Thâu đêm
Hai chàng trai thả mình trên chiếc ghế dài sau một ngày đầu tiên nhiều biến động, thậm chí không phải một ngày, một buổi tối thì đúng hơn. Họ vừa kết thúc giờ kể chuyện, cuộn em vào chăn và giờ đang tranh luận xem nên xem gì; bất kể họ quyết định thế nào, thì họ sẽ phải giữ yên lặng, cánh cửa phòng ngủ được hé mở một chút theo yêu cầu của Chan. Rõ ràng, không phải lúc nào Felix cũng ngủ suốt đêm, Seungmin hy vọng vì lợi ích của anh và Jeongin - chủ yếu là của anh - rằng em sẽ ngủ suốt đêm mà không gặp vấn đề gì.
"Hyung," Seungmin rời mắt khỏi màn hình để nhìn người kia, "Nếu em ấy tỉnh dậy thì sao?" Có vẻ như trong tâm trí Jeongin thì đó là một câu hỏi hay ho, nhưng từ cái đảo mắt mà cậu nhận được, cậu nhận ra rằng có lẽ đó là một câu hỏi ngu ngốc.
"Thì chúng ta dậy thôi," Anh tỉnh bơ, Jeongin chỉ gật đầu khi nhận được câu trả lời đủ tử tế. Cậu biết rõ rằng mình sẽ không dậy lúc 3 giờ sáng, Seungmin có thể làm điều đó. Và một lần nữa, người lớn hơn cũng có cùng suy nghĩ tương tự về Jeongin.
Cuối cùng, họ ngồi trong im lặng xem một bộ phim hành động mà cả hai đã thống nhất chọn, Jeongin dựa lưng vào tay vịn trong khi Seungmin nằm nghiêng, đầu tựa vào lòng Jeongin. Đôi khi họ có thể hành động như những kẻ thù không đội trời chung nhưng có những khoảnh khắc hiếm hoi mà tình bạn thực sự của họ tỏa sáng, chẳng hạn như bây giờ. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu hai người họ dành cả cuộc sống bên nhau cho đến những ngày cuối cùng của cuộc đời, dù họ sẽ không thừa nhận điều đó với bất cứ ai. Dù cho dưới bầu trời đêm này.
Mãi tới mười giờ tối Chan mới gọi cho họ, Seungmin nhấc máy sẵn sàng kể cho anh nghe mọi thứ trừ đoạn kẹo ớt.
"Mọi chuyện thế nào rồi? Em đã cho em ấy ngủ chưa, nếu em chưa đặt em ấy lên giường-" Seungmin rên rỉ trước sự thiếu tin tưởng vào kỹ năng chăm sóc của họ, dù cả hai chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến việc chăm sóc little và có lẽ là đứng hạng hai từ dưới lên trong lĩnh vực này nhưng điều đó không có nghĩa là họ ngu ngốc. Họ có đủ kiến thức cần thiết.
"Vâng, hyung, bọn em cho em ấy đi ngủ lúc tám giờ rưỡi, đọc cho em ấy một câu chuyện và để cửa mở," Nghĩ rằng điều đó sẽ giúp anh ấy thoải mái hơn, Jeongin đập tay với anh bằng một ngón tay cái giơ lên quá mức khiến Seungmin phải khịt mũi một chút.
"À vậy thì... Tốt," Anh ấy ngập ngừng, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra quá suôn sẻ, "Có vấn đề gì không?" Jeongin và Seungmin nhìn nhau đấu tranh xem nên nói gì, sự im lặng của họ đã nói lên tất cả.
Chan thở dài, "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lần này, người trẻ nhất rên rỉ nhưng nhanh chóng che đậy nó bằng một tiếng ho.
"Không có gì đâu, chỉ là một vài giọt nước mắt-" Nói dối Chan chẳng ích gì, anh ấy có thể nhìn thấu mọi thứ và cả hai đều ghét và thích anh ấy vì điều đó.
"Nước mắt? Felix không hay khóc, em có thể làm gì để khiến em ấy khóc chứ?" Sự bối rối và lo lắng hiện rõ trong giọng nói của Chan khi anh thẩm vấn hai người, Jeongin dường như muốn nói với Chan rằng lẽ ra anh phải đoán trước được điều đó nếu giao em ấy cho bọn họ chăm sóc- chính là bọn họ đấy.
"Không có gì đâu, không cần lo lắng đâu ông zà," Tiếng lẩm bẩm 'này' nho nhỏ Chan khi bị gọi là ông già không được hai người đang ngồi cười khúc khích ở phòng khách kia chú ý, Chan sẽ tin tưởng hai người bạn của anh vậy.
Khoảng thời gian còn lại của buổi tối trôi qua yên bình, bộ phim kết thúc và cả hai chỉ nằm đó tranh luận về việc có thực sự nên đi ngủ hay không. Lúc này đã là nửa đêm, họ không phải là kiểu người cú đêm, Seungmin thường ngủ sớm hơn Jeongin một chút và cũng có xu hướng thức dậy trước cậu ấy.
"Ừm, sáng mai gặp lại," Jeongin lầm bầm khi đứng dậy để đầu Seungmin gục xuống đệm trên đi văng, anh thò một chân ra ngáng đường chàng trai bất cẩn.
Cậu kêu lên khi ngã dúi về phía trước để cố lấy lại thăng bằng, "Felix đang ở trong phòng em," Cậu rên rỉ khi nhận ra mình phải ngủ chung giường với Seungmin, tuyệt. Cậu mới chỉ ngủ chung giường với người lớn hơn một lần và đó không phải là một trải nghiệm thú vị, cậu nhớ mình đã thức dậy với mông của anh ở trên mặt cậu. Làm thế nào anh ấy nằm được ở vị trí đó, cậu sẽ không bao giờ biết. Tất cả những gì cậu biết là cậu đã thề sẽ không bao giờ đặt chân lên cùng giường với Seungmin nữa.
Chẳng mấy chốc họ đã yên vị trên chiếc giường đôi nhỏ của anh, một hàng gối ngăn cách họ với nhau. Cả hai dường như hài lòng khi quay mặt hoàn toàn ngược hướng với nhau, sau đó, họ chìm vào giấc ngủ.
Seungmin thức dậy với một cái chân đang vướng vào chân mình, với một cơn giận dữ, anh hất mạnh nó về phía bên kia của hàng rào gối và bắt đầu tự hỏi tại sao mình lại thức dậy vào cái giờ ngu ngốc này vào buổi sáng. Ngoài trời tối đen như mực và đồng hồ chỉ 3:12 sáng, Seungmin không lấy gì làm vui vẻ. Mọi chuyện nhanh chóng trở nên rõ ràng khi anh nghe thấy tiếng la hét phát ra từ phòng ngủ bên kia, anh nhìn sang bên phải khi trèo ra khỏi chiếc giường êm ái và thấy Jeongin cựa mình vì tiếng động.
"Ngủ tiếp đi, anh sẽ lo," anh thì thầm với người trẻ hơn đang giơ ngón tay cái lên và sau đó là một cái bắn tim, sau đó cậu nhắm mắt chìm vào thế giới của những giấc mơ trong khi Seungmin đóng cửa phòng ngủ và lê bước ra hành lang. Anh đẩy cửa phòng ngủ và nhìn thấy Felix đang nhắm mắt, mồ hôi lăn dài trên trán và thỉnh thoảng có một vài tiếng thút thít thốt ra từ miệng.
À, một cơn ác mộng.
Anh đã từng đọc rằng bạn không nên đánh thức ai đó khi họ đang gặp ác mộng... Hay là mộng du nhỉ? Anh không chắc chắn lắm, dù sao thì gạt suy nghĩ đó sang một bên, anh bắt đầu lay nhẹ Felix. Anh cảm thấy thật tệ khi nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má em ấy, anh có thể tưởng tượng những gì đang diễn ra trong đầu em. Ngay khi đôi mắt của cậu bé mở ra, em lao về phía trước giống như em đã làm khi Jeongin đến giải cứu em trước đó.
"Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi, không có gì phải lo lắng cả," Seungmin dỗ dành khi anh ngồi xuống giường với Felix đang bám chặt không buông, anh sẽ ngồi đây một lúc. Ưu tiên hàng đầu của anh ấy là đảm bảo rằng Felix cảm thấy thoải mái và nếu điều đó có nghĩa là mất ngủ thì cứ như vậy đi. Anh vừa luồn những ngón tay qua tóc của đứa bé vừa hát một bài hát mà mẹ anh thường hát cho anh nghe khi anh còn nhỏ.
Cuối cùng, em cũng ngủ lại, cố không đánh thức em ấy, anh ấy đặt em trở lại giường và đảm bảo đã để hé cửa khi anh quay lại phòng ngủ của mình.
Chà, cũng dễ thôi mà, anh nghĩ khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ như hai người kia.
Lần tiếp theo anh thức dậy đã là 8 giờ sáng và Jeongin không còn trong phòng, mặc dù vậy vẫn có tiếng nói chuyện từ phòng khách nên đó là một dấu hiệu tốt. Seungmin dụi mắt vì ngái ngủ khi anh ngáp dài bước ra khỏi phòng theo tiếng nói. Felix mặc một bộ quần áo kết hợp giữa màu đỏ và trắng dễ thương và đang ngồi xem một số phim hoạt hình trên TV. Bên cạnh em trên chiếc ghế dài là Jeongin, người trông rất thiếu ngủ, đầu tóc rối bù, bộ vest nhàu nát và ngủ gật mỗi giây rồi lại mở mắt ra để giám sát.
Seungmin cười khúc khích khi anh đi vòng qua góc phòng và mỉm cười với Felix, người cũng cười toe toét đáp lại, "Chào buổi sáng bé cưng, hai đứa dậy bao lâu rồi?" Felix nhảy khỏi ghế và chỉ vào số '5' trên đồng hồ, đột nhiên việc thiếu ngủ của Jeongin trở nên hợp lý. Anh gật đầu với cậu bé và vuốt tóc em một cách âu yếm, Jeongin sẽ đi làm trong vài phút nữa và Seungmin sẽ không ngạc nhiên nếu cậu ấy có bị đuổi về nhà vì trông như một thây ma.
Anh quyết định không nói gì với bạn mình, thay vào đó, anh bước vào bếp nhanh chóng chuẩn bị một bữa sáng nhỏ và một tách cà phê cho cậu. Những cử chỉ nhỏ thể hiện tình yêu thay cho lời nói.
"Đây," Anh đặt cái cốc lên chiếc bàn nhỏ cạnh đi văng và đặt bát vào tay Jeongin, cậu mỉm cười và ngay lập tức bắt đầu ăn.
"Khi nào thì em đi?" Seungmin hỏi từ ngưỡng cửa nhà bếp trong khi nhấp một ngụm đồ uống của mình, người kia đảo mắt khi liếc nhìn đồng hồ và nhận ra rằng mình sẽ phải rời đi ngay sau khi ăn xong.
Cậu thở dài, "Ngay bây giờ. Cảm ơn vì cái này," Cậu đứng dậy sau khi nhai ngấu nghiến đồ ăn, chỉnh lại bộ vest và vẫy chào tạm biệt Felix, người đã ôm cậu trước khi bước ra khỏi cửa, để lại Seungmin đứng thẫn thờ ở giữa phòng.
"Em muốn gì cho bữa sáng nào? Chúng ta có bánh kếp-" Anh bị cắt ngang bởi tiếng hét lớn 'dạ' từ em, ít nhất thì việc làm bữa sáng sẽ dễ dàng. Dễ dàng là một cách để mô tả nó, hóa ra Felix cũng là một đầu bếp giỏi không kém gì Seungmin. Sốc.
Seungmin kinh ngạc trước khả năng nấu ăn của em, "Thật tuyệt, làm thế nào mà em học nấu ăn giỏi như vậy?" Anh hỏi, hy vọng Felix sẽ mở lòng với anh hơn một chút giống như em đã làm với Jeongin. Anh muốn họ có sự kết nối.
Felix lại nở một nụ cười triệu đô, "Sách dạy nấu ăn! Channie cho em," Giọng em nhỏ dần khi em bắt đầu tập trung vào việc trộn những thứ trong bát, người kia gật đầu ngay cả khi Felix không thể nhìn thấy. Chan đã tặng em ấy một cuốn sách dạy nấu ăn, vì lý do nào đó, Seungmin thấy điều đó vô cùng ấm áp. Nếu có điều gì đó anh định làm trong thời gian em ở cùng họ, thì đó là mua cho em thứ gì đó.
"Felix à, em muốn làm gì hôm nay?" Anh hỏi nhưng nhìn thấy bé little ngập ngừng không nói nên lời, anh tiếp tục, "Chúng ta ra ngoài nhé?" Felix có vẻ thích thú với ý tưởng này, ra ngoài chơi nghe có vẻ rất vui và tình yêu dành cho các sân chơi là một yếu tố quan trọng trong quyết định của em ấy.
"Công viên nữa?" Đôi mắt của em sáng lên đầy hy vọng, đáng yêu thực sự.
Seungmin, theo thói quen, xoa đầu em, "Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ đi sau khi tắm cho em được không?" Như một công tắc được bật, từ niềm vui ngập tràn chuyển sang sự ghét bỏ thuần túy. Ồ đúng rồi, Seungmin nhớ ra từ tập hồ sơ dài vô tận mà Chan đã đưa cho họ.
Felix không thích tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro