Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68: Đoạt tay Lâm Đống


Lâm phu nhân lập tức biến sắc. Nếu đấy không phải con trai của nàng, nàng thật đúng muốn cười to ba tiếng, khen một tiếng thật tốt, đúng là dám yêu dám hận.

Sắc mặt mọi người đều là vẻ hứng thú xem kịch, tự nhiên lại có trò hay để xem.

Rõ ràng Bình Dương công chúa hướng vào Đoạn Tu Văn Đoạn Trạng nguyên, Lâm tiểu tướng quân lại không biết vì sao được Thanh Dương huyện chủ coi trọng.

Thanh Dương huyện chủ tay cầm bảo kiếm, đi đến trước mặt Lâm Đống, đưa lên, đôi mắt đẹp lưu chuyển, mở miệng thanh âm thanh thúy dễ nghe: "Lâm tướng quân, bảo kiếm đưa anh hùng, đem theo sương lạnh, ở trong tay Lâm tướng quân mới có thể phát huy hết tác dụng của nó."

Nói xong, Thanh Dương huyện chủ tay nâng bảo kiếm, ánh mắt lấp lánh nhìn Lâm Đống.

Lâm Đống nhăn mày, theo bản năng hướng về hướng Diệp Khuynh. Diệp Khuynh một tay cầm quạt phe phẩy, một tay bưng chén rượu, tươi cười nở rộ, sung sướng nói không nên lời, toàn là bộ dáng hạnh phúc khi người khác gặp họa.

Lâm Đống thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía phương xa, nhàn nhạt nói: "Ý tốt của huyện chủ, thứ cho Lâm mỗ áy náy. Có được bảo kiếm không dễ, còn thỉnh huyện chủ bảo quản cho tốt."

Thanh Dương huyện chủ vui mừng kêu lên: "Nói như vậy là ngươi sẽ nhận lấy, nhưng kêu ta bảo quản giúp ngươi đúng không? Thật tốt quá, thanh kiếm này ta cũng thích vô cùng!"

Mọi người đều đồng cảm quay sang nhìn Lâm Đống. Lâm phu nhân thiếu điều phun nước ra, Thanh Dương huyện chủ thiếu tâm nhãn sao? Nhi tử của nàng rõ ràng là cự tuyệt thế mà lại không hiểu.

Bình Dương công chúa mặt đầy vạch đen, nàng duỗi tay triệu hoãn nói: "Thanh Dương, mau tới ngồi cạnh mẫu thân."

Thanh Dương huyện chủ vâng dạ, vui mừng xoay người, đang muốn đi đến chỗ Bình Dương công chúa, bỗng nhiên có tiếng khụt khịt vang lên. Mọi người đồng thời nhìn lại, thấy cách đó không xa phía cây cổ thụ có hai nữ tử đi đến.

Trong đó có một thân tố y, yếu đuối mong manh, hai mắt rưng rưng, hành lễ với mọi người, ai oán nói: "Lâm đại ca, ngươi bảo trọng, ta...ta đi xuất gia làm ni cô."

Nói xong liền xoay người chạy như bay.

Để lại một thiếu nữ ngũ quan xinh đẹp cũng yên lặng bái kiến mọi người, âm thầm than nhẹ một tiếng, lưu luyến nhìn Lâm Đống một cái, rồi cũng xoay người đuổi theo thiếu nữ kia.

Diệp Khuynh xém nữa đã vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Đây là Ninh cô nương và Thu cô nương, diễn xuất thật không tệ.

Một câu nói không cụ thể rõ ràng, lại thêm một cái liếc mắt đủ nói ra hết ý hận tình thâm, cho dù là ai nhìn vào cũng thấy là Lâm Đống đã cô phụ hai thiếu nữ kia, thanh danh Lâm Đống cứ thế bị bôi đen.

Quả nhiên trong nháy mắt, đông đảo quý nữ liền xông tới, mồm năm miệng mười an ủi Diệp Khuynh:

"Diệp tỷ tỷ, lúc trước khi nghe tin đồn kia, ta còn tưởng rằng tỷ tỷ là một kẻ bưu hãn, hôm nay tận mắt thấy mới biết được, kẻ đáng giận kia không có nửa điểm đáng thương."

"Nhìn hai nữ tử kia, nếu là ta chắc đã lên xé mặt hai nàng ta ra rồi, tỷ tỷ rõ ràng là thủ hạ lưu tình, quả thật thiện tâm!"

Công đạo thị phi tại nhân tâm, Diệp Khuynh thật muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. Hôm nay xem ra thanh danh của nàng đã hoàn toàn được tẩy trắng.

Bình Dương công chúa khí giận cả người run run. Nàng nhìn trúng Đoạn trạng nguyên, nữ nhi không nhìn trúng như nàng không nói, họ Lâm kia cự tuyệt nữ nhi nàng, lại còn không rõ ràng cùng hai nữ tử khác, thật sự đáng giận.

Bình Dương công chúa xoát một phát đứng lên, duỗi tay kêu lên: "Thanh Dương, chúng ta về nhà."

Thanh Dương huyện chủ nhìn nhìn Bình Dương công chúa, lại nhìn sang Lâm Đống, lưu luyến chạy theo mẫu thân.

Bình Dương công chúa còn có chút tức giận, lạnh lùng nói với Lâm phu nhân: "Bổn cung còn có việc, đi trước một bước."

Nguyên Phi đau lòng lôi kéo Thanh Dương huyện chủ, không chút kiêng dè Lâm phu nhân, hống hách nói: "Lâm Đống kia là kẻ vũ phu thì có cái gì tốt. Ngươi xem Tiểu Đoạn trạng nguyên hào hoa phong nhã, đẹp trai lại giỏi văn thơ, đối đãi với người khác cũng ôn nhu thân thiết, nam nhân như vậy mới là một tướng công tốt."

Thanh Dương công chúa liền nói: "Ngài cùng nương đều thích tiểu bạch kiểm, con cũng lười tranh giành cùng hai người, hay là nạp cả hai người họ vào trong phủ, Lâm Đống cho con, họ Đoạn cho hai người."

Nàng nói cũng không nhỏ, các cô nương xung quanh đều nghe thấy, nháy mắt đều ồ lên. Mọi người cùng lui một bước, nhương đường cho Bình Dương công chúa.

Sau khi ba vị kia đi xa, mọi người đồng thời nhẹ thở ra một hơi. Lâm phu nhân lại một tay vỗ ngực, chỉ cảm thấy cả ngực đều đau.

Lâm lão thái quân nhìn Bình Dương công chúa đi thật xa, phỉ nhổ, nâng tay lên, cởi ra một cái vòng ngọc đang đeo, phân phó người mang đến cho Diệp Khuynh, bộ dáng không cho phép cự tuyệt: "Hừ, huyện chủ chó má cái gì, lão bà đây đã nhận ngươi, ngươi mới là cháu dâu chính quy của Lâm gia chúng ta."

Nói xong, không đợi Diệp Khuynh cự tuyệt, Lâm lão thái quân chống quải trượng lên, mang theo hạ nhân nô tỳ mênh mông cuồn cuộn rời đi.

Mặt Lâm phu nhân trắng bệch, cái lão bà bà này đúng là làm sự thêm phiền.

Diệp Khuynh dở khóc dở cười cởi vòng trên tay ra, đưa tới trước mặt Lâm phu nhân: "Vòng tay này vẫn là nên trả lại cho ngài thì hơn."

Lâm phu nhân ngẩng đầu nhìn Diệp Khuynh ôn nhuận đang mỉm cười, nghĩ đến hai cái người ăn cây táo, rào cây sung tiểu đề tử kia, lại còn chiều hư Thanh Dương huyện chủ, đột nhiên cảm thấy Diệp đại cô nương này quả thực là đốt đèn lồng cũng khó tìm được đối tượng nào tốt hơn. Nàng đẩy tay, mệt mỏi nói: "Trưởng giả ban, ngươi nhận lấy đi. Lão thái thái cũng là có ý tốt, thích thì mang, không thích thì mang tặng cho người khác."

Diệp Khuynh dở khóc dở cười nhìn vòng ngọc trong tay. Vòng được chế tác vô cùng tinh xảo, không có một chút tạp chất, màu xanh lục như cỏ cây mùa xuân nảy mầm. Vòng tay này tuyệt đối là đồ gia truyền qua các thế hệ, sao có thể tủy tiện tặng cho người khác.

Mắt thấy Lâm phu nhân kiên quyết không chịu nhận lại, Diệp Khuynh cũng thôi kiên trì. Đồ này tuy rằng trân quý, nàng cũng không xem ở trong mắt. Về nhà tùy tiện chọn trang sức có giá trị tương đương mang tặng lại là được rồi.

Lâm phu nhân cũng không có tâm tư đãi khách, an bài quản sự tiễn khách, rồi trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó đi tìm tướng công để thương lượng hôn sự của trưởng tử.

Thấy Diệp Khuynh không đi, các cô nương đi phía trước lại quay lại cùng nàng hàn huyên một phen. Một đám nhìn vòng trên cổ tay nàng. Đồ vật tuy tốt nhưng lại là cường mua cường bán, tất cả đều đồng cảm vạn phần, lặng lẽ nói: "Người Lâm gia đúng là vô lý, lại còn Thanh Dương huyện chủ bá đạo kia, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng đồng ý cái gì."

Diệp Khuynh buồn cười đáp ứng từng lời, lại còn ngàn vạn cái bảo đảm, nói ngày sau sẽ mang theo bút kí của Hiếu Hiền hoàng hậu tới cửa bái phỏng, các tiểu thư mới thấy mỹ mãn bước lên xe nhà mình.

Diệp Khuynh để Diệp Vân cùng Diệp Như về trước, không quên dặn dò: "Ta tìm An Trác, An Phong rồi về, các muội về trước đi."

Diệp Khuynh tính toán thời gian đãi khách nhân về, rồi gọi một quản sự đến hỏi: "Trưởng công tử của ngươi đang ở đâu? Ta có việc tìm hắn."

Ánh mắt quản sự dò xét, sau đó trong lòng cũng rõ ràng. Lão thái thái đã vừa ý Diệp đại tiểu thư, ngay cả vòng tay tổ truyền của Lâm gia cũng không đưa cho con dâu mà lại trực tiếp ném cho cháu dâu.

Thái độ của phu nhân hôm nay hẳn cũng như vậy, nếu không lúc vòng tay được trả lại phu nhân đã có thể thu hồi về. Phu nhân không phải là người sẽ bận tâm tới mặt mũi lão thái thái. Người đó rõ ràng cũng đã vừa ý vị này.

Hiện tại tuy rằng Diệp đại tiểu thư chưa có danh phận gì, thật không dễ gì mà được cả lão phu nhân cùng phu nhân coi trọng.

Hai vị nữ chủ tử Lâm gia này vốn dĩ đã không hợp nhau. Ăn trứng gà xào một người thêm hành một người không hành. Cơm tất niên bắt buộc cùng ăn mà cũng phải tịch khai ra hai bàn riêng mỗi người ngồi một bàn.

Diệp Khuynh cuối cùng cũng nhìn thấy người cần tìm ở phía rừng trúc không xa. Diệp Khuynh phân phó với quản sự mấy câu rồi bỏ đi tìm người. Liếc mắt một cái thấy Lâm Đống chắp tay sau lưng nhìn thanh trúc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Khuynh mở miệng kêu: "Lâm thế huynh!"

Lâm Đống xoát một chút xoay người lại, ánh mắt dọa người nhìn chằm chằm nàng. Diệp Khuynh hô hấp cứng lại, đè nén sửng sốt, thản nhiên tự nhiên nói: "Lâm thế huynh, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, mong rằng ngươi có thể đáp ứng."

Lâm Đống nhướn mày, bất động thanh sắc: "Yêu cầu gì?"

Diệp Khuynh khẽ cười nói: "Là như thế này, gia đệ vẫn luôn hứng thú với việc học tập võ nghệ, đáng tiếc Quốc công phủ không có giáo đầu tốt. Không biết quý phủ có thể thu nhận dạy gia đệ, quà nhập học gì đó chúng ta đều sẽ chuẩn bị tốt, nếu có yêu cầu gì khác chỉ cần nói ra."

Không đợi Lâm Đống đáp lại, Diệp Khuynh lại nhẹ giọng nói: "Đổi lại ta có thể giúp ngươi khiến hai vị cô nương trong phủ kia không dây dưa với ngươi nữa."

Ánh mắt Lâm Đống thâm trầm nhìn nàng: "Lời này là thật?"

Diệp Khuynh giơ ba ngón tay tuyên hệ, thoải mái hào phóng nói: "Ta nói được làm được."

Lâm Đống thấy nàng bộ dáng lỗi lạc như vậy hảo cảm tăng lên nhiều phần. Nghĩ đến hai vị Ninh, Thu cô nương, lại nghĩ đến Thanh Dương huyện chủ, chỉ cảm thấy Diệp Khuynh hiện giờ thế nào cũng thuận mắt.

Biểu tình Lâm Đống trở nên nhu hòa.

Diệp Khuynh lấy ra hộp đồ ăn mình mang theo đi đến bàn gần đó, mở nắp lên, xếp rượu và thức ăn ra, rót một ly rượu đưa cho Lâm Đống.

Lâm Đống nhăn mày. Từ lâu hắn đã phát hiện ra, sau mỗi lần uống say đều có điểm lớn không thích hợp. Vì vậy hắn thường tránh uống rượu. Trước đó mấy lần say đều bị người khác ám toán, tỉnh lại thì lại không nhớ gì hết, làm hắn càng ngày càng cẩn thận, số lần say rượu ngày càng ít đi.

Diệp Khuynh thấy Lâm Đống do dự, không khỏi cười nói: "Nếu muốn loại bỏ phiền não thì uống ly này đi."

Lâm Đống hồ nghi nhìn đối phương đang rất bình thản. Diệp Khuynh không sợ hắn biết đây là cái bẫy rập. Nàng hành động quang minh chính đại giữa thanh thiên bạch nhật, khiến cho đối phương dù biết đó là bẫy rập cũng sẽ nhảy vào.

Lâm Đống cắn răng một cái: "Được, ta uống."

Hắn bưng chén rượu lên, một hơi cạn sạch. Chén rượu trong tay rơi xuống. Nhìn thấy Diệp Khuynh đối diện đã thay đổi biểu tình, nghiêm túc trên mặt chợt như ánh mặt trời nở rộ. Lâm Đống nhếch môi, hướng Diệp Khuynh thân mật hô: "Đại tỷ, ngươi tới rồi!"

Diệp Khuynh sờ sờ mũi. Xem ra gia hỏa này say rượu mà ký ức cũng nối tiếp lần say trước đó, thật đúng là thú vị.

Nàng ho nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt. Vừa rồi lúc nàng đi tìm Lâm Đống, thuận tiện phân phó quản sự đi thỉnh hai vị Ninh cô nương cùng Thu cô nương tới đây.

Vừa rồi nàng nhận được ám hiệu biết hai vị này đã tới rồi.

Diệp Khuynh thanh âm mềm nhẹ mở miệng hỏi: "Ngươi cảm thấy Ninh cô nương là người như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro