Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70: Dạy dỗ nha hoàn

Đó chính là người chưa xuất giá đã dám lên đại náo nhà chồng.
Không dám nói thêm gì nữa, Diệp Thái Gia cùng Cúc Nhụy song song cáo từ. Diệp Khuynh liếc mắt nhìn Đoan Khê, nhàn nhạt nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi, tổ mẫu còn đang sốt ruột chờ ta."
Đoan Khê thu liễm rất nhiều, ngay cả cười cũng không dám, cúi đầu đi trước dẫn đường. Phỉ Thúy cùng Trân Châu cẩn thận đi theo phía sau. Bộ dáng vừa rồi của Diệp Khuynh đều khiến các nàng thấy sợ hãi.
Rõ ràng trên mặt mang ý cười, nhìn cũng hòa ái dễ gần, nhưng lại khiến người khác không kìm được mà tự giác duy trì khoảng cách, sợ bị nàng liếc một cái là chết cứng liền.
Trong lòng Diệp Khuynh thì phiền chán vô cùng. Làm người quan trọng nhất là biết vị trí của mình ở đâu. Phiền nhất là mấy người hầu hạ bên lão thái thái được mấy hôm liền coi chủ tử là hạ nhân như mình.
Vốn dĩ những thiên kim quý nữ khác có người theo hầu đều không ít. Nghe được tin tức về phương thuốc kia, không chừng ngay cả các phu nhân cũng không nhịn được. Nếu ngay cả các nha hoàn trong phủ đều kéo nhau đến xin được, chẳng phải Diệp Khuynh sẽ bị phiền chết à.
Không thấy đến cả Phỉ Thúy với Trân Châu còn chưa dám mở miệng hay sao?
Hiện tại những phương thuốc đó đúng là rất mới mẻ hiếm lạ, là bởi vì đó là phương thuốc do Hiếu Hiền hoàng hậu lưu lại. Nếu đến cả hạ nhân cũng có phương thuốc đó trong tay, thì bảo các phu nhân tiểu thư phải dùng như thế nào.
Chỉ là nha hoàn bên người tổ mẫu, Diệp Khuynh cũng không tiện quản giáo nhiều, dạy dỗ một chút là thôi.
Mấy người trầm mặc đi trước, dọc cả đường đi, gặp mấy hạ nhân vú già đều là yên tĩnh cúi đầu bên đường.
Mấy thế hệ ở Quốc công phủ đều là như vậy. Cả nhà cơ hồ đều là người hầu, đều là đưa theo người thân vào phủ. Nên tin tức lan truyền rất nhanh, cả Trương thị cùng Từ thị cũng đã nghe được. Ai ai cũng biết chuyện vừa phát sinh ở phòng đại cô nương. Hiện giờ đại cô nương dữ như hổ, nào ai dám trêu vào.
Chớp mắt đã đi tới phòng lão thái thái. Diệp lão thái quân nghe thấy động tĩnh, lập tức từ trên giường ngồi dậy, mau giọng kêu: "Cháu ngoan đã trở lại, ta nghe nói đệ đệ ngươi cũng đi. Hai cái đứa bướng bỉnh này lại làm phiền đến ngươi. "
Trong lòng Diệp Khuynh ấm áp, đây là trưởng bối, trong mắt người ngươi vĩnh viễn là trẻ con, chứ không phải kẻ nắm giữ bút kí làm đẹp của Hoàng hậu.
Nàng tùy ý để Phỉ Thúy cởi áo choàng phía sau xuống. Tiến lên ngồi cạnh Diệp lão thái quân, vuốt tay lão thái thái, cảm nhận hơi ấm tỏa ra, cười nói: "Hai đệ đệ đều khá tốt, không gây ra phiền toái gì, bọn họ còn giúp con đi mời Đoạn biểu ca tới đó."
Sau đó, Diệp Khuynh lại cười nói: "Bọn họ chơi cùng huynh đệ Lâm gia rất tốt, Phong ca nhi nói, mấy huynh đệ Lâm gia rất giống với nhị ca hắn nên cảm thấy đặc biệt thân thiết. "
Đây là nghệ thuật nói chuyện. Nói chuyện cùng với người lớn tuổi thì nên nói những chuyện tốt.
Diệp lão thái quân nhất thời vui vẻ hẳn lên: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thật ra hồi trước, vào thời tổ phụ con, quan hệ chúng ta cùng Lâm phủ đặc biệt tốt. Chỉ là đến khi sức khỏe tổ phụ con không tốt, quan hệ hai bên mới dần dần phai nhạt. Dù vậy nhưng mỗi năm đến ngày lễ tết, phủ bên kia vẫn đưa quà lễ tới."
Diệp Khuynh cười gật đầu, lại nói: "Con đã nói với phủ bên kia, cho hai đệ đệ sang đó học võ, ngài xem như thế nào?"
Diệp lão thái quân do dự: "Cái này, Trác ca nhi với Phong ca nhi đều còn phải đọc sách, để ta hỏi phụ thân con xem..."

Diệp Khuynh gật gật đầu: "Đúng vậy, bất quá Lâm phủ cũng có tiên sinh dạy học, đọc sách lại là việc không trì hoãn được."
Cho dù không có, nàng đi mời một thầy qua dạy học là được. Diệp An Trác rất có thiên phú tập võ, hơn nữa đây cũng là sở thích của hắn. Nàng làm tỷ tỷ, nhất định sẽ thành toàn cho hắn.
Diệp lão thái quân cũng là người nôn nóng, mới đó đã cho người đi truyền tin tới Diệp Thịnh Quảng. Qua một lát nha hoàn đưa tin đã trở về, mang theo ý cười: "Quốc công gia nghe xong cực kì vui mừng, lập tức cho gọi hai vị thiếu gia, gọi cả Nhị lão gia nữa. Mấy người họ đều đi tập võ."
Hai bà cháu hai mặt nhìn nhau. Diệp lão thái quân cười nhạo một tiếng: "Tập võ cái gì, sợ là hắn đưa đệ đệ cùng cháu trai đi chỉnh đốn một trận ấy chứ."
Diệp Khuynh nghe Diệp lão thái quân tuy ngoài miệng trách mắng nhưng trong thanh âm lại tràn đầy vui vẻ, đây là gia hòa vạn sự hưng. Huynh đệ Diệp gia nương tựa vào nhau, tóm lại đây là chuyện tốt.
Diệp Khuynh sờ sờ thấy tay Lão thái thái có chút lạnh, liền kéo chăn tơ vàng đắp lên người lão thái thái, cười nói: "Nghe nói nương bương trong cung muốn gặp con." Lão thái thái gật đầu, kêu một tiếng ai u: "Nhìn xem, ta già rồi nên hồ đồ. Quý phi nương nương nghe nói con có phương thuốc gì đó, kêu con ngày mai tiến cung, cho nàng coi bút ký của cô tổ mẫu con một chút, có gì thì kêu con ở lại mấy ngày. Lát nữa con mau trở về thu thập hành lý đi."
Lão thái thái nói xong nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Diệp Khuynh: "Nhà chúng ta thật sự có bút ký kia sao, sao ta chưa từng thấy qua?"
Diệp Khuynh mặt không đổi sắc nói: "Chính là lần trước lúc ngài cho con những đồ cũ của cô tổ mẫu, con dọn dẹp lại một chút mới phát hiện ra."
Lão thái thái gật gật đầu nói: "Vậy con phải bảo quản cho tốt, đồ vật của Hiếu Hiền hoàng hậu đều là bảo bối."
Diệp Khuynh một bên đáp lời, một bên đỡ Diệp lão thái quân chậm rãi nằm xuống, cười nói: "Không vội, con chờ ngài ngủ rồi sẽ đi."
Nàng đắp chăn đàng hoàng cho Diệp lão thái quân, rồi dùng ngón trỏ ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương của Diệp lão thái quân. Mãi cho đến khi Diệp lão thái quân phát ra tiếng ngáy nho nhỏ mới cẩn thận lui đi ra ngoài.
Ra tới ngoài cửa, Diệp huynh nhìn về phía bốn đại nha hoàn. Đoan Khê bởi vì vừa mới trải qua chuyện ở chỗ nàng, cúi đầu thành thành thật thật đứng ở cuối cùng.
Tầm mắt Diệp khuynh đảo qua bốn người, mở miệng hỏi: "Thủ pháp vừa rồi ta làm, ai trong các ngươi thấy rõ ràng nhất?"
Mới vừa rồi nàng xoa huyệt thái dương cho Diệp lão thái quân, xoa nhẹ một đường thẳng phát đến đỉnh, rồi lại một đường thẳng tới phần cổ, giữa đường dừng lại vài lần ấn mấy chỗ trọng huyệt. Bộ thủ pháp này là trước đây nàng học được từ thái y.

Năm đó, do Huệ An hoàng hậu giấc ngủ không ngon, Diệp Khuynh liền đi học thủ pháp mát xa kia. Mỗi ngày đều mát xa, rồi dùng nước ấm ngâm chân, kết hợp các loại dược liệu, dần dần có hiệu quả. Huệ An hoàng hậu khen nàng không dứt miệng.
Phải biết là Lương Bình đế không phải đứa con duy nhất của Huệ An hoàng hậu. Cuối cùng Lương Bình đế có thể ngồi yên vị ở vị trí thái tử, không thể không kể đến công lao của Diệp Khuynh.
Nhưng sau khi Lương Bình đế đăng cơ, Huệ An hoàng thái hậu lại gả chất nữ của mình qua, quan hệ mẹ chồng nàng dâu hai người họ mới trở lên xa cách.
Từ đó về sau, Diệp Khuynh liền hiểu rõ, mẹ chồng nàng dâu sao có thể giống như mẹ con. Ở trong lòng bà, con dâu thế nào cũng không bằng con trai cháu trai.
Sau khi quan mẹ chồng nàng dâu xa cách, Huệ An hoàng thái hậu nằm trên giường hai năm, đều là do một tay Diệp Khuynh chăm sóc hầu hạ chu đáo, lúc này mới được đánh giá là hiếu thuận. Sau đó trời xui đất khiến thế nào lại có thêm cái danh "hiền", cho nên mới được xưng là Hiếu Hiền hoàng hậu.
Làm người, đặc biệt là làm hoàng hậu , chính là phải như vậy. Trong lòng nghĩ thế nào không quan trọng, nhưng ngoài mặt phải biểu hiện ra vui vẻ, hoàn hảo.

Ánh mắt Diệp Khuynh khiến mấy nha hoàn bị áp lực. Một lúc lâu sau mới có người nhỏ tuổi nhất mặc trang phục xanh nhút nhát sợ sệt giơ tay nói: "Ta, ta xem biết đại khái được tám phần."
Diệp Khuynh gật gật đầu. Bình thường lão phu nhân nghỉ ngơi không tốt lắm. Bộ thủ pháp này có tác dụng giúp ngủ ngon. Vừa rồi nàng cố ý không đề cập trước, lại muốn quan sát một chút, xem mấy nha hoàn này có phải muốn dựa vào quan hệ, hầu hạ lão thái thái có thật tâm hay không.
"Được, về sau thưởng cho ngươi thêm nửa phần tiền tiêu hàng tháng, tới chỗ ta lĩnh. Mỗi ngày đều phải dựa theo thủ pháp của ta làm cho tổ mẫu, có được không?"
Nha hoàn kia nhất thời quá đỗi vui mừng. Các nàng hầu hạ bên người lão thái thái là tiền tiêu hàng tháng vốn đã cao hơn người khác rồi, giờ Diệp Khuynh lại cho thêm nửa phần, quả thực là hạnh phúc muốn ngất.
Diệp Khuynh tới cầm tay dạy một lần, khóe mắt dư quang chú ý tới ba nha hoàn kia cũng đang học trộm, đặc biệt là Đoan Khê học rất nghiêm túc, không khỏi cười. Đây chính là điều nàng muốn. Lúc bắt đầu có cạnh tranh mới càng có kết quả tốt.
Khiến các nàng tranh nhau hầu hạ lão thái thái, mới có thể hầu hạ bà ngày càng tốt.

Năm đó bốn đại nữ quan bên người nàng, bổng lộc mỗi người đều không giống nhau.
Người đắc lực nhất là Bạch Lộ được gấp đôi bổng lộc, một phần trong đó là bạc lấy từ kim khố riêng của hoàng hậu. Đến ngày lễ tết lại có cách thưởng khác nhau. Trang sức vải vóc gì đó đều không thiếu. So với mấy chủ nhân địa vị thấp còn tốt hơn.
Có đôi khi nàng không nhịn được mà trêu ghẹo: "Có khi nào bảo ta hầu hạ các ngươi một ngày, các ngươi cũng thưởng cho ta nhiều như vậy không. "
Bạch Lộ vươn tay, để lộ ra chiếc vòng vàng chạm khắc mấy viên bi rỗng, rồi lại nghiêng đầu, lộ ra chiếc khuyên tai trân châu to bằng ngón cái, sau đó còn chỉ vào đôi trâm phỉ thúy có hình bông sen, "Nương nương thích cái nào, ta liền thưởng cho ngài cái đó."
Diệp Khuynh liền cầm khăn lên, cười nói: "Tạ Bạch nương nương ban thưởng!"
Nghĩ đến đây, Diệp Khuynh có chút hoài niệm. Xét về tuổi tác, đám người hầu hạ nàng khi đó hiện giờ hẳn là còn ở trong cung. Không biết lần này vào cung có thể gặp lại họ hay không. Nhất thời Diệp Khuynh bỗng thấy mong chờ chuyến đi vào cung này.

Diệp Khuynh lượt qua mấy nha hoàn, phân phó các nàng hầu hạ lão thái thái sao cho tốt.
Phỉ Thúy giúp nàng mặc áo choàng. Tiểu nha hoàn ở phía trước đốt đèn lồng. Trân Châu Phỉ Thúy bảo vệ nàng trước sau, đoàn người hướng về Phù Dung cư.

Trở về Phù Dung cư, Diệp Khuynh trước tiên rửa mặt, sau đó chọn một quyển sách, ngồi lên giường, nhìn Trân Châu Phỉ Thúy giúp nàng thu dọn hành lí.
Đây cũng không phải lần đầu tiến cung, cho nên hai nha hoàn rất nhanh nhẹn thu thập đồ đạc.
Phỉ Thúy vừa thu dọn đồ vừa theo thói quen nói: "Cô nương lần này tự mình tiến cung, phải chăm sóc bản thân cho tốt. Buổi tối đi ngủ nhớ đắp chăn. Không biết mấy cung nữ trong cung có chăm sóc được cho người không, nếu ta với Trân Châu có thể cùng tiến cung thì tốt..."
Trân Châu bên cạnh bật cười: "Ngươi cần gì phải lo lắng. Quý phi nương nương coi cô nương như con, chẳng lẽ lại không chăm sóc tốt?!"
Phỉ Thúy trừng mắt liếc Trân Châu, cứ tiếp tục nhắc mãi: "Ta chính là sợ Quý phi nương nương chiều cô nương quá. Lần trước, cô nương thích ăn đá lạnh, Quý phi liền cho nàng ăn. Kết quả ăn nhiều đến nỗi đau bụng, chẳng lẽ ngươi không nhớ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro