Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người chăm sóc tạm thời

"Nếu em có thể giúp đỡ bọn anh thì điều đó có ý nghĩa rất lớn, em ấy thực sự rất ít nói, hiểu chuyện và sẽ không gây ra bất cứ phiền toái gì cho em đâu!"

Thật là một mớ rắc rối, Seungmin và Jeongin đã nghĩ như vậy khi người bạn thân của họ, Chan, nhờ họ giúp trông một trong những little của anh ấy trong khi phòng của anh ấy được sửa sang lại. Tại sao anh ấy không thể cho cậu bé ở một căn phòng khác trong vài ngày, họ sẽ không bao giờ biết. Chan làm việc tại một trại trẻ mồ côi, đặc biệt dành cho little, và từ tất cả những câu chuyện mà anh ấy đã kể cho họ khi làm việc ở đó, họ không tin một tí nào khi anh ấy nói 'hiểu chuyện'.

Hầu hết mọi người ngày nay đều có little của riêng mình, nếu bạn không có thì sẽ bị coi là kỳ quặc nhưng điều đó không quan trọng với Seungmin và Jeongin, những người không có một ai. Đầu tiên, cả hai đều nghĩ rằng họ là những người chăm sóc tồi tệ, Jeongin thậm chí còn không thể trông chừng em trai của mình câu cá đàng hoàng khi cậu ấy đi nghỉ và Seungmin cũng tệ không kém, lần cuối cùng anh ấy được nhờ trông trẻ, đứa bé đã khóc nhiều hơn bao giờ hết.

Mặc dù nhiều lần bất đồng quan điểm nhưng cuối cùng hai chàng trai vẫn ngồi ở nhà Chan xem xét lại mọi chuyện, ừm, lẽ ra họ phải như vậy nhưng hiện tại họ đang hơi phân tâm với một người nào đó. Một người nào đó hay còn gọi là little của Chan.

"Xin lỗi về Changbin, em ấy chỉ quá hào hứng thôi," Anh ấy mỉm cười với Changbin, người đang kéo chân Seungmin, "Minho sẽ đến đón em ấy sớm thôi, sau đó em có thể chơi với Sungie và Jinnie được không nào," Bé little khúc khích cười, gật đầu lia lịa, cậu bé thường đến nhà Minho để chơi với những little của anh ấy, họ là định nghĩa của những người bạn thân thiết nhất. Vừa mới nhắc đến thì tiếng gõ cửa vang lên, để lại sự im lặng đến chói tai khi Changbin rời đi cùng Minho.

"Được rồi, tên em ấy là Felix-" Anh ấy bắt đầu giải thích nhưng anh chưa kịp nói thêm gì thì đã bị cắt ngang bởi một loạt câu hỏi hoảng loạn từ hai người kia.

"Felix? Em từ chối, em không biết tiếng Anh; đó sẽ là một thảm họa,"

Chan thở dài, "Em ấy nói tiếng Hàn, bình tĩnh nào," Còn có lý do gì khác để không chăm sóc em ấy đây, dù chỉ là ba ngày, rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong 72 giờ đồng hồ.

"Đúng rồi, như anh đã nói, em ấy rất ít nói nhưng em ấy sẽ cởi mở hơn khi em ấy cảm thấy thoải mái với em, phần còn lại ở đây," Anh ấy đưa cho hai người một tập tài liệu dày cộp, người trẻ nhất lướt qua các trang để ghi lại một số chi tiết quan trọng.


Lee Felix

Tuổi little: 3-4 tuổi

Ngày sinh: 15 tháng 9 năm 2000

Người chăm sóc: Không có

Thích: Bánh brownie, đi dạo, sân chơi

Không thích: Bồn tắm, tiếng ồn lớn, chó


"À đây, hãy chắc chắn rằng em không làm mất cái này," Đó là danh sách những thứ mà Felix thích hoặc không thích, nó có vẻ khá dễ hiểu.


Ti giả -

Thú nhồi bông -

Bỉm - Không

Onesies -

TV - Có (phim hoạt hình, dưới sự kiểm soát)

Bình sữa - Có (Khi cảm thấy nhỏ hơn) Xem hướng dẫn ở trang 13

Thời gian lâu nhất có thể ở một mình - Nếu có thể thì đừng để em ấy một mình


Tập hồ sơ dài ngoằng với đầy những câu hỏi tương tự nhưng cả hai nhanh chóng ngừng đọc nó sau 2 trang và tuyên bố rằng họ sẽ xem nó khi về nhà, một lời nói dối nhưng Chan không cần biết điều đó.

Chẳng mấy chốc, họ đã về đến nhà và bắt đầu chuẩn bị cho cậu bé bí ẩn tên là Felix. Trong số những thứ mà họ được đưa cho, Seungmin đã bắt đầu sắp xếp chúng trong phòng ngủ của anh ấy (vì anh sẽ ở chung với Jeongin trong vài ngày), có rất nhiều đồ tiện nghi và những thứ mà bạn mong rằng sẽ có ở độ tuổi 3-4. Bộ chăn ga màu xám nhàm chán giờ đã được thay bằng một tấm ga theo chủ đề vũ trụ, những chiếc giá trống giờ đã chất đầy quần áo mặc dù em ấy chỉ ở đây ba ngày và cuối cùng, Seungmin khá tự hào về bản thân.

"Nhìn này, nhìn này, nhìn này," Anh kéo tay áo Jeongin để chỉ cho cậu thấy căn phòng ngủ từng buồn tẻ giờ tràn ngập màu sắc và đồ chơi trẻ em, tất cả đều được trang trí gọn gàng xung quanh phòng. Cậu há hốc mồm khi nhìn thấy diện mạo mới, nó rất ấn tượng và hẳn là phải bỏ nhiều công sức vào đó nhưng điều đó cũng hợp lý thôi, sau tất cả, cả hai muốn Felix cảm thấy thoải mái khi ở trong nhà của họ.

"Vậy, ngày mai em ấy sẽ đến đúng không?" Sự căng thẳng hiện rõ trong giọng nói của anh, điều mà Seungmin không mong muốn nhất là sẽ có một little buồn bã dưới sự chăm sóc của anh trong ba ngày. Tệ hơn nữa, Jeongin thậm chí sẽ không ở nhà vào tối mai nên anh sẽ bị mắc kẹt với một người khác, một người có lẽ sẽ né tránh anh.

Ít nhất có thể nói, cả hai đều sợ hãi.

"Channie Hyung gọi điện, anh ấy muốn nói chuyện với chúng ta," Lần này thì sao đây, cả hai đều nghĩ, họ đã được đưa cho một tập tài liệu chết tiệt, liệu còn có gì nữa đây?

Khi điện thoại được kết nối, Chan bắt đầu nói một cách vội vã và nó không hoàn toàn mạch lạc nhưng họ vẫn nắm được ý chính.

"Anh muốn bọn em trông em ấy ngay tối nay ư, anh điên rồi?" Cả hai đều rên rỉ cùng một lúc, đây là một thảm họa. Chưa có gì được chuẩn bị, cũng không hẳn, nói đúng hơn là, họ chưa chuẩn bị về mặt tinh thần.

Chan đã giải thích tình huống rằng có một chỗ rò rỉ đột ngột trong phòng của bé little và em ấy sẽ không thể ở lại đó, một cái xô sẽ có tác dụng nhưng dường như là không. Vì vậy, không cần hỏi, anh ấy đã lên xe rồi.

Anh cúp máy, Jeongin quay sang Seungmin với vẻ mặt đầy sợ hãi? hoảng loạn? Có lẽ là cả hai, ngay lúc này, phản ứng của họ có hơi thái quá nhưng điều đó có thể hiểu được. Đại loại là vậy.

"Anh có nghĩ rằng em ấy đã ăn tối?" Bây giờ là 6:18 chiều và cả hai thậm chí còn chưa ăn, sẽ rất khó để vừa canh chừng một little vừa vui vẻ nhét thức ăn vào miệng. Seungmin nhún vai, anh có cảm giác lo lắng rằng họ không có thức ăn để cho cậu bé ăn, và hóa ra, những nghi ngờ của anh là đúng. Họ sẽ phải đi mua sắm, à, một trong số họ sẽ phải đi mua sắm.

"Oẳn tù tì?"

Sau một ván chơi không mấy thành công đối với Jeongin, giờ thì cậu đang lo lắng ngồi chờ trên ghế trong sự im lặng đến chói tai vì người bạn cùng nhà của cậu rất có thể đang ở ngoài đó tận hưởng lối đi thoáng mát trong siêu thị địa phương trong khi cậu ngồi đây và cố gắng thôi miên bản thân với bất cứ điều gì ngoại trừ ý nghĩ bị bỏ lại một mình với một little xa lạ.

Cậu thầm nghĩ, mình đã là một người đàn ông trưởng thành rồi, mình có thể và mình sẽ chăm sóc thành công một little trong ba ngày.

Tiếng gõ cửa vang vọng khắp căn hộ thông báo cho Jeongin về sự xuất hiện của họ, với mong ước cuối cùng rằng cậu có thể cứ ngồi đấy và lờ đi cánh cửa, cậu vẫn mở nó ra. Từ tất cả những little mà cậu đã gặp trước đây, điều không khó vì chúng ở khắp mọi nơi, thì hầu hết chúng đều ồn ào và hỗn láo. Chắc chắn, đó là cách cậu cảm nhận về chúng ngay từ cái nhìn đầu tiên, tuy nhiên có lẽ chúng cũng thực sự đáng yêu.

"Lix, đây là Jeongin và- Seungmin đâu?" Jeongin cười một cách lo lắng và trả lời "mua sắm" một cách ngập ngừng, thật là một thời điểm kỳ lạ để đi mua sắm nhưng Chan không thắc mắc về điều đó vì vốn dĩ ngay từ đầu cả hai đã rất kỳ quặc.

"Được rồi," Anh ấy tiếp tục, "Đây là Jeongin, anh ấy sẽ chăm sóc em vài ngày cùng với bạn cùng nhà của anh ấy, Seungmin. Em sẽ là một em bé ngoan cho Channie nhé?" Cậu bé gật đầu và liếc nhìn Jeongin thật nhanh, đúng như lời của Chan, Felix rất nhút nhát.

Mặc dù ngại ngùng, nhưng khi Chan vẫy tay tạm biệt và đưa hành lý cho người kia, em đã nắm lấy tay của Jeongin, tay của cậu có vẻ to hơn đáng kể so với của Felix. Em ấy rất dễ thương, với mái tóc vàng gần giống kiểu mullet cùng những chiếc kẹp màu bạc lấp lánh, tém gọn phần tóc mái của em khỏi vướng vào mắt và chiếc áo hoodie màu xanh nhạt của em làm tôn lên chiếc quần soóc màu trắng mà em đang mặc.

Trong một khoảnh khắc, Jeongin cảm thấy nhẹ nhõm nhưng điều đó nhanh chóng bị cắt ngang bởi cái kéo tay của bé little đến nơi nào có trời mới biết.

"Chúng ta đi đâu thế Lix?" Cậu hỏi bằng biệt danh mà Chan đã gọi một phút trước, cậu ấy có hiểu biết cơ bản về việc trông trẻ và cậu biết những biệt danh được đánh giá cao.

Felix nghiêng đầu, phớt lờ câu hỏi, chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn cà phê. Chắc chắn em ấy biết điện thoại là gì, phải không? Chàng caregiver tạm thời cầm thiết bị lên và đưa cho cậu bé đang ngồi trên mép đi văng cạnh Jeongin.

"Em có muốn chơi trò chơi trên đó không?" Cậu hỏi một cách không chắc chắn, Felix gật đầu với một nụ cười nhẹ trên môi khi nhận được điện thoại.

"Cảm ưn ạ," Cậu ngạc nhiên với cách cư xử của em, được rồi, ấn tượng đầu tiên rất tốt. Cậu bé này là một thiên thần, cậu chưa bao giờ gặp được một đứa trẻ nào lễ phép như vậy. Cậu có một người bạn, Seonghwa, anh ấy có hai little và trong ký ức của cậu thì chúng rất ồn ào. Nếu cậu nhớ không nhầm thì tên của chúng là Wooyoung và Mingi, những đứa trẻ rất hướng ngoại. Felix thì ngược lại, nhưng dù sao lại, cậu chỉ vừa mới gặp em ấy.

Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra trong vòng ba ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro