Vịt cao su và Chó
Hiện tại Seungmin là một người kiên nhẫn.
Đại khái vậy.
Ít nhất là khi anh đang đuổi theo một Felix tràn đầy năng lượng, anh không bao giờ nên để em tự do cho đường vào bánh kếp như thế. Ngay khi anh tuyên bố đã đến giờ tắm, Felix đã bắt đầu than vãn và từ chối. Tại sao em ấy lại ghét tắm đến thế, anh sẽ không bao giờ biết, chỉ là nằm trong nước ấm thôi mà. Theo suy nghĩ của Seungmin, đó là một trong những điều thư giãn nhất sau một ngày dài căng thẳng hoặc như cũng chỉ là một việc thường ngày. Còn với Felix, em ghét nó đơn giản chỉ vì em sẽ bị lạnh sau khi tắm xong.
"Felix, xin em đấy, anh sẽ mua kẹo cho em nếu em để anh tắm cho em," Có lẽ hối lộ một chút bằng đồ ngọt không phải là cách tốt nhất nên làm, Chan sẽ nói với anh như thế nếu anh ấy phát hiện ra. Anh có thể tưởng tượng nếu Jeongin là người ở vị trí của anh lúc này thì sẽ hỗn loạn đến mức nào, Felix có lẽ sẽ không tắm rửa cả ngày mất. Seungmin sẽ không để điều đó xảy ra. Anh đẩy kính lên mũi và bắt tay vào công cuộc tắm cho Felix.
Với một ý tưởng sơ bộ về vị trí của bé little, anh vặn vòi để xả nước đầy bồn. Có thứ gì đó thu hút sự chú ý của anh từ chiếc tủ phía bên phải, những con vịt cao su. Đó là một trong những món quà vô dụng khác mà bạn họ tặng, một món đồ vẫn chưa được mở ra và nằm trong bao bì bám đầy bụi theo ngày tháng. Anh cười toe toét với ý tưởng của bản thân khi bóc lớp màng nhựa và thả lũ vịt ra.
Một tiếng thở hổn hển lặng lẽ từ phía sau thu hút sự chú ý của anh , "Vịt! Minnie, vịt!" Em nhảy cẫng lên ngay tại chỗ, chỉ vào con vịt cao su trong tay một cách mê mẩn, có vẻ như, kế hoạch của anh đã thành công.
"Hay là chúng ta thả vịt vào bồn trong khi tắm cho em nhé?" Felix có vẻ hơi do dự nhưng miễn cưỡng gật đầu sau khi nghĩ về tất cả những niềm vui mà em có thể có. Anh tắt nước, đưa tay kiểm tra nhiệt độ, thấy vừa phải. Rất may, anh đã cho thêm bong bóng xà phòng trông có vẻ cũng hấp dẫn hơn nhiều đối với bé little đang cố gắng tự cởi quần áo của mình. Bộ quần áo mà Jeongin đã rất ân cần mặc vào cho em sáng nay.
Cuối cùng, cả hai cố gắng lột hết quần áo của Felix và nhẹ nhàng đặt em vào bồn tắm. Rõ ràng, bong bóng là một ý tưởng tồi. Seungmin đoán rằng số lượng bong bóng trên quần áo của anh còn nhiều hơn chỗ bong bóng thực sự còn sót lại trong bồn tắm. Bên cạnh đó, mọi thứ diễn ra tốt đẹp với sự gia nhập những con vịt. Anh hứa với Felix rằng em có thể mang chúng về cùng, điều này khiến anh tự hỏi em đến từ nơi nào mà không cho em có đồ chơi trong lúc tắm.
Không có gì ngạc nhiên khi em ấy ghét tắm như vậy.
"Innie nói Lixie có thể gặp mèo con," Em nói trong khi gom lại một mớ bong bóng và đặt một con vịt lên đỉnh núi bong bóng. Seungmin nhướn mày, Jeongin chưa từng đề cập gì đến mèo với anh cả.
Không muốn làm em thất vọng, anh kín đáo hỏi thêm, "Ồ, cậu ấy còn nói gì nữa về mèo không?" Trong đầu anh lướt qua những người mà họ quen có nuôi mèo. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là Minho, bạn của họ, họ chỉ mới gặp nhau khi anh ấy đưa little của anh ấy đến nhà Chan để chơi với Changbin nhưng khi đã quen nhau, họ rất thân với nhau vì đã từng học chung trường vài năm trước.
"Innie nói hôm nay chúng ta sẽ gặp mèo con," Felix nói, Seungmin bắt đầu hơi ghét Jeongin vì đã cho em ấy hi vọng hão huyền. Không có cách nào để anh có thể lôi một con mèo từ túi sau của mình ra một cách kỳ diệu để làm vui lòng đứa trẻ.
Trước khi Seungmin có thể nghĩ ra câu trả lời, Felix lại lên tiếng để xoa dịu mọi lo lắng của anh, "Nhưng phải chờ!" Anh cau mày, "Innie nói hôm nay, sau khi anh ấy về nhà," Thằng nhóc ấy đang có kế hoạch gì trong đầu vậy, Seungmin nghĩ và tại sao anh ấy không được biết về những kế hoạch này. Không hài lòng tí nào.
"Chà, nó sẽ là một bất ngờ cho cả hai chúng ta," Anh mỉm cười khi dội sạch dầu gội trên tóc, anh hy vọng rằng đêm nay anh có thể đi ngủ sớm hơn đêm qua. Sau đó, một lần nữa, anh chắc chắn rằng Jeongin sẽ có vẻ ngoài y hệt hồi sáng nay.
Chẳng mấy chốc, Seungmin đã mặc lại quần áo cho bé little và chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày có lẽ sẽ hơi khó khăn với một Felix bám theo anh như hình với bóng. Quyền riêng tư chưa bao giờ là một sự lựa chọn. Seungmin mặc xong quần áo cho bản thân với một chút khó khăn, tắm rửa sạch sẽ và giờ đang buộc dây giày của mình bên cạnh Felix.
Chàng caregiver đảm bảo nắm lấy tay Felix để giảm thiểu nguy cơ lạc mất em, nếu điều đó xảy ra, anh sẽ không bao giờ thấy được dấu chấm hết của việc này. Công viên chỉ cách khu chung cư của họ một quãng đi bộ ngắn, nó nằm ngay giữa một sân cỏ rộng lớn, một sân trượt băng ẩn sau những cây sồi và một tiệm kem nằm ở một góc xa.
Khi cả hai đang đi, Seungmin cảm thấy bàn tay mình bị siết chặt hơn, lúc đầu anh hơi bối rối nhưng sau đó anh nhận ra rằng họ đang ở giữa sân cỏ. Có rất nhiều chó. Dù vậy, tất cả chúng đều thân thiện và chỉ quan tâm đến chúng chứ không phải Felix và anh, nhưng đối với một người sợ chó mà nói, cái này thật đáng sợ. May mắn cho Seungmin, lũ chó vẫn chưa ở gần họ nên anh có một chút thời gian để vạch ra một kế hoạch.
Anh cảm thấy như cuộc sống của anh ngập tràn những kế hoạch ngay bây giờ.
"Bíe iem! Bíe iem!" Em nức nở, vươn tay ra tuyệt vọng túm lấy lớp vải áo hoodie của Seungmin để cố gắng tránh xa khỏi mặt đất, cảm nhận rõ ràng sự đau khổ của em, Seungmin ngay lập tức bế Felix lên và ôm em vào ngực. Anh không phải là người khỏe nhất, anh không thích đến phòng tập thể dục chút nào nhưng Felix không thực sự nặng. Khi đã cách xa mặt đất, em thoải mái tựa cằm lên vai anh, nhìn những con chó ở đằng xa chơi trò bắt mồi.
Cá nhân Seungmin yêu chó. Chúng dễ thương, vui tươi, trung thành và đáng yêu không giống như mèo, Minho sẽ giết anh nếu biết điều này.
"Ở trên này tốt hơn rồi hả bé cưng?" Anh buột mồm nói ra biệt danh thân mật mà thậm chí còn không suy nghĩ trước, Felix gật đầu với một nụ cười nhỏ khi họ bước vào cổng công viên. Nó không có gì lạ mắt, xích đu thông thường, cầu trượt, bùng binh và một vài thiết bị vui chơi khác nằm rải rác xung quanh. Họ thật may mắn khi anh sống rất gần công viên này, nó được thiết kế đặc biệt dành cho little và vì Seungmin và Jeongin đều không có little nên họ chưa bao giờ tới đây.
Đặt em đứng xuống đất, Felix ngay lập tức nắm lấy tay Seungmin và chạy đến xích đu với một nụ cười rạng rỡ. Chàng trai khẽ cười khúc khích khi anh gật đầu đi vòng ra phía sau để bắt đầu đẩy cho em. Bên cạnh họ là một cặp khác, Seungmin có cảm giác như anh đã nhìn thấy họ trước đây nhưng anh không thể nhớ tên. Người chăm sóc trông tao nhã đứng đó, mái tóc nhuộm tối che khuất một bên mắt khi anh ta đẩy nhẹ bé little. Cậu bé ngồi trên xích đu có mái tóc màu nâu vàng và nụ cười đẹp nhất từ trước đến nay anh từng thấy và nếu Seungmin phải miêu tả cậu ấy bằng một từ, thì đó sẽ là ánh nắng. Giống như Felix.
"Cậu là bạn của Jeongin phải không?" Người đàn ông lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng. Seungmin gật đầu trong khi vẫn đang cố lục lại trí nhớ xem đây là ai, anh nhớ mang máng rằng đã nhìn thấy anh ta nhưng không đủ để nhớ hết tên anh ta.
"Tôi là Seonghwa," Y chìa tay ra cho Seungmin bắt, bây giờ, với cái tên này, anh đã biết chính xác người đó là ai. Little trên chiếc xích đu là Mingi hoặc Wooyoung, anh chưa bao giờ gặp những little của người kia nhưng anh biết tên của chúng. Jeongin đã kể cho anh nghe nhiều câu chuyện về bộ ba đã hình thành nên quan điểm của anh về việc little là những kẻ chuyên gây rắc rối.
Vừa tiếp tục đẩy Felix, anh vừa mở miệng nói: "Tôi là Seungmin, đây là Felix," Anh vui vẻ nói và em buông tay khỏi sợi xích trên xích đu, rụt rè vẫy tay với hai người kia, little kia cũng vẫy chào lại, cười toe toét với anh cho đến khi họ quay lại cuộc trò chuyện của chính họ.
"Ah Seungmin," Y nói như thể đang khơi lại ký ức của mình như cách đây vài phút, "Tôi không nghĩ rằng cậu và Jeongin có một little," Y hỏi trong khi xua đuổi một con ruồi đang bay mòng mòng.
"Anh nói đúng, chúng tôi đang trông chừng cậu ấy vài ngày giúp một người bạn," Anh giải thích, người kia gật đầu hiểu ra tình hình. Từ đằng xa, một bóng người chạy về phía họ, trên tay cậu bé là một đống lá có lẽ được nhặt từ nền đất ẩm ướt sau những cái cây, chưa kể hàng trăm con côn trùng có lẽ đang lang thang quanh đó.
Mặc dù vậy, bất chấp tất cả những điều đó, cậu bé vẫn vô cùng hạnh phúc, "Nhìn này!" Cậu bé hét lên khi tung những chiếc lá lên không trung trước mặt họ, hầu hết chúng rơi trúng đầu Seonghwa, bằng cách nào đó y vẫn giữ được sự tao nhã của mình.
"Wooyoung," Giọng y có phần nghiêm khắc, "Anh đã nói gì với em về việc nhặt đồ bẩn?" Y vừa hỏi vừa phủi những chiếc lá sũng nước trên quần áo, đồng thời bế Mingi (Seungmin đoán) lên.
Little, Wooyoung, đột nhiên nghiêng đầu khi nói với người đàn ông chính xác những gì cậu đã được dạy nhiều lần trước đây, "Không được zì chúng bẩn zà bất cứ thứ gì có thể dính vào chúng," Đây là little mà Seungmin đã được nghe kể về, nhờ Jeongin. Seonghwa nhìn cậu bé với ánh mắt về cơ bản là bảo cậu phải cư xử đúng mực và cậu bé ngay lập tức chạy về hướng cầu trượt, bỏ lại mọi người sau lưng.
"Muốn chơi không?" Anh hỏi Felix, tràn đầy hy vọng rằng em sẽ đồng ý. Xuống khỏi xích đu, em quay lại nhìn Seungmin như thể đang xin phép; cả ba little cùng chơi cầu trượt với nhau để lại hai người chăm sóc đi bộ đến băng ghế gần đó.
"Làm thế nào mà Felix cư xử tốt như vậy?" Y hỏi, ngưỡng mộ cách anh tương tác với little của mình, Seungmin thực sự không thể trả lời câu hỏi vì anh ấy chỉ mới biết em trong 24 giờ nhưng anh ấy đã cố gắng hết sức.
"Em ấy có tính cách riêng của mình, mỗi little đều khác nhau, đúng không?" Anh cười cho qua chuyện vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng điều đó nhanh chóng phai nhạt, Seonghwa dường như đã được xoa dịu.
Người đàn ông đưa tay vuốt tóc mình, "Đúng vậy, Wooyoung có thể nghịch ngợm nhưng có trái tim thánh thiện như vàng và Mingi là định nghĩa của một thiên thần nhưng khi chúng cùng nhau bày mưu tính kế, tất cả sẽ tan thành mây khói." Seungmin cười phá lên trước những gì anh được kể, anh tin điều đó.
"Đó là niềm vui khi có little, tôi cho là vậy,"
-
Ngay sau khi rời công viên, anh và Felix đã vào thị trấn, ghé thăm các cửa hàng để mua thêm đồ. Cả hai đã mua một vài bộ quần áo mới, nhiều đồ chơi hơn, một số món ăn vặt và một con thú nhồi bông mới. Ít nhất phải nói rằng, Felix đã vô cùng hạnh phúc và thậm chí còn hơn thế nữa vì họ đang về nhà, điều đó có nghĩa là Jeongin và Jeongin có nghĩa là mèo.
"Khi nào Innie về?" Em bĩu môi hỏi khi cả hai đang ngồi trên sàn nhà trải thảm tô màu cho cuốn sách mới mà em vừa mua từ cửa hàng, Seungmin nhìn giờ và trả lời "Khoảng một tiếng nữa."
"Chán anh rồi sao?" Anh hài hước một chút bằng một trò đùa nhỏ, nhưng với bé little, em coi đó là nghiêm túc. Với một tiếng thở hổn hển, Felix bò về phía trước ôm chặt lấy Seungmin để phủ nhận những gì anh vừa nói.
"Yêu Minnie zà Innie," Mặc dù anh khơi mào nó như một trò đùa, nhưng việc Felix nói rằng em ấy yêu họ thật quá đỗi đáng yêu, ấm áp và bất kỳ tính từ tích cực nào khác có thể hiện ra trong đầu anh lúc này.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra và Jeongin lê bước vào, vẫn mệt mỏi như sáng nay hay thậm chí còn mệt mỏi hơn. Ánh mắt cậu dừng lại ở hai người đang ôm nhau trên sàn, cậu mỉm cười vẫy nhẹ tay.
"Sao em đã về rồi?" Seungmin nhướn mày hỏi, Felix cũng có vẻ thích thú.
Cậu nhún vai, "Không còn việc gì để làm cả, em nghĩ rằng em nên ngủ một chút trước khi chúng ta đi ra ngoài," Jeongin giải thích, tự động cho rằng Seungmin đã biết họ sẽ đi chơi vì anh không hỏi gì.
Felix chạy qua ôm lấy Jeongin, "Innie buồn ngủ à?" Em hỏi như thể em không phải là lý do khiến cậu ấy buồn ngủ, dù vậy, Jeongin ngâm nga ngáp đáp lại.
"Mệt lắm Lix, Innie đi ngủ đây," cậu nói nhưng ngay trước khi cậu định bước vào phòng ngủ của Seungmin, Felix đã nắm lấy tay cậu và đòi ngủ cùng.
Ngay lúc này, đó là một cảnh tượng dễ thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro