Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69: Hừ hừ hừ hừ hừ

Lâm Đống thu lại gương mặt vừa tươi cười, hàm hơi bạnh ra. Không chút khách khí châm chọc nói: "Suốt ngày chỉ biết khóc lóc sướt mướt, khiến người ta thấy ghét. Còn tưởng bản thân là phượng hoàng, vỗ cánh kiêu ngạo, rõ ràng chỉ là gà mái, vỗ cánh phành phạch cũng không bay qua nổi tường. Ghét bỏ binh tướng bọn ta là kẻ thô kệch, cũng không nhìn lại chính mình, eo to mông nhỏ, người khác còn sợ nàng ta không sinh nổi nhi tử. "
Chốt hạ, Lâm Đống tổng kết lại: "Bất quá chỉ là nữ nhân ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình mà thôi."
Diệp Khuynh nghe được trợn mắt há hốc mồm, sớm biết rằng Lâm Đống sau khi say rượu miệng lưỡi độc ác vô cùng, lại không nghĩ rằng độc đến mức độ này. Quả thực là giết người không đao. Dù là ai nghe nam tử mình ái mộ đánh giá như thế, hẳn là muốn thắt cổ phứt cho rồi.
Phía bên kia Diệp Khuynh nghe thấy động tĩnh, tiếng nức nở cùng tiếng bước chân dồn dập bỏ chạy, không khỏi cười khổ. Đã giải quyết được một người.
Nàng ho nhẹ hai tiếng, lại hỏi lần nữa: "Vậy ngươi cảm thấy Thu cô nương như thế nào?"
Lâm Đống cười nhạo một tiếng: "Ngươi gặp qua tiểu thư khuê các nhà nào suốt ngày xuất đầu lộ diện, lượn tới lượn lui trước viện nam nhân chưa? Lại còn dùng danh nghĩa đưa điểm tâm nước canh, đừng tưởng là ta không biết, những cái đó rõ ràng là phòng bếp làm ra, nàng còn nói là do mình làm, da mặt thật dày."
Lâm Đống cà cà chén rượu, như thường lệ tổng kết lại : "Tâm nhãn quá nhiều, chuyện gì cũng muốn quản, nếu gả đến gia đình bình dân, hẳn là sẽ khiến gà bay chó sủa náo loạn không yên, nếu gả đến nhà cao cửa rộng, nhất định sẽ bị ghét bỏ đến chết."

Diệp Khuynh lại nghe thấy tiếng than khóc bên tai, bước chân dồn dập ngày càng xa. Nàng thầm nghĩ, được lắm, thế giới nay đã thanh tịnh, đợi lúc Lâm Đống tỉnh táo lại, hai vị kia tình nguyện xuất gia làm ni cô sẽ không quấn lấy hắn nữa.
Nàng lo lắng xảy ra chuyện, gọi nương tử quản sự tới, dặn dò một phen, gọi người đáng tin đi canh chừng hai vị cô nương xúi quẩy kia.
Quay đầu, Diệp Khuynh thấy Lâm Đống mắt say lờ đờ mông lung, tự mình rót rượu một ly lại một ly uống xuống, không khỏi buồn cười. Trong lòng lại nổi nên tâm tư muốn trêu người, nàng thử thăm dò mở miệng hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy Thanh Dương huyện chủ thế nào?"
Lâm Đống lập tức trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, đồng thời hừ lạnh một tiếng, run tay nuốt xuống một chén rượu.
Diệp Khuynh chớp chớp mắt, đây là có ý tứ gì?
Nàng thúc giục nói: "Ngươi nói thật cho ta nghe, Thanh Dương huyện chủ như thế nào?"
Lâm Đống lại hừ lạnh một tiếng, lần này rốt cuộc mở miệng nói một câu: "Là một thần tử, không được bàn luận về người nhà đế vương."
Nói xong câu này, lại hừ một tiếng, uống thêm một chén rượu.
Diệp Khuynh có chút bừng tỉnh, hình như có chút hiểu ra. Vì để kiểm chứng suy nghĩ trong lòng, thử mở miệng lần nữa: "Thanh Dương huyện chủ..."

Lâm Đống: "Hừ!"
Diệp Khuynh: "Thanh Dương huyện..."
Lâm Đống: "Hừ!"
Diệp Khuynh: "Thanh Dương..."
Lâm Đống: "Hừ hừ hừ hừ hừ..."
Được rồi, đã rõ, hừ đủ nhiều, bàn luận về người nhà đế vương, hừ là đủ rồi.
Diệp Khuynh được như ý nguyện, nhìn thấy sắc trời không còn sớm, duỗi tay gọi người quản sự, kêu nàng gọi người tới đưa Lâm Đống về phòng. Còn mình đi tìm hai đường đệ chuẩn bị hồi phủ.

Diệp Khuynh rời đi không bao lâu, Lâm phu nhân đưa mấy đại nha hoàn đi tới. Xa xa đã ngửi thấy mùi rượu nồng, mày nhăn lại, ý bảo mấy người kia đứng chờ, bà một mình đi qua.

Ngồi đối diện Lâm Đống, Lâm phu nhân nhìn nhi tử càng uống càng mơ màng, trong lòng khẽ động, mở miệng hỏi: "Ngươi cảm thấy Quốc công phủ Diệp đại cô nương như thế nào?"
Lâm Đống chớp chớp mắt, miệng há ra, ha hả ngây ngô cười lên. Cười một lát, men rượu đi lên, nửa người ngã quỵ lên bàn, trong miệng nỉ non: "Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh..."
Lâm phu nhân trừng mắt nhìn hắn, thở dài một tiếng: "Ai, nhi tử ngốc này."
Diệp Khuynh lên xe ngựa, thấy Diệp An Trác thành thật rúc ở trong góc xe, mà Diệp An Phong vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn bá chiếm hai chỗ ngồi, nghênh ngang ngồi xuống, hoàn toàn là bộ dáng công thần.
Diệp Khuynh hơi nhếch lông mày, ngồi xuống bên khác, nhìn về phía Diệp An Phong: "Các ngươi làm thế nào mà thỉnh được Tiểu Đoạn Trạng nguyên tới?"
Diệp An Phong cười hắc hắc hai cái, thao thao bất tuyệt nói: "Lúc ban đầu chúng ta tính toán dùng mỹ nhân kế, nghe mấy tiểu tử Lâm gia kia nói, bên người mẫu thân bọn họ hồng tụ thêm hương cùng tổ mẫu châu quang bảo khí, đều là đệ nhất mỹ nhân!"
"Sau đó chúng ta cân nhắc một hồi, nếu bảo các nàng đi, sợ là các trưởng bối sẽ biết được, không được không được, vẫn là nghĩ cách khác thì hơn."
Diệp Khuynh liếc Diệp An Trác, hai con mắt sáng nhìn chằm chằm đường đệ, không khỏi buồn cười, truy hỏi: "Sau đó thì sao?"
Diệp An Phong càng thêm đắc ý: "Sau đó vẫn phải dựa vào biện pháp ta nghĩ ra, kêu sáu tên Lâm gia, để tên chảy nước mũi kia đi trước, giả vờ lạc đường, ở trước cửa phủ Đoạn đại học sĩ giả khóc. Hắn mặc một thân phú quý, mấy tiểu tử gác cửa sao dám chậm trễ, lập tức thông báo vào trong, Tiểu Đoạn Trạng nguyên liền chạy ra. Sau đó ta thò một đầu ra, hắn liền hiểu rõ, chúng ta liền đi tới Lâm phủ."
Diệp Khuynh nghe tấm tắc bảo lạ, không nghĩ tới trong đó còn có nhiều việc xảy ra như vậy. Diệp An Phong đúng là khiến nàng nhìn bằng con mắt khác, biết động nhiều tâm tư như vậy. Nàng khen ngợi từ tận đáy lòng: "Làm tốt lắm!"
Nàng vừa nói vừa xoa đầu Diệp An Phong, Diệp An Phong lập tức ngây ngô cười. Bên kia Diệp An Trác đột nhiên chen vào nói: "Hà tất gì phải vòng vo như vậy, ngươi trực tiếp tới cửa không phải là xong sao."
Diệp Khuynh sửng sốt, Diệp An Phong mặt đỏ lựng, cứng họng nửa ngày vẫn mạnh miệng nói: "Như thế mới chứng tỏ chúng ta có bản lĩnh, trực tiếp tới cửa thì quá đơn giản, còn nói làm gì."
Diệp An Trác hừ nhẹ một tiếng, biểu cảm trách mắng: "Bỏ gần tìm xa..."
Diệp An Phong trừng mắt nhìn ca ca mình, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Khuynh, hai con mắt hồng hồng, làm bộ dáng như thỏ con, ủy ủy khuất khuất kêu lên: "Tỷ tỷ, nhị ca lại bắt nạt ta!"
Diệp Khuynh không nhịn được mà bật cười, nhìn Diệp An Trác nói: "Hắn còn nhỏ, ngươi nhường hắn chút đi."
Diệp An Trác nhất thời á khẩu, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp An Phong.
Diệp An Phong lại phá lệ đắc ý cười lớn: "Nhìn đi, ta dùng chút mưu mẹo, người liền hết cách với ta. Ta dùng chiêu bỏ gần tìm xa này thế nào, ha ha ha..."
Diệp Khuynh: "..."
Trẻ con nhà ai to mồm thế này, mau tới mang về đi.
Nàng khụ khụ hai tiếng thật mạnh, mở miệng hỏi: "Phong ca nhi, ngươi cảm thấy mấy huynh đệ Lâm gia như thế nào?"
Diệp An Phong nghiêng đầu suy nghĩ một lát, thở dài nói: "Ngốc, đặc biệt ngốc, còn ngốc hơn cả nhị ca, thật đấy."
Diệp Khuynh ánh mắt ý tứ ra hiệu cho Diệp An Trác, ngươi mau tẩn hắn một trận, ta sẽ không ngăn cản, thật luôn!
Bị Diệp An Trác giáo huấn một hồi, Diệp An Phong rốt cuộc mới chịu ngoan ngoãn lại. Diệp Khuynh lúc này mới nói: "Ta đã nói chuyện với Lâm tướng quân, về sau hai người các ngươi đến Lâm phủ học võ đi."
Mắt Diệp An Trác sáng lên, mong chờ nhìn về phía Diệp Khuynh. Diệp Khuynh mỉm cười gật đầu. Diệp An Phong liên tục kêu thảm: "Không cần đâu, đám ngốc Lâm gia giờ mẹo đã phải rời giường, hôm bữa ta còn chê cười bọn họ."
Dọc cả đường đi, Diệp An Phong mồm năm miệng mười, rốt cuộc cũng không làm lay chuyển Diệp Khuynh. Xe ngựa về tới Diệp phủ, Diệp Khuynh đuổi hai đường đệ xuống, bảo họ đi chuẩn bị hành lý, chờ nàng đi bẩm báo tổ mẫu, ngày mai liền đi sang Lâm phủ.
Diệp Khuynh trở về phòng mình, vừa thay một thân váy hoa, đại nha hoàn Đoan Khê bên người Diệp lão thái quân liền tới thỉnh nàng, cùng lắm mười lăm mười sáu tuổi, nhìn thấy Diệp Khuynh liền uốn gối hành lễ trước: "Nô tỳ thỉnh an đại cô nương. Lão thái thái đã sớm trông ngóng người, đợi cô nương về tới liền mời người qua đó."
Không cần Diệp Khuynh phân phó Trân Châu đã cầm túi tiền nhét vào tay Đoan Khê: " Tỷ tỷ cầm đi đường mua đồ ăn, không biết lão thái thái tìm cô nương chúng ta có chuyện gì?"
Đoan Khê bộ dáng kiên định cười nói: " còn không phải do cô nương hôm nay ở phủ Hộ Quốc tướng quân nổi bật như thế, khiến cho các quý nhân trong cung đều kinh động, Quý phi nương nương chuyển lời muốn cô nương tiến cung xem xem."
Cuối cùng lại đem túi tiền trong tay dùng sức đưa cho Phỉ Thúy cười nói: " Cũng đừng đưa cho ta tiền bạc gì, nếu đại cô nương có thể dạy ta một chút phương thuốc ta liền cảm ơn trời đất."
Diệp Khuynh kinh ngạc, nghe vậy nhìn Đoan Khê một cái cười nói: " Phương thuốc đương nhiên có, không biết ngươi muốn phương thuốc gì."
Đang Khê vui mừng quá đỗi, sờ lên mặt mình liền miệng nói: " Cũng không cần gì nhiều. Chỉ cần có thể khiến da trắng hơn, mịn màng hơn, đôi mắt lớn hơn chút nữa, cái mũi lại cao chút, cằm lại nhỏ chút..."
Phỉ Thúy đứng bên cạnh phì cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Dứt khoát đổi luôn khuôn mặt cho xong."
Bên ngoài có người thật sự bật cười, còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng: "Đoan Khê muội muội thật là lớn mặt, đây là chuẩn bị muốn gả đi ra ngoài hay sao."
Người đang tiến vào là quản sự đắc lực bên người Nhị phu nhân Trương Thị, Diệp Thái Gia. Nàng trước tiên cung kính thi lễ đối với Diệp Khuynh rồi mới nói: " Mấy ngày trước đây phu nhân có được a giao, (một loại dược liệu quý) hôm nay sai đầu bếp làm, thỉnh cô nương đi nếm thử, nếu vừa ý liền lấy chút mang về."
Diệp Thái Gia thanh âm chưa dứt lại có một trận chuông bạc tiếng cười truyền đến, một làn gió thơm thoang thoảng bay lại, là nha hoàn hồi môn Cúc Nhụy bên người mẹ kế Từ thị. Nàng đem hộp đồ ăn trong tay đặt lên bàn cười nói: "Phu nhân chúng ta sợ cô nương ở trong yến hội không ăn được, đã sớm phân phó chúng ta làm chè hạt sen nấm tuyết, chờ cô nương về tới liền sai ta mang sang."
Ba người, sáu con mắt, động tác nhất trí nhìn Diệp Khuynh, tâm tư đều viết rõ ràng ở trên mặt.
Diệp huynh cười nói với Diệp Thái Gia trước: "Thay ta cảm ơn thím, chỉ là a giao kia chính là vật đại bổ, ta ăn lại có chút không thích hợp, vẫn là hai vị muội muội ăn thì tốt hơn."
Rồi lại nhìn về phía Cúc Nhụy: "Thay ta cảm ơn phu nhân, đã khiến người lo lắng rồi."
Cuối cùng Diệp Khuynh nhìn về phía Đoan Khê thanh âm ôn hòa, mấy hạ nhân lại không tự chủ được thu liễm tươi cười, lại không dám có nửa điểm làm càn: "Ta thấy gương mặt tỷ tỷ hiện tại khá tốt, nếu là tổ mẫu không thích thì đã đổi thành nha hoàn da trắng mắt to mặt mũi trái xoan rồi, tỉ tỉ đừng lo."
Diệp Thái Gia xem vẻ mặt Diệp Khuynh đầy ý cười, lại thấy Đoan Khê một bên im như ve sầu mùa đông, sợ tới mức mặt trắng bệch, không tự chủ được rùng mình một cái. Mấy người các nàng tựa hồ đều đã quên Diệp đại cô nương là nhân vật như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro