Chương 1 - Thế giới teenfic cầu zồng.
Ở cái thời đại người người rủ nhau xuyên không, xuyên sách, kẻ đi isekai, xuyên về cổ đại, bay nhảy tới tương lai, quẩy lắc nhiều phương trời đầy màu sắc. Bận rộn đến mức hệ thống của các thế giới phải tăng ca liên tục, một thống kẹp nhiều ký chủ, người chơi là chuyện thường. Ngược lại cũng có những người chịu số phận hẩm hiu, chôn mình ở những thế giới được tạo ra chỉ để cho những người chơi khác tới công lược, nôm na chính là làm NPC và nhân vật chính của chúng ta, Fang, là một trong những số NPC đó.
Thế giới Fang đang ở là một quyển tiểu thuyết tình yêu vườn trường, thanh xuân ngập tràn, tình yêu nhiệt huyết, sôi động tuổi trẻ. Sơ bộ theo tuyến truyện mà Fang quan sát được thì nam chính tuổi trẻ tài cao, nhà mặt phố, bố làm to, tay phải nhà nội trùm quân đội, tay trái nhà ngoại trùm thương trường, ra ngoài khó khăn quá thôi về thừa kế tài sản ngàn tỷ. Nữ chính thì ngược lại, tấm gương nghèo vượt khó, kiên cường bất khuất vượt mọi khó khăn, một ngày kín lịch từ đi học tới đi làm, nhưng vẫn đủ thời gian để cùng nam chính doki doki love love. Thể loại cô bé Lọ Lem thời hiện đại điển hình.
So với các NPC khác phải chạy bán sống bán chết cho các player và nhân vật chính của thế giới thì nhiệm vụ của Fang lại cực kì đơn giản, chỉ cần cho cậu một món ăn vặt yêu thích, đổi lại phần thưởng sẽ là một đóa hoa diên vĩ tím. Chính là cái loại ra tiệm thì rất khó mua, trồng thì phải mất kha khá thời gian và công phu, cũng quý, cũng keo. Nhưng với các người chơi chuyên nghiệp thì.... nah, cửa hàng hệ thống chỉ cần 0.1 điểm là được 1000 bó thì chẳng ai muốn phải tốn công vậy cả.
Nói đi thì cũng nói lại, nhàn thì nhàn nhưng cũng đồng nghĩa lương thấp, số điểm một năm cậu kiếm được có thể bằng một tháng của NPC khác chạy việc tằng tà. Dù Fang chán ngấy thế giới sơ cấp này lắm rồi nhưng cũng đành chịu thôi, điểm của cậu không đủ để mở cổng liên lạc hệ thống tổng luôn chứ nói gì đến đổi thế giới. Nghĩ tới thôi cũng sầu thúi ruột rồi.
"Xin chào, tớ có thể ngồi cùng cậu được không?"
Fang giật bắn mình, ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng trước bàn ăn của mình. Trước mặt cậu là một tên người chơi kì lạ, ừ thì vốn có tên người chơi nào là bình thường đâu, hắn ta là một thanh niên khá cao, nếu Fang đứng cạnh hắn thì có lẽ thấp hơn chút xíu, dù sao thì cậu cũng khá cao mà, với cái mũ cam xoay ngược ra sau Fang có thể nhìn rõ gương mặt của hắn, nom khá là ưa nhìn. Thứ Fang tấm tắc lạ ở đây chính là thái độ của hắn, trần đời cậu chưa từng thấy tên người chơi nào lại cười tươi toe toét rạng ngời ông mặt trời như vậy, như thể hắn ta đơn thuần chỉ là một cậu sinh viên mới vào trường, lòng còn đầy tinh thần nhiệt huyết, sức nóng tuổi trẻ chứ không phải đang tham gia một trò chơi kì quặc nào đó.
"Tớ có thể ngồi chung được không?" Có lẽ thấy Fang nhìn mình khá lâu mà không đáp nên cậu ta lại hỏi lần nữa, không biết phải ảo giác hay không mà Fang mơ hồ có thể nhìn thấy hai cái tai cún con ỉu xìu trên đầu người chơi mũ cam này.
"Ừ, cậu cứ ngồi đi." Fang gật đầu đáp lại, dù sao thì việc ngồi chung bàn cũng mà chìa khóa mở ra nhiệm vụ phụ.
"Cám ơn cậu nhé, tớ là Boboiboy, cậu tên gì?" Ngay khi ngồi xuống, sự nhiệt tình của người chơi càng tỏa ra mãnh liệt, hắn ta thật sự đến đây để kết bạn à.
"Tôi là Fang." Thật sự mà nói thì... đã bao lâu rồi mới có người hỏi tên cậu nhỉ?
"May là cậu cho tớ ngồi chung, để đáp lễ cậu ăn bánh donut vị cà rốt không? Lúc nãy được người ta cho một túi mà tớ lại không thích ngọt lắm." Bằng ánh mắt chân thành nhất Fang từng thấy trong đời, Boboiboy đưa cho cậu một chiếc túi bánh donut được xếp gọn trong một chiếc hộp nhỏ, tất cả đều được làm một cách tuyệt hảo từ lớp kem phủ nhẹ trên bánh đến những viên cốm màu cam bé xinh trang trí phía trên. Fang biết vị của chúng như thế nào, đây chính là phiên bản siêu cấp đặc biệt của tiệm đồ ngọt dưới phố, cực kì khó mua!!!! Fang thèm chúng lâu lắm rồi, nhưng phiên bản limited này thực sự rất rất rất rất rất rất khó để có thể cướp slot mua được, đến bản thân cậu cũng chỉ được ăn một lần nhờ may mắn.
"Cậu thật sự cho tôi hả? Không giỡn chứ? Tôi... tôi lấy đó nha!" Fang hạnh phúc ôm lấy hộp bánh, nhận thấy nét cười trên gương mặt Boboiboy, cậu ngay lập tức dừng lại sự hứng khởi, giả vờ ho khụ khụ hai cái trở về dáng vẻ nghiêm túc.
"Nhưng nhận thế này thôi thì... Đây, cho cậu cái này, cám ơn cậu nhiều nhé." Fang lấy ra phần thưởng dành cho người chơi, hai nhánh hoa diên vĩ tím, nói thật nếu hệ thống không giới hạn số lần trao tặng phần thưởng thì Fang đã cho Boboiboy hơn một bó hoa rồi, ít nhất là đủ để hắn ta mang đưa tặng cho đối tượng công lược tăng độ yêu thích.
Boboiboy không nghĩ nhiều thế, hắn cẩn thận nhận lấy nhánh hoa, gương mặt tỏa ra sự hạnh phúc rạng ngời sáng chói. Chỉ là hoa thôi mà, tên người chơi này càng lúc càng kì lạ, nhưng nể tình hắn tặng cho cậu hộp bánh thôi thì kì quái tí cũng không sao.
***
Hôm nay lại là một ngày bận rộn, nhờ ơn Boboiboy xuất hiện và cho cậu túi bánh donut cà rốt, ngày nào Fang cũng được một đám người chơi khác tới chỗ cậu làm nhiệm vụ phụ, đám hoa diên vỹ tồn hàng ngày nào giờ cũng gần như vơi đi một nữa, điểm tích cũng đang tăng dần đều theo từng ngày, cứ đà này thì cậu có thể nâng cấp em hệ thống sơ cấp của mình rồi
"Chỉ cần thêm 1 người tới làm nhiệm vụ nữa là em có thể được nâng cấp rồi Lily ơi." Fang âu yếm nhìn hệ thống của mình. Thề với Thánh Thần nếu Người có thật, hệ thống bé cưng của cậu đã phải chịu đựng quá nhiều thứ mà level của nó không thể chịu được, chỉ vì không đủ tích điểm nâng cấp mà lúc nào cũng ở tình trạng quá tải, dễ dàng đứt dây bất cứ lúc nào.
Hệ thống cũng vui mừng gửi lại chủ nhân yêu dấu nhà mình hàng ký tự emote đáng yêu. Nó chỉ là hệ thống sơ cấp do chủ nhân nhặt được từ một người chơi khác vứt bỏ, chủ nhân không hề chê mà còn đặt tên cho nó nữa. Hệ thống Lily thấy bản thân quá vô dụng, chỉ biết mỗi những thứ cơ bản như thông báo nhiệm vụ và cửa hàng hệ thống, dung lượng ký ức cũng không nhiều, chỉ số thông minh thì không cao, kiểm tra độ hảo cảm, GPS hay gì nó đều không làm được. Hiện tại hệ thống chỉ có mỗi cơ chế phòng ngự kí chủ là hữu dụng nhất, nó phải dốc sức bảo vệ chủ nhân mình!!!
"Fang ơi, cậu đang làm gì đấy?" Giọng Boboiboy vang vọng ngay trên đầu, Fang dường như quá quen việc người chơi kì lạ này đến tìm cậu. Nói kì lạ là còn đỡ, vì thật sự chẳng có người chơi nào không thèm quan tâm đến tuyến game chính mà cứ lượn lờ bên tuyến phụ như vậy. Nhưng Fang lại không hề ghét điều đấy, tất nhiên không phải vì hộp bánh donut limited hôm rồi đâu nhé, có lẽ lí do chính yếu là vì cậu cảm thấy cô đơn, tuy Lily luôn ở cạnh bên cậu nhưng cái cảm giác có thể thân quen với một ai đó vẫn tuyệt vời hơn nhiều, nhất là Boboiboy luôn mang đến cho cậu năng lượng siêu tích cực và vui vẻ, một mặt trời nho nhỏ luôn xoay quanh và xem Fang là bạn.
"Tôi đang nghiên cứu một số thứ để chạy đề án, cậu làm gì ở thư viện thế?" Fang nghiêng đầu nhìn Boboiboy
Có lẽ lúc này cậu không hề hay biết bản thân trước mặt Boboiboy xinh đẹp đến mức nào. Ánh nắng len lỏi từ khung cửa kính phủ nhẹ lên Fang một lớp ánh sáng vàng ấm áp, tựa như lớp kem bơ ngọt lịm khiến Boboiboy chỉ muốn ôm lấy cậu và nếm thử một ngụm. Đôi mắt rượu lấp lánh ấy chỉ có mỗi hình bóng của Boboiboy, ánh nhìn chăm chú đáng yêu đó khiến cho hắn có một thoáng ảo giác rằng, cả thế giới của Fang giờ chỉ có mỗi một mình hắn, chỉ một mình Boboiboy này.
"Boboiboy?"
"À, xin lỗi... Tớ.. à... tớ cũng đang tìm mấy thứ để nghiên cứu. Sắp tới có chương trình của câu lạc bộ trường nên tớ muốn xem có gì hay ho để đóng góp cho tiết mục không thôi."
"Hmmm........." Nếu Fang nhớ không lầm, các người chơi hiện tại đang tham gia câu lạc bộ kịch, nếu đúng theo tuyến truyện thì bọn họ phải chọn kịch để triển khai, đáp án của nhiệm vụ chính theo cậu nhớ là biểu diễn vở kịch "Cô bé Lọ Lem" nhưng nếu đơn giản như vậy thì cũng chẳng cần người chơi hỗ trợ làm gì. Fang mím môi, gợi ý cho người chơi thì NPC như cậu cũng sẽ bị phạt, vậy hơi lách luật xíu vậy. "Cậu có thể kiểm tra chỗ khu vực cổ tích thử, tớ không rõ các câu lạc bộ thường làm gì nhưng năm nào chỗ khu ấy cũng tấp nập người bên ấy."
"Cám ơn cậu nhé, tớ sẽ qua kiểm tra sau. Giờ tớ mệt quá à, tớ có thể ngồi nghỉ ở đây với cậu một chút không?"
Boboiboy rưng rưng mắt nhìn Fang, ngay khi được sự chấp nhận thì ngay lập tức ngồi vào ghế kế cạnh trong ánh nhìn kinh ngạc của Fang, có lẽ cậu không nghĩ tới Boboiboy sẽ ngồi sát cạnh mình như thế thay vì ngồi ghế đối diện. Nhưng rồi Fang cũng chẳng nói gì nhiều, cậu chỉ khẽ mỉm cười nhìn hắn, nụ cười làm lòng Boboiboy xốn xang hẳn lên. Cả hai cứ thế ngồi cùng nhau trải qua một chiều nắng ấm yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro