
八
Aizawa-sensei thường không bận tâm nhiều đến việc Hitoshi giao du với ai hay làm gì trên trường, miễn là cậu giữ kết quả tốt và không gây rắc rối. Thỉnh thoảng thầy có hỏi han tình hình, tuy nhiên chắc chắn không phải kiểu ngày hôm nay của trò thế nào hay có môn học nào trò cảm thấy khó khăn không.
Thế nên lời nói của thầy có khiến cậu ít nhiều bất ngờ. "Có vẻ như trò có vài ý kiến thú vị về cách làm việc của Khoa Anh Hùng."
Không cần não to IQ 1000 mới nhận thấy chuyện gì đã xảy ra. "Hẳn là Iida có truyền đạt lại cho thầy đề xuất nho nhỏ của tôi," Hitoshi thở ra, không biết nên cảm thấy bực mình hay vui vẻ vì cậu ta nói nhiều hơn cần thiết và quyết định để tất cả công trạng thuộc về cậu.
Những khoảng tối trên mặt Aizawa-sensei sáng hơn một chút khi thầy ngửa cổ lên quan sát tòa nhà cũ kĩ xập xệ trước mặt họ. Những ô cửa đóng kín xen lẫn những mặt kính còn nguyên vẹn nhưng đã được sơn lên từ bên trong. Lớp sơn trông vẫn còn mới, và không được kĩ cho lắm, bởi họ vẫn thấy ánh sáng le lói hắt ra từ bên trong. Mọi dấu hiệu của một hang ổ nhung nhúc tội phạm.
"Đừng hiểu lầm. Đội hình trộn lẫn học sinh hai lớp là một ý tưởng tốt. Chỉ là vẫn còn quá sớm để triển khai." Hitoshi cho phép bản thân mình cảm thấy hài lòng trước lời khen này, nhưng cố gắng không tỏ rõ quá hẳn ra để khiến cậu trông như một mèo rên rừ rừ thỏa mãn khi được xoa đầu. "Ta không nghĩ là trò có giao du nhiều với học sinh lớp ta." Bình luận này được thêm vào sau một nhịp lặng như một ý nghĩ đi lạc, và đáng ra để cho bản thân chiêm nghiệm.
"Thầy biết tính Midoriya ra sao mà," cậu chỉ ra. "Và phải chăng họ là bạn cùng lớp tương lai của tôi, cũng không hại gì khi cố giữ mối quan hệ hảo hữu với họ."
Hitoshi biết vẫn còn quá sớm để nói lên được điều gì, nhưng quan trọng là cậu có được phản ứng mình chờ đợi: Aizawa-sensei chắt lưỡi, trông ngao ngán hơn là bực dọc với những bình phẩm tự mãn cầm đèn chạy trước ô tô của cậu.
"Để rồi xem," thầy chỉ đáp nhát gừng như vậy, ném cho cậu một cái nhìn cảnh cáo qua khóe mắt. Tất nhiên là thầy biết tỏng cậu tính làm gì.
Lần đầu tiên họ nói chuyện mặt đối mặt riêng tư với nhau, Hitoshi đã liều mạng cố thử xài Tẩy Não lên Aizawa-sensei, thất bại thảm hại và lãnh ngay một lời hăm dọa (?) về việc sẽ đuổi học cậu nếu như cậu còn dám xài chiêu trò như vậy nữa. Quy tắc về việc sử dụng kosei dành cho các học sinh ngoài Khoa Anh Hùng đặc biệt khắt khe, thế nên lời hăm dọa ấy không phải là không có căn cứ hay sức mạnh; nhưng không cần thiết tới một siêu năng lực để thao túng được hành vi người khác, và Hitoshi chỉ đơn giản thường xuyên muốn kiểm tra mọi giới hạn cậu có thể với tới.
Có một lối đi thoát hiểm bên ngoài tòa nhà, tuy nhiên cả Aizawa-sensei và Hitoshi chọn ném một phần cuộn băng của mình lên đỉnh và bắt đầu trèo lên dọc bức tường. So với việc sử dụng cầu thang bình thường, cách này có nhanh hơn, cho dù Hitoshi vẫn chậm chạp và khổ sở trong khi Aizawa-sensei thoăn thoắt như sóc. Điều này quá nhỏ nhặt để bận tâm tới quá nhiều, nhưng thầy khiến mọi thứ trông quá đỗi dễ dàng và nhẹ nhàng so với thực tế.
Khi cậu cuối cùng cũng đuổi kịp thầy, hai chân đáp đất an toàn và thở mạnh một cái, Eraserhead nhận xét, "Vẫn cần cố gắng dài dài, nhưng không tệ đâu."
Có vẻ như một tháng ròng tập trèo tường ở Gym Gamma với Yume cuối cùng cũng thể hiện kết quả rõ rệt. "Tha cho tôi cái," cậu làu bàu, điều chỉnh lại trọng tâm và đứng thẳng dậy. "Chẳng phải thầy nói rằng bản thân thầy cũng mất sáu năm mới sử dụng thuần thục vũ khí này hay sao?"
Thầy nhướng mày, như thể Hitoshi mới là người đang hành xử vô lý. "Thế nên ta mới kêu cần cố gắng dài dài," thầy nói, hạ giọng xuống khi bước ngang chiều dài mái nhà tới một ô kính bẩn đục không bị che khuất bởi sơn đểu và ngồi xổm xuống, đoạn ra hiệu Hitoshi lại gần.
"Sao cũng được," cậu lẩm bẩm, giữ bước chân càng khẽ càng tốt. Bước đầu tiên là quan sát, lắng nghe và giữ mình khỏi tầm ngắm cho tới khi xác định được hành vi phạm tội và có kế hoạch giải quyết cụ thể và tối ưu nhất. "Thầy vẫn chưa giải thích tại sao ta lại đến đây tối nay." Hitoshi quyết định lên tiếng về thắc mắc lớn nhất của mình trước. Địa bàn hoạt động của Eraserhead thường là nội đô Tokyo, và thầy tới những khu vực khác khi được điều động hoặc manh mối vụ án dẫn chân thầy đến đấy. Một nhà xưởng xuống cấp bỏ hoang gần cảng Yokohama không có lý lắm.
"Tình báo chỉ rằng trước đây nó là một trong cơ số những 'bãi phế phẩm' của Overhaul, giờ thì là một tụ điểm tập kết các chi nhánh Kawasaki của Tử Uế Bát Trai Hội hoặc giao thương với các tổ chức khác trong phân khu," thầy nói. "Thậm chí còn là một địa điểm được sử dụng khá thường xuyên là đằng khác."
Hitoshi không biết cậu còn hơi sức hay tâm trí để tiếp tục ngao ngán với những tàn dư lọt lưới cơ quan pháp luật trong khi họ đáng ra đã có thể đóng được vụ án này từ đời tám hoánh nào rồi. "Tôi hiểu là Tử Uế Bát Trai Hội có kha khá tài sản rải rắc khắp khu vực Kanto, thế nhưng làm thế nào mấy người bỏ lỡ được một nơi quan trọng như thế này?"
Aizawa-sensei trông cũng chán đời không kém gì Hitoshi và không cần cậu chỉ ra cái chiến dịch đáng ra thành công tốt đẹp thực chất là dùng gậy sắt đập vỡ tổ ong bắp cày. "Đây mới là chỗ chuyện thành ra lằng nhằng. Ô đất này đứng tên Chisaki Reika."
"Con gái độc nhất của kumicho tiền nhiệm Overhaul." Nói cách khác, chị nuôi hắn và mẹ đẻ Eri-chan. Theo hồ sơ, ả mất tích được bốn năm, sau cái chết bất ngờ của chồng là cậu cả nhà Shishiza và bỏ cô con gái ba tuổi cho nhà ngoại chăm nom. Hitoshi càng thấy thất vọng hơn về kiểu làm ăn không đến nơi đến chốn này. "Sử dụng danh tính của người thân vắng mặt là chiêu trò thường thấy. Có gì đặc biệt hơn không?"
"Nó từng thuộc quyền sở hữu của Panacea, một công ty ma dưới quyền kiểm soát của All For One. Đành rằng ta biết phe cánh Hung Thần và Tử Uế Bát Trai Hội đã từng là đồng minh, nhưng bằng chứng vật lý cụ thể về mối quan hệ giữa hai thế lực thực sự không dễ lần ra được."
Hitoshi đảo mắt. "Cái đấy cũng chẳng phải bí ẩn gì. Nếu thầy muốn moi thêm thông tin từ tôi, thì xin lỗi khi đã khiến thầy thất vọng." Đấy là một quá khứ xa xôi và cậu lúc ấy còn quá nhỏ mà để ý hay thậm chí nhớ được thứ gì quan trọng. Dù sao cái khối liên minh ấy cũng không tồn tại lâu. Màn tan vỡ chắc hẳn đã hoành tráng lắm—không phải như mối liên minh giữa hai tổ chức vị kỷ có thể tồn tại được lâu. Cơ mà ấy cũng là một phước lành. Đối đầu với All For One và Tử Uế Bát Trai Hội đơn lẻ cũng đã ngang dùng tay không đào đất đắp núi rồi. "Mà, tôi tin mấy người biết thừa hết tất cả những điều này rồi chứ. Dù sao Sir Nighteye đã giám sát Overhaul sáu năm trời, và hắn cũng có công giúp mấy người lật đổ All For One. Hai lần. Tôi có thể tưởng tượng hắn nổi đóa ra sao khi cuối cùng bị hội Anh Hùng chính trực phản bội." Phải cố gắng lắm cậu mới nén được cái cười khẩy mỉa móc ở khúc này.
Eraserhead trừng mắt. "Trò nên cẩn thận những gì mình phát ngôn đấy, Shinsou," thầy đanh giọng cảnh cáo. Tuy nhiên Hitoshi không thể không nhận thấy rằng thầy không hề chối bỏ cáo buộc cuối cùng của cậu. Không phải câu trả lời tuyệt vời gì, nhưng cậu cũng không nghĩ được cách nào tốt hơn cả.
Đây đảm bảo sẽ là scandal lớn nhất thế kỷ một khi tất cả vỡ lở. Hitoshi hiểu có lúc người ta bắt buộc phải chọn lựa giữa hai lựa chọn tệ và tệ hơn. Cũng như tới thời điểm không còn nước nào khác ngoài chấp nhận bắt tay với kẻ ác để loại trừ cái ác xấu xa hơn. Cơ mà phép tắc đạo đức thông thường cũng như quan niệm thiện ác của quần dân đại chúng không hoạt động như vậy. Việc xấu vẫn là việc xấu. Có thể trẻ hơn, ít tham vọng và bớt vị kỷ hơn nên không thể sánh bằng Hung Thần, nhưng bản cáo trạng của Overhaul cũng là một tuyển tập dày cộp.
Nhiêu đấy là quá đủ để vẽ nên bức tranh bối cảnh cho phi vụ đêm nay, đã đến lúc cậu đi vào chi tiết hơn. "Mình có gì đây?"
"Không phải Hoàng Đạo Đới chính thức, nhưng cả Tả Vệ Môn Tam Lang và Nhật Lạp Sơn cũng là một mẻ cá lớn rồi."
Hitoshi ghé mắt nhìn xuống bên dưới. Từ mái tới sàn là một khoảng cách lớn, và thoạt tiên trông không có gì đáng bắt tội cả—tuy nhiên mọi thứ thường thế. Một ô kính đã vỡ tả tơi và thay vào đấy được đóng ván, không có lối vào khả dĩ hơn đây được nữa. Aizawa-sensei lấy trong túi ra một con dao đa năng và bắt đầu nạy từng cái đinh ra.
Cá nhân cậu không có cảm giác tốt lắm về đội hình này. "Đây có thể là một cái bẫy. Và chỉ có tôi với thầy chống lại vài tá người bên dưới."
"Ta đã liên hệ hỗ trợ rồi. Và mình sẽ không làm gì nhiều. Tuy nhiên nhớ đề cao cảnh giác." Eraserhead nhổ nốt cái đinh cuối cùng và ném nó ra sau lưng, cẩn thận nhấc tấm ván lên và hạ nó xuống gây ít tiếng động nhất có thể. "Miễn là mình thấy rõ chúng trước khi chúng thấy mình." Nói đoạn thầy với tay lấy cuộn dây, làm vài vòng quanh một đường ống dẫn trông đủ chắc chắn để chịu được sức nặng bản thân, không quên kiểm tra lại bằng vài lần kéo mạnh. "Đi sát ta, để ý xung quanh, và cấm xài kosei." Ở chỉ thị cuối này, thầy nhìn thẳng vào mắt cậu và nhấn mạnh từng công đoạn với tất cả sự nghiêm-túc-đấy hiện hữu trong người.
Nhớ lại những gì mới xảy ra cách đây mấy đêm, Hitoshi thở ra, chọn một phần ống dẫn khác gần đấy và bắt tay vào thao tác chuẩn bị. "Đã rõ, thưa thầy." Đây không phải là một trò chơi, và khi Aizawa đề ra quy tắc và kỷ luật (và lặp lại chúng như cầm đinh đóng chặt vào tâm trí cậu) như thế không phải là thầy muốn phá hỏng cuộc vui—bởi chuyện này không vui tí nào—mà là cho chính sự an toàn của cậu và sự hợp pháp của những gì họ sắp sửa thực hiện.
Hitoshi biết Aizawa-sensei sẽ chọn giữ yên lặng, tuy nhiên đấy sẽ là một vấn đề khác hẳn nếu như cậu bị cơ quan chức năng bắt quả tang tại trận, và một vệt nhơ như vậy trong hồ sơ giờ vẫn sạch bong của cậu chỉ tổ khiến con đường trở thành Anh Hùng càng thêm khó khăn hơn. Hơn nữa, đặt cạnh những đứa trẻ có kosei với sức công phá mạnh và được tạo cơ hội cậu không có, cậu cần phải tiếp cận nó đúng cách.
Thả vũ khí xuống dưới khoảng tối mịt, Eraserhead liếc nhìn Hitoshi lần cuối trước khi đeo cặp kính bảo hộ và cầm chắc lấy sợi dây. Đợi thầy đi trước một quãng hợp lý, cậu đảo mắt xem xét qua khu vực xung quanh nhà xưởng một lượt, có hay chăng hy vọng bắt gặp một đội cảnh sát nào đấy đã tới để trấn an rằng họ không chỉ có một mình, trước khi trèo xuống theo.
.
.
.
Nhìn lại, Hitoshi sẽ nói rằng mọi chuyện đã có thể tệ hơn.
Giai đoạn đầu của cuộc đột kích diễn ra suôn sẻ. Có lẽ suôn sẻ quá nên họ mất cảnh giác.
Bám đuôi và lén lút là sở trường của Eraserhead—dĩ nhiên, đấy là điều kiện tối thiểu cho một Anh Hùng ngầm. Là lính mới tò te, cậu biết cậu vẫn còn vụng về thiếu kinh nghiệm ở tất cả các mảng, tuy nhiên cậu tin cậu có thể di chuyển với ít tiếng động nhất có thể. Tạ ơn trời là trước khi đến điểm hẹn cậu đã sáng suốt quay về ký túc xá thay giày. Đôi này cũ và mòn hơn, nhưng ít nhất nó không kêu chút chít như chuột nhắt mỗi khi cậu xoay cổ chân chuyển hướng đột ngột.
Ước lượng ban đầu về quân số của Hitoshi đã đúng. Đây là một nhóm khá lớn, ít nhất hai mươi người. Sau một hồi đi dọc cái lối nhỏ hẹp tù mù giữa hàng đống kệ sắt cao ngút đầu đầy ắp kiện, tiến gần hơn cái container và hé mắt quan sát qua cái khe hẹp giữa hai cái thùng khổng lồ, họ thấy vài tên nữa, vận chuyển qua lại, kiểm tra và đóng gói hàng thùng chất đầy những hộp nhỏ đen nhánh. Cậu có thể đoán bên trong có gì, dẫu cậu thừa nhận vật chứa có gì đấy hơi sang chảnh quá mức so với thuốc phiện hay chất cấm thông thường. Nhưng đây là "bãi phế phẩm" của Overhaul. Ngay cả khi hắn đánh giá là hàng kém chất lượng, những điều chế của hắn vẫn có độ tinh khiết và công hiệu cao hơn ối thứ khác trong thị trường Nhật Bản và Châu Á nói chung, chứ chưa nói gì đến những sản phẩm độc quyền chỉ mình hắn biết công thức.
Hitoshi không nghĩ là vẫn còn một lượng lớn như thế này.
Eraserhead nhận ra họ bị phát hiện cùng lúc với hai gã tay sai đi ngang qua và chọn đánh mắt sang bên về hướng hai vị khách không mời mà đến đang nấp. Thầy lập tức đẩy cậu ra sau có phần hơi quá thô bạo và cậu tuân lời, tránh xa chiến trận, không ngáng đường khi Aizawa-sensei vung dây trói chặt tay và bịt miệng đám xấu số. Thầy lôi chúng vào một góc tối và hạ đo ván cả hai tên với một cú thúc được tính toán kĩ càng nhắm thẳng vào gáy. Mọi thứ không dừng lại ở đó—tiếng chân và tiếng người nói ở khoảng cách quá gần để họ kịp lẩn mình. Hitoshi quyết định trở nên hữu ích hơn bằng cách lựa chọn cẩn thận một thùng, xô mạnh khiến nắp trượt ra, rớt xuống sàn với một tiếng cạch không quá lớn nhưng rõ ràng, trước khi nhanh chân lủi mất. Tiếng động thành công thu hút sự chú ý của cái đám gần đấy, và Eraserhead nhanh chóng chớp lấy thời cơ, điều khiển sợi dây túm cổ chúng kéo về sau đập đầu vào mấy thùng hàng, bất tỉnh nhân sự mà không hề nhìn thấy được mặt kẻ đã đánh úp mình.
Đấy là sai lầm đầu tiên của Hitoshi khi ra khỏi chỗ trốn, vẫn trong tư thế ngồi xổm bước ngang như cua bò và vấp phải một trong những thứ bị rơi ra khỏi cái thùng cậu đã xô đổ.
Tử Uế Bát Trai Hội không dây dưa với ma túy, bởi Overhaul muốn tôn trọng nguyện vọng của cha nuôi. Nhưng thứ Trigger hắn đích thân sản xuất không là một thứ đục ngầu nhầy nhụa như nước cống thiếu thiện cảm mà là một chất lỏng đen nhánh óng ánh tựa kim cương đen nấu chảy. Cho dù mới ra mắt nhưng cái dung dịch màu xanh lơ trong suốt làm suy yếu kosei tạm thời cũng bán rất chạy, và phiên bản thẫm màu hơn có thể triệt tiêu hoàn toàn siêu năng lực số lượng quá ít ỏi và chưa kịp chính thức đưa vào thị trường thì Tử Uế Bát Trai Hội đã bị bắt giữ—mặc dù cuộc đụng độ gần đây với Sasoriza và Oushiza cho thấy lượng hàng tồn thực tế nhiều hơn họ nghĩ. Và còn chưa kể đế các loại độc tố chết người với độ tinh khiết lên đến chín mươi phần trăm.
Tuy nhiên thứ Hitoshi thấy lúc này không phải dạng lỏng như các mặt hàng họ vẫn quen biết. Thoạt nhìn, cậu nghĩ đấy là bột thuốc phiện, cơ mà cậu biết cocaine, heroin hay MDMA đều không có vẻ ngoài thế này, tựa hồ những hạt vàng nguyên chất, mịn và dường như tỏa ra vầng hào quang mờ mờ dưới cái nhập nhoạng của nhà xưởng.
Hitoshi cầm lấy cái bao nhựa nhỏ ấy và chống tay đứng dậy, đoạn đảo mắt nhìn quanh những thứ khác cùng bị đổ ra ngoài thùng. Chỉ là những hộp chữ nhật nhỏ bằng da đen, chứa những ống nhỏ chất lỏng đen hoặc xanh dương. Cậu ngó quanh một lần nữa cho chắc, rồi nhẹ nhàng nạy nắp những thùng gỗ khác gần đấy kiểm tra thêm. Ít nhất là nội khu vực này của nhà xưởng, không còn chỗ nào cùng có một thứ bột tương tự bên trong.
Một tiếng liểng xiểng khác từ phía trước vọng lại làm Hitoshi giật thót. Aizawa-sensei gô cổ và knock-out được ba tên nữa cùng một lúc, có điều theo quán tính chuyển động khi bị kéo mạnh phần thân dưới của cái gã nhỏ con nhưng lêu nghêu nhất đập mạnh vào một kệ và thùng kiện ngả nghiêng rớt nhào xuống. Không đời nào đám còn lại không nghe thấy được âm thanh vừa rồi, cậu vội vã nhét cái gói trong tay vào túi áo và chạy về hướng ngược lại, bởi tất cả rồi sẽ đổ xô về nguồn phát tiếng động và cậu nên nghe lời Aizawa-sensei mà tránh xa khỏi rắc rối. Quan sát sơ bộ cho thấy dù đông nhưng không có tên nào trông đặc biệt nguy hiểm, và hội tay chân nhãi nhép đây cũng chỉ là tội phạm hạng ba là cùng, tuy nhiên cẩn thận không bao giờ là thừa và tội phạm thì vẫn là tội phạm.
Mặc kệ phục kích, mặc kệ quan sát và lắng nghe và giữ mình nằm ngoài tầm ngắm đối phương và lên kế hoạch cụ thể trước khi hành động, đây giờ thành đuổi bắt, phản ứng tại chỗ và kết thúc nhanh bất cứ kẻ nào không cùng phe xuất hiện trước mắt. Xét tình hình chiến sự phe ta, một Anh Hùng lão luyện như Eraserhead có thể có khả năng đối đầu với nhiều kẻ thù cùng lúc. Hitoshi thì không tự tin lắm. "Hỗ trợ" mà Aizawa-sensei nhắc tới đâu rồi không biết.
Sai lầm thứ hai trong đêm ấy của Hitoshi là quẹo sai đường. Hàng hóa chất cao làm giảm tầm nhìn, thế nên cậu không thấy địch cho đến khi cú va chạm diễn ra như nam châm cùng dấu đẩy nhau, hai bên cùng ngã oạch không mấy nhẹ nhàng duyên dáng. Không hơi đâu mà suy xét lâu la thêm, Hitoshi đẩy người ngay dậy, loạng choạng mất mấy bước đầu và cắm cổ về hướng ngược lại lựa chọn ban đầu.
Có điều là, khi người ta nghĩ chuyện đã đủ tệ, mọi thứ càng có xu hướng tệ hơn mới được, bởi bỗng dưng đằng trước không biết từ đâu chui ra thêm tên nữa.
Một con dao găm phóng thẳng tới Hitoshi. Cậu tránh được, nhưng không hoàn toàn—nó sượt qua và để lại trên bắp tay phải cậu một vết chém dài. Điềm lành là do cậu chắn trước nên đồng đội gã theo sát sau cậu không kịp thấy con dao, thành ra không kịp tránh và hứng trọn vũ khí ngay giữa bụng. Nhưng cậu cũng không có thì giờ để cảm thấy nhẹ nhõm, bởi màn thứ hai còn suýt soát hơn lần đầu. Đành rằng cậu không lãnh thêm thương tích nào sau đợt tấn công này, tuy nhiên chỉ chậm một khắc hay lệch một ly thôi và con mắt phải của Hitoshi sẽ bị chọc mù.
Telekinesis là một kosei thường thấy, đồng thời cũng là một trong những kosei khó chịu nhất, Hitoshi thầm nguyền rủa khi cúi xuống tránh nhát chém tiếp theo, tay vung cuộn dây bắt cán dao. Kỹ thuật nhắm trúng đích của cậu còn cần luyện tập, và hẳn là khả năng kiểm soát kosei của đối thủ tốt hơn cậu tưởng. Con dao làm một màn bẻ lái điệu nghệ giữa không trung và theo phản xạ cậu đưa bàn tay còn rảnh lên, vừa kịp chặn đứng nó trước khi nó có thể găm vào giữa ngực cậu.
Hitoshi thích nấu ăn, và ở trong bếp thì thỉnh thoảng vô ý cắt phải bản thân thay vì thức ăn là chuyện dễ hiểu. Thế nhưng bận này khác hẳn với những lần đứt tay vặt vãnh ấy, cơ mặt cậu không kìm được mà nhăn lại với lưỡi dao sắc lạnh cắn mạnh và sâu vào lòng bàn tay khi nó ngọ nguậy. Cậu cắn môi, cánh tay phải đã sẵn bị thương càng thêm nhức nhối khi cậu nhấc nó lên, quấn một vòng dây quanh cổ chân đối thủ. Gã mất thăng bằng ngã ngửa ra sau với một tiếng cốp giòn tan trên nền bê tông rất đã tai, nhưng cậu cẩn thận bật nhảy thẳng lên ngực gã và đạp mạnh thẳng xuống mặt mấy cú nữa cho chắc ăn.
Tới lúc gã thanh niên dưới chân cậu không còn nhúc nhích nữa, Hitoshi ngửa cổ lên, hai tay buông thõng bên mình, thở mạnh. Dành thêm chừng năm giây để lấy hơi, cậu tiếp tục di chuyển, vừa chạy vừa quan sát xung quanh và dỏng tai nghe ngóng. Tới giờ thì Nhật Lạp Sơn và Tả Vệ Môn Tam Lang đã biết đến sự hiện diện của Eraserhead và Hitoshi trong nhà xưởng và chắc chắn đã điều quân túm cổ họ. Cuộc đả kích lớn nhất diễn ra ngay giữa khoảng quang gần mấy container, Hitoshi trèo lên một cái kệ lợi dụng vị trí cao để có cái nhìn tổng quan hơn về tình thế của họ hiện tại, vừa kịp trông thấy Aizawa-sensei làm một cú nhào lộn, lấy thành container làm bệ phóng bắn thẳng tới trước và giáng một cú cước mạnh ngang đầu một gã dường như có kosei tăng cường cơ bắp trông như một đống thịt lùm lùm.
Sức mạnh thuần túy chưa bao giờ là sở trường của Eraserhead—cái đấy sẽ thuộc phạm trù của những Anh Hùng chót vót trên bảng xếp hạng như All Might hay Endeavor nhiều hơn. Không có nghĩa rằng thầy không phải là một chiến binh giỏi, Aizawa-sensei thừa kỹ năng và đầu óc để hạ được những đối thủ mạnh hơn mình. Tuy nhiên thỉnh thoảng có những trường hợp sức mạnh áp đảo là cần thiết, đặc biệt khi kẻ thù là một gã cao to gấp đôi thầy và có nắm đấm đủ làm lõm mặt kim loại. Và gã không phải là người duy nhất Aizawa-sensei cần đánh bại lúc này.
Một trong những tên tội phạm tham chiến ở đây có kosei tăng tốc tức thời, tức Aizawa-sensei sẽ cần phải tập trung quan sát nếu như muốn theo kịp từng nhất cử động của y. Một gã khác bật lại những cú đấm của thầy như một thể loại bề mặt đàn hồi quái đản nào đấy và thầy buộc phải ngó gã trừng trừng để ra được đòn tấn công có hiệu quả. Aizawa-sensei cũng có giới hạn của thầy, nhưng ít nhất khả năng địch lại ba đấu thủ có năng lực cận chiến là một phần kỹ năng của thầy với tư cách là một Anh Hùng chuyên nghiệp cũng quan trọng ngang kỹ năng vận dụng kosei. Tất cả được giải quyết trong chớp nhoáng, tuy nhiên không có nghĩa trận chiến về mặt bao quát hơn dừng lại ở đó.
Một gã hẳn cũng có chung ý tưởng với Hitoshi đã leo được lên nóc một cái kệ ngay gần cái cậu chọn. Có một khoảng trống không quá lớn tạo nên lối đi bên dưới giữa hai hàng kệ, nhưng gã sẽ buộc phải làm một cú nhảy khá mạo hiểm nếu như muốn tới đủ gần để làm được gì Hitoshi. Ngược lại, cậu không bị giới hạn khoảng cách ảnh hưởng nhiều đến thế, nhanh chóng làm một cú phẩy tay quấn cuộn dây vòng quanh bắp chân gã. Qua khóe mắt, cậu liếc nhanh thẳng xuống dưới, một tay trông không có kosei gì đặc biệt hữu dụng hay nguy hiểm nhưng cầm một khẩu súng lục trong tay và đang lên đạn, nòng chĩa thẳng vào lưng Eraserhead, người đang dở tay giải quyết một ả đàn bà có khả năng điều chỉnh độ dài tóc và sử dụng nó như những cánh tay thứ ba và thứ tư.
Giờ thì chúng chơi éo công bằng một tí nào.
Hitoshi kéo mạnh, cố giữ trọng tâm để không ngã dúi về phía trước khi cậu cầm dây quăng tên tội phạm xấu số nọ tông thẳng vào đồng bọn cầm súng của gã. Hai gã xô vào nhau tạo nên quán tính đủ lớn tiếp tục di chuyển sang phải và đập một tiếng thịch đủ lớn lên tường bê tông và thành một đống sóng soài. Hitoshi liều mạng nhảy xuống, hy vọng gia tốc trọng trường biến cân nặng của cậu thành một lực đủ lớn để knock-out cả hai tên bất tỉnh nhân sự. Không nghĩ ngợi nhiều, cậu nhặt lấy khẩu súng văng khỏi tay tên tội phạm nằm gần đấy, chĩa đại khái về hướng quanh chân tên khổng lồ da tím ngắt như Hulk phiên bản lỗi và bóp cò mấy phát. Nhiêu đấy là đủ để thu hút sự chú ý của y khỏi Aizawa-sensei và về phía Hitoshi, và giây phút y mất tập trung là giây phút y lãnh một cú trời giáng thẳng vào gáy và rớt xuống như một bị gạch.
Văng vẳng bên tai Hitoshi, cuối cùng, cuối cùng, là tiếng còi hụ inh ỏi, kéo theo tiếng bước chân rầm rập và, "Cảnh sát đây! Tất cả hạ vũ khí xuống, đưa tay ra sau gáy và đứng yên!"
"Đấy là tự vệ." Thả rơi khẩu súng xuống chân, Hitoshi phân trần với cái cổ họng khô khốc, vẫn còn thở hổn hển khi Aizawa-sensei lại gần, đưa mắt quan sát một lượt hai tên tội phạm cậu hiện vẫn còn giẫm lên. Ngoại trừ một vết cắt trên má, một vết chém dài hơn ở đùi phải và tiếng thở có chút ngắn hơn bình thường, trông thầy khá ổn. Ít nhất ổn hơn cậu.
Những gì cậu đã làm là tự vệ, việc bất cứ ai cũng làm trong tình huống khẩn cấp. Không thể ngăn cản hay bắt phạt người ta được.
Dĩ nhiên là thầy hiểu. "Ta biết." Một tay thầy đặt lên vai cậu trấn an, dẫn cậu về phía cứu thương. Sự nhẹ nhõm kết hợp mệt mỏi khiến Hitoshi chỉ muốn tan ra thành một đống bùn trên sàn.
.
.
.
Điện thoại của Hitoshi bắt đầu đổ chuông khi nhân viên y tế bắt đầu sơ cứu vết cắt trong lòng bàn tay trái.
"Nhóc không tính bắt máy à?" Nhân viên y tế, một nam thanh niên ngoài hai mươi với mái tóc nâu hạt dẻ xoăn tít và mỗi bàn tay có sáu ngón với sức uốn dẻo phi thường tới mức có thể bẻ ngược được ra sau, quyết định lên tiếng sau chừng năm giây chuông réo.
Hitoshi còn đang cắn môi cố không rên lên xuýt xoa khi bông thấm thuốc sát trùng chạm vào vết thương. "Tôi được phép à?—ý tôi là, anh đang chữa tay tôi," cậu sẽ khua tay ám chỉ nếu như tay cậu không—ừm, chảy máu và đau nhức và đang được chăm sóc y tế; thế nên thay vào đấy cậu đánh mắt nhanh qua hai bên.
"Nhát chém trên cánh tay phải cậu khá nông, không có gì quá đáng sợ. Cử động nhẹ thì ổn thôi," anh trấn an, đoạn lấy bông gạc băng lại vết chém trên cánh tay cậu trước để cậu có thể di chuyển nó, móc điện thoại ra khỏi túi áo. Là Nijikawa. "Nhóc có chắc là cứ để tay trái mình như vậy không?" Câu hỏi đầy quan ngại của nhân viên y tế khiến Hitoshi ngẩng đầu lên, ngó qua bàn tay nói trên một thoáng. Anh cảm thấy lo lắng cũng đáng thôi. Thương tích thứ hai trông thảm hại hơn nhiều, qua hàng máu túa không ngừng cậu có thể thấy nó khá sâu và hẳn là sẽ cần khâu lại.
Cậu lắc đầu. "Không sao đâu ạ. Anh cứ bó chặt nó lại." Hitoshi mím môi nhịn thêm một tiếng rên nữa. Anh nhân viên y tế quẳng miếng bông đã xài vào một gói rác gần đấy. "Về trường em sẽ qua Recovery Girl ngay lập tức."
Anh trông nửa bực dọc, nửa ngán ngẩm với phản ứng và yêu cầu của Hitoshi, nhưng cuối cùng cũng chiều cậu. "Được thôi," anh đáp nhẹ bâng mà đầy cảnh cáo. "Giờ thì nghe điện đi."
"Vâng, cảm ơn anh nhiều," cậu hơi cúi đầu xuống, trước khi ngón cái nhấp phím trả lời. "Tôi đây."
[Cuối cùng.] Tiếng thở dài khó chịu của Nijikawa làm mọi thứ nghe phập phù như ai đấy dán một lớp màn cách âm bên tai cậu. [Làm gì mà lâu thế? Và cậu đang ở chỗ nào vậy?]
Có vẻ như Nijikawa có nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát và cứu thương cùng tiếng người lao xao bên Hitoshi. "Không có gì quan trọng đâu—và không, Nijikawa," cậu nhấn mạnh ngay khoảnh khắc cảm thấy câu hỏi đã lên đến đầu lưỡi cô bạn. Nijikawa không nói gì, và Hitoshi nhanh chóng lấp đầy khoảng trống này trước khi cô đổi ý. "Cậu biết là tôi không thể mà," cậu nói, thở mạnh qua mũi.
[Không thể, hay không muốn?] Nijikawa hạ giọng làu bàu, và cậu biết cô không cố ý để cậu nghe thấy, nhưng theo phản xạ cơ thể cậu đông cứng lại. Không mất lấy một giây để nhận ra mình đã lỡ lời, cô vội lên tiếng, [Xin lỗi, Hitoshi, tôi không cố ý—]
Hitoshi hít một hơi thật sâu. "Không sao, tôi hiểu," cậu thở ra. Bên cạnh cậu, anh nhân viên y tế đang rất tập trung vào việc cầm máu và sát trùng vết thương của cậu và cũng nỗ lực tương đương trong việc giả vờ như không hóng chuyện. Cậu có thể hình dung ra anh ta giải mã cuộc đối thoại giữa cậu và Nijikawa lúc này ra sao, và không kìm được một tiếng thở dài nữa. "Cậu biết tại sao mà," cậu nhắc.
[Ừ, tôi đâu có quên,] Nijikawa đáp với cái giọng rất tỉnh rụi và không kém phần mỉa mai như mỗi lần cậu dám thắc mắc cách cô giải bài tập lượng giác. [Chỉ là, thỉnh thoảng tôi ước gì—] Âm lượng nhỏ dần, rồi lời nói cứ thế bỏ ngỏ. Tuy nhiên không cần cô nói hết câu cậu cũng biết.
Thỉnh thoảng tôi ước gì cậu tin tưởng tôi nhiều hơn.
Tin cậu đi, thỉnh thoảng cậu cũng ước cậu không có vấn đề về lòng tin trầm trọng đến thế. Ấy chắc chắn lại là một lời buột miệng nữa, bởi bản thân Nijikawa là người hiểu rõ nhất tại sao cậu không thể tin tưởng cô hoàn toàn được.
Hitoshi khịt mũi. Sao cũng được. "Cậu gọi tôi có việc gì vậy?"
Ở đầu dây bên này cậu cũng có thể nghe thấy tiếng giật mình của cô. [À,] có tiếng lanh canh như bát đĩa thìa dĩa chạm vào nhau, cùng tiếng kéo mở tủ gỗ. Cậu nghĩ cậu có loáng thoáng nghe thấy tiếng vài ba người nữa. Có thể cô đang ở bếp hoặc phòng sinh hoạt chung. [Cậu có biết trà đen đi đâu hết rồi không?]
"Không rõ nữa," cậu chau mày, đảo một lượt qua ký ức về đồ khô lưu trữ trên tủ. "Có khi Yume uống hết mà quên không mua mới đấy. Cậu ta uống cà-phê với trà đen như uống nước lã vậy."
[Hmmm, tệ thật.]
Đấy là một lời đáp đáng quan ngại và nhiều nghi vấn. "Tự dưng đêm hôm cần trà đen làm gì vậy?"
[Ờm, cậu biết Yakushimaru-kun thích trà sữa trân châu, đúng chứ?] Hitoshi ngâm một tiếng đáp lại, cho thấy cậu có nghe và có hiểu và cô có thể tiếp tục trình bày. Cậu lờ mờ cảm thấy lực ép dần xuất hiện quanh bàn tay trái, càng lúc càng thắt chặt hơn. [Thế nên tụi này tính làm mousse vị trà sữa trân châu cho tiệc ngày mai—]
"Ôi lạy thần hồn, Nijikawa Ayane, tránh xa khỏi bếp cho tôi nhờ." Cậu không đủ hoảng loạn để mất hết ý niệm rằng mình đang ở chốn công cộng, nhưng chỉ vừa đủ để không biến giọng mình khỏi thành một tiếng the thé cao vút chói tai như tiếng đâu-như-ngoài-sân-có-một-con-mèo-già-sắp-chết, thường xuất hiện khi cậu cảm giác như muốn chết đứng được rồi. Tất nhiên, cậu sẽ không chết đứng, tuy nhiên rất có khả năng mười sáu người còn lại ở Heights Alliance sẽ ngoẻo vì ngu xuẩn thế nào để Nijikawa vào bếp. Hai vai cậu nâng lên rồi xã xuống và cậu có cảm giác cậu đã tổn thọ thêm mười năm cuộc đời nữa chỉ trong năm phút vừa rồi. "Tôi tưởng mọi người đã đồng ý rằng sáng mai mới bắt đầu làm đồ ăn cơ mà."
[Yaeko-san nói rằng mousse thì có thể—và nên—làm từ tối hôm nay. Và không phải như bây giờ tụi này có gì nhiều để làm.] Vậy là một ca rảnh rỗi sinh nông nổi. Hitoshi khịt mũi.
"Nghe này, mousse vị trà sữa trân chân nghe ổn đấy, nhưng làm ơn, Nijikawa, làm ơn—" phải dùng hai lần từ kỳ diệu làm-ơn để tăng sức hiệu quả và độ thiết tha của lời nói, và cậu nghĩ cả tuần nay cậu chưa có lúc nào thiết tha tuyệt vọng hơn lúc này, "—để Tsuchigumo, Hayashi và Ohguchi lo công đoạn bếp núc chính. Còn về trà đen," cậu nghĩ một chút, "tôi cá là lớp 1-A thể nào cũng có. Chúng nó thường xuyên tổ chức tiệc trà. Nghe bảo Yaoyorozu luôn luôn có hàng chất lượng."
[Ồ, vậy thì tốt. Để tôi đi ngay không muộn—] Ở đầu dây bên kia có tiếng í ới, và hình như cậu có nghe thấy tiếng Imai réo gọi gì đấy và Nijikawa đáp trả, [—Không sao đâu, tôi biết chỗ nào có thể cho mình mướn rồi—] rồi mới quay trở lại điện thoại, [—Cảm ơn nhiều nhé, Hitoshi. Đừng về trễ quá, và cẩn thận đấy.]
Hitoshi cố không quắc mắt đổ quạu hay hậm hực cau có ở lời nhắc nhở sau cùng, nhưng thành ra lời đáp của cậu nghe dịu dàng và trìu mến hơn mong muốn. "Ờ, và cậu cố đừng làm nổ nhà bếp nữa. Thế nhé."
"Bạn gái làm phiền à?" Anh nhân viên y tế lên tiếng, nửa châm chọc khi cậu khóa màn hình và nhét điện thoại trở vào túi.
"Người đáng ra là bảo mẫu của tôi, nhưng cuối cùng tôi lại thành bảo mẫu cho," cậu đáp, lời nói khô giòn đến mức cậu có thể bóp vụn nó trong tay. "Tất cả ổn rồi chứ ạ?" cậu nhìn anh vòng lớp băng cuối cùng quanh bàn tay, cắt và buộc hai đầu thừa thành một cái nơ nhỏ chắc chắn.
"OK." Anh kết thúc với mấy cái vỗ nhẹ lên cổ tay Hitoshi. "Cẩn thận đừng quá manh động, và đến gặp Recovery Girl ngay khi về tới trường, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi ạ."
"Tốt. Giờ thì ra khỏi xe cứu thương của anh."
Aizawa-sensei đã ngồi sẵn ở ghế trước khi Hitoshi mở cửa sau và trượt vào, người mềm nhũn và chỉ muốn hòa làm một với băng ghế. Tài xế đêm nay của họ là sĩ quan Tamakawa Sansa, trông như đã xài hết chín mạng kể từ lần cuối cậu thấy chú—tức cách đây chừng nửa tháng, khi cậu được triệu tập để bàn bạc sự vụ tài sản của ba. Hitoshi cảm giác như cậu đã xài hết ba phần tư cái mạng độc nhất cậu có chỉ trong một tiếng đồng hồ vừa qua.
Không rời mắt đoạn đường phía trước, chưa đến một phút và Tamakawa đã lên tiếng, như thể thả tay khỏi quả bóng bay mang tên khổ tâm và để nó xì một tiếng dài não nề. "Tay nhà Oushiza cuối cùng cũng chịu mở miệng. Gã có thể chỉ là một kyodai, nhưng ít nhất với thông tin gã có, ta đã khoanh vùng được địa bàn cũng như lịnh trình hoạt động của Kim Ngưu, đủ để loại trừ được gia đình này."
"Tổng hành dinh của chúng ở đâu?" Aizawa-sensei bắn một phát vào trọng tâm.
"Kamiikebukuro." Kim Ngưu từ hồi nào tới giờ vẫn chuộng Nishisugamo. Toshima thực tế là lãnh thổ của Sasoriza, nhưng trong hoàn cảnh thúc ép thời gian, hẳn Shishiza xếp thêm Oushiza vào đây để lợi dụng quân số và bạo lực tuyệt đối để lấy kiểm soát càng sớm càng tốt. Cậu không tin Sasoriza sẽ chịu ngồi yên để vùng đất yêu thích của mình rơi vào tay Oushiza dễ dàng như thế.
Nếu đúng chỗ, đúng thời điểm và chuẩn bị đúng cách, họ sẽ có cả Oushiza lẫn Sasoriza trong tầm tay.
"Thế còn Futagoza?"
Hitoshi xen vào trước khi Tamakawa có thể trả lời. "Chuyện sẽ không dễ thế đâu."
"Tại sao không?" Aizawa-sensei tức thì đi vào chế độ giáo viên như thể xỏ chân một đôi ủng cũ quen thuộc.
Cậu chống tay xuống, đẩy người ngồi thẳng dậy hơn một chút để nhìn thẳng vào ánh mắt của Tamakawa và Eraserhead phản chiếu trong kính chiếu hậu. "Futagoza là một mạng lưới tình báo; tôi không phủ nhận đấy là cách nhanh nhất, dễ nhất và hiển nhiên nhất để tiếp cận Shishiza hay các băng nhóm còn lại." Tình hình có thể không còn giống như ngày xưa, tuy nhiên sự khác biệt về tư tưởng đã, đang và sẽ luôn luôn là một trở ngại để tạo nên một khối liên minh bền vững. "Nhưng không phải hội Ngoại Đạo."
Cái này đi ngược lại với khẳng định không còn thêm thông tin nào để cung cấp Hitoshi một mực khăng khăng trước đấy, và những người lớn xung quanh cậu chắc chắn không hài lòng chút nào. "Vậy không phải ai cũng vui vẻ khi Sư Tử chiếm quyền," Aizawa-sensei xướng lên đầy mỉa mai bóng gió như ném một mồi lửa vào giữa đồng lúa mì.
Hitoshi bắt lấy mồi lửa nói trên và ném nó xuống đầm lầy, lắng nghe tiếng xì dài của lửa tắt ngấm khi gặp nước. "Với một tổ chức với nhiều nhánh ngang hàng nhau như Hoàng Đạo Đới, lục đục nội bộ là chuyện khó tránh khỏi. Thực tế, sự tương quan lực lượng giữa các phe phái là một trong những yếu tố giúp ông già Hebitsukaiza quản lý được chừng ấy mạng. Mọi người hẳn cũng nhận ra điều đó từ hồi lật đổ Hoàng Đạo Đới đầu tiên." Có được vẻ trầm ngâm cân nhắc kĩ lưỡng từ người lớn bởi những điều mình nói thật sự đem lại một cảm giác mãn nguyện không bao giờ ngán được. Nó cũng cho cậu khoảng lặng cần thiết để tiếp tục giải trình những phân tích của mình. "Khi sáp nhập với Hoàng Đạo Đới, chị em Chisaki đã diệt trừ tận gốc tất cả những thành phần trung thành với Xà Phu còn sót lại, bao gồm Uoza, Kaniza, Tenbinza và Otomeza; và chỉ để lại hai nhóm—phe cánh Shishiza và Chisaki Reika, loại tham vọng quyền lực cho bản thân, sẵn sàng bám lấy kẻ mạnh để hút dần ảnh hưởng cho bản thân như ký sinh trùng và chọn theo hắn vì hắn là lựa chọn khả dĩ nhất; và loại cũng tham vọng không kém nhưng hiểu vấn đề rằng cơ hội tốt nhất nằm ở Chisaki Kai và đồng ý với chấp niệm của hắn nên tự nguyện theo hắn."
Đèn đỏ còn dài nên Tamakawa cho phép mình bỏ tay khỏi vô-lăng, trút ra một tiếng thở mệt mỏi, hai tai hơi cụp xuống và ria hơi động đậy. Aizawa-sensei liếc nhìn tài xế vừa thông cảm vừa quan ngại. Thật kì lạ khi thấy biểu cảm ấy trên mặt thầy, bởi đấy sẽ biểu cảm người khác dành cho thầy mới đúng. "Tới giờ hai gia đình duy nhất thuộc Hoàng Đạo Đới cũ vẫn chưa có động tĩnh gì là Yagiza và Mizugameza. Được mệnh danh là 'Ngoại Đạo' vì kể từ ngày xưa họ cũng đã khá độc lập và đủ mạnh để có thể tách ra thành băng đảng riêng biệt." Cuối cùng sĩ quan cũng trực tiếp đặt câu hỏi thẳng tới cậu, con ngươi thu hẹp thành phiên bản nheo mắt của loài mèo, "Vậy cậu đánh giá các khả năng hiện tại ra sao?"
Câu trả lời quá rõ ràng. "Với tình hình những kẻ cuối cùng của Tả Vệ Môn Tam Lang và Nhật Lạp Sơn vào tròng như hôm nay, Sư Tử sẽ không còn cách nào khác ngoài liên lạc với Ma Kết và Bảo Bình nếu như muốn tận dụng tối đa sức ảnh hưởng còn lại của Overhaul."
"Ta sẽ tránh đối mặt với đám đấy nếu có thể," Aizawa-sensei cố gắng để lời nói nghe bớt nhọc nhằn hơn cảm nhận thực tế của mình, và không được thành công cho lắm. "Chúng là một lũ quái đản."
"Cũng có thể áp dụng điều tương tự với Tử Uế Bát Trai Hội," Hitoshi không kìm được mà chỉ ra như thế, có phần táo tợn hơn thường ngày.
Hội người lớn không thích việc Hitoshi cứ nhai đi nhai lại vấn đề này. Nhưng cậu có thể cãi lại rằng đấy là nguồn cơn họ có cái mớ hổ lốn hiện tại. "Geez, được rồi, ranh con," lời thán của Eraserhead nghe như tiếng còng khóa quanh cổ cậu. "Có gì ngăn được Yagiza và Mizugameza bắt tay với Shishiza không?"
"Khó," cậu thừa nhận. "Nhưng khó người khó ta. Họ là những người có thể thương lượng, nhưng nói thật, tôi không nghĩ bên mình có gì họ muốn cả. Có thể tung tin đồn rằng Chisaki-oyabun thực chất vẫn còn sống và đang hợp tác với Sở Cảnh sát," cậu gợi ý, thử sự mềm dẻo của sĩ quan và Anh Hùng như uốn cong một cây thước nhựa.
Lời cuối Hitoshi nói hoàn toàn mang ý đùa cợt, nhưng khoảng lặng kế tiếp cộng với cách Aizawa-sensei và Tamakawa trao đổi ngầm qua ánh mắt, dù rất chóng, có một cảm giác kì lạ. Đáng ngờ, tâm trí cậu lạnh lùng chữa lại. Cậu hình dung thỉnh thoảng một viên đạn bắn bừa cũng có thể trúng đích. Hitoshi khá giỏi khoản này.
Câu hỏi triệu đô ở đây là, cậu đã trúng đến đâu.
"Nó sẽ quay lại đập chết ta nếu như không cẩn thận, và trong trường hợp trường kỳ kháng chiến," Đấy, khỏi bàn cãi, là một lý do thuyết phục. Rồi, một cách đầy miễn cưỡng và quá thận trọng, Aizawa-sensei đặt câu hỏi triệu đô của thầy, "Sức ảnh hưởng của Nemoto trong Ma Kết lớn nhường nào?"
Hitoshi hơi nghiêng đầu, thong thả cho mình một khoảng lặng vờ tính toán để tăng thêm phần kịch tính. "Đủ lớn," sẽ là câu trả lời đạt yêu cầu, cậu nghĩ, cong môi cười xảo quyệt. Hitoshi mang họ mẹ, có ngoại hình giống bà như đúc; đã có một khoảng thời gian cậu khốn khổ vật vã với sự thật này, nhưng giờ cậu chấp nhận, rằng cuối cùng, cậu vẫn là con trai ba cậu. Cậu nhắm mắt lại, bắt chéo cánh tay đặt sau gáy và ngả người ra sau. "Mấy người có thể bắt đầu nghĩ về một thỏa thuận xứng tầm đi là vừa."
Không ngạc nhiên khi Aizawa-sensei là người đáp lại sự kịch tích xấc xược của cậu với một bình luận kiêm nhắc nhở nghe không kém phần mỉa mai. Chẳng cần thầy phải nhắc, nó đã là một đám mây xám lững lờ ở nửa sau đầu Hitoshi cả tuần vừa rồi. "Càng có lý do để chúng ta ghé thăm ông già nhà trò một chuyến."
"Tôi có nên bắt đầu lo lắng về thỏa thuận miễn trừ hay sự vô tội của mình không?" cậu hỏi, phần nhiều đùa cợt hơn là phàn nàn hay quan ngại.
Tamakawa là người trả lời, cho dù trông sĩ quan không thấy câu giỡn của cậu đáng cười chút nào. "Chừng nào hai người còn tuân thủ luật pháp, tôi không quan tâm mấy người nói chuyện với ai hay lấy thông tin từ đâu. Ồ, tiện thể, không biết tôi đã bảo anh chưa, Eraser, nhưng Tsuragamae-shochou muốn nói chuyện với anh đấy." Rõ ràng là chưa. Sĩ quan Tamakawa hẳn đã phải chực thời cơ Eraserhead trong một không gian kín, như chiếc xe chú cầm lái, và thầy không thể trốn đi đâu được, để thả quả bom.
Không còn cách nào khác ngoài hứng trọn vụ nổ, Aizawa-sensei thở dài, kiếm tay chỉnh hạ ghế ra sau vài độ và tận hưởng bốn mươi lăm phút bình yên cuối trước tai họa. "Hẳn là thế."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro