanh kẹo trong tay cậu cũng có màu nhạt hơn so với tưởng tượng. Vùng hai bên kéo xuống bắp đùi trắng nõn một màu.
"...cục cưng."
Koo Bonhyuk cảm thán thốt lên.
"... anh đã làm gì với bé cưng này vậy?"
Oh Hanbin gần như đổ sụp trong lòng người em yêu, co rúm người lại cố che giấu cơ thể mình dù biết điều đó chẳng có tác dụng gì cả.
Bàn tay Koo Bonhyuk nắm nhẹ dọc theo chiều dài thanh kẹo ngọt của em, đầu ngón cái còn cố tình ở trên phần đỉnh gảy nhẹ một cái, khiến mật ngọt trong suốt ứa ra, Oh Hanbin xấu hổ đến nổi âm thanh từ nỉ non trở thành khóc nấc.
Giọng nói em vỡ vụn rơi ra.
"... sợ em nhìn thấy... bị mất hứng..."
"Hửm?" Koo Bonhyuk gặm nhẹ viền tai em cưng chiều, dỗ dành em nói nhiều hơn một chút.
"... nên... anh... ah... dọn dẹp... và chăm dưỡng...ưm..."
Koo Bonhyuk đột nhiên dùng sức di chuyển tay, từ từ trượt xuống rồi lại lướt lên khiến cả người em giật nảy. Tốc độ bàn tay cậu lên xuống ngày càng nhanh. Oh Hanbin nghiến chặt hai hàm răng lại, thế nhưng những tiếng rên rỉ vẫn cứ len lỏi thoát ra từ cuống họng của em.
"Từ bao giờ?"
Koo Bonhyuk thì thầm hỏi bên tai em.
Tốc độ ma sát trên tay vẫn liên tục tăng, những tiếng rên rỉ kìm nén của Oh Hanbin tràn ra khỏi khóe miệng, khoái cảm điên cuồng chạy dọc khắp sống lưng, em oằn người rúc sâu vào hõm vai Koo Bonhyuk, nói như sắp khóc.
"... từ năm... mười lăm tuổi..."
Koo Bonhyuk bóp chặt tay, trước mắt em hoàn toàn mờ mịt, cả người rơi vào trạng thái thiếu khí, một tiếng hét đầy xấu hổ vang lên, thân thể em run rẫy dữ dội, dòng dịch trắng đục vươn vãi trên bụng em, trong khi phần còn lại tưới đẫm những ngón tay dài tinh xảo của Koo Bonhyuk.
"Ha a... ha a..."
Đôi ngươi của Koo Bonhyuk tối sầm lại.
Nghĩ đến việc em vì một người đàn ông nào khác mà chăm sóc cơ thể xinh đẹp này của mình, chỉ để một ngày nào đó dâng hiến cho người ta, phơi bày tất cả sự ngây thơ chân thành trần trụi không chút phòng bị này, để mặc người khác tước đoạt...
Koo Bonhyuk thấy đầu óc mình đặc quánh một cơn phẫn nộ khó mà hình dung nổi.
May mà là mình. Cậu niệm đi niệm lại trong đầu, cố xua tan sự ghen tị vô lý cứ trào ra không cách gì ngăn được.
May mắn thay một nửa của em là mình, nếu không, Koo Bonhyuk chắc chắn sẽ phát điên lên mất.
.
(còn tiếp)
---o0o---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro