Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11. Hello

Sáng hôm sau, khi chuông báo thức reo vang lúc 5h30, Tuấn lờ mờ tỉnh dậy, cảm giác có gì đó ấm áp bên cạnh khiến anh ngạc nhiên. Khi mắt anh dần mở ra, Tuấn nhận ra mình đang ôm Tâm trong tay. Cơn say đêm qua vẫn khiến đầu óc anh còn lờ mờ, một phần nào đó vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng cảm giác được gần gũi cô thế này… khiến anh thoáng chút hoang mang.

Tâm nằm bên cạnh, cảm nhận được chuyển động của anh, cô khẽ nhúc nhích rồi quay sang nhìn anh. Cô mỉm cười, giọng dịu dàng.

“Dậy rồi à?”

Tuấn khẽ giật mình, anh cố gắng tỉnh táo lại, bỗng dưng nhớ ra những gì mình đã nói hôm qua. Anh nhìn gương mặt tươi cười của Tâm và cơn sóng ký ức về những lời tỏ tình trong cơn say, và… cả nụ hôn đó bất chợt ùa về. Ánh mắt anh thoáng vẻ bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Tâm ngồi dậy, kéo nhẹ chăn lại cho gọn gàng rồi khẽ cười hỏi, giọng trêu chọc.

“Anh còn nhớ chuyện hôm qua không?”

Tuấn chớp mắt nhìn cô, trong giây lát chẳng biết phải trả lời thế nào. Anh khẽ gật đầu, hơi ngập ngừng đáp.

“Nhớ… một chút”

Tâm mỉm cười nhìn anh, trong ánh mắt thoáng hiện sự kiên nhẫn pha lẫn chút tò mò.

“Thế… bây giờ thì sao?”

Nghe câu hỏi ấy, Tuấn ngây người trong chốc lát. Anh ngồi bật dậy, tránh ánh mắt của Tâm. Vừa đi về phía nhà vệ sinh, anh vừa buông một câu bất chợt, giọng nói có chút lạnh lùng nhưng lại thoáng một chút đùa cợt, như để giấu đi sự bối rối của mình.

“Lỡ rồi… thì yêu thôi chứ sao”

Tâm ngẩn người trong vài giây, rồi cười thầm. Cô thật sự không thể ngờ, người đội trưởng khó tính và nghiêm nghị như Tuấn lại có thể nói một câu "được rồi" kiểu bất cần như vậy. Những câu nói khô khan, đôi lúc có phần cứng nhắc của anh mỗi ngày vốn đã là thói quen trong đội, không ai nghĩ rằng anh sẽ dùng giọng nói nhẹ tênh như thế để đáp lại lời tỏ tình nghiêm túc.

Tuấn ở trong nhà vệ sinh, đứng tựa lưng vào cánh cửa, tay đặt lên ngực, nghe tiếng cười của Tâm vang vọng mà trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thầm cảm thấy xấu hổ. Anh biết câu nói đó của mình chẳng thể hiện sự lãng mạn nào, nhưng trong lúc bối rối chẳng biết phải nói gì hơn. Những gì anh cảm nhận được từ đêm qua cho đến sáng nay cứ khiến trái tim anh đập loạn nhịp. Đứng trước gương, anh khẽ mỉm cười, rồi thầm tự nhủ.

“Cô ấy đã cười… chắc là ổn..”

Khi anh quay lại, thấy Tâm vẫn đang ngồi trên giường, đôi mắt lấp lánh. Dường như tiếng cười của cô còn đọng lại đâu đó trong căn phòng nhỏ này, khiến mọi thứ xung quanh bỗng trở nên ấm áp hơn. Tâm khẽ nghiêng đầu, nhìn anh với ánh mắt lấp lánh, vừa trêu chọc vừa vui vẻ:

“Không ngờ đội trưởng của chúng ta cũng biết nói mấy câu dễ thương đấy chứ”

Tuấn đỏ mặt, xua tay.

“Ai mà dễ thương chứ…”

Cả hai nhìn nhau, bầu không khí như ngưng đọng, rồi lại bật cười, cảm giác khoảng cách giữa họ như được rút ngắn đi thêm một chút. Từ hôm nay, họ không còn là hai kẻ ghét nhau hay cãi nhau về từng bài tập, từng động tác, mà là hai người đang bước vào một mối quan hệ mới, nhẹ nhàng nhưng cũng tràn đầy nhiệt huyết, như cách họ đã dần hiểu nhau trên sàn tập.

Tuấn nhìn Tâm, ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng pha chút tinh nghịch. Mọi chuyện xảy ra đêm qua và buổi sáng nay khiến anh bối rối, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật thoải mái khi ở bên cô. Cảm giác không còn khoảng cách, không còn những lần cãi nhau đầy gai góc mà chỉ còn lại sự tự nhiên như thể mọi thứ vốn dĩ là như vậy.

Tâm ngồi xuống, vuốt ve nhẹ nhàng Bông mắt tròn to như hai viên bi long lanh, đang ngáp dài và cuộn tròn bên cạnh.

Tâm nhìn Tuấn, cười nhẹ rồi nói đùa.

“Bố Bông, sáng nay chở Mẹ Bông đi ăn sáng đi”

Tuấn khẽ nhướn mày, nhịn không nổi bật cười thành tiếng.  Anh liếc nhìn Tâm, nhún vai rồi đứng dậy lấy chìa khóa xe, nói như một lẽ hiển nhiên.

“Được thôi, muốn ăn gì nào, Mẹ Bông?”

Nhìn anh cười cười, Tâm không nhịn được mà bật cười theo. Cô đứng dậy, sửa lại áo khoác rồi cùng anh bước ra khỏi phòng, không quên ngoái lại chào Bông một cái, như thể Bông là "đứa con" mà cả hai đang dõi theo.

Hai người cùng bước ra khỏi ký túc xá, đi ngang qua sân tập nơi một vài thành viên nhỏ tuổi của đội đã dậy sớm để tập luyện. Những ánh mắt tò mò lập tức đổ dồn về phía họ. Đội trưởng Tuấn vốn là người nghiêm khắc nhất đội, anh lớn tuổi nhất, kỷ luật cao, luôn giữ khoảng cách với mọi người. Mà đối với Tâm, anh lúc nào cũng lạnh lùng, như nước với lửa, thậm chí những lần cãi nhau giữa hai người từng khiến cả huấn luyện viên còn không can được, sợ rằng anh và Tâm sẽ xích mích không thể hòa hợp.

Nhưng hôm nay, mọi người đều chứng kiến cảnh tượng… hoàn toàn trái ngược. Tuấn và Tâm đang đi cạnh nhau, không khí thoải mái đến kỳ lạ. Không còn là những lời châm chọc, không còn là ánh mắt khó chịu hay những cuộc cãi vã không hồi kết, mà thay vào đó là nụ cười của cả hai, nhẹ nhàng mà vô cùng thân mật. Họ bước đi cạnh nhau như thể đã quen thuộc từ lâu, như những cặp đôi yêu nhau thật sự.

Một cậu nhóc trong đội, tên Minh, thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, ghé tai thì thầm với người bạn bên cạnh.

“Ê… mày có thấy không? Anh Tuấn và chị Tâm… bữa giờ cãi nhau như chó với mèo, giờ nhìn cứ như người yêu ấy”

Bạn của Minh khẽ gật đầu, mắt không rời khỏi hai người họ, cũng ngạc nhiên không kém.

“Ừ nhỉ, lạ thật đó. Không lẽ họ đang hẹn hò thật sao? Hôm qua tao nghe anh Long đồn”

Hai người vẫn tiếp tục quan sát, xen lẫn trong lòng là sự thích thú, bất ngờ. Chưa bao giờ họ thấy đội trưởng của mình với gương mặt nghiêm nghị, đôi lúc có phần lạnh lùng, lại có thể cười thoải mái và ấm áp như vậy.

"Chúng mày không biết đấy, tao với chị Vy mày biết tất, hai đứa nó sắp kết hôn rồi chúng mày mới nghi hai đứa nó hẹn hò à?" Long chen vào giữa hai thằng nhóc ranh nói đùa.

Trong khi đó, Tâm và Tuấn không hề để ý đến những ánh mắt đang tò mò phía sau. Họ chỉ đơn giản là đi cùng nhau, tận hưởng buổi sáng, và mặc cho tất cả ánh nhìn ngạc nhiên xung quanh.

Khi đã ra đến cổng ký túc xá, Tuấn mở khóa xe, rồi quay sang hỏi.

“Muốn ăn gì? Phở hay bánh mì?”

Tâm làm bộ nghĩ ngợi, nhún vai rồi đáp.

“Hay là ăn phở đi. Bố Bông nghĩ sao?”

Nghe cô gọi mình là "Bố Bông" với cái giọng đùa cợt ấy, Tuấn bật cười, lắc đầu, nhìn cô với ánh mắt lấp lánh.

“Được thôi, Mẹ Bông muốn ăn phở thì chúng ta đi ăn bánh mì”

Tâm nghe Tuấn trả lời thì đấm vào vai anh một cái rõ đau. Trong khi cả hai nói chuyện vui vẻ, họ không nhận ra rằng buổi sáng bình thường này lại có ý nghĩa đặc biệt đến vậy. Những tiếng cười, ánh mắt và sự quan tâm nhỏ nhặt mà họ dành cho nhau dường như đã bắt đầu một điều gì đó mới mẻ, mở ra một trang mới trong mối quan hệ giữa hai người, vừa lạ lẫm vừa thật tự nhiên, như thể họ đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Sau khi ăn sáng xong, thay vì quay về trường ngay, Tuấn và Tâm quyết định dạo một vòng quanh thành phố. Buổi sáng sớm yên bình, không khí trong lành khiến cả hai đều cảm thấy thư thái. Ngồi sau lưng Tuấn, Tâm khẽ nhắm mắt tận hưởng từng cơn gió mát rượi thổi qua. Con đường phố phường dần dần trở nên đông đúc hơn, nhưng với cả hai, thời gian như đang chậm lại, khiến mọi thứ trở nên thật dễ chịu. Tâm chợt cười phá lên khi nhìn thấy một đám mây hình con mèo trôi lơ lửng trên bầu trời.

“Nhìn kìa, đám mây kia giống Bông nhà mình không?”

Tuấn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô qua gương chiếu hậu. Anh khẽ đáp.

“Ừ, cũng giống thật” Hai người nhìn nhau cười, và cứ thế tiếp tục lượn vòng qua những con phố thân thuộc.

Chẳng ngờ rằng trong một thoáng dừng lại ở ngã tư, một bóng người quen thuộc xuất hiện phía xa. Đó là thầy Duy, thầy đang đứng bên đường, vừa uống cà phê vừa nhìn về phía họ, đôi mắt ánh lên một sự bất ngờ xen lẫn ý cười. Tuấn và Tâm chỉ kịp liếc thấy thầy Duy mỉm cười đầy ẩn ý trước khi họ lướt đi, nhưng đủ để cả hai bất chợt thấy lúng túng.

“Chết rồi, thầy thấy mình rồi!” Tâm khẽ thốt lên, cô hơi ngại ngùng, vội cúi đầu xuống sau lưng Tuấn.

Tuấn cũng hơi bối rối, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.

“Kệ đi. Chắc thầy không để ý đâu, già rồi mắt yếu”

Cuối cùng, sau một buổi sáng nhẹ nhàng và nhiều tiếng cười, cả hai cũng quay về trường chuẩn bị cho buổi tập. Đến giờ tập, mọi người đã có mặt đông đủ trong phòng. Tâm và Tuấn bước vào, cố giữ gương mặt thật bình thường để tránh ánh mắt tò mò của mọi người. Họ bắt đầu buổi khởi động như thường lệ, tập trung vào các động tác.

Nhưng rồi, khi mọi người vừa tập trung khởi động xong, thầy Duy đứng ở phía trước cả đội, nở một nụ cười nhàn nhạt rồi lên tiếng.

“Hôm nay, tôi thấy có một vài người hình như rất có tinh thần ‘tập luyện’ ngoài giờ. Thậm chí còn dậy rất sớm, cùng đi ăn sáng, ngắm gió ngắm mây, rồi còn lượn lờ thành phố nữa. Cũng tốt đấy chứ, tinh thần đội của chúng ta đang lên cao như vậy mà”

Giọng nói của thầy rất bình thản, nhưng ẩn sau đó là sự tinh nghịch và có chút bóng gió. Cả phòng tập bỗng nhiên rơi vào một bầu không khí kỳ lạ. Mọi người đều quay sang nhìn nhau, tò mò, không hiểu thầy đang ám chỉ ai. Một vài thành viên nhỏ tuổi thì thầm hỏi nhau, đôi mắt tròn xoe đầy thắc mắc.

“Ê, ai đi chơi ngoài giờ mà thầy nói vậy ta?”

Một cậu nhóc khác ghé tai bạn mình, phỏng đoán.

“Không lẽ anh Tuấn, chị Tâm?”

Trong khi đó, Tuấn và Tâm đứng im, như thể cố gắng làm ngơ, nhưng không thể giấu nổi nét ngượng ngùng trên gương mặt. Tâm thoáng liếc nhìn Tuấn, cố gắng không bật cười. Cô khẽ nghiêng người hỏi nhỏ.

“Thầy đang nói tụi mình, đúng không?”

Tuấn chỉ khẽ gật đầu, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lộ rõ sự ngại ngùng. Thầy Duy tiếp tục nói, giọng trầm tĩnh nhưng càng lúc càng như xoáy sâu vào chủ đề:

“Các em à, việc luyện tập là quan trọng, nhưng đừng quên cũng cần thời gian để thư giãn, đặc biệt là với những người có trách nhiệm lớn như đội trưởng chẳng hạn. Dành thời gian cho bản thân, hay… cho một ai đó đặc biệt cũng tốt lắm chứ”

Những câu nói của thầy khiến cả phòng tập lại càng xôn xao hơn. Mọi người dồn ánh mắt về phía Tuấn và Tâm. Dù không ai nói ra nhưng từng ánh mắt dần dần lộ rõ sự tò mò và thích thú. Thậm chí vài bạn trong đội còn đưa tay che miệng cười khúc khích.

Đến lúc này, Tâm không thể chịu nổi nữa, cô bật cười, cố giữ giọng thật nhỏ để không ai chú ý. Còn Tuấn, vẫn cố gắng giữ nét mặt bình thường nhất có thể, nhưng đôi tai đỏ ửng đã vô tình tố cáo sự lúng túng của anh.

Sau một lát im lặng, thầy Duy bỗng nhiên nhìn thẳng vào Tuấn và Tâm, mỉm cười đầy ẩn ý

“Có khi, những ai đang được đội tin tưởng và đặt nhiều hy vọng nên nêu gương tốt, nhỉ? Đội trưởng của chúng ta chắc là người hiểu rõ nhất chuyện này”

Cả đội phá lên cười, lúc này không còn gì phải giấu nữa, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tuấn và Tâm. Không ai nghĩ rằng chỉ sau một buổ sáng, hai người này lại có thể trở thành tâm điểm của những câu chuyện tình cảm trong đội.

Tuấn khẽ cười gượng, gật đầu một cái, đáp lời thầy.

"Vâng, em hiểu rồi. Tụi em sẽ ‘nêu gương’ thật tốt ạ”

Lời nói của anh khiến mọi người càng cười rộ lên hơn nữa. Cả Tâm cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng. Buổi tập hôm ấy trôi qua trong bầu không khí vui vẻ, mọi người đều cảm thấy hứng khởi hơn, và dĩ nhiên, câu chuyện “đội trưởng Tuấn và cô gái tên Tâm” sẽ còn là chủ đề nóng trong đội karate thêm một thời gian dài nữa.

Ngay từ khi bắt đầu tập, Tuấn đã cảm thấy cơ thể nặng nề hơn bình thường. Các cơ bắp như căng lên, mỗi lần di chuyển lại có cảm giác nhức mỏi. Anh cố gắng điều chỉnh nhịp thở và tập trung vào bài tập khởi động, nhưng sau vài động tác, anh đã bắt đầu đứng lại, tay chống đầu gối, mồ hôi chảy ròng ròng. Tuấn thở nặng nhọc, cố hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, nhưng ngay cả việc đơn giản đó cũng cảm thấy khó khăn.

Thấy Tuấn dừng lại với dáng vẻ mệt mỏi bất thường, thầy Duy tiến lại gần, đôi mắt đầy nghi hoặc. Với kinh nghiệm của một huấn luyện viên dày dặn, thầy có thể nhận ra ngay rằng Tuấn đang không trong trạng thái tốt nhất. Đôi mắt thầy sắc bén nhìn xoáy vào anh, giọng thầy trầm xuống, pha chút dò xét.

“Tuấn, hôm qua em có uống rượu đúng không?”

Tuấn hơi giật mình trước câu hỏi bất ngờ của thầy. Anh thoáng lưỡng lự, nhớ đến việc tối qua đã uống khá nhiều nhưng không muốn thừa nhận trước mặt mọi người, đặc biệt là trước Tâm và cả đội. Anh liền cố giữ vẻ bình tĩnh, lắc đầu.

“Dạ… không ạ, em không có uống rượu đâu thầy”

Nhưng câu trả lời đó không qua mắt được thầy Duy. Thầy nhếch nhẹ khóe môi, ánh mắt sắc bén không rời khỏi Tuấn. Thầy khoanh tay, nói với giọng nghiêm nghị.

“Không uống rượu, nhưng lại ở ngoài quán rượu đến khuya? Tôi thấy em đấy, Tuấn. Đừng nghĩ thầy không biết”

Lời nói của thầy khiến cả đội bỗng chốc im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tuấn. Một vài người trong đội ngỡ ngàng, có người nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, còn vài người khác thậm chí còn khúc khích cười vì không ngờ đội trưởng nghiêm túc như Tuấn lại có ngày bị “bắt quả tang” thế này. Tâm cũng đứng bên cạnh, ánh mắt lo lắng và có chút bất ngờ nhìn Tuấn. Cô biết anh đã mệt mỏi từ sáng nay, nhưng không nghĩ rằng chuyện uống rượu lại nghiêm trọng đến vậy.

Không còn cách nào khác, Tuấn đành cúi đầu, im lặng nhận lỗi. Thầy Duy nhìn anh một hồi, rồi cất giọng, âm điệu nghiêm khắc không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào:

“Em biết quy định của đội rồi mà, Tuấn. Vận động viên mà uống rượu ảnh hưởng đến sức khỏe là không chấp nhận được. Bởi vậy, hôm nay thầy phạt em chạy 10km quanh sân vận động. Đây là hình phạt cho sự vô kỷ luật và thiếu gương mẫu của đội trưởng. Hiểu chứ?”

Tuấn hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Anh biết mình đã sai và không có lý do nào để bào chữa. Mặc dù hình phạt này khá nặng, nhưng anh chỉ có thể gật đầu, chấp nhận.

"Vâng"

Trước khi bắt đầu hình phạt, Tuấn liếc sang Tâm, bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh với vẻ bồn chồn. Cảm nhận được sự quan tâm từ cô, Tuấn cố gắng nở một nụ cười, dù khá gượng gạo, để trấn an cô. Anh khẽ nhún vai như muốn nói “không sao đâu” rồi tiếp tục buổi tập.

Chiều hôm đó, sân vận động vắng vẻ, ánh nắng đã dịu đi, nhưng hình phạt của Tuấn vẫn còn đó, 10km tương đương 25 vòng sân. Sau khi giao nhiệm vụ giám sát Tuấn lại cho Tâm, thầy Duy vội rời đi vì bận việc. Chỉ mới chạy được hai vòng, Tuấn đã chậm lại rồi dần chuyển sang… đi bộ, trông như một người đang thong dong đi dạo chứ không phải chịu phạt.

Tâm khoanh tay đứng từ xa quan sát, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc nhưng cũng không nhịn được cười trước vẻ “đầy sáng tạo” của anh. Thấy cô nhìn mình mà không lên tiếng, Tuấn mừng rỡ bước lại gần, tự nhiên như không.

“Chiều mát thế này mà phải chạy đúng là phí hoài!” Anh tếu táo nói, giọng thoải mái.

Tâm liếc anh, cố giữ vẻ trách móc nhưng vẫn bật cười.

“Nếu hôm nay anh thừa nhận là đã uống rượu thì đâu có bị phạt nặng vậy? Chỉ cần nói thật thôi mà!”

Tuấn giả bộ làm mặt bất mãn, lắc đầu.

“Khùng sao mà nhận! Nhận thì bị mắng! Chịu phạt chút xíu cho xong là được” Nói rồi anh cười hề hề, ngả người sát lại để chọc cô.

Tâm bật cười, nhẹ nhàng đánh vào vai anh.

“Anh đúng là chịu thà khùng, miễn là không thừa nhận! Nhưng đi bộ thế này, thầy mà biết thì lại phạt thêm lần nữa đó”

Tuấn nháy mắt tinh quái.

“Thôi, kệ đi, thầy không biết đâu! Em đừng lo”

Tâm chỉ biết lắc đầu, còn Tuấn thì tự nhiên ngồi xuống bậc thềm cùng cô. Thế là hai người ngồi đó, chẳng ai đếm vòng hay canh giờ gì nữa, họ cứ nói cười rôm rả, mặc kệ lời dặn của thầy. Anh kể cho Tâm nghe mấy câu chuyện vui trong đội, từ những buổi tập mệt nhọc cho đến các lần đi thi đấu. Dưới ánh chiều buông nhè nhẹ, tiếng cười và sự vui vẻ như phá tan đi mọi hình thức phạt mà thầy Duy đề ra.

Hơn một giờ trôi qua mà chẳng ai để ý. Trời bắt đầu nhá nhem tối, Tâm nhìn đồng hồ rồi bảo.

“Thôi, muộn rồi, về phòng thôi anh”

Tuấn gật đầu, vẫn cố gắng giữ vẻ thản nhiên như thể hình phạt chỉ là chuyện nhỏ. Cả hai rời sân vận động, thong thả bước về phía ký túc xá. Đường về không xa nhưng cả hai đi chầm chậm, vừa đi vừa nói cười, không khí giữa họ nhẹ nhàng, tự nhiên.

Về đến phòng, Tuấn thả mình xuống giường, thở phào như trút được gánh nặng. Tâm cũng ngồi xuống giường mình, nhìn anh với ánh mắt vừa trách móc vừa buồn cười.

“Anh có biết là nếu thầy quay lại, thấy cảnh anh đi bộ thì…”

Tuấn ngắt lời, cười tươi.

“Thì đã sao? Em giám sát mà, thầy mà có phạt thêm thì cả hai cùng chịu nhỉ?”

Câu nói đó làm Tâm cười không ngớt, nhưng cô lại giả bộ nghiêm mặt.

“Lần sau em sẽ giám sát chặt hơn đó, đừng có mà lười nữa nhé!”

“Biết rồi!” Tuấn nhắm mắt, vẻ mặt hài lòng và thoải mái, trong khi Tâm cũng thấy vui vẻ lạ thường.

Cả hai yên lặng một lúc, nhưng tiếng cười rộn rã và bầu không khí vui vẻ của buổi chiều vẫn vương lại trong phòng, như một buổi phạt đặc biệt không chỉ gắn kết hai người mà còn khiến họ hiểu nhau hơn.

Tối hôm đó, sau khi tắm rửa xong, Tuấn và Tâm quyết định cùng nhau ra ngoài dạo chơi một vòng thành phố. Họ đã chuẩn bị từ sớm, tranh thủ lúc buổi tập kết thúc nên không ai cảm thấy vội vã. Bông, chú mèo trắng tinh, béo ú của Tuấn, cũng được “đặc cách” tham gia. Bình thường Bông chỉ quanh quẩn trong phòng, nhưng hôm nay thì khác, vừa thấy anh cầm dây dắt là Bông đã lắc lư đuôi, hớn hở sẵn sàng đi cùng.

Bước ra khỏi ký túc xá, Tuấn nắm lấy dây dắt, đi trước dẫn đường. Tâm thì đi sát bên cạnh, khẽ nở nụ cười nhìn cảnh Bông bước đi thong thả như một vị “đại gia” tận hưởng không khí buổi tối. Bông luôn làm cô bật cười bởi vẻ mặt điềm tĩnh và dáng đi ung dung, có chút gì đó tự mãn, giống hệt chủ của mình.

Cả ba người, hay đúng hơn là hai người và một “bé cưng” thong thả bước qua những con đường tấp nập của thành phố. Đường phố buổi tối đông đúc, đèn sáng lấp lánh từ các cửa hàng, xe cộ qua lại nhưng trong lòng hai người lại cảm thấy yên bình. Tâm vui vẻ nhìn khung cảnh nhộn nhịp, lâu lâu quay sang hỏi Tuấn vài câu chuyện vu vơ để cả hai cùng cười.

Bông vừa đi vừa nghịch ngợm với dây dắt, lâu lâu lại xoắn đuôi, vờ nhảy một chút vào lòng Tâm, rồi lại chạy qua phía Tuấn, làm cả hai phải dừng lại gỡ dây cho nó. Tâm vừa cười vừa đùa với Tuấn.

“Bố Bông mà không dắt cẩn thận là Bông cứ quấn lung tung đó. Sao không để em dắt cho?”

Tuấn nhướng mày, cười khẩy, giả vờ nói giọng nghiêm nghị.

“Bố Bông mà lười biếng đến mức giao cho mẹ Bông dắt à? Anh dắt quen rồi mà, em cứ yên tâm!”

Tâm bật cười trước vẻ mặt nghiêm túc giả vờ của anh, không nói gì thêm. Nhưng có lẽ chính cái cách mà họ đùa nhau như vậy đã làm buổi tối của cả hai trở nên gần gũi và vui vẻ hơn.

Cả ba đi dọc qua các con phố nhỏ, Tuấn chỉ vào các quán ăn vỉa hè, gợi ý.

“Em đói không? Hay mình ghé đâu ăn nhẹ chút nhé?”

Tâm gật đầu, mắt sáng lên.

“Ừ, ăn nhẹ đi, chứ về phòng chắc em lại thấy đói đấy”

Cuối cùng, cả hai chọn một quán ăn nhỏ ven đường, nơi có những chiếc ghế nhựa và bàn thấp, bên cạnh là hàng cây xanh mát. Tuấn kéo ghế cho Tâm ngồi, trong khi Bông ngoan ngoãn ngồi xuống ngay cạnh chân cô, mắt tròn xoe nhìn xung quanh như thể cũng đang thưởng thức không khí náo nhiệt của buổi tối.

Tuấn gọi vài món đơn giản, hai bát mì nóng hổi và một đĩa nem rán. Trong khi chờ đồ ăn, cả hai tranh thủ nói chuyện về những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày, từ buổi tập sáng nay cho đến những lần Tuấn từng bị phạt. Tâm vẫn cười ngất khi nhắc lại cảnh Tuấn bị thầy phạt chạy quanh sân mà không chịu nhận lỗi, vẻ mặt anh khi ấy thật đáng yêu và có phần trẻ con.

Lúc món ăn được mang ra, mùi thơm nức của mì làm cả hai không khỏi thấy hào hứng. Tuấn nhìn Tâm với ánh mắt trêu đùa.

“Em đừng để Bông nhìn chằm chằm như thế, kẻo lại phải chia phần cho nó đấy”

Tâm mỉm cười, cúi xuống xoa đầu Bông, nói nhỏ.

“Mẹ xin lỗi nhé, Bông ở nhà ăn pate rồi, giờ để bố mẹ ăn thôi” Bông khẽ kêu “meo” một tiếng, khiến cả hai lại bật cười vì chú mèo cứ như cũng muốn được “chia phần”

Khi đã ăn xong, cả hai quyết định dạo thêm vài vòng nữa. Những câu chuyện cứ nối tiếp nhau, cả hai vừa đi vừa nói cười không ngớt. Tâm lâu lâu lại ngoái lại nhìn Bông, thấy chú mèo trông thật thoải mái bên cạnh “bố mẹ”, như một thành viên thực thụ trong gia đình nhỏ này.

Trên đường về ký túc xá, Tuấn bất chợt khựng lại, vẻ mặt nghiêm túc, cúi xuống vuốt đầu Bông và nói với giọng hài hước.

“Bông à, từ nay con phải biết ơn mẹ Tâm nhiều hơn nhé. Nhờ có mẹ mà con được đi chơi đấy”

Tâm bật cười lớn, vừa đánh nhẹ vào vai anh vừa nói.

“Vậy bố Bông cũng phải nhớ chăm sóc cho mẹ Tâm nhé, nếu không mẹ đi là hai bố con chẳng ai thèm quan tâm đâu!”

Cả hai cùng cười lớn, trong khi Bông kêu một tiếng nhỏ, như ngầm đồng ý với Tâm. Một buổi tối tràn ngập niềm vui, bình dị mà đầy ý nghĩa, khiến họ cảm thấy càng thêm gắn bó và gần gũi. Khi về đến ký túc xá, cả ba đều cảm thấy như vừa trải qua một buổi tối thật đặc biệt, để lại một kỷ niệm đáng nhớ trong lòng của mỗi người và của cả chú mèo nhỏ Bông nữa.

Sau khi dạo chơi về đến ký túc xá, không khí vui vẻ của buổi tối vẫn còn vương vấn trong căn phòng nhỏ. Bông đã tự tìm một góc êm ái trên giường, cuộn tròn lại, còn Tuấn và Tâm thì ngồi bên nhau trên chiếc giường rộng. Tâm đã thay đồ ngủ, gương mặt cô rạng rỡ, ánh mắt còn lấp lánh niềm vui từ những khoảnh khắc vừa qua.

Tuấn ngả người ra giường, khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh đã quen với việc tự thu mình vào thế giới game, với những cuộc phiêu lưu ảo và những trận chiến không hồi kết. Thế nhưng, hôm nay lại khác. Anh không với tay lấy điện thoại như thường lệ. Không có âm thanh của những tiếng súng hay nhạc nền kêu gọi chiến đấu. Chỉ có sự ấm áp của Tâm bên cạnh.

Cô quay sang nhìn anh, bất ngờ thấy anh nằm im lặng, không chút nôn nóng với chiếc điện thoại trên tay. Tâm không thể không hỏi.

“Hôm nay anh sao vậy? Không chơi game à?”

Tuấn khẽ lắc đầu, một nụ cười thoáng hiện trên môi.

“Hôm nay em có mặt ở đây, anh cảm thấy không cần phải chơi game nữa”

Cô cảm nhận được sự ấm áp từ lời nói của anh, và một phần nào đó, trái tim cô cũng thấy ấm lên. Lần đầu tiên, cô thấy rằng trong cái thế giới game mà Tuấn thường say mê, lại có thể có một không gian ấm áp và thật sự gần gũi như thế này.

“Thế em có làm gì để anh không nhớ đến game không?” Tâm trêu chọc.

“Chỉ cần ở bên cạnh anh như thế này thôi” Tuấn thỏ thẻ, giọng nói nhẹ nhàng. Anh vòng tay ôm cô, kéo cô sát lại gần hơn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô. Khoảng cách giữa hai người dường như không còn, như thể chỉ có họ trong không gian riêng tư này.

Tâm tựa đầu vào vai anh, một cảm giác bình yên tràn ngập. Thời gian trôi qua, trong không khí ấm áp và gần gũi, Tuấn đã cảm nhận được một điều gì đó thật sự khác biệt. Anh không chỉ đơn thuần là một người mê game nữa, mà giờ đây, anh còn có Tâm bên cạnh, làm cho những đêm dài không còn đơn điệu, mà trở thành những khoảnh khắc đáng giá.

“Anh biết không? Em thích cảm giác này” Tâm nói nhỏ, một chút ngượng ngùng, nhưng cũng đầy chân thành.

“Chỉ cần nằm đây, không cần phải làm gì cả”

“Đúng rồi, thế giới bên ngoài đôi khi thật ồn ào. Chúng ta có thể tận hưởng chút thời gian riêng tư này” Tuấn đồng tình, cảm thấy từng lời của cô như một cái ôm ấm áp vào lòng.

Cả hai cứ thế nằm bên nhau, im lặng nhưng không đơn độc. Hơi thở của Tâm đều đặn bên cạnh khiến anh cảm thấy thật yên tâm. Trong không gian này, không có game, không có áp lực, chỉ còn lại những giây phút đáng quý mà họ chia sẻ cùng nhau.

Khi ánh đèn ngoài cửa sổ bắt đầu nhòa dần, lòng Tuấn thấy nhẹ nhõm, như vừa khám phá ra một thế giới mới, nơi không chỉ có sự cạnh tranh hay phiêu lưu mà còn có tình cảm và sự kết nối. Anh quyết định rằng đôi khi, những điều giản dị như thế này lại là những món quà quý giá nhất mà cuộc sống mang lại.

Sau một hồi nằm bên nhau trong không gian ấm áp, Tâm lấy điện thoại ra, bắt đầu lướt qua mạng xã hội. Cô không muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh giữa hai người, nhưng cũng cảm thấy muốn làm gì đó trong khi Tuấn vẫn đang ôm cô. Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt sáng và nụ cười thoáng hiện khi cô đọc những tin nhắn thú vị.

Tuấn, một tay ôm chặt Tâm, một tay đặt dưới đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình. Anh không hề thấy chán, ngược lại còn cảm thấy thú vị khi thấy cô vui vẻ. Thi thoảng, Tâm lại cất tiếng cười, hoặc bất chợt nói với Tuấn về một video hài hước nào đó, và anh cũng đáp lại, đôi khi chỉ là một câu ngắn ngủi nhưng đủ để cho cô biết rằng anh đang chú ý đến cô.

“Anh thấy cái này không?” Tâm chỉ vào màn hình, khuôn mặt cô rạng rỡ.

“Cái này hay lắm, em vừa mới xem!”

Tuấn gật đầu, cười với vẻ yêu thích sự hứng khởi của cô.

“Ừ, hay thật đấy!”

Tâm tiếp tục trò chuyện, nói về những chuyện vui vẻ trong video. Tuấn chăm chú lắng nghe, cảm giác như thời gian ngừng lại. Nhưng sự thoải mái đó dần khiến anh cảm thấy buồn ngủ. Những âm thanh từ điện thoại và sự ấm áp từ cơ thể Tâm làm anh dễ dàng rơi vào giấc ngủ mà không hay biết.

Cuối cùng, khi Tâm ngước lên nhìn, cô bất ngờ phát hiện Tuấn đã ngủ say từ lúc nào. Gương mặt anh trông thật thư thái, đôi mi khép lại nhẹ nhàng, và ánh sáng từ điện thoại giờ chỉ còn phản chiếu những đường nét thanh tú của anh. Tâm mỉm cười, một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng khi nhìn thấy anh bình yên như vậy.

Cô nhẹ nhàng tắt điện thoại, rồi lặng lẽ nhìn quanh phòng, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này. Không gian thật yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều của Tuấn. Tâm cảm thấy hạnh phúc và bình yên khi được nằm bên cạnh người mà mình quan tâm, người mà cô đã từng không ngừng cãi vã nhưng giờ đây lại trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.

Một cảm giác nhẹ nhàng xao xuyến làm cô không nỡ rời xa, Tâm nhón chân, rón rén tắt đèn phòng. Không gian chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ từ ngoài cửa sổ. Cô quay lại, kéo chăn lên cho cả hai, rồi nhủi vào lòng Tuấn, vòng tay ôm lấy anh như một cách để bảo vệ cả hai khỏi thế giới bên ngoài.

Khi đầu Tâm tựa vào vai Tuấn, cô cảm nhận được nhịp tim của anh, ấm áp và vững chãi. Trong giấc ngủ, Tuấn có thể không biết cô đang ở đây, nhưng Tâm thì cảm thấy rất rõ ràng rằng họ đã bước vào một thế giới mới, nơi không còn sự đối đầu hay khó khăn, mà chỉ có sự kết nối và tình cảm chân thành.

Cô mỉm cười khi nhớ lại những điều đã xảy ra giữa họ. Từ những lần cãi nhau, những ánh mắt sắc lạnh cho đến những khoảnh khắc ngọt ngào như bây giờ. Cuộc sống thật khó đoán, nhưng giờ đây, Tâm cảm thấy rằng chỉ cần có Tuấn bên cạnh, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Trong bóng tối, họ nằm bên nhau, mỗi người đều chìm vào những giấc mơ riêng. Nhưng trong sâu thẳm lòng mình, cả hai đều biết rằng họ đã tìm thấy một nơi mà cả hai đều thuộc về nhau, nơi có sự bình yên và tình cảm không thể diễn tả bằng lời. Giấc ngủ đến từ lúc nào không hay, và họ chỉ biết rằng trong từng nhịp thở, sự hiện diện của nhau chính là điều quý giá nhất.










































































































































































































Cũng mấy tháng rồi au bỏ truyện này á, có gì quên cốt hay tên nhân vật, mọi người thông cảm nha, đại đại đi, chứ giờ nhớ hết nổi rồi=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro