Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12. Con nuôi

Trời vừa chập sáng, ánh bình minh nhẹ nhàng len lỏi qua khung cửa sổ, mang theo chút mát mẻ của buổi sớm vào căn phòng nhỏ. Tâm bất giác giật mình tỉnh dậy, đôi mắt còn ngái ngủ, chưa kịp nhớ ra mình đã ngủ trong vòng tay của ai. Cô khẽ quay đầu nhìn sang, nhưng Tuấn đã không còn nằm bên cạnh. Cô bất ngờ ngồi dậy, ánh mắt tò mò đảo khắp phòng để tìm anh.

Khi nhìn về cuối giường, Tâm mới thấy Tuấn đang nằm dài dưới chân mình, người anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ mỏng, để trần cơ bắp rắn rỏi. Chiếc áo thể thao mà anh mặc đêm qua giờ đã nằm lăn lóc dưới sàn nhà, còn chiếc quạt trong phòng thì bật mạnh và chỉ quay về phía anh. Hóa ra anh đã tự “di cư” ra đây từ lúc nào không hay.

Tâm bật cười thầm. Có lẽ đêm qua anh cảm thấy nóng khi ôm cô ngủ, nên lặng lẽ nằm xuống dưới chân giường mà không làm cô tỉnh giấc. Dù điều hòa vẫn đang bật, anh vẫn cố bật thêm quạt, nhưng khéo léo chỉ chỉnh quạt quay về phía mình, không muốn Tâm bị lạnh trong khi ngủ. Nhìn cảnh này, cô không khỏi cảm thấy Tuấn thật chu đáo và đáng yêu.

Nhưng đó chưa phải là điều làm Tâm ngạc nhiên nhất. Trên lưng Tuấn, chú mèo trắng tinh Bông đang cuộn tròn lại, nằm yên bình như thể tìm được chỗ ngủ thoải mái nhất. Mèo Bông không khác gì một “vị vua nhỏ” đang nghỉ ngơi trên “lãnh thổ” của mình, trông thật oai vệ và kiêu ngạo. Đôi khi, nó thậm chí còn nhúc nhích cái tai, rồi từ từ xoay mình trên lưng Tuấn, chẳng khác gì một chiếc gối êm ái.

Cảnh tượng ấy làm Tâm không khỏi bật cười khẽ. Cô không hiểu nổi tại sao Tuấn có thể chịu đựng nằm sấp như thế, không động đậy để Bông thoải mái ngủ trên lưng. Chắc anh sợ rằng nếu mình di chuyển, Bông sẽ tỉnh giấc mà cào cấu, hoặc đơn giản là anh không muốn đánh thức “công chúa” của mình.

Tâm khẽ kéo chăn lại, rồi cúi xuống chỉnh điều hòa hạ thấp nhiệt độ hơn một chút. Dù đang mùa hè, nhưng Tuấn để trần thế này lại bật quạt mạnh, nằm sấp trên nền giường lạnh lẽo, dễ khiến anh bị cảm. Cô nhẹ nhàng chỉnh điều hòa cho không khí trong phòng vừa mát mẻ vừa dễ chịu, như một cách để quan tâm đến sức khỏe của anh mà không cần làm phiền giấc ngủ yên bình của Tuấn.

Cô nằm xuống lại, nhắm mắt cố gắng chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong lòng cảm thấy thật sự yên tâm khi nhìn anh nằm đó, ngay trong tầm mắt, không quá xa tầm tay của mình. Tâm thở dài hạnh phúc, và tự nhủ rằng những khoảnh khắc giản dị như thế này chính là điều quý giá trong cuộc sống.

Lúc này, cô cảm nhận được rõ ràng hơn bao giờ hết sự gắn bó giữa hai người. Những tranh cãi, giận hờn ngày trước đã lùi xa, chỉ còn lại một thứ tình cảm nhẹ nhàng mà ấm áp, đầy tin cậy. Được thức dậy cạnh Tuấn, ngắm nhìn anh ngủ say như thế, trong lòng Tâm chợt dâng lên một niềm hạnh phúc mà cô khó có thể diễn tả thành lời.

Cô nhắm mắt lại, để giấc ngủ kéo mình vào không gian yên bình này thêm một lần nữa. Chẳng mấy khi cả hai được tận hưởng một buổi sáng cuối tuần lười biếng như thế. Chẳng phải vội dậy sớm để đến phòng tập, cũng không cần tất bật chuẩn bị, họ có thể nằm đây, bên nhau, tận hưởng chút yên bình hiếm hoi.

Sáng cuối tuần trôi qua êm đềm, không tiếng chuông báo thức, không tiếng giục giã của ai. Trong căn phòng nhỏ này, chỉ còn lại hơi ấm của hai con người cùng niềm hạnh phúc giản dị khi được ở cạnh nhau. Và trong khi ánh nắng từ từ lan tỏa khắp thành phố, Tâm và Tuấn vẫn chìm trong giấc ngủ say, tận hưởng một buổi sáng hoàn hảo, nơi mọi thứ trở nên thật bình yên và ngọt ngào.

Khi tỉnh dậy, hai người chuẩn bị rời đi, Tâm chợt nhớ ra hôm nay là cuối tuần, cô định gọi điện cho bố, nhờ ông lên trường đón như mọi khi. Tuy nhiên, Tuấn bất ngờ đặt tay lên điện thoại của cô, giọng anh ấm áp.

“Không cần đâu, để anh đưa em về”

Tâm ngạc nhiên nhìn anh, nhưng trong ánh mắt Tuấn đầy sự chân thành. Dù cô biết rằng anh vốn không mấy thân thiết với bố mình, nhưng anh vẫn muốn làm điều này cho cô. Cuối cùng, cô khẽ gật đầu đồng ý, cảm thấy ấm lòng vì sự quan tâm của anh.

Trên đường về nhà, Tuấn chở Tâm đi qua những con phố quen thuộc. Anh vẫn giữ tốc độ đều đều, tạo cảm giác yên bình, để cả hai có thể tận hưởng giây phút cuối cùng bên nhau trước khi cô về nhà. Họ không nói nhiều, nhưng đôi khi, im lặng lại là cách tuyệt vời nhất để thấu hiểu nhau. Tâm ngồi phía sau, tựa nhẹ vào lưng anh, cảm nhận hơi ấm và sự vững chãi của người con trai bên mình.

Khi đến cổng nhà, Tâm bước xuống xe, nhìn thấy bố mình, thầy Hoàng, đang đứng trước cửa với vẻ ngỡ ngàng. Ông không khỏi kinh ngạc khi thấy Tuấn đưa con gái mình về. Tuấn khẽ gật đầu chào ông, giữ vẻ bình tĩnh và lịch sự.

Trong lòng ông có nhiều suy nghĩ, thật ra là biết bọn nhỏ yêu nhau rồi, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Ông nhìn theo bóng lưng Tuấn, cố gắng hiểu rõ hơn về con người của cậu học trò này. Dù là người nghiêm khắc, nhưng ông không thể phủ nhận rằng Tuấn là một thanh niên có trách nhiệm và mạnh mẽ.

Rời khỏi nhà Tâm, Tuấn quay về biệt thự gia đình. Dù trong lòng vừa trải qua những giây phút hạnh phúc bên cô, nhưng khi đứng trước cánh cổng lớn của ngôi nhà xa hoa, anh lại cảm thấy sự nặng nề trĩu xuống trong lòng. Được sinh ra trong một gia đình tài phiệt, Tuấn đã có tất cả về vật chất từ khi còn bé. Cả một căn biệt thự sang trọng, tiện nghi đều thuộc về gia đình anh. Nhưng với Tuấn, nơi này chưa bao giờ mang lại sự thoải mái hay tự do.

Anh dừng lại một chút, nhìn qua cánh cổng to lớn, cảm nhận rõ sự áp lực của không khí xung quanh mình. Mỗi khi về nhà, anh đều phải khoác lên mình chiếc mặt nạ lạnh lùng, giữ khoảng cách với tất cả mọi người, đặc biệt là với bố mình. Ông là một người đàn ông nghiêm khắc và không khoan nhượng, luôn đặt kỳ vọng rằng Tuấn sẽ nối nghiệp gia đình, đi theo con đường kinh doanh mà ông đã vạch sẵn. Với ông, đam mê karate của Tuấn chỉ là một thú vui tạm bợ, không mang lại lợi ích thực tế gì.

Khi vừa vào nhà, mẹ anh bước ra đón, nét mặt dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương. Bà là người duy nhất mà Tuấn cảm thấy gần gũi trong căn nhà này. Nhưng anh không dám ở lâu với mẹ, vì sợ rằng bố mình sẽ lại can thiệp vào cuộc trò chuyện của hai mẹ con. Anh chỉ khẽ gật đầu chào bà, mỉm cười để mẹ yên tâm rồi lặng lẽ bước lên phòng.

Vào phòng, anh thả mình xuống giường, nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh. Sự căng thẳng dồn nén như một lớp áo giáp vô hình, không ngừng ép chặt lấy anh. Dù sống trong biệt thự lộng lẫy, nhưng anh lại luôn cảm thấy như một tù nhân bị giam cầm bởi những áp lực và kỳ vọng của gia đình. Anh muốn chia sẻ với ai đó, nhưng lại không dám tiết lộ với bạn bè trong đội, bởi sợ rằng họ sẽ cảm thấy không thoải mái hoặc có cái nhìn khác về anh.

Tuấn hít một hơi dài, mở mắt nhìn trần nhà, lòng ngổn ngang. Anh thực sự mệt mỏi với cuộc sống bị kiểm soát, nơi mà ngay cả đam mê karate của anh cũng bị coi là thứ phù phiếm, không xứng đáng. Nhưng trong sâu thẳm, Tuấn biết mình không thể từ bỏ đam mê đó, bởi karate là thứ duy nhất giúp anh tìm thấy chính mình giữa thế giới xô bồ, áp lực này.

Anh ngồi dậy, nhìn ra khung cửa sổ nơi ánh sáng yếu ớt của buổi chiều rọi vào. Lòng anh chợt nhớ đến Tâm, nhớ đến những giây phút vui vẻ bên cô, những nụ cười ấm áp mà cô mang lại. Chính cô là người đã giúp anh thấy rằng trên thế giới này còn có một nơi thật sự thuộc về mình, dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi.

Trong lòng Tuấn dâng lên một quyết tâm mạnh mẽ hơn. Dù cho gia đình không chấp nhận, dù phải đối mặt với sự cô đơn và áp lực, anh sẽ không từ bỏ đam mê và những điều quý giá trong cuộc sống của mình. Bởi trong thế giới hỗn loạn này, karate và Tâm là hai điều duy nhất mà anh thật sự yêu thương và trân trọng.

Tuấn vừa nhận được tin nhắn từ Tâm ngay khi về đến nhà, hỏi rằng anh đã về đến nơi chưa. Trong màn hình điện thoại, từng câu chữ của cô khiến anh cảm thấy được an ủi. Anh mỉm cười dịu dàng, gõ từng chữ trả lời lại cô. Cảm giác vui vẻ khi trò chuyện với Tâm dường như đã xua tan bớt mệt mỏi và nặng nề trong lòng. Vừa nhắn tin, anh vừa rời phòng, quyết định xuống bếp tìm chút nước uống cho tỉnh táo.

Khi bước xuống cầu thang, chưa kịp đi đến bếp thì Tuấn bất ngờ nhìn thấy bố mình, ông Hà, vừa từ ngoài vào với vẻ mặt nghiêm nghị, đi bên cạnh ông là một chàng trai lạ, trông cũng tầm tuổi anh, dáng người cao ráo, gương mặt sáng sủa. Sự hiện diện của người lạ trong căn nhà vốn chẳng có nhiều khách ghé thăm khiến Tuấn có chút ngạc nhiên, anh khựng lại, đứng ở lối ra vào phòng khách, nhìn bố mình với ánh mắt dò xét.

Mẹ anh cũng ngạc nhiên không kém, bà khẽ nhíu mày rồi cất tiếng hỏi.

"Người này là ai thế anh?"

Ông Hà lạnh lùng đáp lại, không chút do dự.

"Đây là Hoàng Nam, từ hôm nay sẽ sống ở đây. Nó là con nuôi của anh"

Tuấn nghe thấy vậy, lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả, một chút hụt hẫng và khó chịu. Cậu trai này, Hoàng Nam, nhìn anh với ánh mắt thân thiện, nhưng trong lòng Tuấn chẳng có chút gì là dễ chịu. Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của bố, anh không thể hiện ra cảm xúc gì, chỉ đứng yên lặng, cố giữ bình tĩnh.

Ông Hà nhìn qua Tuấn, ánh mắt mang chút trách móc. Ông không thèm để tâm đến cảm giác của anh, chỉ nói thêm với vẻ cứng rắn.

"Vì con không chịu nghe lời, không thừa kế công ty, nên bố buộc phải làm thế này"

Từng lời nói của ông như từng nhát dao cứa vào lòng Tuấn. Anh biết bố mình không bao giờ hài lòng với con đường anh đã chọn, nhưng anh không ngờ rằng ông lại sẵn sàng nhận nuôi một người khác chỉ để thay thế mình. Sự chua xót lẫn lộn trong từng mạch máu. Anh tự hỏi liệu mình có thực sự là con trai của ông hay không, khi mà một đứa con nuôi, chưa từng sống cùng, lại được ông chấp nhận và coi trọng đến vậy.

Giữa bầu không khí căng thẳng, mẹ anh thoáng chút bất ngờ và lo lắng. Bà nhìn sang Tuấn, ánh mắt buồn bã, dường như cũng hiểu phần nào nỗi đau trong lòng con trai mình. Nhưng bà chỉ có thể im lặng, bởi bà biết mình không thể nào thay đổi được quyết định của chồng.

Tuấn giữ vẻ mặt bình tĩnh, dù trong lòng ngổn ngang, đau đớn như bị xé rách từng mảng. Anh gật nhẹ đầu, giữ thái độ điềm tĩnh nhưng xa cách, rồi lạnh lùng bước qua bố, tiến vào bếp. Mỗi bước chân của anh nặng trĩu, tâm trí rối bời, nhưng anh cố kiềm chế cảm xúc, không để chúng tràn ra ngoài. Anh biết nếu để lộ sự yếu đuối, chỉ khiến bố mình thêm coi thường.

Vừa rót nước uống, anh chợt nghe được giọng nói lạnh nhạt của bố từ phòng khách vọng vào.

"Trong gia đình này, không ai cần thằng Tuấn cả. Có Nam ở đây là đủ rồi"

Lời nói đó khiến cả cơ thể anh khựng lại, chiếc cốc nước trên tay cũng run nhẹ. Từng từ từng chữ như tảng đá nặng trĩu đập vào lòng anh, đau nhói, như đẩy anh vào một góc tối tăm, lạnh lẽo không thể thoát ra. Những câu nói của bố lặp đi lặp lại trong đầu anh, khiến lòng tự trọng của anh bị tổn thương sâu sắc. Cảm giác rằng mình chỉ là một người thừa trong gia đình, bị chính bố ruột phủ nhận, khiến anh như nghẹt thở.

Nuốt xuống giọt nước mắt đang tràn lên, Tuấn lặng lẽ uống nước, cố gắng kìm nén cảm xúc. Anh không muốn ai trong nhà thấy mình yếu đuối, đặc biệt là trước người mà bố vừa nhận nuôi. Hoàng Nam bước vào nhà như một kẻ xa lạ, nhưng lại được bố anh đón nhận một cách nhanh chóng và thoải mái, điều mà bản thân anh chưa bao giờ nhận được.

Tuấn đặt ly nước xuống, nén một hơi thở dài, rồi quay trở lại phòng mà không nói thêm lời nào. Anh biết rằng nếu ở lại, chỉ càng khiến bản thân tổn thương hơn. Vừa đóng cửa lại, anh ngồi xuống mép giường, cảm giác nặng nề như tràn khắp căn phòng nhỏ.

Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt như phản chiếu tâm trạng của anh lúc này. Trong lòng anh, một cơn bão cảm xúc dâng trào, vừa đau đớn vừa tủi thân, lại vừa bất lực. Căn phòng lớn với những đồ đạc đắt tiền, nơi từng khiến nhiều người mơ ước, giờ đây chỉ là một chiếc lồng giam không thể thoát ra. Những vách tường trang trí xa hoa chỉ làm anh cảm thấy lạc lõng hơn.

Trong khoảnh khắc ấy, anh chợt nhớ đến Tâm, nhớ đến những giây phút ấm áp và nhẹ nhàng bên cô. Chính cô là người duy nhất đã làm anh quên đi những áp lực từ gia đình, mang đến cho anh một cảm giác bình yên mà anh chưa từng có trong chính ngôi nhà của mình. Nghĩ đến Tâm, Tuấn lại mỉm cười buồn bã. Đối với anh, Tâm là điểm tựa tinh thần duy nhất lúc này.

Lấy điện thoại lên, anh gửi cho cô một tin nhắn, không nói về chuyện gia đình, chỉ đơn giản hỏi cô đang làm gì. Anh không muốn chia sẻ nỗi buồn của mình với Tâm, vì sợ cô sẽ lo lắng, và cũng vì anh không muốn mang lại bất kỳ áp lực nào cho người con gái mình yêu. Nhưng dù thế nào, chỉ cần được nói chuyện với cô, được cảm nhận sự hiện diện của cô qua những dòng tin nhắn, anh cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Cả căn biệt thự sang trọng này với Tuấn giờ chỉ là một cái lồng trói buộc. Nhưng chính trong cái lồng ấy, anh quyết tâm sẽ tự do bằng cách của riêng mình. Dù phải chịu áp lực, phải đối mặt với những lời trách mắng hay ánh mắt lạnh lùng từ gia đình, anh sẽ không bao giờ từ bỏ đam mê karate và tình yêu dành cho Tâm.

Tuấn ngồi lặng lẽ trong căn phòng tối, cảm giác trống rỗng lẫn áp lực từ gia đình dường như đang đè nặng lên tâm trí anh. Anh biết, những lúc này, chỉ có ở bên Tâm mới giúp anh thoát khỏi những suy nghĩ u ám và cảm thấy bình yên. Nghĩ vậy, Tuấn với tay lấy điện thoại, nhắn cho cô một tin đơn giản.

"Em ơi, ra ngoài cùng anh đi"

Nhận được câu trả lời đồng ý từ Tâm, Tuấn lập tức đứng dậy, thay bộ quần áo đơn giản nhưng chỉn chu rồi rời khỏi nhà. Khi ra khỏi cổng, anh thở phào nhẹ nhõm, như vừa thoát khỏi một nơi ngột ngạt, để đi đến với không gian nhẹ nhàng mà mỗi khi ở đó cùng Tâm, anh luôn cảm thấy bản thân như được là chính mình.

Anh đến quán café quen thuộc, nơi hai người thường ngồi cùng nhau. Bước vào quán, nhìn quanh một vòng, anh thấy Tâm đã đến trước, đang ngồi chờ ở góc bàn bên cửa sổ. Tâm mỉm cười khi nhìn thấy anh, khuôn mặt bừng sáng khiến trái tim Tuấn như nhẹ nhõm hơn. Anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, cảm giác mọi muộn phiền từ từ tan biến.

"Anh đến trễ đấy nhé!" Tâm trêu, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng, không hề trách móc, ngược lại còn có chút hài hước.

"Thì anh còn phải chạy trốn khỏi căn nhà tù của mình mà!" Tuấn nói đùa, cố tình giấu đi nỗi buồn trong lòng.

"Nhà tù gì chứ, nhà anh chắc đẹp lắm nhỉ?" Tâm mỉm cười, vô tình không nhận ra ẩn ý trong câu nói của Tuấn. Cô đâu biết rằng, trong lòng Tuấn, ngôi nhà hào nhoáng đó chẳng khác gì một nơi giam giữ.

Tuấn chỉ cười khẽ, không trả lời thêm, vì không muốn cô phải lo lắng hay bận tâm. Họ cùng gọi vài món nước, rồi cả hai bắt đầu trò chuyện. Tuấn chăm chú lắng nghe những câu chuyện vui mà cô kể, về mấy buổi tập gần đây, về những lần tranh cãi nhỏ giữa các thành viên trong đội, những điều bình dị mà chỉ có khi ở bên cô anh mới cảm nhận được.

Tâm nhận ra anh hôm nay có chút khác lạ. Thay vì vừa nhấm nháp ly cà phê vừa nhìn xa xăm hay ngẫm nghĩ gì đó, anh lại liên tục mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. Ánh nhìn ấy khiến cô không khỏi thấy lòng mình ấm áp và an yên. Có lẽ, khi Tuấn im lặng, những tổn thương anh che giấu sau nụ cười lại trở nên sâu sắc hơn, nhưng khi đối diện với cô, dường như mọi nỗi buồn đều tan biến.

Một lát sau, Tuấn đề nghị.

"Em có muốn đi đâu nữa không? Hôm nay anh muốn dẫn em đi thật nhiều nơi"

Tâm bật cười.

"Là anh muốn đi đâu đó cho thoải mái đúng không? Em thì đi đâu cũng được, miễn là có anh"

Nghe vậy, Tuấn cảm thấy trái tim mình ấm lại. Tâm dường như luôn thấu hiểu anh theo một cách tự nhiên, không cần nói quá nhiều. Anh mỉm cười nhìn cô, rồi cả hai đứng dậy, rời quán café, chuẩn bị cho một buổi đi chơi đầy thư giãn.

Hai người dạo quanh thành phố, ghé qua vài cửa hàng nhỏ, cùng nhau chọn những món quà lưu niệm nhỏ nhắn, thỉnh thoảng lại dừng lại bên những con phố tấp nập, cười đùa như những đôi tình nhân trẻ tuổi khác. Những câu chuyện vụn vặt, những nụ cười rạng rỡ của Tâm khiến tâm trạng của Tuấn dần trở nên nhẹ nhàng, thoải mái. Anh gần như quên đi những áp lực từ gia đình, quên đi những nỗi đau mà mình vừa phải chịu đựng.

Đi đến một công viên nhỏ, hai người quyết định ngồi xuống ghế đá, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc của Tâm khẽ bay bay. Tuấn nhìn cô với ánh mắt ấm áp, trong lòng dâng lên một cảm giác bình yên và biết ơn. Ở bên cô, anh có thể quên hết mọi muộn phiền, chỉ cần lắng nghe tiếng cười của cô là đủ.

Tâm bất ngờ quay sang nhìn anh, cười hỏi.

"Hôm nay anh lạ thật đấy, có chuyện gì mà anh vui thế?"

Tuấn chợt nhận ra, nụ cười của anh hôm nay thật sự là vì cô, vì cảm giác được giải thoát khi ở bên cô. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

"Chỉ là... ở bên em, anh cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp"

Tâm nghe xong thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười, ánh mắt long lanh như đang cất giữ những điều tuyệt đẹp nhất. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, nói khẽ.

"Vậy thì mỗi khi nào mệt mỏi, anh cứ đến tìm em, em luôn ở đây"

Tuấn không nói gì, chỉ khẽ siết chặt tay cô. Lời nói của Tâm như một lời hứa bình dị mà thiêng liêng, giúp anh thêm vững tâm trên con đường mình đã chọn. Anh biết, chỉ cần có Tâm bên cạnh, mọi khó khăn đều sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Họ ngồi bên nhau dưới ánh nắng chiều, cùng ngắm nhìn thành phố dần chìm vào sự yên ả của buổi hoàng hôn. Những muộn phiền trong lòng Tuấn dường như cũng đã tan biến vào không gian ấy, và trong khoảnh khắc này, anh thực sự cảm thấy tự do, cảm thấy mình được yêu thương và an toàn. Anh hiểu rằng, dù có phải đối mặt với bao nhiêu sóng gió, chỉ cần có Tâm, anh sẽ không bao giờ cô đơn.

Tuấn bước vào nhà, không khí lạnh lẽo đập vào anh ngay từ cửa. Trong ánh sáng lờ mờ của phòng khách, bố anh, ông Hà, ngồi trên ghế sofa với một chai rượu đã uống gần hết. Vừa thấy Tuấn, ông gọi lại, giọng trầm khàn nhưng đanh thép. Có vẻ ông đã ngồi đây chờ anh từ lâu.

Tuấn bước tới, giữ vẻ mặt bình thản và lạnh lùng như mọi khi, nhưng anh cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong không khí. Ông Hà lôi từ túi ra chiếc điện thoại, mở một bức ảnh, rồi giơ lên cho anh xem. Trong ảnh, rõ ràng là anh và Tâm đang cười đùa bên nhau, hạnh phúc và tự nhiên. Tim Tuấn chùng xuống, anh không ngờ bố mình lại cho người theo dõi đến mức chụp lại từng khoảnh khắc như thế.

“Giải thích đi” ông Hà nhấn từng từ, giọng nói đầy sự giận dữ và lạnh lẽo.

Tuấn nhìn thẳng vào mắt bố, không trốn tránh.

“Đây là người tôi yêu!” anh trả lời, giọng bình tĩnh và rõ ràng.

Trong giây lát, ánh mắt ông Hà trở nên sắc lẹm. Ông đứng bật dậy, bàn tay giơ lên rồi vung xuống thật mạnh. Cái tát giáng xuống khiến Tuấn choáng váng, mặt anh nóng ran và đau rát. Tiếng tát chát chúa vang lên giữa phòng khách im lặng.

“Bố cấm con! Cấm con yêu đương với người không môn đăng hộ đối!” Giọng ông Hà to và đầy uy lực, mang theo sự kiên quyết và thù hận. Nhưng Tuấn vẫn đứng vững, không cúi mặt, không né tránh ánh mắt đầy căm ghét của bố mình. Anh không nói gì, chỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh, không có chút phản kháng hay giận dữ.

Ông Hà tiếp tục.

“Nếu con không từ bỏ cô ta, thì đừng bao giờ gọi ta là bố nữa!”

Tuấn nhìn ông, ánh mắt đau đớn nhưng kiên quyết.

“Ông không có quyền để ép tôi... vì ông chưa từng thực sự là bố tôi”

Sau câu nói đó, anh quay người bỏ lên lầu, bước từng bước chậm rãi nhưng đầy quyết tâm. Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng anh, cắt đứt âm thanh và sự căng thẳng từ phía dưới. Tuấn dựa lưng vào cánh cửa, tay đưa lên mặt chạm vào nơi vừa bị đánh. Vết đau từ cái tát không thấm thía gì so với nỗi đau trong lòng.

Anh cố kìm nén, nhưng những ký ức về cuộc đối đầu với bố cứ dội lại trong đầu. Hình ảnh bố với ánh mắt lạnh lùng và đầy căm hận, lời lẽ sắc bén và khắc nghiệt như vết dao cứa vào lòng anh. Cuối cùng, cảm xúc vỡ oà, nước mắt từ từ tuôn ra. Anh cắn chặt môi, cố gắng kìm chế nhưng không thể ngăn được dòng nước mắt mặn chát. Cảm giác bất lực và tuyệt vọng ùa về, khiến anh ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào cửa.

Một phần nào đó trong anh đã mong rằng bố sẽ chấp nhận, sẽ cho anh tự do để sống cuộc đời mình. Nhưng giờ đây, anh nhận ra rằng mong ước đó chỉ là ảo mộng. Anh không phải là người mà bố có thể yêu thương và chấp nhận như một người bình thường.

Anh ngồi đó một lúc lâu, để mặc cho nỗi buồn lan toả, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Trong giây phút đó, hình ảnh của Tâm lại hiện lên trong tâm trí anh, nụ cười của cô, giọng nói dịu dàng và sự ấm áp mà cô luôn mang lại cho anh. Chỉ có cô, chỉ có bên cô anh mới tìm thấy một chút an ủi và yên bình.

“Em đã ngủ chưa?”

Chỉ một phút sau, điện thoại của anh rung lên. Tâm đáp lại nhanh chóng.

“Chưa anh ơi! Em đang xem phim, còn anh thì sao?”

Mặt Tuấn hơi nở một nụ cười, cảm giác như trái tim mình ấm lên.

“Anh cũng chưa ngủ. Chỉ thấy nhớ em nên nhắn hỏi thôi”

“Nhớ em hả? Lạ quá nha! Có chuyện gì không?” Tâm đùa, dòng chữ hiện lên mang theo sự hóm hỉnh thường thấy của cô.

“Không có gì đâu, anh chỉ muốn nghe giọng em thôi” Tuấn trả lời, cố gắng giữ giọng điệu bình thường, dù trong lòng vẫn còn chút bối rối.

Họ tiếp tục nhắn tin, những câu chuyện nhẹ nhàng về cuộc sống hàng ngày và cả những bộ phim mà Tâm đang xem. Tâm kể về một cảnh hài hước trong phim, khiến Tuấn không thể nhịn cười. Những tiếng cười của cô như thuốc xoa dịu nỗi đau trong lòng anh, và anh tự nhủ rằng đây chính là lý do anh muốn ở bên cô.

"Anh vừa đặt mua áo mới cho Bông đấy"

"Thế sao? Xinh không?"

"Xinh chứ, giống em á"

Họ cứ thế, trò chuyện qua lại, từng tin nhắn nối tiếp nhau, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Tuấn cảm thấy như mọi thứ xung quanh đã tạm lùi lại, và chỉ còn lại anh cùng Tâm trong không gian riêng của họ. Dù trong lòng vẫn còn vấn vương nỗi lo lắng từ cuộc cãi vã với bố, nhưng khi bên cạnh cô, anh như được thoát ra khỏi mọi gánh nặng.

Thời gian trôi đi thật nhanh, đến khi Tâm nhắn.

“Hay mình gọi video một chút đi, cho em nghe giọng anh nhé!”

Tuấn khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy hồi hộp. Sợ rằng nếu cô thấy được trạng thái của anh lúc này, có thể cô sẽ nhận ra điều gì không ổn. Nhưng rồi, lòng anh lại không muốn từ chối. Cuối cùng, anh gật đầu với chính mình và quyết định gọi.

Chỉ một lát sau, tiếng chuông điện thoại vang lên. Khi Tâm xuất hiện trên màn hình, khuôn mặt tươi tắn của cô khiến lòng anh ấm lại.

“Anh Tuấn! Sao thế? Nhìn có vẻ mệt mỏi quá”

“À, anh hơi… không ngủ được thôi” Tuấn mỉm cười, cố gắng giấu đi phần nào sự u ám trong ánh mắt.

Tâm nhìn anh một cách chăm chú, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong gương mặt anh.

“Có chuyện gì không anh? Nếu không thì em sẽ hỏi cho tới khi nào anh nói ra thôi”

“Thật không có gì đâu” Tuấn nói, và anh biết rằng mình cần giữ lời hứa với bản thân.

“Chỉ là hôm nay hơi nhiều việc thôi”

“Em không tin đâu” cô đáp lại, có phần nghi ngờ nhưng vẫn kiên nhẫn.

“Thôi, nếu anh không muốn nói thì cũng được. Em chỉ muốn biết anh ổn thôi”

Câu nói ấy làm anh chợt thấy ấm lòng. Tâm không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết anh ổn là đủ. Họ bắt đầu kể cho nhau nghe về những điều giản dị trong cuộc sống. Cuộc trò chuyện dần dần trở nên vui vẻ, tiếng cười lại vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng.

Khi đồng hồ điểm một giờ, cả hai cùng cảm thấy thời gian đã trôi qua quá nhanh.

“Chắc em phải đi ngủ thôi” Tâm nói, giọng hơi buồn.

“Ừ, em ngủ ngon nhé” Tuấn đáp, lòng thoáng chùng xuống.

“Ngủ ngon, bái baii” Tâm mỉm cười.

Cuộc gọi kết thúc, Tuấn đặt điện thoại xuống, cảm giác tâm trạng của mình đã nhẹ nhàng hơn phần nào. Anh nằm xuống giường, trầm ngâm một chút về những gì vừa diễn ra, về Tâm, về những khoảnh khắc giản dị mà đầy ý nghĩa bên cô.

Mặc dù vết thương trong lòng vẫn chưa lành, nhưng anh biết rằng chỉ cần có Tâm bên cạnh, cuộc sống sẽ luôn có ánh sáng. Anh nhắm mắt lại, hy vọng rằng giấc mơ của mình sẽ có hình bóng cô, và khẽ mỉm cười trước khi chìm vào giấc ngủ.









































































































































































































Buổi tối vui veee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro