Chương 127: Đừng từ chối tôi
Edit: Tiểu Sa
Beta: Mol
Tả Ninh cho rằng Văn Khải An sẽ hỏi cô hơn một năm nay đã đi đâu, vì sao phải lặng lẽ ra đi, không ngờ anh chẳng nhắc gì cả, thật sự đưa cô đến tham quan phòng bích họa, nhìn xem cô cảm thấy hứng thú với thứ gì, anh còn có thể đóng vai người thuyết minh, kiên nhẫn giảng giải cho cô, nói cho cô biết cái nào là bản gốc, cái nào là đạo nhái.
Chờ đến khi hai người ra khỏi viện bảo tàng thì đã chập tối, Văn Khải An nhìn chiếc Cayenne màu đen đã chờ ở một bên, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cùng ăn tối đi."
Tả Ninh không từ chối, đi theo anh lên xe, cô vốn tưởng rằng anh muốn đưa cô đến nhà hàng, kết quả là lại vào khu dân cư cao cấp.
"Đó là ngôi nhà do viện bảo tàng sắp xếp cho tôi, tôi không thích ở khách sạn nên ở tạm chỗ này." Văn Khải An lấy chìa khóa ra mở cửa, một mùi thức ăn đầy hấp dẫn bốc lên.
Khi bước vào Tả Ninh mới phát hiện, đây là căn hộ một tầng có diện tích rất lớn, thoạt nhìn trước kia chưa có ai ở, trang trí và vật dụng trong nhà đều rất cao lớn, trong phòng bếp có đầu bếp chuyên nghiệp đang bận rộn.
Cô không thể không cảm thán, đầu năm nay vẫn là người có tay nghề được ưa chuộng, đi đến đâu cũng có *đãi ngộ siêu VIP.
*Đãi ngộ: quyền lợi, địa vị xã hội.
Đầu bếp làm xong thức ăn liền tự động rời khỏi, Tả Ninh cũng không khách khí nếm thử tay nghề của đầu bếp kia, phát hiện đúng là hợp khẩu vị của cô.
Sau khi ăn uống xong, Văn Khải An lấy một mẫu đồ vật từ trong phòng đưa cho cô, Tả Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là chiếc hộp cô dùng để đựng di vật.
Chiếc vòng ngọc kia đã bị vỡ thành nhiều mảnh, hiện giờ đã nguyên vẹn không hao tổn gì nằm ở trong hộp, cô còn cầm lấy nhìn kỹ hơn, phát hiện đúng là không nhìn ra vết nứt nào, quả thực giống như kỳ tích.
Văn Khải An vốn tưởng rằng cô sẽ rất vui vẻ, rất kích động, không ngờ cô không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Cô vui vẻ, dường như chưa tới mức cảm kích anh sâu nặng.
"Tại sao anh lại mang nó theo khi đi công tác?"
"Vì tôi nghĩ rằng nếu may mắn gặp được em, còn có thể giao cho em trước, để em vui vẻ hơn một chút, nhưng xem ra, hình như tôi đã tính sai."
"Cũng không phải, chỉ là tôi đã nhìn thoáng mà thôi. Người cũng không còn nữa, ôm một thứ đồ lạnh như băng nhớ về quá khứ như vậy, ngoại trừ tra tấn bản thân ra thì không có gì tốt." Tả Ninh cẩn thận để chiếc hộp sang một bên: "Nhưng vẫn rất cảm ơn anh, bất kể là giúp tôi sửa chiếc vòng này, hay là trước kia giúp tôi cởi khúc mắc trong lòng."
"Cho nên, hơn một năm nay, tất cả khúc mắc trong lòng em đều đã cởi ra hết rồi sao?"
Tả Ninh gật đầu: "Anh có còn nhớ 5 nhiệm vụ cấp địa ngục của tôi lúc trước không? Trước đây tôi rất sợ đối mặt với người và việc, bây giờ đã đối mặt rồi, thật ra cũng không có gì ghê gớm."
Nói đến đây, cô lại cười nhìn về phía Văn Khải an: "Nhiệm vụ cấp địa ngục của tôi đã hoàn thành, vậy anh thì sao? Tôi vẫn luôn khá tò mò, người giống như anh, nhiệm vụ cấp địa ngục sẽ là gì?"
"Người như tôi là dạng người như thế nào? Không thú vị sao?"
"Anh cũng thật quá keo kiệt, tôi chỉ tùy tiện nói một câu trong lúc say, anh lại nhớ đến bây giờ?"
"Đương nhiên là nhớ kỹ, phải biết rằng câu nói đó của em, cho tôi sự đả kích rất lớn, tôi còn cố ý hỏi Dương Cảnh Diệu, làm sao mới có thể trở thành một người không nhàm chán."
"Anh ta trả lời thế nào?"
"Anh ta nói, nếu là người khác, chỉ cần làm theo hướng dẫn từ từ thay đổi là được, còn nếu là tôi thì chỉ có đi đầu thai lần nữa."
"Phụt!" Nhìn anh nghiêm trang thuật lại lời của Dương Cảnh Diệu, cuối cùng Tả Ninh không nhịn được cười ra tiếng: "Miệng của anh ta thật độc."
Thấy cô ngồi trên thảm cười tươi như hoa, Văn Khải An hơi dừng lại, trầm giọng nói: "Không phải em tò mò nhiệm vụ cấp địa ngục của tôi là gì sao?"
"Ừm, là cái gì?"
"Là cái này." Tiếng nói vừa dứt, anh liền chậm rãi cúi người xuống, hôn lên môi cô.
Trong miệng hai người vẫn còn vương mùi nước súc miệng, mùi quất nhàn nhạt, mang theo chút ngọt thanh. Đôi môi giao nhau, đầu lưỡi dây dưa, hút lấy thứ chất lỏng ngọt lành trong miệng của đối phương, nhiệt tình đến quên mình.
Điều hòa đang mở trong phòng khách đột nhiên khiến người ta cảm thấy khô nóng, bàn tay đặt sau đầu cô của Văn Khải An cũng từ từ di chuyển xuống, không ngừng vuốt ve lưng và eo của cô, cách lớp áo sơmi voan mỏng, truyền hơi ấm từ lòng bàn tay lên làn da của cô.
Đôi tay của Tả Ninh cũng đặt trên ngực anh, khoảng cách gần như vậy, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của anh, "Thịch thịch thịch" lặp đi lặp lại như có người đang đánh trống.
"Anh căng thẳng lắm sao? Tim đập nhanh như vậy."
"Ừm, sợ em từ chối tôi."
Thấy bộ dạng anh vẫn nghiêm túc, Tả Ninh không nhịn được nở nụ cười: "Tôi không nên nói anh không thú vị, rõ ràng anh...Rất đáng yêu."
Lông mày bất giác nhíu lại, so với không thú vị, dường như anh càng không thích từ hình dung hiện giờ.
Nhưng nhìn mái tóc bồng bềnh của cô, cổ áo hơi mở ra, bộ ngực run rẩy, trong đôi mắt long lanh mang theo vài tia phong tình, trong mắt anh lại không nhịn được hiện ý cười, cùng với tình dục càng lúc càng nặng nề.
Đôi tay từ trên lưng của cô di chuyển qua trước ngực, cách áo sơmi voan mỏng xoa bóp vú mềm mại, giọng nói của anh hơi khàn, trầm thấp mà gợi cảm: "Đừng từ chối tôi."
Con ngươi của anh giống như hắc diệu thạch, đen nhánh và sâu thẳm, Tả Ninh nhìn thấy liền gật đầu theo bản năng, ngay sau đó lại nhẹ giọng nói: "Lần trước tôi đã nói, tôi sẽ không chịu trách nhiệm với anh."
"Tôi cũng đã nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
Ngón tay thon dài cởi bỏ từng cúc áo trước người cô, khi nhìn thấy bộ ngực đầy đặn bị áo lót màu trắng che phủ một nửa nâng lên, hô hấp của anh trở nên nặng nề hơn, cúi đầu liếm hôn nhũ thịt đang lộ ra một mảng lớn, đôi tay vòng ra sau lưng cởi cúc áo lót của cô.
"Ưm...Nhẹ một chút, eo của tôi hơi đau." Cô vẫn luôn ngồi quỳ trên thảm, khi anh đang hôn xuống dưới, toàn bộ thân mình đã bắt đầu ngả ra sau, hiện giờ đã qua thời gian dài, quả thực là không chịu đựng nổi.
Cuối cùng Văn Khải An ngẩng đầu, đỡ eo của cô từ từ đặt cô xuống thảm, nhìn nửa người trên của cô đã trần trụi, hầu kết hơi chuyển động, anh cởi bỏ hai chiếc cúc áo ở cần cổ của mình, thân thể nóng bỏng cường trách trực tiếp đè lên.
Tiếng thở dốc dồn dập quanh quẩn bên tai, hơi thở nóng như lửa phun lên da thịt mẫn cảm, Tả Ninh cảm giác xung quanh người tràn đầy hơi thở hormone nam giới, khiến cho toàn thân không nhịn được sôi trào.
"Ưm...Hơi ngứa..." Thấy hai lòng bàn tay của anh chỉ lo đùa giỡn nhũ thịt mềm mại, lại không chạm vào đầu vú hơi sưng lên, cô liền lắc mông đong đưa thân thể mềm mại, định đưa hai nụ hoa vào trong tay anh.
Văn Khải An rất nhanh hiểu được, nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy một bên đầu vú nhẹ nhàng liếm láp, một bên khác bị đầu ngón tay của anh khiêu khích, không ngừng lôi kéo ấn xuống.
Tả Ninh híp mắt lại thở hổn hển, nhìn bàn tay tuyệt vời trước ngực, đột nhiên cô lại nghĩ tới đôi tay của Cao Hạ. Cũng thon dài, khớp xương rõ ràng, chỉ là làn da của Văn Khải An trắng hơn một chút, vết chai trên đầu ngón tay cũng rõ ràng hơn.
Câu hỏi trên mạng kia, bị một đôi tay như vậy khiêu khích đến cao trào là dạng thể nghiệm gì? Bây giờ ngẫm lại trải nghiệm trước đó, thật sự là khoái cảm cực hạn.
Khi cô còn đang thất thần, tay phải của Văn Khải An lại di chuyển xuống bụng dưới của cô, cách lớp quần lót, mỗi lúc càng dùng sức ấn vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro