Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Hướng dương mùa hạ

Tôi mải miết chạy trên con đường dài thẳng tắp...

Cùng những ngọn cỏ mùa hạ xào xạc dưới chân...

Cùng làn gió nhẹ thổi qua từng kẽ tóc...

Cùng tà áo váy phất phơ không nghỉ ngơi...

Tôi chạy về phía người ấy.

________________________________________________________________________________

Tôi gặp cậu ấy vào mùa hè năm tôi lên 15, cả nhà tôi nghe tin ông nội phải nhập viện...nên đã quyết không đi đâu chơi hết để đến thăm ông.

- Woah!! Núi quá trời luôn, và không khí thật trong lành!!!- Jennie dang tay tận hưởng khí trời của vùng quê nơi cô vừa đặt chân đến

Ông phải ở trong một bệnh viện nhỏ đã cũ, nhưng may mà cũng không bị gì nghiêm trọng, cả nhà thôi đã thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin ông sẽ sớm xuất viện thôi.

- Jennie ah! Con đi thăm ông nội đi, mẹ và ba phải nói chuyện với bác sĩ một chút!!- Mẹ Kim dặn dò 

- Dạ!!

"Xem nào...phòng tận cùng sát góc...à ha"

"Ông kia rồi...chắc đang ngủ..."- Jennie mỉm cười nhìn giường bệnh đang có một người trùm chăn kín bít kia

- Ông nội!!! Cháu gái đáng yêu của ông tới thăm ông đây!!- Jennie nhào vào ôm người kia...

- Hả??- JiSoo đang ngủ thì bị một vật thể nào đó đè lên làm cho tỉnh giấc

"Ủa?? Ai đây??"

- Lâu quá không gặp cháu! Lại đây....- JiSoo giang tay vờ ôm Jennie

- Kyaaaaaaa!!!- Jennie hoảng hốt đấm thẳng vào mặt JiSoo

*Bốp*

- Tớ thành thật xin lỗi!!- Jennie bật lùi về sau khi nhận ra khoảng cách giữa họ đang rất gần

Và đó là...lần gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi.

- Không những vào nhầm phòng và phá rối giấc ngủ, cô nương còn cho người ta ăn bạt tay nữa này...- JiSoo ngồi trên giường bệnh lẩm bẩm

- Tớ...tớ xin lỗi...- Jennie hơi giật khoé miệng

- Má ơi đau quá, đau thấu trời xanh luôn!!- JiSoo tiếp tục ăn vạ

- À...vậy thôi tớ đi đây!!- Jennie tìm cơ hội chuồn đi

- Này đợi đã, cậu ở đâu tới vậy, trước giờ có thấy mặt cậu đâu?- JiSoo hấp tấp hỏi

- Tớ là Kim Jennie, đến từ Seoul.

- Ồ!! Vậy cậu đến để thăm ông à?? Hì hì!!- JiSoo cười gian

"Hì hì??"

- À...ừ..

- Mà Jennie này...

- Hả? Gì vậy??

"Cậu ta có vẻ thân thiện quá mức..."

- Cậu có ý định ăn kiêng không? Ông mà bị cậu đè như thế chắc cũng quy tiên sớm thôi!!*cười*

Cái...

Cái tên ấy bị sao vậy?!

- À...đó chắc là đứa con út của ông Kim, hình như là bằng tuổi cháu đấy!!- ông nội sau khi nghe cháu mình ấm ức kể lại thì cũng "nhiệt tình" nói về JiSoo

- Ông cũng biết cha cậu ấy hả?

- Thì cái làng này nhỏ xíu mà....Nó cũng phải nằm viện lâu rồi, nghe là bị bệnh phổi gì đó. Trước đây nó được điều trị ở Seoul nhưng không khí ở đây tốt hơn cho nó!

- Hừm..."Nhìn thấy có bệnh hoạn gì đâu?"

- Mà cháu không phải là người duy nhất dính nanh độc của nó đâu!!- ông nội ấm ức kể lể

- Hả? Nanh độc??

- Nó...nó...nó dám nói với bác sĩ là ông tàng trữ rượu soju!!! (ông nội Kim/74 tuổi/ nhập viện do bị loét dạ dày bởi uống quá nhiều chất cồn...)

- Gì cơ??? Ông tàng trữ rượu soju á?? Có thật vậy không ông??

- Làm gì có!!! Lúc ông bị la nó cứ cười nhạo ông suốt!! Nó đúng là quỷ đội lốt người!!- ông nội tức giận nuốt liên tục cháo vào

"Thì ra cậu ta cười 'hì hì' là vì vậy..."

- Cháu tốt nhất là đừng có bạn bè gì với nó hết!- ông nội bĩu môi nói

Và tôi đã trở lại...nhưng chỉ vì tôi bỗng dưng nổi máu tò mò thôi...

Ông tớ nói cậu là quỷ đội lốt người

- Ồ! Hôm nay cậu cũng đến à?- JiSoo nở một nụ cười tươi

- À, tại tớ không có gì làm...

- Ông cậu còn nói gì nữa không?- JiSoo đóng quyển sách trên tay lại

"ông nói mình mới để ý, tay cậu ây gầy thật..."

- Ông nói không được kết bạn với cậu!

- Trời ạ!! Già đầu mà như con nít!- JiSoo bật cười 

- Vậy, cậu mò tới đây mặc dù ông cậu đã dặn là không được đến?

- Hả? Không phải vậy đâu...chỉ là tớ quên hỏi tên cậu nên....

- À, ra vậy!! Tớ là JiSoo, Kim JiSoo!!*cười thật tươi*

- Ồ...- Jennie ngồi xuống một cái ghế đặt cạnh giường bệnh của cậu

Cậu ấy hay cười nhỉ?

- Đó là gì vậy?- JiSoo liếc mắt nhìn cuốn sổ Jennie đang cầm

- Hả? À...đây là bài tập hè của tớ...tớ định tranh thủ ghé thăm ông rồi làm luôn...

- Vậy à? Để tớ giúp cậu một tay, cậu đang học những môn gì thế??

- Hở? Bộ cậu không được đi học sao?- Jennie vừa hỏi vừa đưa quyển sổ đang cầm cho JiSoo

- Trước đây tớ cũng được đăng kí vào học một trường...nhưng mà chưa kịp vào học đã phải vào đây nằm rồi.

"Hình như cậu ấy mắc bệnh mãn tính..."

- Hmmm...gì đây? Ghi lại quá trình của một cây hoa hướng dương? Mới cấp hai mà đã phải...- JiSoo hứng thú lật liên tục từng trang

- A!Chờ đã!! Đừng xem nó mà!!- Jennie đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền đưa tay che trang tiếp theo lại nhưng...muộn rồi

- HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!!! Cái hình này đúng là hài quá cỡ luôn!!!- JiSoo tuôn một tràng cười sau khi nhìn thấy tác phẩm bông hoa hướng dương của Jennie, cô nàng này quả nhiên rất có "tài hội hoạ" nha

- Im đi!!!- Jennie đỏ mặt giật lại quyển sách

- Nè, hai em làm ồn quá đó!! Bác sĩ đang kiểm tra cho các bệnh nhân khác!!- một y tá mở cửa phòng gằn giọng

- Cho em xin lỗi!! Vậy thôi, chắc tớ phải...-Jennie cuối người xin lỗi rồi quay lại nói với JiSoo

- À...tạm biệt cậu!!- JiSoo mỉm cười cắt ngang lời nói của Jennie

- Ừm...tớ có thể...gặp cậu lần nữa không?

Tại sao...

Tại sao tôi lại nói như vậy nhỉ?

Tôi cũng không rõ tại sao mình lại nói như vậy...

Có thể là vì...

Cơ thể gầy gò, nhợt nhạt của cậu ấy...

Trông như lấp lánh dưới ánh mặt trời!!!

________________________________________________________________________________

- Mà cậu quả thật khiến tớ ngạc nhiên đấy...cậu nghĩ gì mà lại đi nhờ tớ, một người thậm chí không được đi học, giúp làm bài tập hả?? Cậu đúng là đồ ngốc!- JiSoo thở một hơi dài nhìn vào quyển bài tập trên tay mình

- Biết mình còn giỏi hơn cả người được đi học khiến tớ thấy tự tin hơn hẳn!!- JiSoo đắc chí

Tôi xin rút lại những gì mình vừa nói...

Cậu ấy hoàn toàn không mong manh, yếu đuối như vẻ bề ngoài.

- Jennie!! Cảm ơn cháu đã đến thăm ông mỗi ngày, cuối cùng ông cũng được xuất viện rồi đây!!- ông nội mở tung cánh cửa với trạng thái hồ hỡi nhất, nhưng rồi nó ngay lập tức vụt tắt khi thấy hai đứa trẻ đang chí choé với nhau.

- Im đi!! Câm mồm đi!!- Jennie hét lên với JiSoo

- Trời ạ, sao cậu lại nói thế?

- JiSoo...JiSoo...mày..!!-ông nội ấm ức nhìn hoàn cảnh kia mới ngộ ra thì ra con nhóc này hằng ngày tới đây không phải là vì mình

Cậu ấy chế nhạo người khác để mua vui cho mình!

Tớ ghét cậu!

- Cậu không muốn tớ giúp nữa à?

- Hừ!!

- À đúng rồi, nếu cậu chịu gọi "chồng ơi" thì tớ sẽ giúp cậu!!- JiSoo cười gian xảo

*Bốp*

Một cái đánh thẳng vào đầu cậu từ Jennie, ghi điểm!!

- Khụ khụ khụ!!- JiSoo ho sặc sụa

- A...tớ xin lỗi...- Jennie thấy cậu ấy có vẻ đau thật thì lo lắng lại gần

- À...không sao...chỉ là ho tí thôi...- JiSoo lại cười

JiSoo chưa từng kể cho mình nghe về bệnh tình cậu ấy...

Nhưng mình cũng biết là nó rất trầm trọng...

Jennie xụ mặt xuống, cô ấy không biết chính xác những gì JiSoo phải chịu đựng, nhưng cô ấy đã thấy buồn vì điều đó

- Sao thế? Sao tự nhiên lại làm vẻ mặt kỳ quái thế?- JiSoo kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô

- Uh..Woah..

- Nó không hợp với cậu chút nào đâu!!- JiSoo nở một nụ cười rạng rỡ nhìn thẳng vào mắt Jennie

Cảm giác này là gì?

- Gì...gì mà kỳ quái? Vẻ mặt tớ thường ngày là vậy mà...- Jennie ngượng ngùng đẩy JiSoo ra

- Hm? Ý cậu là sao?

Sao ngực tôi lại đau nhói?

Lẽ nào là vì...

Thời gian...

Như trôi chậm hơn ở vùng quê này...

Mỗi ngày...

Tôi đều chạy như một con ngốc đến bệnh viện...

Mỗi ngày...

Mỗi ngày...

Và tôi chưa bao giờ thấy mệt mỏi vì chuyện ấy.

- Woah...cậu giải đúng hết rồi. Hay lắm!! Vậy là xong môn toán!!- Jennie thích chí cầm quyển bài tập toán lắc qua lắc lại

- Mới được một môn mà mừng dữ vậy?? Hầy- JiSoo thở dài lắc đầu

- Cậu im đi!

- Này- JiSoo đột nhiên mỉm cười

- Cái cuốn sổ hoa hướng dương của cậu sao rồi? Cho tớ xem đi!!

- Không đời nào!! Cậu lại cười nhạo tớ nữa!!

- Ê, cậu nhẫn tâm nói vậy với ân nhân giúp cậu làm bài tập à?- JiSoo giả vờ nghiêm mặt

- Ơ...- Jennie đuối lí miễn cưỡng đưa cuốn sổ đó cho cậu

- Cậu theo trường phái vẽ đơn giản hoá hay cái bông này là cậu mang từ Seoul tới hả? Như thường lệ, hình cậu vẽ rất sâu sắc và tinh tế!!- JiSoo nhìn bông hoa đã nở được Jennie vẽ thì mặt không còn chút cảm xúc

- Nói nhăng nói cuội gì thế hả??- Jennie đỏ mặt

- Bình tĩnh đi, tớ đang khen cậu mà!- Jisoo bật cười khúc khích

- Nghe là biết xạo rồi!!!

- Tớ nói thật mà, tớ chưa từng thấy hoa hướng dương bao giờ...hì hì

- Hả?

- Tớ từng mấy bông hoa đã được cắt tỉa, nhưng hoa mọc từ dưới đất thì quả thật chưa thấy...Ôi, tội nghiệp tôi quá~ Một soái tỷ cool ngầu như vậy nhưng bất hạnh phải sống đời mình trong bệnh viện...- JiSoo vuốt cằm tự đắc

- Đồ tự luyến!!- Jennie giật giật chân mày nhìn cậu

Có lẽ...

Vì JiSoo chọc ghẹo những người xung quanh mình như vậy...

Nên họ mới không cảm thấy lo lắng...

- Cậu có muốn thấy không?- Jennie dịu mắt nhìn JiSoo

- Hửm? Chắc là không!- trả lời mau lẹ

- Hở? Sao không? Có thứ gì cậu muốn thấy, hay có được không?

- Không có đâu!

- Không có gì hết thật à?

- Thật mà!!*cười*

Cứ như là...

- Tớ thích sống vô tư lự thế này~- JiSoo mỉm cười hướng mắt ra cửa sổ

Cậu ấy đang cố né tránh tất cả vậy.

- Ahhhh, tớ vừa nghĩ ra điều này hay lắm!! Tớ phải đi kiểm tra lại xem mình nhớ có đúng không đã!Bai nhé!!- Jennie chợt hét lên rồi chạy đi mất

- Gì vậy trời??- JiSoo ngơ ngác

- Haha!! Cậu ấy tính làm gì nhỉ? Coi bộ thú vị rồi đây!!...Một thứ mà...mình muốn thấy ư..??- JiSoo mỉm cười mong chờ nó

________________________________________________________________________________

Tôi biết là ở đây có hoa hướng dương mà...

Jennie đang mỉm cười thu thập hạt hướng dương...

Hay lắm, mình sẽ lấy thật nhiều...

Nếu tôi trồng chúng gần phòng JiSoo...

Cậu ấy sẽ được thấy hoa hướng dương qua khung cửa sổ vào mùa hè tới.

Kỳ nghỉ hè năm sau...

Chúng tôi sẽ được cùng ngắm hoa hướng dương rồi.

- Ồ, em lại tới đấy à?- y tá mỉm cười gật đầu chào Jennie

- Dạ! Em có quà cho JiSoo!- Jennie gật đầu cười đáp trả

"Đừng nói những câu như...'tớ không muốn thấy gì hết' nhé!"

- JiSoo, tớ có quà cho cậu đâ....- Jennie vừa định bước vào phòng nhưng tiếng ho bên trong đã làm cô giật mình lùi lại đánh rơi cả những hạt hướng dương kia

*Khụ khụ khụ*

Trong phòng bệnh nồng nặc mùi gỗ, mùi máu được pha nhẹ vào đó, thông qua những lần thổ huyết của cậu, hai bàn tay cậu bây giờ đầy máu và gương mặt cậu thì dường như chẳng còn sót lại chút sức sống nào, cậu đã cố gắng để hô hấp lại bình thường, nhưng những cơn ho vẫn cứ kéo tới như thế...và căn phòng chỉ còn lại tiếng ho kéo dài cùng tiếng thở gấp của JiSoo....

*Khụ*

*khụ khụ khụ*

*hộc hộc*

Cậu ấy...

Cứ như thể

Cứ như thể tôi vừa nhìn thấy một chuyện không nên thấy vậy...

Cô ấy đã không thể đưa hạt hướng dương cho cậu ấy xem...

- Ồ, Jennie con đây rồi!- mẹ Kim quay lại nhìn con gái mình đang lủi thủi bước ra từ bệnh viện

- Cháu là Jennie sao? Chào cháu, cô là mẹ của JiSoo!! Con bé nói về cháu rất nhiều, có vẻ như hai đứa rất thân thiết nhỉ? Bởi vì nó không có nhiều bạn lắm nên cô rất vui khi nó quen được với con. Liệu con có thể thỉnh thoảng quay lại đây...sau kì nghỉ hè...để bầu bạn với nó không?- mẹ của JiSoo nói, nhưng không đợi Jennie trả lời, bà đã cúi chào rồi đi mất

- Buồn thật đấy...có vẻ như hồi còn ở Seoul...bệnh tình con bé ấy cũng không khả quan gì hơn, tội nghiệp...có lẽ nó sẽ...

Jennie vụt chạy đi

- Này, chờ đã Jennie, con đi đâu vậy??

Tôi không muốn nghe gì hết...

Về bệnh tình của JiSoo...

Nếu cậu ấy đã không muốn cho tôi biết...

Thì tôi cũng không muốn nghe nó từ người nào khác cả...

- Ông nội ơi...lúc ở bệnh viện...ông có thấy khó chịu không?- Jennie nũng nịu gối đầu lên đùi ông

- Có chứ....nhưng mà....nhờ có cháu đến thăm mỗi ngày, nên ông đã thấy rất vui.

JiSoo...

JiSoo...

JiSoo...

- Jennie đâu rồi ba?- mẹ Kim bước ra phòng khách chỉ còn thấy ông ngồi đó

- À, nó lại đến bệnh viện rồi!

- Con bé đang nghĩ gì thế không biết!!

- À thì...

Một người như tôi...

Có lẽ sẽ chẳng bao giờ hiểu được tình cảnh của cậu ấy...

Càng gần gũi với cậu ấy...

Có thể chỉ càng khiến cậu ấy thêm đau khổ...

Có thểlà vậy..

Nhưng mà...

Nhưng mà...

Tôi muốn chúng tôi được ở bên nhau...

- JiSoo nhìn này...mandoo!!- Jennie gọi JiSoo từ dưới bệnh viện, hai tay tự nựng má bánh bao của mình

- Hừ..đúng là không biết mắc cỡ mà..haha- JiSoo bật cười sự đáng yêu ngây ngô của cô

Tôi muốn...ở bên cạnh JiSoo...

- Đồ ngốc Jennie!!

Và rồi ngày cuối cùng...cũng đã đến....

- Cuối cùng cũng xong hết bài tập hè rồi!!- Jennie nhảy cẫng lên reo hò

- 30 tháng 8 hả? Vừa sát nút luôn..-JiSoo kiểm tra lại mấy quyển bài tập

- Hay lắm JiSoo, nhờ cậu cả đấy!! Hôm nay cậu xinh thật đấy!!

- Nghe sướng tai ghê. Nếu cậu thật sự biết ơn tớ thì...-JiSoo cười nham hiểm

- Cậu có thể cho tớ xem nó được không?- JiSoo tiến lại gần nắm lấy tay Jennie

- Hả? Ơ này...

________________________________________________________________________________

- Cậu...cậu đang làm gì vậy??- Jennie thắc mắc hỏi con người đang mải mê nghịch tóc của cô

- Bình tĩnh đi hehe!!- JiSoo vui vẻ cầm một đoạn đuôi tóc của cô đưa lên mũi, tham lam hít thật sâu cái mùi vị dễ chịu đó

- Ừ...nhưng mà...

- Mình chỉ muốn biết, lúc cậu cột tóc lên trông sẽ thế nào thôi!!- JiSoo vừa nói vừa nhẹ nhàng tém hai bên tóc lại để cột lên cho cô

- Dù gì thì hôm nay cũng là ngày cuối cùng rồi.

Hôm nay...

Tất cả sẽ kết thúc...

Đây có thể là lần cuối cùng chúng tôi được gặp nhau...

Tôi nghĩ cậu ấy cũng biết vậy...

Nhưng tôi sẽ không khóc...

Nếu JiSoo cười đến phút cuối cùng...

Thì tôi cũng sẽ vậy....

- Đừng làm tóc tớ trông kỳ quá nhé!!

- Yên tâm, tớ sẽ biến cậu thành bà phù thuỷ, hehe!!

- Cậu nói gì chứ?? Cái tên này vừa phải thôi nhé!!

- Đừng trở về...

- Hả?...-Jennie ngưng lại nụ cười khi nghe cậu nhẹ giọng ôm lấy cô

- Hãy ở lại đây đi...với mình...

- Ji...JiSoo...

- Tớ chỉ...đùa tí thôi...plè..-JiSoo lè lưỡi chọc ghẹo Jennie

- Sao? Cậu tin sái cổ hả? Nghe cứ như thật ấy, đúng không?- JiSoo gượng một nụ cười

- Tớ sẽ ở lại...-Jennie dù nhỏ giọng nhưng chắc nịch

Cho dù,

- Tớ không về đâu!! Tớ sẽ ở lại với cậu.- Jennie nức nở

- Hả?

Tôi biết mình không nên nói vậy...

- Cậu nói...gì vậy....

Cho dù tôi đã quyết định sẽ mỉm cười...

- Tớ sẽ ở lại bên cậu mãi mãi!!! Tớ sẽ ở lại mà...

Cho dù tôi đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ không khóc...

- Tớ đã từng nghĩ rằng trên đời này không có thứ gì khiến mình thực sự muốn nhìn thấy cả, nhưng mà...-JiSoo tiến gần đến Jennie, gần hơn, gần hơn nữa, và, cậu đã hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô

- Đồ ngốc...-JiSoo mỉm cười rạng rỡ rời khỏi cái hôn 

Đó là lần cuối cùng...

Tôi được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của JiSoo...

Cho đến cuối cùng...tôi vẫn không có can đảm để đưa cậu ấy những hạt giống hướng dương ấy...

Và chúng đã biến mất khỏi túi áo tôi từ lúc nào chẳng hay...

Tôi không nghĩ rằng...

Tôi sẽ còn có cơ hội được cùng ngắm hoa hướng dương với cậu ấy...

Và tôi lại bật khóc khi đang ngồi trên xe quay trở về Seoul.

________________________________________________________________________________

Chớp mắt

Đã ba năm rồi...

Kể từ ngày hôm ấy...

Nơi này vẫn không thay đổi gì cả...

Để mừng sinh nhật thứ 77 của ông, chúng tôi đã quay lại nơi này.

- Con đến thăm chỗ này chút nhé?

- Ừ, con đi đi!

Jennie mon men theo những con đường cũ, rảo bước tới trước bệnh viện, đúng vậy, đây là nơi lần đầu tiên họ gặp nhau...

Tôi được nghe kể rằng...

Sau khi tôi trở về Seoul, JiSoo đã không còn đủ thời gian cho một mùa hè nữa..

- Ồ, Jennie đó à? Lâu rồi không gặp, em bây giờ ra dáng thiếu nữ rồi nhỉ? Cao lớn và xinh đẹp hơn hẳn nha!- vẫn là cô y tá ngày trước

- Dạ, lâu lắm em không về đây!- cô mỉm cười

- Đến đây, chị có thứ này cho em xem này! Nó đẹp lắm!!- y tá viên nói rồi nắm tay Jennie kéo đi

- Hả?

Có những điều...

Mà tôi vẫn còn...

Trăn trở mãi...

Sao ngày hôm đó, tôi lại nói với cậu rằng...

"Tôi sẽ ở bên cậu mãi mãi"

Đó chính là...

Điều tàn nhẫn nhất mà tôi có thể nói với cậu ấy.

JiSoo biết rõ hơn ai hết...

Rằng tôi và cậu ấy sẽ không thể mãi mãi bên nhau...

Có lẽ cũng vì vậy mà...

Cậu ấy luôn vờ như không quan tâm bất cứ thứ gì cả...

Tôi đã khóc trước mặt cậu ấy...

Tôi đã nói với cậu ấy những lời ngu ngốc nhất...

Có rất nhiều điều....

Mà tôi hối hận đã gây ra cho cậu ấy...

- A! Đây rồi!!- y tá viên phấn khích quay lại nói với Jennie

- Là chúng đấy!!

Jennie ngẩn người nhìn khu vườn hoa hướng dương trước mặt, cao lớn, khoẻ mạnh, và hơn hết, chúng thực sự rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời...

- Sao? Có đẹp không? JiSoo đã trồng chúng đấy!- y tá nở một nụ cười hiền

- Hả?

- Em ấy nói là tìm thấy hạt giống ở hành lang.

"À, có lẽ...đó là lúc tôi đánh rơi nó..."

- Nhưng rồi cuối cùng...em ấy nói là mình vốn không cần nhìn thấy chúng...những bông hoa này..."vì em đã thấy được thứ mình muốn thấy rồi"...em ấy đã nói vậy.

- Em đã có thể...- Jennie gục xuống ôm mặt khóc

Ở bên người mà mình muốn thấy.

JiSoo

JiSoo

JiSoo

Tớ muốn bọn mình được ở bên nhau...

Tớ muốn bọn mình được ở bên nhau...mãi mãi....

Nếu cậu nghe được điều này...

Liệu cậu có tin tớ không?

Đôi bờ môi run rẩy của hai ta...

Khuôn mặt tươi cười của cậu...

Bầu trời trong và một màu xanh ngắt...

Cậu có thấy không? Hả JiSoo?

Tớ vẫn còn nhớ rõ...

Bầu trời hôm đó...

Và hơi thở nặng nhọc...

Khi tớ vừa chạy...

Vừa nghĩ đến cậu...

Những kỷ niệm khó quên...

Những mảnh hè năm ấy.

_____________END CHAP______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro