Mèo con
Seungmin ngồi trên đi văng chuyển qua chuyển lại các kênh trên TV, cố gắng nghĩ xem mình nên xem cái quái gì bây giờ, chẳng có gì hấp dẫn anh cả và ngày hôm nay còn lâu mới kết thúc. Jeongin và Felix đã chợp mắt được một tiếng đồng hồ rồi và chàng caregiver ngày càng chán ngấy việc nhìn cặp đôi trên màn hình thất bại nặng nề trong việc tán tỉnh nhau. Thành thật mà nói, một kinh nghiệm đau thương.
Một tiếng uỵch lớn khiến Seungmin giật nảy mình và có lẽ khẽ chửi thề một chút, dù sao thì, anh vẫn phải chạy vội tới phòng ngủ của mình, nơi Jeongin đang ngủ với Felix. Khi bước vào, anh thấy Felix đang ngủ yên bình trên giường, quấn gọn trong chăn và ngậm núm vú giả yêu thích của em. Anh nhướn mày trước cảnh tượng đó, nếu bé little ở đó, hạnh phúc và ngủ ngon, thì Jeongin ở đâu.
Câu hỏi của anh đã được giải đáp khi một cái đầu ló ra từ phía đối diện của giường, một cái bĩu môi dễ thương và một tiếng rên rỉ nhỏ phát ra từ môi cậu. Jeongin không để ý đến Seungmin đang đứng đó với nụ cười khoái trá nở trên môi, cũng không để ý đến việc người lớn hơn đang chụp một bức ảnh nhưng lần này không phải để cậu hối lộ anh mà là để nâng niu nó trong góc trưng bày của anh.
"Chỉ có em thôi," Anh nhếch mép cười với cậu, đi vòng qua giường để giúp một tay và cậu nắm lấy tay anh với một cái bĩu môi dài hơn, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ Jeongin là little nếu nhìn vào cách cậu ấy hành động. Nó dễ thương.
Với một cái lôi nhẹ, Jeongin rên rỉ, "Ý anh là chỉ có em thôi là sao?" như thể cậu ấy khó chịu vì sự thiếu quan tâm của bạn mình đối với cú ngã kịch liệt từ trên giường, làm thế nào mà cậu ấy thậm chí có thể lăn xuống được là một bí ẩn đối với cả hai chàng trai.
"Ý anh là, chỉ có em mới thế thôi," Anh cười khúc khích trước vẻ mặt ngây ngốc của người nhỏ hơn, "Anh đùa đấy, em không sao chứ?" Cậu thực sự muốn bỏ qua những lời trêu chọc này, Jeongin khẽ thở hắt ra "Vâng, em ổn," mắt lướt đến Felix trên giường, người đang bắt đầu thức dậy vì không có hơi ấm của một cơ thể khác để ôm ấp. Cùng lúc đó, Seungmin bước ra khỏi phòng ngủ của mình và đến phòng Jeongin, nơi Felix đang ở.
Điều mà Seungmin bắt đầu thích thú là chọn quần áo cho bé little, anh cảm thấy tự hào khi chọn được một bộ trang phục hoàn hảo mà Felix cũng cảm thấy hạnh phúc khi mặc. Vì họ sẽ đi chơi, nên Seungmin muốn bộ trang phục đặc biệt này được chú ý. Từ những gì Chan đã đóng gói, anh đã cố gắng phối thành một bộ khá đáng yêu theo ý kiến của anh ấy. Nó bao gồm quần jogger đen thêu hình sói, một chiếc áo cùng màu và, món đồ yêu thích của cá nhân Seungmin, một chiếc áo hoodie xám bông có tai trên mũ trùm đầu.
"Oi, mang cho anh hoàng tử nhỏ của chúng ta được không?" Seungmin hét vọng ra hành lang với Jeongin, người đang trên đường vào phòng tắm nhưng đảo mắt trước yêu cầu đó, rồi lại quay lại căn phòng mà cậu ấy vừa ra khỏi.
Trước khi bước vào, cậu chắc chắn sẽ nói, "Đừng có oi với em... Anh..." Vật lộn để tìm cách để đáp trả khiến Seungmin bật cười lớn khi đi ngang qua cậu bé đang vò đầu bứt tóc, nụ cười nhếch mép lại xuất hiện trên gương mặt anh, Jeongin chỉ giả bộ cau có khi cậu quay lại với nhiệm vụ đánh thức Felix đang bắt đầu ngủ trở lại.
"Lixie cục cưng, dậy đi nào~" Jeongin hát, những ngón tay luồn qua những sợi tóc mềm mại của Felix khi mắt em mở ra rồi nhắm lại nhiều lần. Em bé ngái ngủ mỉm cười với người chăm sóc bằng ánh mắt của một thiên thần, một bàn tay nhỏ bé thò ra khỏi chăn để ôm lấy Jeongin. Thật ngọt ngào biết bao khi Felix dễ dàng cởi mở với họ như thế, tình yêu mà em dành cho họ phải nhiều đến nhường nào chứ.
Đột nhiên, đôi mắt em mở to cùng nụ cười lớn hơn, "Mèo con?" Em hỏi với ánh mắt long lanh, Jeongin cảm thấy như mình có thể tan chảy ngay tại đây. Những thứ dễ thương là điểm yếu của cậu ấy.
"Sau khi bọn anh thay cho em bộ quần áo này đã," anh nói, chỉ vào bộ pijama của em, "Rồi chúng ta có thể đi gặp mèo con," Felix hổn hển, tuyệt vọng giơ tay về phía Jeongin, em đã vô cùng sẵn sàng, dù sao thì, việc được gặp những chú mèo đã ở trong tâm trí em cả ngày hôm nay. Với Felix trong tay, Jeongin bế em đến chỗ Seungmin, người đang ngồi trên giường đợi hai người. Ngay khi nhìn thấy, Seungmin đứng dậy đỡ lấy little từ tay cậu, Jeongin thả lỏng vì trọng lượng của Felix đã biến mất.
Ít nhất phải nói rằng, bộ đồ mà Seungmin đã phối thậm chí còn dễ thương hơn anh ấy dự đoán và Felix có vẻ rất thích thú với vẻ ngoài của em. Hơn thế nữa, em chập chững đến túi đồ ở góc phòng lôi ra một chiếc túi nhỏ đựng một vài cái núm giả. Dường như, em biết mình đang tìm cái gì, em lấy ra cái có màu đen với những ngôi sao trắng vẽ trên đó, rất phù hợp với bộ đồ của em. Cả hai người quan sát điều này, chìm đắm trong cảm giác mềm mại trong lồng ngực, nó dễ thương quá sức chịu đựng.
Chan gọi đó là hiệu ứng Felix, rất nhiều người đã trở thành nạn nhân vô phương cứu chữa.
"Em nghĩ em sắp chết," Jeongin nói, há hốc miệng bên cạnh Seungmin, người cũng chẳng khá hơn là mấy. Nghe lỏm được câu đó, Felix nhanh chóng chạy đến vòng tay ôm lấy cả hai người bằng hết khả năng của em, như thể em là điều ngọt ngào nhất trên đời.
Chẳng mấy chốc, cả ba đã lên xe trên đường đến nhà Minho, Seungmin lái xe và Jeongin ngồi sau cùng với Felix để đảm bảo em vẫn ổn. Em đang khá bận rộn với con thú nhồi bông mà em mang theo, đó là một chú mèo con màu trắng với đôi mắt to lấp lánh khác thường khiến Jeongin có chút bối rối nhưng vẫn phải ngậm miệng lại.
"Cậu nhóc này có tên không?" Jeongin chỉ vào con thú bông trên tay em, Felix cười toe toét gật đầu trong khi tiếp tục vuốt ve bộ lông trắng mịn của món đồ chơi.
"Coco," Em nói, "Nhưng Innie, Coco là con gái," Seungmin cố gắng hết sức để kìm lại tiếng cười của mình ở phía trước xe, chàng trai nhỡ lời đang cố gắng hết sức để xin lỗi một con thú nhồi bông vì Felix nói rằng bạn ấy sẽ cảm thấy buồn nhưng sau khi sự xấu hổ của Jeongin lắng xuống, cậu vội thì thầm thêm một lời xin lỗi nhỏ. Nó thật buồn cười, thành thật mà nói, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Coco sẽ có cảm xúc và tình cảm.
Chiếc xe rẽ vào một khu phố yên tĩnh, cảnh đẹp thu hút sự chú ý của Felix và em bắt đầu ngắm nhìn muôn vàn loài hoa rực rỡ trong vườn của mọi người. Em nhớ có lần Chan đã bí mật đưa em đi chơi một ngày, họ đến một công viên nơi bãi cỏ rải đầy hoa cúc và hoa thủy tiên. Trong tâm trí em, em nhớ lại em đã xâu một dải hoa cúc và chau mày khi Chan nói với em rằng nó sẽ chỉ tồn tại trong một ngày và héo đi.
Em thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình khi họ dừng lại bên ngoài một ngôi nhà, có một số chậu hoa và một số bông hồng đỏ mọc bên cạnh. Felix hơi lo lắng, mọi người nói với em rằng có hai little khác sống ở đây nhưng em không biết tên hay bất cứ điều gì về họ. Felix có một vài người bạn litlle, như Changbin - little của Chan - và một vài người bạn mà em có ở trại trẻ mồ côi, nơi em đã sống một quãng thời gian dài.
Cảm nhận được sự lo lắng của em Seungmin đưa tay ra cho Felix nắm, "Bọn họ đều là ánh nắng mặt trời đáng yêu, không có gì phải sợ cả đâu," câu nói giúp em bình tĩnh lại một chút nhưng âm thanh hét lớn khiến cả ba mất cảnh giác khi họ lúng túng bước ra ngoài.
"Và ồn ào, chúng cũng khá ồn ào," Jeongin nói ngắn gọn, ngón tay ấn vào chuông cửa. Không mất nhiều thời gian để cánh cửa mở ra, lộ ra người bạn của Seungmin và Jeongin đang đứng với nụ cười toe toét đầy trêu chọc trên mặt. Seungmin chỉ muốn vỗ cho một phát.
Minho tránh sang một bên để bộ ba vào nhà, đó là một ngôi nhà gọn gàng trừ những cây bút màu nằm trên sàn rõ ràng đã bị bỏ rơi và không được dọn dẹp. Có những bức ảnh treo khắp phòng khách, Felix nhìn vào từng bức ảnh và thấy hai cậu bé. Một trong số họ có đôi má tròn, ánh mắt dịu dàng và người kia có mái tóc vàng dài và nụ cười xinh đẹp nhất mà em từng thấy.
"Em là Felix đúng không, em đáng yêu quá đi mất?" Minho dịu dàng nói, một giọng điệu hoàn toàn khác với khi anh ấy vừa mới chọc ghẹo Seungmin vì bất cứ lý do gì. Felix cảm thấy bớt căng thẳng trước sự tử tế mà chàng trai này dành cho em, nước táo hoạt hình mà anh ấy đưa cho em càng khiến em thích người này hơn.
Đáp lại, em bẽn lẽn mỉm cười, "Iem ổn, cảm ơn ăng,"
Ngay khi Minho định trả lời, có hai cậu bé hỗn loạn chạy vào phòng, đuổi theo nhau với những tiếng hét lớn. Chỉ là yêu thương với một cách thể hiện vô cùng ồn ào, những người lớn đã quen với hành vi này thì không khó chịu chút nào nhưng với một little mới trong phòng, em trèo vào lòng Seungmin đang ngồi cạnh em trên đi văng.
"Jisung đừng đuổi theo Hyunjin nữa, làm ơn đi," Chàng chăm sóc nói, rõ ràng là anh ấy đã cố gắng ngăn việc này nhiều lần trong ngày hôm nay, "Lix cưng, đây là Sungie và đây là Jinnie," Anh ấy giới thiệu ba little với nhau, những little của Minho nhanh chóng kéo Felix xuống sàn chơi với chúng. Ngay khi có bất kỳ cơ hội nào để có bạn mới, chúng sẽ nắm lấy ngay lập tức. Jisung đã tặng cho Felix một trong những chiếc xe yêu thích của cậu nhóc mà em đã nhận lấy với một nụ cười bẽn lẽn và Hyunjin cũng tặng cho em một chiếc xe yêu thích của cậu ấy.
Trong khi bọn nhỏ chơi, cả ba người trên đi văng bắt đầu nói chuyện về các sự kiện gần đây. Từ ngưỡng cửa, một con mèo đang cân nhắc bước vào xem vị khách là ai, thời cơ của Felix đã đến. Khi nhìn thấy chú mèo mềm mại, bông xù, em há hốc miệng và đưa tay ra.
"Mèo con! Innie, Minnie nhìn mèo con," Cả hai chắc chắn sẽ chụp rất nhiều ảnh, kỷ niệm về ba ngày ở bên Felix mà ban đầu họ đã rất sợ hãi nhưng giờ họ chắc chắn rằng họ sẽ nhớ em khi ngày phải nói lời tạm biệt đến. Đó là ngày mai.
Minho thổn thức trước cảnh tượng đó, hai bé little của anh tương tác yên bình với Felix, một trong những con mèo của anh ấy vui vẻ cuộn tròn trong lòng Felix khiến em gần như sắp run lên vì hạnh phúc thuần thuý.
"Em sẽ nhớ em ấy phải không?" Anh ấy hỏi khi Felix đang bị phân tâm, Seungmin và Jeongin im lặng không biết phải trả lời thế nào. Cái cách họ im lặng là tất cả những gì Minho cần để biết rằng câu trả lời là có.
Jeongin hơi thở dài, "Không có em ấy bên cạnh sẽ chán lắm," Seungmin có vẻ hơi khó chịu trước câu nói của cậu nhưng cũng không nói gì, anh cũng sẽ cảm thấy buồn chán khi không có Felix bên cạnh. Có lẽ thỉnh thoảng họ có thể đến thăm em ấy nhưng anh chắc chắn rằng điều đó có lẽ không được phép.
"Em luôn có thể nhận nuôi em ấy mà," Ý tưởng đó hấp dẫn bọn họ bao nhiêu thì kể từ khi họ ở bên em, cả hai đều cảm thấy như thể họ không phù hợp để làm người chăm sóc bấy nhiêu. Nếu ngày đầu tiên vẫn chưa đủ rõ ràng, Jeongin nhớ lại buổi sáng hôm nay khi cậu không thể làm cho Felix ngủ lại bất chấp mọi nỗ lực.
Hai người quyết định không trả lời Minho và thay vào đó tiếp tục quan sát những đứa trẻ vui đùa trên mặt sàn nhà, họ không muốn ngày mai đến một chút nào nhưng họ biết rằng họ không thể làm gì được.
Toi ghét những fic nhiều nhân vật, toi sắp phát điên lên vì xưng hô trong tiếng việt OTL
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro