Chan không thể phát hiện ra chuyện này
Jeongin bắt đầu ghét Seungmin.
Cậu chắc chắn rằng anh đã quyết định đi đường vòng dài nhất trong chuyến đi mua sắm này chỉ để chọc giận cậu, Seungmin rất có thể sẽ dành thời gian quý báu ngọt ngào của mình để cười sảng khoái sau đó. Jeongin không buồn cười chút nào. Không phải là Felix cư xử không đúng mực hay gì cả, mà ngược lại, em ấy chỉ đang ngồi im lặng với việc riêng của mình. Đó là vấn đề, Jeongin cảm thấy như bầu không khí đang trở nên hơi khó xử.
Nếu sự im lặng có thể giết chết người, thì đây chính là nó.
"Vậy," Felix nhìn lướt qua màn hình TV đang chiếu với đôi mắt nai to tròn, "Hãy kể cho anh nghe về em đi," Jeongin thầm tự trách bản thân vì nghe giống như một cuộc phỏng vấn, điều duy nhất giúp mọi chuyện tốt hơn là cậu đang cố nặn ra một nụ cười với bé little đang ngồi suy nghĩ.
Felix khẽ há miệng, Jeongin cố kìm lại tiếng thổn thức.
"Lix thích mèo zà tuyết," Em nói như thể đó là điều quan trọng nhất trên thế giới, Jeongin tiếp nhận bằng một cái gật đầu chậm rãi - não cậu đang bận sắp xếp các hoạt động liên quan đến mèo.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Felix nói về điều gì đó với sự quan tâm như vậy, có lẽ đây là một cách hay để đưa em ra khỏi vùng an toàn của mình. Không phải là em ấy khó chịu, ừm, Jeongin không nghĩ rằng em ấy lo lắng mà em ấy chỉ rất tôn trọng thôi.
"Mèo hử," Chàng trai với mái tóc xanh nhạt ậm ừ, cậu có một người bạn nuôi mèo và hai little của anh ấy... "Em có muốn gặp những con mèo của bạn anh không?" Lẽ ra cậu nên hỏi anh ấy trước, Minho, rằng liệu cậu có thể đưa Felix tới gặp mèo của anh ấy không, dựa trên phản ứng của em, em ấy sẽ rất đau lòng nếu bạn của Jeongin từ chối. Rồi Jeongin nhớ lại sáng nay, Minho đã đến để đưa Changbin đi chơi. Thật là một ý tưởng thiên tài.
Felix gật đầu lia lịa trước khả năng được gặp một vài chú mèo, cậu bắt đầu thích em ấy chỉ vì sự dễ thương của em. Felix đã bắt đầu luyên thuyên về việc những chú mèo con quý giá như thế nào và cậu chăm chú lắng nghe đồng thời gật đầu đồng ý, chắc chắn, bài phát biểu của em không phải là tốt nhất vì xét cho cùng thì em cũng chỉ là một little. Nó chỉ khiến em ấy dễ thương hơn một chút.
Tiếng chìa khóa leng keng từ cửa báo cho Jeongin và Felix biết Seungmin đã về, anh bước qua cửa với một túi xách trên tay. Jeongin lườm anh rồi nhìn vào cái túi, với khoảng thời gian mà anh đã đi, Jeongin đã kỳ vọng sẽ có ít nhất bốn cái túi.
Seungmin nhìn cậu bé trên trường kỷ, anh giơ một bàn tay vụng về ra hiệu cho Felix, em vẫy tay lại với một nụ cười ổn định sau khi nói về những người bạn mèo của mình.
"Vậy, em có thích gà viên chiên không, Felix?" Seungmin thông báo, bỏ qua các kiểu giới thiệu để tránh sự lúng túng. Felix gật đầu vui vẻ nhìn người mới về từ trên xuống dưới, Seungmin cảm thấy như mình đang ở một buổi trình diễn thời trang nào đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh.
Thời gian ăn tối khá yên tĩnh, có đôi lời trao đổi với nhau nhưng không quá nhiều. Felix giỏi một cách đáng kinh ngạc trong việc tự ăn, dù chắc chắn rằng không phải tất cả thức ăn đều vào miệng em nhưng phần lớn thì vẫn được. Seungmin và Jeongin để cậu bé trên bàn trong khi họ rửa bát đĩa, thỉnh thoảng ngoái nhìn lại để kiểm tra xem em có ổn không... Em có ổn không.
"Felix- Em ấy đâu rồi?" Người lớn hơn hỏi một cách điên cuồng trước sự trống vắng, một chiếc bàn trống trơn và hai chàng trai hoảng loạn với bong bóng xà phòng vẫn còn trên tay. Một cách điên cuồng, họ bắt đầu chạy quanh căn hộ của mình để tìm kiếm bé little. Jeongin kiểm tra các phòng ngủ nhưng tất cả đều trống rỗng, Seungmin chạy lướt qua phòng khách và bắt đầu tìm trong phòng tắm và tủ quần áo.
Ở trong phòng khách, Felix đang ngồi trên sàn chơi với thứ gì đó mà em tìm thấy trên kệ tủ, đó là một gói kẹo siêu cay mà một người bạn của họ đã mang đến cho họ như một trò đùa và tất nhiên họ không thực sự muốn ăn nó nên nó được đặt trên kệ như một món đồ trang trí. Cậu bé xé toạc lớp vỏ nhựa và ngay lập tức một mùi ớt nồng nặc tỏa ra trong không khí, mùi hương đó không đặc biệt dễ chịu nhưng điều đó dường như không khiến Felix bận tâm. Em cầm một viên kẹo cho thẳng vào miệng và bắt đầu nhai, ban đầu nó có mùi vị kỳ lạ nhưng chẳng mấy chốc, vị cay bắt đầu nổi lên.
"Em có tìm thấy em ấy không?" Seungmin tuyệt vọng hỏi với hy vọng nhận được câu trả lời tích cực, "Chúng ta không thể để mất em ấy trong vòng một giờ đầu tiên," Anh rên rỉ, anh biết chắc rằng Chan sẽ giết họ.
Những tiếng khóc lớn vang lên từ phòng khách báo cho Seungmin và Jeongin biết em đang ở đâu, cả hai chạy về phía âm thanh và gần như vấp vào nhau. Họ cảm thấy mắt mình như lồi ra khi nhìn thấy gói kẹo ớt đã mở nằm trên sàn nhà, cả hai đã sợ đến mức không thể khép miệng vào và bây giờ họ đang chứng kiến bé little khóc không dứt vì cay.
"Urm ahh," Jeongin hốt hoảng cố nghĩ xem phải làm gì, "Đi lấy nước cho em ấy đi, đồ ngốc!" Jeongin hốt hoảng hét lên với Seungmin, ngay khi từ 'đồ ngốc' vừa thốt ra, cậu chắc chắn rằng mình sẽ bị tẩn vì chuyện này sau. Seungmin quắc mắt nhìn cậu nhưng vẫn chạy vào bếp rót một cốc nước rồi lại đổ trở lại cống và lấy sữa thay thế.
Trong khi đó, người trẻ hơn chạy đến chỗ Felix, em vẫn còn ngồi nguyên như cũ, nức nở với cái lưỡi thè ra. Jeongin có thể tưởng tượng ra cảm giác của em lúc này, nhìn qua thì em chưa ăn nhiều nên đó cũng là một chuyện tốt. Cậu nhớ lại chiếc kẹo ớt cuối cùng mà cậu gom hết can đảm để nếm thử, cảm giác như lưỡi bị đốt cháy, cậu thực sự cảm thấy tội nghiệp cho cậu bé và em thậm chí còn chưa ở đó được một ngày.
Họ chỉ có thể hy vọng rằng chuyện này sẽ không đến tai Chan.
"Anh biết anh biết là nó không ngon," cậu cố gắng trấn an cậu bé bằng một chút hài hước nhẹ nhàng nhưng nó gần như không hiệu quả, cậu nhớ đã đọc trong hồ sơ đó mà Chan đã 'tặng' cho họ rằng Felix thích được âu yếm. Jeongin không phải là người hòa đồng cho lắm trong các tình huống hàng ngày chứ đừng nói đến việc cố gắng an ủi một little cậu chỉ vừa mới gặp. Cậu nhích người lại gần, vòng tay quanh cơ thể cậu bé, ngay lập tức được em ôm chặt lại, nước mắt thấm vào áo cậu khiến vải ướt đẫm. Jeongin không có can đảm để yêu cầu em tránh ra, cậu sẽ có thể lau nước mắt và xì mũi sau vậy.
Seungmin trở lại với một ly sữa trên tay và một gói kẹo thật, chính xác mà nói, một gói kẹo của Jeongin. Cậu có thể mua một gói khác cũng như giặt áo sơ mi của mình sau, tất cả những thứ cậu ấy phải làm bây giờ là chăm sóc bé little. Trong ba ngày. Cậu sắp phát điên vì Chan đã không đề nghị trả tiền cho họ.
"Lixie cưng, em có muốn uống cái này không? Nó sẽ làm dịu đi mùi vị khó chịu một chút," Seungmin bình tĩnh hỏi, trái ngược với những gì Jeongin đang cảm thấy trong lòng. Khi nghe đến mùi vị sẽ biến mất, em há miệng ra để Seungmin đưa cốc lên môi. Vẫn ôm chặt lấy người kia, gần như là đè bẹp cậu ấy, tiếng khóc của em bắt đầu nhỏ dần. Seungmin đã đúng, sữa đã làm dịu đi vị cay nhiều hơn anh nghĩ.
Ánh mắt của em rơi vào gói kẹo dẻo trên tay anh, Chan đã dặn em phải luôn lễ phép và xin phép thật ngoan nên em làm theo.
"Lixie ăn kẹo," Em hỏi, giọng lạc đi vì khóc, "Chin anh?" Em nhìn vào mắt người lớn hơn và quan sát khi anh gật đầu, mở gói nhựa đưa cho Felix. Đó không phải là một gói lớn, đủ cho một đứa trẻ nên Jeongin mới mua nó cho bản thân. Cậu biết thừa người bạn ích kỷ của mình cũng có kẹo của riêng anh nhưng lại quyết định lấy kẹo của cậu sẽ là lựa chọn tốt hơn. Kim Seungmin ích kỷ, Jeongin tròn mắt trước ý nghĩ đó.
Felix, không để ý đến những lời càm ràm trong đầu của Jeongin, cầm lấy một viên kẹo dẻo nhỏ trong tay và đưa lên miệng Jeongin, đút cho cậu và sau đó là Seungmin với một nụ cười toe toét. Cả hai đoán rằng đó là cách em nói cảm ơn vì những gì vừa xảy ra, Chan đã đúng, Felix quý báu như vàng. Jeongin không chắc liệu em ấy có thực sự cư xử tốt hay không, nếu có, tại sao em ấy lại mở gói kẹo ra lúc đầu? Cậu cười khúc khích với ý nghĩ, đơn giản là quả báo.
Seungmin, dường như đọc được suy nghĩ của cậu, lắc đầu khi đứng dậy cầm chiếc ly rỗng trở lại nhà bếp. Anh sẽ rửa nó sau.
"Bùn nhủ, Innie và Minnie đọc cho Lix?" Em hỏi, "Channie đọc chiện cổ tích mũi đêm," Đôi mắt em lấp lánh đầy hy vọng, Jeongin gật đầu với Felix, thầm cảm ơn vì cậu ấy đã mệt mỏi vì đôi chân của cậu đã tê liệt vì sức nặng từ cơ thể em.
"Yah Seungmin!" Cậu hét lên đáp lại khi nghe thấy một tiếng hét gì đó đại loại về việc thô lỗ và không đúng quy trình nhưng người trẻ hơn đã cười nhạo anh ấy bên cạnh Felix mặc dù không thực sự biết chuyện gì đang xảy ra.
Vấn đề tiếp theo của buổi tối được giải quyết khi họ bước vào phòng ngủ của Jeongin - giờ là của Felix, cậu chợt nhận ra rằng họ không có một cuốn sách thiếu nhi nào cả. Hy vọng duy nhất của cậu là Seungmin có một cuốn, một suy nghĩ lố bịch đã được chứng minh là đúng khi người kia lắc đầu và búng vào trán Jeongin.
"Trong khi anh chuẩn bị cho em ấy đi ngủ, tốt hơn hết em nên đi tìm một cuốn sách," Anh nói với Jeongin, vỗ nhẹ vào lưng cậu khi bước vào phòng ngủ, đẩy Jeongin ra với hy vọng cậu sẽ quay lại với vài cuốn sách. Đó sẽ là một phép màu, Seungmin làm thế chủ yếu để khiến đối phương hoảng sợ. Anh biết rằng sẽ chỉ cần kiếm một cuốn sách trên điện thoại của mình thôi nhưng nhìn người trẻ hơn chạy quanh căn hộ của họ tìm kiếm một cuốn sách dành cho trẻ em sẽ thú vị hơn, thậm chí còn vui hơn khi họ thậm chí không có lấy nổi một cuốn nào.
Seungmin đóng cửa, quay lại bên Felix đang kiên nhẫn ngồi chờ trên giường, "Em muốn mặc gì khi đi ngủ? Chan đưa tới những bộ này," Anh nói, đặt hai lựa chọn trên giường để cậu bé người Úc chọn lựa theo sở thích của mình. Đầu tiên là một bộ pyjama màu hồng đơn giản với những chú thỏ nhỏ rải rác khắp nơi và bộ còn lại là một bộ màu trắng với hình gấu bắc cực. Cả hai đều dễ thương.
"Này ạ," Em chỉ vào bộ đồ màu hồng, giơ tay lên nhìn Seungmin đầy mong chờ, lúc đầu, anh bối rối không biết Felix đang làm gì nhưng sau đó anh nhận ra, giờ anh là người chăm sóc. Đây là công việc của anh.
Anh bước tới, nắm lấy gấu áo của Felix và kéo nó lên, sau đó anh nhanh chóng luồn chiếc áo ngủ mỏng manh qua đầu để đảm bảo rằng nó đã được mặc đúng cách trước khi chuyển sang nửa dưới. Felix duỗi chân trên giường, tự cởi quần soóc nhưng chờ đợi Seungmin kéo chiếc quần màu hồng lên cho em, anh vẫn đảm bảo bản thân nhìn sang hướng khác.
"Được chưa nào?" Seungmin hỏi, rút chiếc lược ra khỏi túi du lịch, anh chải tóc cho Felix với một nụ cười dịu dàng. Anh sẽ không thừa nhận nhưng anh thích trải nghiệm này, nó thật tuyệt.
"Tốt! Minnie có thể là một nhà tạo mẫu đấy," Seungmin khịt mũi khi nghĩ về điều đó, anh ấy là một nhà tạo mẫu ư? Không đời nào, cuối cùng anh sẽ bỏ cuộc sớm thôi.
Cánh cửa đột ngột mở ra phá hỏng bầu không khí yên tĩnh vốn có trong phòng ngủ, Jeongin đứng đó với nụ cười toe toét trên môi khi cầm trên tay ba cuốn sách thiếu nhi ngắn.
"Của em đây, tối nay em muốn cuốn nào?" Cậu hỏi khi bày những cuốn sách trên giường bên cạnh cậu bé, Seungmin vô cùng bối rối không biết làm thế nào mà cậu ấy lại có được một cuốn sách, chứ đừng nói tới ba cuốn lận.
Vẻ hoang mang trên gương mặt anh khiến một nét tự mãn hiện rõ trên khuôn mặt Jeongin.
"Làm thế quái nào mà em có được những thứ đó?" Anh hỏi, đôi mắt gần như lồi ra vì sốc.
"Bởi vì em tuyệt vời,"
Thực ra thì, cậu đã ra ngoài và gõ cửa nhà hàng xóm của họ, người đã tốt bụng đề nghị cậu chọn vài cuốn sách để mượn trong vài ngày nhưng cậu sẽ không để cho Seungmin biết điều đó. Không đời nào.
Bây giờ cả hai chỉ có thể hy vọng rằng đêm nay sẽ trôi qua suôn sẻ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro