
ÁNH TRĂNG VÀ VÌ SAO 3
Thời gian trôi qua, Hanbin dần quen với nhịp sống ở trường. Nhưng rồi, một ngày nọ, biến cố bất ngờ ập đến
Buổi chiều muộn, khi Hanbin đi ngang qua hành lang vắng để về lớp, cậu bất ngờ bị vài học sinh lớn hơn chặn lại
Một tên giọng bực tức
NVP1: Mày nghĩ mày là ai? Dám báo cáo thầy vụ của tao à?
Hanbin ngạc nhiên
Hanbin: Em không biết mấy anh đang nói gì…
Bọn chúng không nghe cậu giải thích, một tên xô mạnh khiến Hanbin ngã xuống đất, đầu gối cậu đập mạnh xuống sàn, rớm máu
Hanbin nhăn mặt, giọng run run
Hanbin: Mấy anh… đừng làm vậy…
Bọn chúng không để ý, vẫn vây quanh Hanbin. Đúng lúc đó, một giọng nói trầm lạnh vang lên từ phía sau
Hyuk: Mấy người đang làm gì đấy?
Cả đám học sinh khựng lại. Hyuk bước tới, ánh mắt sắc lạnh khiến bọn chúng sợ hãi lùi dần
Một tên ấp úng
NVP2: Đàn anh… không liên quan đến anh đâu…
Hyuk: Biến "Hyuk giọng gằn từng chữ"
Bọn chúng sợ hãi bỏ chạy. Hyuk thở hắt ra rồi cúi xuống đỡ người đang ngồi co ro dưới đất. Ban đầu anh chỉ nghĩ đó là một học sinh gặp nạn bình thường, nhưng khi nghe tiếng khóc quen thuộc, anh khựng lại
Hanbin thút thít, giọng run rẩy
Hanbin: Đau quá
Hyuk giật mình. Anh vội cúi người nhìn kỹ, và ngay lập tức nhận ra cậu
Hyuk hoảng hốt
Hyuk: Hanbin? Là em sao? Sao em lại ở đây?
Hanbin ngẩng đầu lên, đôi mắt hoe đỏ nhìn anh
Hanbin nức nở, giọng trách móc
Hanbin: Anh Hyuk… Anh thật xấu… Biết vậy em đã không về trường này…
Hyuk cắn chặt môi, tim như thắt lại khi nhìn vết thương trên đầu gối Hanbin. Anh vội vàng ngồi xuống, rút khăn tay lau máu cho cậu
Hyuk giọng lo lắng, khẽ trách
Hyuk: Sao lại không cẩn thận như vậy? Có đau lắm không?
Hanbin: Em…không ngờ lại gặp anh ở đây…" Cậu mếu máo "
Hyuk khẽ thở dài, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Hanbin
Hyuk nhìn cậu, giọng trầm ấm
Hyuk: Anh ở đây rồi. Không ai có thể làm em tổn thương nữa đâu
Hanbin nhìn Hyuk, nước mắt lăn dài nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác an toàn quen thuộc. Cậu khẽ thì thầm
Hanbin: Em nhớ anh lắm…
Hyuk sững người một lúc rồi khẽ thở dài, giọng anh đầy dịu dàng
Hyuk: Anh cũng vậy… Anh nhớ em, Hanbin
Ánh nắng chiều muộn hắt qua khung cửa sổ, chiếu lên hai con người đang ngồi trên sàn. Khoảnh khắc ấy, không gian như ngưng đọng lại
Họ đã gặp lại nhau, dù muộn màng, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu… lần này, sẽ không ai rời đi nữa.
_________________________
Cuộc gặp lại hôm ấy đã khiến Hanbin và Hyuk xích lại gần nhau hơn. Từ ngày ấy, Hyuk dường như luôn xuất hiện mỗi khi Hanbin cần. Anh không nói nhiều, nhưng từng cử chỉ nhỏ nhặt của Hyuk lại khiến trái tim Hanbin không ngừng rung động.
Một ngày mưa nặng hạt, Hanbin vô tình dầm mưa trên đường từ lớp học về ký túc xá. Sáng hôm sau, cậu lên cơn sốt cao, nằm bẹp trên giường không thể nhấc nổi người. Cơn sốt làm đầu óc cậu quay cuồng, đôi môi khô khốc. Hanbin chỉ kịp rên rỉ một tiếng rồi lại chìm vào mơ màng.
Tiếng gõ cửa vang lên, và người bước vào chính là Hyuk. Anh nghe bạn cùng lớp của Hanbin nói cậu nghỉ học vì bệnh nên đã lập tức tìm đến.
Hyuk giọng trầm, đầy lo lắng
Hyuk: Hanbin, em làm sao vậy?
Không có tiếng trả lời. Hyuk tiến lại gần giường, thấy khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của Hanbin thì khựng lại, ánh mắt lo lắng hẳn lên. Anh nhanh chóng sờ lên trán cậu
Hyuk: Sốt cao thế này… Sao không báo cho ai? " Hyuk lẩm bẩm "
Hyuk vội chạy ra ngoài mua thuốc và cháo nóng. Khi quay lại, anh kiên nhẫn ngồi bên giường, đút từng muỗng cháo cho Hanbin. Cậu mở mắt mơ màng, nhìn thấy Hyuk thì nhoẻn một nụ cười yếu ớt
Hanbin giọng khàn khàn, yếu ớt
Hanbin: Anh Hyuk à… Sao anh lại ở đây?
Hyuk nhíu mày, giọng trách móc nhưng đầy dịu dàng
Hyuk: Em dầm mưa về nhà mà không tự lo cho mình à? Ngốc thật
Hanbin mỉm cười, đôi mắt long lanh nhưng lại chứa đầy cảm xúc khó nói. Hyuk vẫn tiếp tục chăm sóc cậu, đợi đến khi Hanbin chìm vào giấc ngủ mới chịu rời đi. Anh nhẹ nhàng đắp lại chăn, ngồi yên trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn Hanbin.
Hyuk nói nhỏ như tự nhủ
Hyuk: Nhìn em yếu thế này… anh sợ lắm
Hyuk không nhận ra bàn tay anh đang run nhẹ. Anh luôn giữ khoảng cách, luôn kìm nén tình cảm của mình vì sợ sẽ làm Hanbin khó xử. Nhưng mỗi lần thấy cậu đau ốm, yếu đuối, trái tim anh lại không ngừng thổn thức
___________________
Hanbin dần hồi phục sau cơn sốt, nhưng trái tim cậu lại càng đong đầy những cảm xúc không tên. Hyuk vẫn luôn ở bên cậu, âm thầm chăm sóc, âm thầm quan tâm
Một buổi chiều muộn, Hanbin thấy Hyuk đang ngồi một mình ở sân bóng, nhìn lên bầu trời đầy mây. Cậu nhẹ nhàng tiến lại gần, ngồi xuống cạnh anh
Hanbin giọng nhẹ nhàng
Hanbin: Anh đang nghĩ gì vậy?
Hyuk khẽ giật mình, quay sang nhìn cậu, rồi lại hướng mắt về bầu trời
Hyuk:Không có gì… chỉ là anh thấy trời sắp mưa thôi
Hanbin nhìn Hyuk, đôi mắt đầy băn khoăn
Hanbin hỏi nhỏ : Anh Hyuk này… Anh quan tâm em như vậy là vì điều gì?
Hyuk khựng lại, bàn tay siết chặt chiếc bóng trên đùi. Anh không dám nhìn vào mắt Hanbin. Một lúc lâu sau, anh mới cất giọng, như đang kìm nén điều gì đó
Hyuk: Em nghĩ là vì điều gì?
Hanbin nhẹ giọng, mắt hơi cụp xuống
Hanbin: Em không biết. Đôi khi em nghĩ anh chỉ xem em như một đứa em trai thôi…
Hyuk xoay người, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Hanbin
Hyuk giọng trầm, như đang kiềm chế
Hyuk: Hanbin, đừng nói linh tinh
Hanbin cười buồn, giọng nhỏ dần
Hanbin: Nhưng… nếu em hy vọng điều gì đó xa hơn, thì có phải em đang tự làm mình thất vọng không?
Câu nói ấy như một nhát dao cứa vào lòng Hyuk. Anh nhìn Hanbin, tim đập mạnh nhưng đôi môi lại không thể mở lời. Cuối cùng, anh chỉ thở dài, đứng dậy
Hanbin: Đừng nghĩ linh tinh. Anh sẽ đưa em về ký túc xá " Hyuk giọng trầm thấp "
Hanbin nhìn theo bóng lưng Hyuk, trái tim nhói lên. Những lời cậu muốn nói lại một lần nữa bị kìm nén
_____________________
Đêm hôm đó, Hanbin nằm trên giường, mắt mở to nhìn lên trần nhà. Cậu nhớ lại từng khoảnh khắc bên Hyuk, từng cái nắm tay, từng cái xoa đầu, từng ánh mắt lo lắng của anh. Cậu khẽ bật cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống gối
Hanbin nói khẽ, như tự nói với bản thân
Hanbin: Anh Hyuk… Nếu anh chỉ xem em như một đứa em trai… thì em phải làm sao đây?
Ở phía bên kia, Hyuk cũng không ngủ được. Anh ngồi bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao, lòng đầy giằng xé. Anh nhớ lại ánh mắt buồn bã của Hanbin khi hỏi anh câu đó.
Hyuk lẩm bẩm, giọng khàn đi
Hyuk: Hanbin… Anh sợ lắm… Sợ em sẽ không đáp lại tình cảm này…
Hyuk ngả đầu vào tường, đôi mắt nhắm nghiền, nỗi sợ hãi lần đầu tiên tràn ngập trong trái tim anh. Anh muốn ôm lấy cậu, muốn nói với cậu rằng: “Anh thích em”, nhưng anh sợ… nếu nói ra, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro