Chương 2: Nhớ năm tháng hậu cung xưa
Tắm xong, Hanbin nằm trên chiếc giường lớn trong khách sạn, bắt đầu lướt Instagram.
"The Idol" vừa phát sóng, anh đã tăng thêm rất nhiều fan.
Bình thường hình tượng của giám khảo trong show tuyển chọn tài năng đều như thế này: Một vai kiểu mẹ hiền, thường là giám khảo nữ, vẻ mặt hiền dịu, chất giọng như tắm gió xuân, khích lệ mỗi thí sinh bằng nụ cười chân thành ấm áp, nhận xét ai cũng toàn là ưu điểm; một vai kiểu nghiêm khắc, ít nói, không cảm xúc, nhận xét chuyên nghiệp đúng trọng tâm, hợp lý; còn một vai thuộc kiểu "chó dại", gặp người nào cắn người đó, drama đều từ vai này mà ra.
Hình tượng của Hanbin chính là kiểu hận đời này.
Anh là một người giản dị làm việc trong hậu trường, không am hiểu thị hiếu của thanh niên bây giờ cho lắm, đây là lần đầu tiên biết, hận đời ở trên tivi cũng có thể hút fan.
Có người tổng hợp ra album hận đời của Hanbin, tranh hay chữ tốt.
"Ca khúc em hát là do tôi viết, cho nên tôi rất hiểu về mục đích của nó. Hồi xưa viết là muốn hướng nó thành ca khúc vàng trong KTV. Em có biết thế nào là ca khúc vàng của KTV không? Chính là đảm bảo rằng ai ai cũng hát được, nghe một lần là học được, giai điệu dơn giản, không đòi hỏi kỹ thuật. Tôi thấy em tham gia dự thi mà chọn một ca khúc như thế, giống như thi piano mà đánh bài 'Mary had a little lamb' ấy, dù em đàn hay đến đâu thì tôi cũng không thể cho em điểm được."
"Bình thường tôi không khuyến khích các thí sinh chọn rap, không phải vì rap không hay mà ngược lại, vì nhiều người đều đánh giá thấp độ khó của kỹ thuật hát rap, cứ tưởng nói dễ hơn hát, dẫn đến nảy sinh tự tin cố chấp, lên sân khấu vừa gai mắt lại vừa chướng tai. Đoạn rap vừa nãy của em, tôi nghe mà bệnh xấu hổ nan y cũng tái phát."
"Em gái ạ, chất giọng của em rất tốt, quãng âm rất rộng, âm vực rất cao, thế nên tôi cho em qua. Có điều vẫn phải cho em một lời khuyên, quay về nhất định phải luyện tướng phổ thông cho giỏi, ít nhất cũng phải đọc rõ những âm uốn lưỡi... Phát âm không chuẩn hết sức tai hại, dễ khiến người nghe phân tâm. Hồi nãy nghe em hát, tôi cứ nghĩ mãi tại sao bài này lại hát 'Buôn lậu giữa đại dương', chờ đến lúc tôi nhớ ra phải là 'Lạc đường giữa đại dương' thì nửa bài đã qua rồi."
Gương mặt lạnh lùng và hận đời của Hanbin được chụp ảnh màn hình lại chế thành meme. Có rất nhiều fan mới lên Spotify tìm tác phẩm của anh, phát hiện nhiều bài hát quen mắt quen tai đều là do anh viết, bắt đầu cảm thấy "Rõ ràng có thể dựa vào gương mặt, nhưng lại muốn dựa vào tài năng". Anh nghiễm nhiên trở thành nhân vật hot trên mạng.
Sau đó, mấy "ủy ban kỉ luật" lăn lộn trong các diễn đàn giải trí nhiều năm, đã quen với đủ loại tin đồn trong giới, không chịu nổi nữa. Họ quả thật không dám tin, tên khốn có nhân cách tệ hại như Hanbin mà cũng có ngày nổi tiếng, người bây giờ còn có tam quan hay không? Họ cảm thấy bản thân có trách nhiệm phải cứu rỗi quần chúng không rõ chân tướng, phải vạch trần tội ác của "ma dâm cuồng quy tắc ngầm" trước mặt mọi người.
Trước đây ấn tượng của Hanbin về mình chỉ là "danh tiếng không tốt", chứ chủ đề tổng hợp và phân tích cặn kẽ tất cả những tội ác của anh như thế này, vẫn là lần đầu anh nhìn thấy.
Đọc xong anh cảm thấy mình đúng ngầu quá xá, không hổ là người đàn ông ngủ với nửa giới âm nhạc Kpop.Chỉ cần là ca sĩ nghệ sĩ từng hợp tác với anh hoặc công ty anh, ai cũng từng bị anh dùng "quy tắc ngầm".
Với một số sao lớn, vì sợ đắc tội fan nên không dám viết thật quá, chỉ nói rằng có "quan hệ thân thiết". Ca sĩ nhỏ không có danh tiếng gì thì ai cũng từng lên giường với anh, ra tay cái là bao nuôi luôn, đúng là "tổng tài bá đạo" hết sức.
Trong bài viết sử dụng hình ảnh làm bằng chứng xác thực, một nhóm nhạc thần tượng nam tên Jetblack mới ra mắt năm ngoái, bốn cậu bé trong nhóm đều là hậu cung của Hanbin.
Một nhóm nhạc thần tượng nam mới ra mắt,có thể danh tiếng không lớn, fan không nhiều, nhưng nhất định sức chiến đấu của fan nhà người ta rất mạnh.
Vì thế trong bài viết súng lủa khói đạn bốn phía, mọi người chiến nhau ầm ĩ.
Hanbin không thích nhìn người khác cãi nhau, bèn tắt máy tính đi.
Nói thật, cái chuyện danh tiếng tệ hại này, tuy khiến người ta buồn bực, nhưng cũng chẳng đến nỗi chết người.
Anh không giống với nghệ sĩ. Nghệ sĩ dựa vào công chúng để sống, hình tượng trước công chúng kém, dẫn đến không ai mua album của bạn nữa, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới sự nghiệp. Anh thì lại cách một tầng với công chúng, khách hàng của anh là ca sĩ, hoặc nên nói là công ty quản lý của ca sĩ. Những người này sẽ chẳng quan tâm anh có phải con nhện tám chân leo tường, tình nhân xếp hàng chật ních cửa hay không, chỉ cần ca khúc của anh vẫn nằm trên bảng xếp hạng, thì sẽ mãi có người tìm đến cửa.
Thế nên anh chỉ buồn có một lúc thôi.
Một lúc sau, anh gọi điện thoại cho đội trưởng của Jetblack: "Rảnh không? Đi chơi nhé!".
Đến lúc phải củng cố tình cảm với hậu cung rồi.
.......
Hanbin lái xe, đón bốn cậu bé từ công ty đi.
Tình hình công ty của họ, Hanbin cũng biết một ít, thần tượng từ trên xuống dưới đều rập khuôn theo phong cách nhóm nhạc Hàn Quốc, đi theo con đường đào tạo thần tượng Hàn Quốc: Huấn luyện đến thừa sống thiếu chết mà chẳng được bao nhiêu tiền. Cách thức như thế đơn giản một cách khắc nghiệt nhưng hết sức hữu hiệu, tư chất của nhóm nhạc nam và nữ ra mắt cũng rất được, cực kỳ chuyên nghiệp, hát được nhảy được, còn hiểu lễ nghĩa và ăn nói lễ phép.
Album đầu tay của Jetblack ký ở chỗ anh, sau khi album đầu ra mắt, anh cảm thấy tụi nhóc này rất ngoan, cũng thấy bình thường chúng được huấn luyện vừa khô khan vừa cực khổ, hết thảy thú vui của giới giải trí chưa từng trải nghiệm, nên thường đưa chúng đi chơi.
Trên xe, anh lôi chủ đề vừa đọc ra làm chuyện cười cho tụi nhóc: "Tôi nghe trên mạng có người nói, bốn người các em đều là hậu cung tôi bao nuôi.".
Bốn người trố mắt nhìn nhau, không biết Hanbin nhắc tới chuyện này có ý gì, đồng loạt im lặng.
Hanbin không hề hay biết, còn hớn ha hớn hở: "Tôi nghĩ, cũng không thể để các em làm hậu cung uổng công được. Không thể cho các em lái BMW, thì kiểu gì cũng phải đưa các em đến biệt thự ở.".
Bốn người lại càng không hiểu anh muốn làm gì.
Đội trưởng Jaewon lớn mật hơn, hỏi anh: "Thầy muốn tụi em đi làm gì thế ạ?".
Hanbin: "Các em đến rồi biết.".
........
Tới nơi, trong sân bày hai vỉ nướng ngoài trời, một lò nướng lớn, có một đầu bếp mặc tạp dề đội mũ đang thái thịt trên bàn dài. Bên cạnh vỉ nướng, bày ba thùng lớn đựng nước có ga.
Bình thường "tổng tài bá đạo" mở party cocktail cạnh hồ bơi, sếp Oh thì khá mát mẻ thoát tục, anh mang hậu cung nhỏ của mình mở một party BBQ, phả vào mặt mùi khói và mỡ.
Jaewon: "Cái đó... Công ty không cho tụi em ăn những thứ này...".
Đừng đấu tranh nữa, rõ ràng mắt đã dính chặt vào miếng thịt bò luôn rồi.
Hanbin: "Các em đâu phải nữ minh tinh ăn một bữa thịt thì phải nhịn đói ba ngày. Chỉ cần duy trì tập luyện hằng ngày, năng lượng tiêu hao ở đó hết, một bữa thit nướng có thể hủy hoại cơ bụng được chắc? Ăn xong chống đẩy mấy cái như ngày thường không phải là lại như cũ à?.
Hanbin: "Ăn đi, không nói cho quản lý của các em biết. Thấy bình thường các em ăn cơm canh đạm bạc đến nỗi mặt mày cũng xanh lét hết cả, ăn bữa thịt thật ngon, coi như đón Tết đi.".
Làm gì có thanh niên hai mươi tuổi nào không thích ăn thịt.
Que xiên dài nửa mét, xiên từng miếng thịt heo nạc mỡ đan xen, ở giữa còn xiên ớt ngọt xanh đỏ và nấm, nướng trên giá phát ra tiếng mỡ lách tách, xì xèo, vừa lật lại, hương thơm xộc thẳng vào mũi.
Mấy đứa nhóc ăn đến mức lệ rơi đầy mặt.
Anh hai Jang Doo tay trái một xiên thịt, tay phải một lon coca, lẩm bẩm: "Tao cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời mình.".
Anh ba Son Taekyeol vỗ đầu cậu: "Dốt vừa thôi, đừng uống coca, đầy bụng lắm, chẳng ăn được bao nhiêu thịt đâu!".
Jang Doo ấm ức: "Ba năm tao chưa được uống coca rồi..."
Em út Dam Soo không nói gì, lặng lẽ dời mấy xiên thịt đang nướng trên vỉ sang chỗ mình.
Hanbin sợ họ ăn nhiều nên ngấy, còn cố ý chuẩn bị hoa quả rau củ, kết quả phát hiện mình lo thừa rồi. Trong khi anh thì ăn có một ít đã chịu hết nổi, bắt đầu gặm dưa chuột.
Ngắm tụi nhóc đẹp trai sáng láng ăn uống cười đùa trên sân cỏ dưới ánh mặt trời, đây đúng là cuộc sống thiên đường mà.
Lúc đang đắm mình trong cảnh đẹp, điện thoại đổ chuông.
Lấy ra nhìn, ba chữ "Choi Byeongseop" to oành, sáng rực nhấp nháy trên màn hình.
Hanbin: "Ba lớn đến hỏi tội rồi.".
Bốn nhóc Jetblack: "...".
Câu này đùa đúng không? Chắc là đùa thôi nhỉ?
Jaewon: "Thầy không nhận ạ?".
Hanbin không nhận cũng không tắt máy, anh chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, sau đó ném sang một bên.
Hanbin: "Các em chẳng ai có kinh nghiệm cả. Lúc đi chơi với tình nhân mà gặp phải ba lớn hỏi tội, làm sao nghe máy ngay được chứ? Đã lừa thì lừa cho chót. Phải giả vờ không thấy, chờ chuẩn bị xong tư tưởng, cân nhắc kỹ các biện pháp đối phó rồi hẵng gọi lại.".
Jetblack: "...".
Nếu Hyobi ở đây thì nhất định sẽ quỳ xuống ôm đùi anh, sống dở chết dở mà ngăn cản: Anh đừng đùa nghiêm túc thế! Người khác sẽ không biết anh đang đùa đâu! Anh còn ngại danh tiếng mình chưa đủ kích thích sao!
Di động lại rung lên một hồi, cuối cùng tắt rụp.
Hanbin nhìn tụi nhóc tràn trề sức sống này, bắt đầu hồi tưởng chuyện cũ một cách ảo não: "Thật ra tôi và Choi Byeongseop làm bạn lâu lắm rồi... Các em có biết bọn tôi quen nhau từ bao giờ không?".
Jang Doo: "Em biết ạ, là bạn từ thời đại học.".
Hanbin: "Còn sớm hơn lúc đấy nữa. Cấp ba bọn tôi chung trường. Hồi ấy bọn tôi còn thành lập ban nhạc, cậu ấy hát chính còn tôi chơi guitar. Lớp Mười hai, ban nhạc giải tán, thi đại học xong, suốt kì nghỉ hè bọn tôi cùng nhau làm nhạc, tôi viết cậu ấy hát. Cậu ấy đăng video mình hát lên mạng, bắt đầu được nhiều người để ý tới. Hồi đó hiện tượng mạng không tràn lan như bây giờ, ngoại hình cậu ấy đẹp, hát hay, nói nổi là nổi liền.".
Hanbin: "Sau khi lên đại học, Byeongseop tham gia thi hát ở trường bọn tôi, chính là cuộc thu Top mười ca sĩ gì gì đó, ẫm giải nhất, sau đó được người của Đông Hách để ý. Người ta muốn đào tạo cậu ấy thành hình tượng thiếu niên thiên tài, ca sĩ biết sáng tác. Cậu ấy bèn nói với người ta, ca khúc cậu ấy hát không phải do mình tự viết."
Hanbin: "Sau đó chị Seolmoon tìm đến tôi, các em biết Lim Seolmoon chứ?".
Mọi người gật đầu như mổ thóc. Tuy Lim Seolmoon im hơi lặng tiếng đã lâu, nhưng chẳng có ai trong giới âm nhạc là chưa nghe danh của chị cả.
Hanbin: "Khi đó tôi mới lên năm hai, ngày nào cũng ăn ngủ rồi chơi bời, trước giờ chưa từng suy xét đến tương lai. Chị ấy vừa xuất hiện, đơn giản là mở ra cho tôi cánh cửa thế giơi mới. Chị ấy nói chuyện với tôi một buổi chiều, xem vài ca khúc tôi tùy tiện viết ra, sau đó hỏi tôi, có muốn đến thực tập ở chỗ chị ấy không.".
Hanbin: "Sau đó thì cuộc sống địa ngục bắt đầu, lúc đó mệt chết đi được, tiết nào trốn được tôi trốn hết. Kiểm tra không trốn được, cũng không thể ăn gian quay cóp, vẫn phải cắn răng mà học. Ban ngày đi học đi làm, tối đến còn phải ôn bài nữa. Trước đấy tôi nói là biết viết nhạc, thật ra toàn là viết bừa theo cảm hứng, không hiểu gì về kiến thức chuyên nghiệp hết, vẫn phải bổ túc, nếu không lúc họp ở công ty, người ta nói chuyện tôi chẳng nghe hiểu gì."'
Bốn người lắng nghe một cách tập trung. nhất thời trong sân chỉ còn tiếng mỡ nổ lách tách trên bếp nướng.
Hanbin: "Tình trạng này kéo dài đến năm thứ tư. Lúc đó trong tay chị Seolmoon có hai dự án, Một là album đầu tay của Yang Hwa, còn lại là album thứ hai của Byeongseop. Thư ký của chị Seolmoon nói với tôi, chị Seolmoon định đi nghỉ cùng chồng, nên hai dự án này chị sẽ đẩy đi một cái, cái còn lại sẽ giao cho tôi phụ trách, vì chị ấy cảm thấy dẫn dắt tôi hai năm, tôi có thể tự mình phụ trách dự án rồi, vậy hỏi ý tôi, muốn nhận cái nào.".
Hanbin: "Tất nhiên là tôi muốn nhận dự án của Byeongseop rồi. Tôi bắt đầu viết nhạc cho cậu ấy từ hồi trung học, quen với phong cách của cậu ấy quá rồi, trong lòng cũng hết sức tự tin. Dự án đầu tiên mình làm, vẫn nên cận thẩn một chút. Hơn nữa tôi sắp tốt nghiệp, ba năm học hành chẳng ra sao, vẫn nên dành chút tâm sức ra làm luận văn tốt nghiệp, nếu không trường không cho tôi tốt nghiệp thì biết làm sao."
Hanbin nói đến đây , thở dài: "Nào ngờ tôi vẫn còn non lắm, chị ấy đã quyết định xong lâu rồi, cơ bản chẳng có lòng hỏi ý tôi..."
Jang Doo: "Chị ấy giao cái của Yang Hwa cho thầy ạ?".
Hanbin cười lớn một tiếng: "Chị ấy giao cả hai dự án cho tôi, sau đó chạy đi nghỉ phép.".
Hanbin: "Hầy, khoảng thời gian đó khổ cùng cực, cơ bản chẳng muốn nhớ lại chút nào... Cuối cùng luận văn tốt nghiệp của tôi vẫn là Byeongseop viết cho, cậu ấy và tôi khác khoa, làm khó cậu ấy quá rồi.".
Taekyeol: "Hóa ra hai album ấy đều do thầy làm! Thầy giỏi quá, em còn nhớ album 'Tứ hành thi' đó, em đã tải cả album vào MP3, nghe liền tù tì một đêm.
Hanbin mỉm cười, hai album ấy cũng coi như tác phẩm ra mắt của anh, không phải anh không đắc ý: "Áp lực đè nặng cả thôi, tôi không còn đường về nữa, chuyên ngành của mình đã bỏ bê lâu rồi, muốn tìm việc khác cũng chẳng tìm nổi.".
Hanbin: "Có điều cuộc sống đau khổ của tôi vẫn chưa kết thúc. Chờ tôi tốt nghiệp rồi, chính thức nhậm chức ở Đông Hách, chị Seolmoon cũng nghỉ phép về, phát hiện có bầu lần hai.".
Hanbin: "Vốn dĩ chị Seolmoon và chồng đã nói rõ, con cái chỉ cần một chứ không cần sinh nhiều, nữ doanh nhân mà. Nhưng phụ nữ lớn tuổi tính tình cũng đổi khác, mang thai thật rồi lại cảm thấy hơn bốn mươi tuổi có đứa thứ hai chẳng dễ dàng gì, không nỡ bỏ đi. Chị ấy bèn bảo tôi, vốn định để tôi rèn luyện thêm vài năm nữa, bây giờ chỉ có thể bất đắc dĩ để tôi đảm nhiệm việc chính thôi...".
Hanbin: "Các em chưa lăn lộn chốn công sở nên không biết, nữ doanh nhân sợ nhất cái gì, sợ nhất là mình vất vả giàng giang sơn cho công ty, về nhà sinh con, quay lại thì vị trí của mình đã mất. Chị ấy lại lớn tuổi, dưỡng thai trước sinh cộng thêm nghỉ ngơi sau sinh, kiểu gì cũng phải nghỉ phép một năm. Vậy tôi biết làm sao, tôi là học trò do một tay chị Seolmoon dẫn dắt, chị ấy có ơn chi ngộ, có tình bồi dưỡng với tôi, chí ít tôi cũng phải ở đây một năm để giữ địa bàn cho chị ấy.".
Tụi nhóc nghe đến mức nhập tâm, nhìn anh không chớp mắt.
Hanbin: "Tôi cứ tưởng chịu đựng qua một năm chị ấy nghỉ phép xong là được, không ngờ lần này chị ấy sinh xong, sức khỏe giảm sút, phải phẫu thuật rồi nghỉ ngơi. Khi sức khỏe chị ấy ổn định, con chị ấy lại ốm. Đứa nhỏ chửa khỏi, đứa lớn lại đến tuổi nổi loạn, đòi nghỉ học, làm cả nhà lộn tùng phèo... Tôi chờ từng năm, ngóng từng tháng, mong đến ngày sư phụ quay về đùm bọc tôi, áp lực của tôi có thể giảm bớt. Kết quả sư phụ không về nữa. Thế thì cũng thôi, dù sao ân tình sâu sắc, chung một công ty cũng coi như kế nghiệp và kéo bè phái. Nhưng sư phụ tôi không còn, áp lực của tôi cực kỳ lớn, nếu không đạt được thành tích gì thì đời sẽ như cọng rau luôn.".
Hanbin: "May mà lúc đó tôi... Lúc đó tôi, đúng vào thời kỳ đỉnh cao trong sáng tác, người ta nói tôi viết bài nào hot bài đó, làm album nào hot album đó, cũng không phải tâng bốc tôi. Sau đó ngay cả Oh Cheon cũng tìm tôi hợp tác, là Oh Cheon, ca thần đấy, lúc tôi học tiểu học tiết kiệm tiền tiêu vặt mua đĩa nhạc của anh ấy, có chết cũng không ngờ được có ngày tôi sẽ viết ca khúc cho anh ấy...".
Anh đang đắm chìm trong hồi ức về chuyện cũ thì bị hai tiếng còi xen ngang.
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen ở cổng đang không ngừng chiếu đèn pha về phía anh.
Jaewon: "Thầy còn mời người khác nữa ạ?".
Hanbin thở dài" Không có. Không nghe máy, ba lớn tìm đến tận cửa rồi.".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro