Chương 65: Khuê mật tốt ở kinh thành
Edit: SamSamSone
Các cô nương khác nhất thời giật mình, ai cũng vui mừng khôn xiết, lập tức nhao nhao lên hỏi:
"Vậy làm sao cho eo nhỏ tinh tế hơn?"
"Phải làm sao để đôi mắt lớn hơn?"
"Làn da chưa đẹp thì phải thế nào?"
Diệp Khuynh nhẫn nại trả lời từng câu hỏi: "Không có việc gì thì đi lại cây đậu, cúi nhặt những quả rơi trên mặt đất cho đủ một chén, mỗi ngày nhặt hơn một lần, tự nhiên sẽ gầy!"
"Đôi mắt sao, đánh phấn ở quanh hốc đuôi mắt vòng lên, đôi mắt nhìn sẽ lớn hơn!"
"Mỗi ngày dùng sữa bò tắm gội, kết hợp mát xa làn da, năm rộng tháng dài, da sẽ đẹp lên rất nhiều!"
Các vị cô nương nghe không dám chớp mắt, không ít người còn lấy cả giấy bút ra ghi chép cho nhớ. Diệp Vân Diệp Như cũng lắng nghe không chớp mắt. Diệp Như lặng lẽ kéo tay áo Diệp Vân: "Tỷ tỷ, sao ta chưa từng nghe qua cuốn bí tịch này của cô tổ mẫu?"
Diệp Vân giơ ngón trỏ lên, làm động tác im lặng, đè thấp thanh âm nói: "Hẳn là tổ mẫu thiên vị, chỉ cho mình đại tỷ xem."
"Tổ mẫu cái gì tốt cũng dành cho đại tỷ trước tiên!" Diệp Như nhất thời hiểu ra. Diệp Vân đưa tay nhấn mặt Diệp Như, khẽ cười nói: "Muội nói xem, với tính tình của đại tỷ hiện tại thì giờ tỷ ấy sẽ làm thế nào?"
Diệp Như nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhanh chóng luận ra, phỏng theo tính tình Diệp Khuynh hiện tại, hẳn là sẽ lấy ra cùng chia sẻ với các nàng.
Đây cũng là nhờ công Diệp Khuynh chủ động thay đổi tính cách, khiến cho hai muội muội sẽ không còn nghĩ xấu về nàng.
Mắt thấy đám thiên kim quý nữ tra hỏi không dứt, nguyên đêm Thất tịch hội nghiễm nhiên thành buổi diễn riêng của Diệp Khuynh, mấy người Bình Dương công chúa trên mặt đều hiện ra vẻ không vui.
Nguyên phi dẫn đầu một đám khó dễ, nàng khụ hai tiếng, chậm rãi nói: "Hiếu Hiền hoàng hậu chỉ có một bản chép tay về dưỡng nhan này thôi sao? Không có phần nào nói về những bí mật trong cung sao?"
Nàng gắt gao nhìn Diệp Khuynh, như một con rắn đuôi chuông rình mồi, nếu Diệp Khuynh có chút lỡ lời thì sẽ lập tức bị đưa đi xử lý theo cung quy.
Diệp Khuynh nhướn mày, Nguyên phi đã nhiều tuổi như vậy rồi mà vẫn không chịu thu liễm, hôm nay không cho nàng ta một chút giáo huấn không được.
Nàng hơi cúi người, làm lễ, cười nói: "Hồi bẩm thái phi, bí mật trong cung thì thật sự không có, cùng lắm là mấy bí kíp che đi tật xấu trên người."
Tất thảy quý nữ nhất thời nổi lên tò mò, liên tục truy vấn: "Tật xấu nào? Không lẽ là phương pháp khiến làn da trở nên trắng nõn nà? Chẳng phải người ta hay nói nước da trắng che trăm ngàn cái xấu đó hay sao, xem ra nhất định là phương pháp này."
"Nói ta nghe, hẳn là phương thuốc giúp tóc vừa đen lại vừa bóng mượt mới đúng, nghe nói mái tóc của Hiếu Hiền hoàng hậu lúc đó vừa đen bóng lại vừa dày dạn khỏe mạnh!"
Các cô nương tra hỏi liên hồi, Diệp Khuynh chậm rãi mở miệng, thanh âm không cao không thấp, nháy mắt ngăn mọi người ngừng hỏi: "Cô tổ mẫu ta muốn nói đến, nếu có nữ tử trời sinh có đôi bàn chân to thô kệch thì nên may loại váy có vạt thật dài, như vậy khi mặc vào thì sẽ che đi đôi bàn chân to."
Diệp Khuynh nói xong, cười như không cười nhìn Nguyên phi, Nguyên phi gắt gao nhìn thẳng Diệp Khuynh, ánh mắt trừng trừng lửa hận. Diệp Khuynh có thể khẳng định, nếu Nguyên phi không muốn bị xấu mặt thì nàng cũng không thể nhận định rằng đây là bí mật hoàng cung.
Nguyên Phi mặt xanh mét, rốt cuộc vẫn là ngồi xuống.
Diệp Khuynh thấy chuyển biến tốt liền thôi, quay sang phía Lâm phu nhận: "Thất lễ rồi, vẫn là thỉnh phu nhân mau chóng khai tiệc sớm một chút."
Nói xong, nàng thong thả ung dung ngồi xuống. Một lát sau, có một tiểu nha hoàn từ đông đảo quý nữ đi ra, uốn gối thi lễ: "Diệp đại tiểu thư, đây là thiệp của tiểu thư nhà ta, thỉnh ngài lúc rảnh có thể ghé phủ một chuyến."
"Diệp tiểu thư, tiểu thư nhà ta thỉnh ngài có rảnh thì qua bồi chuyện."
Diệp Như lôi kéo cổ tay áo Diệp Vân, kích động nhìn Diệp Khuynh cách đó không xa, nhỏ giọng đếm: "Ấu nữ Trần Đại Học Sĩ, thứ nữ nhà Hàn tế tửu, trưởng nữ của Trường An hầu,..."
Diệp Như cực kì hưng phấn, bởi vì Diệp Khuynh trước đây tác oai luôn cho mình là nhất, mặc dù là quý nữ từ phủ Định Quốc Công nhưng thanh danh không được tốt, nên các danh môn quý nữ khác thường xa lánh không muốn cùng giao hảo.
Mà hiện tại, các danh môn quý nữ cao ngạo kia lại chủ động tới kết giao cùng Diệp Khuynh.
Trong nháy mắt, trước mặt Diệp Khuynh đã chất đầy một chồng thiệp mời, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, các quý nữ đều nhìn nàng mỉm cười gật đầu.
Chỉ với một chút công phu, Diệp Khuynh liền trở nên nổi tiếng khắp kinh thành, trở thành bạn tốt của các quý nữ.
Lâm phu nhân trong lòng thầm than trách, Lâm gia đúng là nhìn lầm, hóa ra Diệp đại tiểu thư lại là một nhân vật lợi hại như vậy, trong nhóm quý nữ kia nhưng tương lai đều sẽ trở thành những phu nhân quyền quý, một nhà chủ mẫu, nếu hiện tại có thể tạo ra mối quan hệ tốt thì tương lai khi gả cho ai thì đối với nhà đó đều là chuyện tốt không cần nói cũng biết.
Phỏng chừng yến hội lần này kết thúc, Diệp đại tiểu thư nhất định sẽ trở thành người có giá nhất trong số các tiểu thư chưa lập gia đình.
Lâm phu nhân trên mặt bất động thanh sắc, nâng lên chén rượu ba chân, cười nói: "Hôm nay chúng ta sẽ làm gì đó mới mẻ độc đáo. Để ta cho người thỉnh các vị công tử xuống dưới, an vị ở ngoài bình phong, sau đó ta cho phân phó người sắp xếp, để các vị tiểu thư thay phiên biểu diễn, bên ngoài các công tử có thể tự đáp lại tương ứng, xem ai có thể duy trì lâu nhất thì sẽ là người đứng đầu trong yến hội này."
Các tiểu thư ngẩn ra, sau đó lại hưng phấn lên. Một số người thấp giọng nghị luận xem nên biểu diễn tài nghệ gì.
Diệp Khuynh âm thầm cảm khái, vị Lâm phu nhân này đúng là tâm tư linh hoạt, trò này mà cũng có thể nghĩ ra được.
Thời này tuy rằng nghiêm cấm nam thanh nữ tú lén lút trao nhận tình cảm, nhưng có điều đây là nơi công cộng mà đi biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ, lại được tôn sùng và hoan nghênh.
Trên núi đông đảo các công tử đã nhận được tin, nhất thời hưng phấn lên, xoa tay hầm hè, gấp không chờ nổi liền bước xuống núi. Phía ngoài bình phong đã sớm bố trí những bàn con chiếu trúc, mọi người lần lượt ngồi xuống. Nhị hoàng tử Cao Dục tự nhiên cảm thấy thú vị.
Khi mọi người đều đã an tọa, từ sau phía bình phong liền truyền đến tiếng đàn. Trò chơi này thú vị ở chỗ, các quý nữ biểu diễn tài nghệ đều là nặc danh, các vị công tử đều dựa vào lỗ tai lắng nghe xem có hay hay không.
Trước mặt các công tử trên bàn đều được sắp xếp các loại giấy bút, còn có cả hoa tươi. Nếu thích khúc đàn nào thì có thể tặng hoa, nếu đặc biệt thích còn có thể đối một khúc thơ.
Đoạn khúc vang lên, phía ngoài bình phong đã nổi lên một trận reo hò trầm trồ khen ngợi, tiếp theo có một tỳ nữ nâng đến một khay, bên trên đoán chừng có hơn mười bông hoa tươi, vui mừng khôn xiết đi tới sau bình phong dâng khay lên, cười nói: "Chúc mừng Trần tiểu thư, có mười hai bông hoa."
Trần Đại Học Sĩ rất lâu khi đã nhiều tuổi mới sinh được một nữ nhi bảo bối, rất cẩn thận dạy dỗ, một tay cầm nghệ quả nhiên bất phàm. Trần tiểu thư tươi cười, cuối cùng uyển chuyển dẫn dắt tiếng đàn kết thúc.
Sau đó một loạt các tiểu thư tiến lên biểu diễn. Biểu diễn nhạc cụ là nhiều nhất, tiếp theo là thư cùng họa, ít nhất là diễn cờ. Rốt cuộc nữ tử so với nam tử, tư duy vẫn là không đủ kín đáo.
Diệp Vân thi triển tài năng hội họa, vẽ một bức tranh mà Diệp Khuynh lại là vai chính. Trực tiếp vẽ luôn bộ dáng nàng ăn mặc trang phục thư sinh, đứng giữa vườn hoa, chỉ lộ ra một bên góc nghiêng, cười như không cười, bộ dáng phong lưu phóng khoáng.
Nàng vừa họa xong, liền có không ít các tiểu thư xông tới, thích thú ngắm nghía bức tranh. Diệp Khuynh là người vui nhất, cười tủm tỉm lấy bức họa cuộn lại: "Muội muội ta đã cố ý họa ta thế này thì các ngươi ai cũng đều không được lấy."
Đông đảo các tiểu thư lúc này mới thôi tranh nhau, rồi lại âm thầm bàn tán. Trước đây đều nghe nói tỷ muội Diệp gia bất hòa, mà hôm nay xem ra rõ ràng tình cảm thắm thiết như vậy.
Dựa theo lệ thường, bức họa này còn phải đưa ra cho các công tử xem xét một phen.
Diệp Khuynh đem bức họa cho quản sự phụ trách, dặn dò: "Cẩn thận một chút, không được làm hỏng bức tranh của ta."
Quản sự kia vâng dạ đáp ứng, cẩn thận đem bức tranh ra bên ngoài. Các tiểu thư trước đó cũng có người họa tranh, có mai lan cúc trúc, có hỉ thước đăng chi, cũng có người họa một bộ hắc bạch thủy mặc sơn thủy, nhưng họa có một người là nhân vật chính thế này vẫn là độc nhất.
Đã thế lại còn họa về một thư sinh.
Điều này khiến đông đảo công tử tấm tắc bảo lạ, không biết là thiên kim tiểu thư nhà nào, đúng là cả gan làm loạn, trắng trợn biểu đạt tình yêu, lại càng không biết công tử nhà nào là nhân vật chính.
Trường An Hầu thế tử mặc một thân hồng y, quan sát cực tốt, liền hướng Đoạn Tu Văn cười lên tiếng: "Tu Văn huynh lại đây xem, đây chẳng phải chính là vị Anh Đài huynh vừa rồi sao?"
Hắn vừa nói vậy, mọi người mới nhìn lại, đối chiếu cảnh vừa thấy, quả nhiên đúng là vị Anh Đài huynh không coi ai ra gì kia.
Khả năng hội họa của nữ tử kia đúng là đã bắt được cái thần thái của nhân vật này, thậm chí đem so với nam tử chân chính còn tiêu sai hơn ba phần.
Đoạn Tu Văn lập tức đứng lên, liếc mắt đảo xung quanh, xác định đây đúng là biểu muội nhà mình, trong lòng tính toán. Chờ khi bức hạ truyền tới trên tay hắn liền xem kĩ thêm vài lần, để lúc trở về có thể vẽ lại một bức khác.
Lâm Đống cũng đứng lên, xa xa nhìn, không nói hai lời liền hướng bên này đi tới, chờ bức họa đến tay liền thu lại.
"Anh Đài huynh?" Một âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên. Nhị hoàng tử vương tay, từ trong tay mọi người cầm lấy bức họa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chiết lại. Lấy bút tùy hứng vẽ thêm vài đường nét, vẻ mặt bình thản ung dung. Không còn là bức tranh mà nữ tử khuê các họa ban đầu nữa.
Mọi người: "....."
Các công tử tròng mắt tưởng rơi ra. Tên da mặt dày kia vẫn thờ ơ, nhìn về phía mọi người hỏi: "Như thế nào, các ngươi xem tranh vẽ một người, không tỏ vẻ một chút sao?"
Mọi người trong lòng đồng thời giơ ngón giữa, đúng là điển hình của bại hoại đạo đức. Quả thực không biết xấu hổ tới cực điểm.
Bức họa kia đã hỏng, mọi người liền phá lệ khẳng khái. Chờ quản sự kia mang khay tràn đầy hoa tươi trở về, Diệp Vân quả thực khó có thể tin rằng mình lại tài hoa xuất chúng như vậy sao.
Quản sự nương kia cực kỳ xấu hổi, nửa cúi đầu nói: "Tiểu thư, bức tranh ngài họa bị một vị công tử mang đi rồi. Nói để bồi thường tiểu thư, thỉnh ngài đi tới thiện phòng tùy tiện chọn một món trang sức mà ngài thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro