Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66: Vả mặt liền phải bạch bạch bạch


Sắc mặt Diệp Vân biến đổi, nhất thời không nói được câu nào. Các tiểu thư khác cũng sôi nổi tỏ vẻ bất mãn.

"Đúng là kẻ không ra gì, làm sao có thể nghĩ rằng dùng một kiện trang sức để đền bù chứ?"

"Kẻ nào vô lễ như vậy, lần sau đừng tới nữa."

Vị quản sự kia hơi ngẩng đầu, nhìn cảnh các tiểu thư bất mãn dâng cao, vẻ mặt khó xử nói: "Là, là Nhị hoàng tử điện hạ."

Trong sân một mảnh yên tĩnh. Có một vị tiểu thư thay giọng mở miệng: "Tiếp theo đến lượt ai đây?" "Là Lâm gia muội muội sao, định biển diễn cái gì đây?"

Không còn cách nào khác. Nhị hoàng tử là người đến cả thê tử của người khác còn đoạt mất, huống chi hôm nay chỉ là một bức họa thì có là gì.

Diệp Khuynh lại không nghĩ như vậy. Nếu bức họa trong tay người khác không nói, nhưng đằng này lại ở trong tay Lương Bình Đế. Hắn mang về chắc chắn sẽ treo lên làm bia ngắm phi tiêu, nói không chừng còn viết cả sinh thần bát tự để vu yểm nàng.

Diệp Khuynh suy nghĩ một hồi, nhất định phải lấy lại bức họa vẽ mình.

Một bên Diệp Vân thấy nàng như vậy liền nhíu mày, nhịn không được túm tay áo nàng, nhẹ giọng nói: "Đại tỷ, chờ trở về muội sẽ họa lại một bức khác cho tỷ."

Diệp Khuynh cười, vỗ vỗ tay Diệp Vân: "Không sao, chờ đó, ta nhất định sẽ mang đúng bức họa này về."

Diệp Vân chớp chớp mắt, cảm thấy thần kỳ. Diệp Khuynh trước mắt hẳn đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, không thì sao lại có thể lo đến chuyện của nàng đây.

Lần lượt các tiểu thư lên hiến nghệ, rốt cuộc cũng đến lượt Diệp Khuynh. Nàng không chút do dự xòe quạt xếp trong tay: "Tiểu sinh bất tài, hay là làm một ván cờ đi."

Các tiểu thư khác đều nhất thời hứng thú, một đám vây quanh lại trêu ghẹp nói: "Không biết Diệp đại cô nương có nhã hào gì?"

Diệp Khuynh cười cười, phe phẩy quạt xếp trong tay, mở miệng nói: "Ngày xưa cô tổ mẫu Hiếu Hiền hoàng hậu sáng tạo có nhã hào là nửa cục cờ thánh (Thánh thủ nửa ván). Hay ta bắt chước, gọi là nửa cục cờ khách đi."

Cuộc đời Hiếu Hiền hoàng hậu sớm đã bị biên soạn thành sách, lưu truyền rộng rãi, mà cái nhã hào nửa cục cờ thánh kia rất nhiều người biết đến.

Mà các vị tiểu thư ở đây nghe lời Diệp Khuynh vừa nói, thấy nàng đem đổi từ "thánh" thành từ "khách", không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thong dong tự nhiên, đối với nàng tăng thêm vài phần hảo cảm. Một đám liên tục trầm trồ khen ngợi.

Chơi cờ tự nhiên là phải có người đáp cờ. Các tiểu thư bên này bày ra bàn cờ, cách đối diện bình phong cũng bày ra một ván cờ tương tự, hai bên chơi cùng một thời điểm. Mỗi bên có một người xướng cờ, thông báo cờ đi nước nào, lại có thêm một người phụ trách đi cờ, như thế đánh cờ cũng có hứng thú.

Trước đó cũng có hai tiểu thư lựa chọn chơi cờ, lại bị giết hoa rơi nước chảy, biết đối diện sẽ không tha thủy sau, nên sau đó không có ai lựa chọn chơi cờ nữa.

Diệp Khuynh báo cờ hào, lập tức liền có tiểu thư chữ đẹp đề bút viết bốn chữ to "nửa cục cờ khách", treo lên cao cao. Đối diện đông đảo công tử nhìn thấy, nhất thời đều vui vẻ.

Trường An Hầu thế tử hài hước nói: "Hôm nay thật thú vị, một Anh Đài huynh xuất hiện không nói, lại còn có xuất hiện nhã hào nửa cục cờ khách, chính là chưa lạc tử trước ngôn bại ý tứ."

Đoạn Tu Văn nhìn thấy bốn chữ này, nghĩ lại lúc ở nhà, Diệp Khuynh, phụ thân cùng mình đánh cờ, không khỏi nhịn được mà bật cười nói: "Thế tử có điều không biết, nửa cục cờ khách này rất có địa vị. Năm đó Hiếu Hiền hoàng hậu đánh cờ có biệt danh nửa cục cờ thánh, chính là nửa ván đầu không ai có thể kháng cự, nửa ván sau tan tác nhận thua."

Trường An Hầu thế tử lắc lắc quạt xếp trong tay, một thân hồng y ngọc diện như tuyết, khẽ cười nói: "Thì ra là thế. Vậy trong các vị huynh đài có ai muốn làm đối thủ của nửa cục cờ khách?"

Đoạn Tu Văn thầm nghĩ, cách chơi cờ của mình biểu muội đã biết. Nếu là cố vây đến cuối cùng, rồng lớn bị xiềng xích của hắn bao vây treo cổ, sợ là biểu muội biết được sẽ không cao hứng. Nhưng nếu cố ý thua trận, biểu muội đại khái cũng lại không cao hứng. Còn đang đắn đo, hắn đã thấy ghế kia có người ngồi xuống.

Nhìn Nhị hoàng tử bộ dáng bất động gió thổi áo bay, mọi người hai mặt nhìn nhau. Nghe nói vị này có biệt tài dụ dỗ nương tử người khác, không biết là còn thể chơi cờ.

Hiển Khánh Đế yêu nhất chơi cờ, chỉ là hắn có hai nhi tử là Thái Tử cùng Nhị hoàng tử đều không giỏi chơi cờ. Hiển Khánh Đế nhiều lần oán giận nói với nhóm thần tử, làm cho mọi người đều biết Thái tử cùng Nhị hoàng tử không biết chơi cờ.

Nhị hoàng tử ung dung thong thả cầm lấy một quả bạch tử, phân phó nói: "Thỉnh tiểu thư đi trước."

Tiểu tử xướng tử kia gân cổ lên hô: "Thỉnh tiểu thư đi trước."

Phía đối diện truyền đến một trận vui cười. "Xem ra bên kia là một người quân tử, thế nhưng những tiểu thư thi trước đều đã biết."

"Diệp gia tỷ tỷ phải bồi hắn chơi cho tốt, khiến hắn tàn hoa bại liễu luôn."

Các vị công tử nhìn nhau, nhìn về phía Đoạn Tu Văn. Vừa rồi mọi người khiêm nhượng, hai lần trước đều là Đoạn Trạng Nguyên lên sân khấu, kết quả vị này không biết thương hoa tiếc ngọc, làm hại thanh danh mọi người cùng rớt thảm hại.

Trường An Hầu thế tử phe phẩy quạt cười nói: "Nếu là bên các tiểu thư đã biết, các nàng thích nhất Tiểu Đoạn Trạng Nguyên lạt thủ tồi hoa, không biết sẽ bực đến thế nào."

Có người bắt chước âm thanh giọng nữ tử nói: "Ai da hóa ra là Tiểu Đoạn Trạng Nguyên. Thua bởi Tiểu Đoạn Trạng Nguyên thật là cao hứng quá đi. Không được, bàn cờ này ta muốn mang về đóng khung treo tường bảo quản cho tốt!"

Mọi người được trận cười vang. Đoạn Tu Văn lắc đầu cười khổ, nói: "Được rồi, đối diện đã bắt đầu rồi. Đại gia nên chuyên tâm xem cờ đi."

Diệp Khuynh cũng không khách khí, đi trước một bước, vững vàng dừng ở bàn cờ trung ương, trung nguyên vị trí thượng, quân lâm thiên hạ, tranh đoạt một phen.

Quản sự xướng tử bên cạnh lập tức hô: "Cờ lạc trung nguyên, quân lâm thiên hạ!"

Nhị hoàng tử không cần nghĩ ngợi ném ra cờ trắng trong tay, gắt gao đuổi theo bên cạnh quân cờ của Diệp Khuynh. Đồng thời không màng man di bốn phía, một lòng cướp đoạt ốc thổ trung nguyên.

Hai người di chuyển thập phần mau lẹ, chỉ nghe hai gã xướng tử trong miệng không ngừng điểm số: "Hoành chín túng mười." "Hoành tám túng chín."

Mọi người trước đó vẫn luôn uống rượu chơi nhạc, chỉ ngẫu nhiên theo dõi bàn cờ. Thấy hai người hạ cờ càng lúc càng nhanh, dần dần mọi người đều dừng việc vui đùa lẫn uống rượu.

Cách một tấm bình phong chỉ nghe được âm thanh bạch bạch. Thú vị ở chỗ tiểu thư đối diện cùng Nhị hoàng tử đều vô cùng hung ác.

Cờ đến trung cuộc, chỉ thấy rồng lớn bay lên trời, ngũ trảo vật lộn, lắc đầu hất đuôi, sinh sôi đem thế cờ chia năm xẻ bảy.

Quân cờ trong tay Nhị hoàng tử rất lâu chưa rơi xuống. Đông đảo các công tử trầm mặc một lúc lâu. Trường An Hầu thế tử từ từ thở ra một hơi, tự đáy lòng khen ngợi: "Lợi hại!"

Hắn dứt lời, ngửa đầu nhìn về phía không trung đón gió, lá cờ phấp phới, nhướn mày nói: "Danh hào nửa cục cờ khách quả nhiên lợi hại."

Nhị hoàng tử ném quân cờ trắng trong tay đi, duỗi tay đảo loạn ván cờ, trầm giọng nói: "Chơi lại!"

Xướng tử kia liền hô: "Tái chiến một ván!"

Các tiểu thư lập tức ồ lên. Đối diện nói như vậy tức là đã nhận thua.

Một đám nhất thời nhìn Diệp Khuynh cực kỳ ngưỡng mộ. Cầm kỳ thư họa, chơi cờ tự nhiên là mỗi người đều có cách đánh riêng, nhưng chơi cờ thắng mà tạo ra được danh xưng riêng trong giới quả thật không dễ.

Lâm phu nhân thời trẻ có nhã hào cờ tiên, nhiều năm không cần nên nhã hào này cũng bị người khác chiếm đi. Giống như cờ vương, cờ thánh, cờ đế càng là bị các danh thủ cấp quốc gia chiếm dụng.

Năm đó Lương Bình Đế có được biệt danh cờ đế, bất quá là được các danh thủ quốc gia nhường cho. Đâu phải ai cũng có cơ hội được bồi đế vương chơi cờ. Đếm đi đếm lại chỉ có mấy người, mà ai lại dám lắm miệng nói hoàng đế chơi cờ rất dở. Nói ra thì chính là tự rước họa vào thân.

Nghe đối diện yêu cầu chơi lại một ván, Diệp Khuynh chưa lập tức đáp ứng. Nàng xoay xoay quả hắc tử trong tay. Vừa rồi cùng đánh cờ một phen, nàng đã đoán được người đối diện chơi cờ cùng nàng sợ sẽ là tên Chết-không-biết-xấu-hổ.

Lương Bình Đế chơi cờ có cái đặc trưng là thích đối kháng cùng đối thủ, lại không chịu vứt bỏ góc xa xôi, cứ thích làm rồng lớn, cứ thế chân trong chân ngoài, thắng được mới là lạ.

Diệp Khuynh từ từ mở miệng, tiếng cười lướt qua bình phong trực tiếp nói cho chúng công tử bên kia bình phong nghe: "Người đánh cờ bên kia không biết có nhã hào là gì? Không ngại thì nói ra cho mọi người cùng biết."

Chết- không- biết- xấu- hổ trước kia vẫn luôn tự hào vì khả năng đánh cờ của mình, trong cũng xây dựng đến bảy tám chỗ chuyên môn dùng để chơi cờ. Tử Trúc Lâm, chuyên môn tận dụng khối đất trống, dựng bàn ghế đá. Trong cung những chỗ đá cao xây núi giả, đỉnh núi cũng bị hắn tu sửa thành đình chơi cờ cũng không phải điều gì lạ.

Có điều khi đặt tên cho những vị trí này, luôn là cái gì mà cờ đế nghe trúc hiên, cờ đế Vọng Hải Các, cờ đế đón gió cư. Chỉ cần nghe đến đây mới biết da mặt hắn dày bao nhiêu mới có thể chen hai chữ "cờ đế" ở mọi nơi.

Lại chuyên môn làm chuyện lớn chuyện bé, thỉnh đại gia thư pháp cố ý viết hai chữ cờ đế, có cổ triện, có tiểu lệ, cũng có hành giai, lại còn kêu tú nương nhất đẳng ở phường thêu thêu cho hắn lá cờ. Chính hắn luôn đem lá cờ này đi rêu rao đến cực điểm.

Nói ngắn gọn là Lương Bình Đế vô cùng tự hào với nhã danh cờ đế của mình.

Diệp Khuynh hôm nay nhất định phải đánh cho cái sự kiêu ngạo này của hắn một trận. Đối với việc đánh người thì vả mặt vẫn là đau nhất.

Nhị hoàng tử vừa thua một trận. Diệp Khuynh thật muốn nhìn xem xem hắn còn mặt mũi nào mà dám tự xưng là cờ đế nữa hay không.

Nếu hắn nói ra, Diệp Khuynh vừa rồi rõ ràng thắng hắn một trận. Nếu hắn không nói, cũng là thua, người khác không biết, nhưng trời biết đất biết, hai người bọn họ càng biết rõ.

Nhị hoàng tử trầm mặc một lúc lâu, môi mỏng khẽ mở: "Không có nhã hào."

Hai lỗ tai Diệp Khuynh dựng thẳng, nghe Chết- không- biết- xấu- hổ chính miệng thừa nhận chính mình không có nhã hào, lại nghĩ đến ngày xưa làm bao nhiêu việc rêu rao cho cái danh cờ đế, phảng phất như nghe được Lương Bình Đế đang tự vả mặt mình bạch bạch bạch, nhất thời hết sức vui mừng.

Nàng lấy quạt che mặt, tự đắc cười trộm nửa ngày mới nói: "Tuy rằng huynh đài không có nhã hào, chúng ta có thể làm theo lệ cũ lấy ra một vật đánh cược một phen, huynh đài nghĩ thế nào?"

Nhị hoàng tử lần này đáp ứng ngay: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro