#9.
Một ngày tối thứ bảy lặng ngắt và buồn tẻ, chầm chậm thả mình qua những con chữ thờ ơ, lả lướt và đầy quán tính của Lizzy Grant, tôi chợt nhận ra từ bao giờ bản thân mình đang phải cuốn vào một vòng xoáy cuồng loạn đầy mạnh mẽ của thời gian. Một cách đầy mâu thuẫn mà nói, tôi ghét sự thay đổi và dòng chảy của thời gian, dù tôi không thể phủ nhận sự phát triển của nó khiến tôi hứng thú và mê mẩn.Tuy nhiên, bản chất con người tôi không thể theo kịp và hoà nhập với sự thay đổi quá đột ngột, tôi không thích sự vội vàng, tội ghét sự dồn ép, thúc giục và vội vã, tôi ghét mọi thứ diễn ra quá quyết liệt và dồn dập, nó khiến tôi nghẹt thở, bế tắc, lo âu và hoảng loạn ( dù con người tôi chính xác luôn là như vậy ). Tại sao chúng ta phải vội vàng trong khi sự vật xung quanh vẫn nằm ở đó và đi theo từng chu trình, chúng không hề chối bỏ quy tắc của mẹ thiên nhiên, cách chúng sinh ra và chết đi, một cách rất chậm rãi, mọi nhịp điệu và tình tiết không hề thay đổi. Có chăng sự thay đổi ở đây chính là chúng ta, nhân loại đang thay đổi lớn, cuộc sống thay đổi, ý thức thay đổi và thời gian thay đổi. Chúng ta đang dồn ép nhau, tiềm thức và ý thức trở nên kích thích và hành động theo bản năng, tự đông lên dây cót và ép buộc chúng vào một cái guồng quay cố định như một cái máy xay nghiền nát mọi thứ. Bất ngờ thay, tại một điểm cố định, chúng ta bị bật ra khỏi cái gốc rễ của nó và trở thành hàng nghìn, hàng trăm bản thể khác nhau với những "cái tôi" khác nhau. Chúng quá nhanh và khốc liệt đến mức, ta không phân biệt nổi " cái tôi" nào là nguyên bản và "cái tôi" nào chỉ là một dị bản hoặc một nhân bản y hệt. Nhưng sau đó, chúng ta lại hoang mang và suy sụp khi biết các cá thể đó đều sinh ra từ một nguyên bản và sự nguyên mẫu vốn dĩ không hề tồn tại, bởi chính chúng ta đã tự động thay đổi, giằng xé và tranh giành chiếm chỗ của nhau. Bọn chúng, " tên" nào cũng tham lam và xấu xí, chúng chỉ biết cho bản thân, rồi chúng đổi lỗi cho nhau và hủy hoại lẫn nhau. Chúng không chấp nhận những nhân bản khác là chính chúng và cho rằng chúng mới chính là "cái tôi" độc tôn duy nhất.Đột nhiên, chúng không nhận ra chúng là ai và "cái tôi" nào mới thật sự là "cái tôi" duy nhất. Đau khổ và tuyệt vọng, những "cá thể" kia chỉ còn tách khỏi nhau và rời đi trong cô đơn và thiếu sót, chúng sinh tồn dưới những hình hài khác nhau, trong sự giằng xé của nỗi bất hạnh và thống khổ vì mất đi cội nguồn của bản thân. Lizzy Grant đã không còn là Lizzy Grant. Nàng từ bỏ bản thân để chạy theo Hollywood đầy nghiệt ngã và dơ bẩn, dù người ta vẫn thấy về nàng những cái gì đẹp đẽ và hoàn mỹ nhất, tại sao trong mắt tôi tồn tại ở nàng sự đổ vỡ và biến đổi . Nàng đã mạnh mẽ hơn, nàng đã kiên cường hơn, nàng đã không còn là một ả Lizzy bi luỵ, sầu thương, héo mòn và đau khổ vì một gã khốn đã từng tổn thương nàng, một mối tình tan vỡ trong bi kịch, trong níu kéo và bạo lực. Nàng theo đuổi chủ nghĩa duy mỹ, theo đuổi đam mê, khao khát và sự tự do, nàng đánh đổi xác thịt để thoả mãn những ước vọng mòn mỏi le lói của cuộc đời nàng nơi chốn Hollywood phồn hoa và sa ngã, vị trí và thứ hạng, danh tiếng và quyền lực. Lizzy đâu còn là một là một Lizzy chỉ khao khát âm nhạc đơn thuần, nàng muốn nhiều hơn là thứ âm nhạc mà nàng sống để cống hiến, tồn tại và tôn thờ cái chủ nghĩa lãng mạn mơ mộng giả tưởng đầy hào nhoáng, bóng bẩy đĩ điếm chết tiệt. Bản chất của cuộc sống này quá ghê rợn và xấu xí khiến người ta khiếp sợ, nhưng cái khiến người ta ám ảnh hơn chính là cái cách chúng ta chấp nhận bản thân bị vấy bẩn và biến chất theo nó.
Tại sao chúng ta phải thay đổi, tại sao mọi thứ phải thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro