Bởi vì yêu
Bởi vì yêu
Tác giả: Guillaume Musso
1. Buổi tối bắt đầu mọi chuyện
Chúng ta phải làm quen với điều này: vào
Những thời điểm quan trọng nhất trong cuộc
Đời không có dấu hiệu báo trước.
Ernest HEMINGWAY
Tháng mười hai 2006
Đêm giáng sinh, trung tâm Manhattan...
Tuyết không ngừng rơi từ buổi sang. Đờ đẫn vì lạnh, "thành phố không bao giờ ngủ" dường như quay chậm lại, bất kể ánh đèn vẫn luôn ngập tràn.
Đối với một đêm giáng sinh, giao thông thuận lợi một cách đáng ngạc nhiên, bởi màn tuyết cùng lớp tuyết dày khiến việc di chuyển nhỏ nhất cũng gặp khó khăn.
Tuy vậy tại góc Đại lộ Madison và Phố 36, những chiếc limousine vẫn nối đuôi nhau theo một nhịp điệu ổn định. Chúng thả những vị khách trong xe xuống hiên một công trình mang phong cách Phục hưng, trụ sở của Morgan Library, một trong những tổ chức văn hoá nổi tiếng nhất New York, hôm nay trung tâm này sẽ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập.
Trên cầu thang lớn là một cơn lốc smoking, áo váy lộng lẫy, áo da lông thú và đồ trang sức. Đám đông tập trung về phía trái nhà được xây bằng thuỷ tinh và thép chạy dọc theo toà nhà để gắn kết công trình với thế kỷ XXI một cách hài hoà. Ở tầng trên cùng, một hành lang dài dẫn đến căn phòng rộng, nơi có tủ kính trưng bày một vài báu vật của trung tâm: cuốn Kinh thánh của Gutenberg, bản thảo viết tay có minh hoạ thời Trung Cổ, những bức hoạ của Rembrandt, Léonard de Vinci và Van Gogh, những bức thư của Voltaire và Einstein, và thậm chí một mẩu khăn giấy mà trên đó Bob Dylan đã viết lời cho bài hát Blowin'in the Wind.
Dần dần, trật tự được thiết lập , những người đến muộn bước nhanh vào chỗ của mình. Tối nay, một phần của phòng đọc đã được sắp xếp thật đặc biệt để cho phép một vài người được hưởng đặc ân nghe nữ nghệ sĩ violon Nicole Hathaway chơi những bản sonat của Mozart và Brahams.
Nữ nghệ sĩ violon bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đó là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ thanh lịch và mực thước. Búi tóc theo kiểu Grace Kelly (1) tạo cảm giác cô giống như nữ vai chính trong các bộ phim của đạo diễn Alfred Hitchcock... Được đánh giá cao trên các sân khấu quốc tế, cô đã từng chơi với những dàn nhạc lớn nhất thế giới, và kể từ khi đĩa nhạc đầu tiên của cô được thu âm vào năm mười sáu tuổi, cô đã nhận được vô số lời khen tặng. Năm năm trước, một tấn thảm kịch đã tàn phá cuộc sống của cô. Báo chí và truyền hình đã nhắc đi nhắc lại sự kiện này và kể từ đó, sự nổi tiếng của cô đã vượt xa khỏi phạm vi những người yêu nhạc cổ điển.
Nicole chào khán giả và đặt nhạc cụ của mình xuống. Vẻ đẹp cổ điển của cô hoàn toàn phù hợp với nét duyên dáng quý tộc của không gian nơi đây, như thể nữ nghệ sĩ được đặt một cách rất tự nhiên vào giữa những bức điêu khắc cổ và bản thảo viết tay thời Phục Hưng . Bằng một khởi đầu mạnh dạn và có chiều sâu, cây vĩ ngay lập tức hoà hợp với cây đàn và sẽ duy trì như vậy trong suốt buổi trình diễn.
Bên ngoài, tuyết vẫn tiếp tục rơi trong đêm giá lạnh.
Nhưng ở đây, chỉ có tiện nghi sang trọng và sự tinh tế
Cách đó chưa đầy năm trăm mét, không xa trạm tàu điện ngầm Grand Central, một nắp cống từ từ mở ra, một cái đầu xù nhô lên ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt bầm dập vì những cú đánh...
Sau khi thả con chó săn Labrador lông đen tuyền đang ôm trên tay ra, người đàn ông khó nhọc leo lên vỉa hè phủ đầy tuyết trắng. Anh ta băng qua đường, bước thấp bước cao trên mặt đường, chỉ thiết điều bị cán nát giữa dàn hợp âm còi xe inh ỏi.
Gầy gò và ốm yếu, kẻ vô gia cư mắc chiếc áo măng tô bẩn thỉu đã sờn rách. Khi anh ta gặp người qua đường, những người này rảo bước nhanh hơn và theo bản năng tránh xa anh .
Điều đó hoàn toàn bình thường. Anh biết rằng anh khiến họ sợ, rằng anh bốc mùi cáu ghét, nước đái và mồ hôi.
Anh chỉ mới 35 tuổi, những trông như 50. Ngày trước, anh cũng có một công việc, một người vợ, một đứa con và một ngôi nhà. Nhưng điều đó đã xảy ra lâu lắm rồi. Ngày hôm nay, anh chỉ còn là một cái bóng lang thang, một bóng ma được bao bọc bằng đống quần áo nhàu nát như giẻ rách và lẩm bẩm những lời lẽ rời rạc.
Anh khó nhọc đứng thẳng người lên, bò lê thì đúng hơn là bước đi loạng choạng.
Hôm nay là ngày bao nhiêu? Mấy giờ rồi? Giờ là tháng mấy?
Anh không còn biết nữa. Trong đầu anh mọi thữ lẫn lộn hết cả. Trước mắt anh, ánh sang thành phố dường như nhoà đi. Những bông tuyết lạnh giá do gió thổi tới rạch xé khuôn mặt anh như từng nhát dao cứa. Bàn chân lạnh cóng, dạ dày đau quặn, xương cốt như sụm xuống.
Đã 2 năm kể từ ngày anh rời bỏ xã hội loài người để chui xuống long thành phố. Như hang nghìn kẻ vô gia cư khác, anh đã tìm đến dưới bến tàu điện ngầm, ống cống và hệ thống đường sắt. Những công dân trung thực và du khách đã được an lòng biết mấy: chính sách không khoan hồng (1) được thành phố thực hiện mang lại nhiều thành quả, góp phần dọn sạch bề mặt Manhattan một cách triệt để. Nhưng dưới những con người thân tàn ma dại hoạt động trong mạng lưới cống ngầm, hốc tường và các lỗ hổng. Hàng nghìn "người-chuột", bị đầy vào những khu dành cho người nghèo, trốn chạy sự trấn áp của cảnh sát, nêm chặt trong những ống cống bẩn thỉu giữa nhung nhúc chuột và phân cứt.
Thực tế là như vậy đấy.
Người đàn ông lục tìm túi áo lôi ra một chai đựng loại rượu kém chất lượng. Hiển nhiên là anh ta uống. Làm sao có thể khác được chứ?
Một cốc đầy tràn, rồi lại một cốc nữa.
Để quên đi giá lạnh, sợ hãi và bẩn thỉu.
Để quên đi cuộc sống trước kia.
Tiếng vĩ cuối cùng của Nicole Hathaway. Khoảng thời gian giữa hai khuôn nhịp, không khí im ắng trầm lắng bao trùm khắp cử tọa. Sự im lặng tuyệt vời dõi theo Mozart, như vẫn đang còn dư âm bản nhạc của Mozart, ngay lập tức bị những tràng pháo tay rôm rả đẩy lui.
Nữ nghệ sĩ violon nghiêng đầu cúi chào, đón nhận những bó hoa rồi bước qua khán phòng để nhận những lời chúc mừng không dứt. Khán giả phấn khởi cũng vô ích, Nicole biết rõ rằng màn trình diễn của cô chẳng phải là điều gì đó vĩ đại. Cô đã chơi những bản sonat với một kỹ thuật hoàn hảo, sự tập trung tuyệt đối và dồn vào đó nhiều công sức.
Nhưng không phải với tình cảm của cô.
Lơ đễnh, cô mãy móc bắt tay một vài người, nhấp môi một cốc sâm banh, rồi tìm cách trốn đi.
- Em muốn chúng ta về không, em yêu?
Cô từ từ quay người về phía giọng nói làm yên lòng đó. Eriq, người bạn trai sống cùng cô, đang đứng trước mặt với ly Martini trong tay. Anh chàng luật sư thương mại này ít nhiều cũng đã cùng chia sẻ cuộc sống với cô từ vài tháng nay. Vẫn luôn ân cần, anh ta biết có mặt ở đó vào thời điểm cô cần.
- Vâng. Đầu em đang quay cuồng. Đưa em về nhà đi.
Tiên liệu trước được câu trả lời của cô, anh ta vội vàng chạy về phía phòng treo áo và dang rộng chiếc áo bằng vải flanen màu ghi để cô mặc vào trước khi kéo khoá che kín cổ.
Sau khi chào tạm biệt ngắn gọn các vị khách mời, họ đi xuống cầu thang lộng lẫy bằng đá cẩm thạch, trong khi đó, ở trên tầng, buổi lễ vừa mới bắt đầu bước vào giai đoạn cao trào.
-Anh sẽ gọi taxi cho em, Eriq đề nghị khi cả hai bước vào sảnh lớn. Anh đi lấy xe của mình ở văn phòng và sẽ gặp lại em sau.
- Em đi cùng anh, chỉ cách đây chưa đầy 5 phút mà.
- Em đùa chắc! Thời tiết đang tệ lắm.
- Em cần đi bộ và hít thở chút không khí trong lành.
- Nhưng điều đó có thể sẽ nguy hiểm!
- Đi bộ 300m trở nên nguy hiểm từ khi nào vậy? Vả lại còn có cả anh đi cùng nữa chứ.
- Tuỳ em thôi.
Họ bước ra vỉa hè trong im lặng và rảo bước trở về Đại lộ 5 trong cái lạnh cắt da cắt thịt. Giao thông vẫn luôn thưa thớt; những bông tuyết nằng nề và lặng lẽ tiếp tục chất đống trên thành phố.
Hiện giờ chiếc ôtô chỉ còn cách chưa đầy 100m, ngay sau công viên Bryant. Trong những ngày đẹp trời, nơi đây là một khoảnh đất tuyệt vời nằm lọt thỏm giữa những thảm xanh cây cối, địa điểm lý tưởng để tắm nắng, dã ngoại hay chơi cờ gần đài phun nước. Nhưng vào tối nay, nơi này trở nên đầy nguy hiểm, chùm trong bóng tối, vắng tanh vắng ngắt...
- ĐƯA TIỀN ĐÂY!
Nicole hét lên một tiếng khô khốc.
Một lưỡi dao vừa loé lên trước mắt cô, sáng chói như tia chớp.
- TIỀN ĐÂU, TAO NÓI MÀY ĐẤY! tên cầm dao ra lệnh.
Đó là một gã đàn ống không đoán định được tuổi, trông thô lậu và lực lưỡng. Cái đầu cạo nhẵn thin của hắn lộ ra khỏi tấm áo gió tối màu dài tới tận đầu gối. Khuôn mặt hắn, bị xuyên thủng bởi hai con mắt nhỏ tí ánh lên tia nhìn điên cuồng, có một vết sẹo lồi chạy dọc theo suốt chiều dài.
- NHANH LÊN!
- Được rồi! Được rồi! Eriq đầu hàng bằng cách đưa ví rồi đưa luôn cả chiếc đồng hồ Breitling cùng điện thoại di động của mình.
Gã đàn ông cướp tất cả rồi tiến lại gần Nicole để giật túi xách cùng túi đàn violon của cô.
Nữ nhạc công cố gắng che giấu nỗi sợ hãi của mình, nhưng cô không thể đối mặt với ánh mắt của kẻ cướp và không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt lại. Trong khi một bàn tay giật lấy chiếc vòng ngọc trai của cô, cô đọc nhẩm bảng chữ cái ngược từ cuối lên. Rất nhanh. Như cô vẫn thường làm lúc nhỏ, để chế ngự nỗi sợ hãi.
- Z Y X W V U...
Đó là cách duy nhất cô tìm được để tập trung chú ý vào một cái gì đó, đồng thời hy vọng giây phút này từ giờ trở đi chỉ còn là một kỷ niệm tồi tệ.
- T S R Q P O...
Hắn sẽ bỏ đi, hắn đã có cái hắn muốn: tiền, điện thoại, đồ trang sức...
- N M L K J I H ...
Hắn sẽ bỏ đi. Giết chúng ta hắn chẳng được lợi lộc gì cả.
- G F E D C B A...
Nhưng, khi cô choàng mở mắt, gã đàn ông vẫn luôn ở đó và hắn đưa tay ra trước với ý định đâm cô một nhát.
Eriq đã nhìn thấy con dao vung lên phía trước, nhưng anh ta đông cứng lại vì sợ và không thực hiện bất kỳ hành động nhỏ nào để bảo vệ cô.
Tại sao cô không ngạc nhiên về thái độ của anh ta?
Dù sao đi nữa, cô cũng không còn thời gian để nhúc nhích. Là nữ khán giả bất lực, cô nhìn như thôi mien con dao sẽ cắt đứt cổ họng mình.
Vậy là cuộc đời cô sẽ chỉ có như vậy thôi sao? Một khởi đầu đầy triển vọng, một môi trường xán lạn sau đó là tụt dốc xuống địa ngục rồi đến một kết cục lãng xẹt xảy đến mà không hề báo trước. Với cảm giác xót xa là nhân vật nữ chính trong một câu chuyện vẫn còn dang dở...
Thật lạ lùng. Người ta thường nói vào thời điểm cận kề cái chết, bạn có thể thấy lại những thời điểm quan trọng của cuộc đời mình dần dần hiện lên như đoạn phim quay chậm. Đối với Nicole, cô chỉ thấy một cảnh quay duy nhất: một bãi biển trải dài xa ngút tầm mắt, không một bóng người, ngoại trừ hai người đang vui mừng vẫy tay chỉ về hướng cô. Cô thấy rõ rang khuôn mặt hai người ấy. Khuôn mặt thứ nhất là của người đàn ông mà cô mãi yêu và là người cô không thể giữ lại bên mình. Khuôn mặt thứ hai là của con gái cô, người mà cô không thể bảo vệ.
Mình đã chết
Không. Mình chưa chết. Tại sao vậy?
Ai đó đột nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống.
Một kẻ vô gia cư.
Ban đầu Nicole nghĩ đến một vụ tấn công mới, trước khi kịp hiểu ra là kẻ mới đến đang cố gắng cứu cô. Trên thực tế, chính anh ta mới vừa nhận một nhát dao và bả vai. Bất chấp vết thương, anh ta nhanh nhẹn nhỏm dậy và tức giận lao vào tên cướp, tước vũ khí của hắn và khiến hắn phải buông chiến lợi phẩm ra. Kết quả là một cuộc chiến tay không, quyết liệt và bất phân thắng bại. Thân hình kém vạm vỡ hơn không ngăn cản anh chàng vô gia cứ giữ thế thượng phong. Được con chó của mình, một chú Labrador sẫm màu giúp sức, cuối cùng anh đã khiến đối thủ buộc phải bỏ chạy.
Nhưng chiến công của anh cũng để lại những hậu quả. Kiệt sức, anh ngã vật xuống nền tuyết, mặt úp xuống vỉa hè đóng băng.
Ngay lập tức, Nicole lao về phía anh, một trong hai chiếc giày cao gót bóng loáng của cô văng ra.
Cô ở đó, đầu gối quỳ trên lớp băng lạnh giá, bên đầu người đàn ông vừa mới cứu mạng mình. Cô nhận thấy vết máu trên tuyết. Tại sao kẻ vô gia cư này lại chấp nhận mạo hiểm vì cô?
- Chúng ta sẽ đưa anh ta hai mươi đô la để cám ơn anh ta, Eriq vụng về đề nghị trong khi thu lượm ví và điện thoại của mình dưới lớp tuyết lạnh giá.
Giờ thì nguy hiểm đã qua, luật sư đã tìm lại được vẻ cao ngạo vốn có.
Nicole nhìn anh ta trừng trừng vẻ khinh bỉ.
- Anh không thấy là anh ta bị thương à?
- Trong trường hợp này, anh sẽ gọi cảnh sát.
- Không phải gọi cho cảnh sát mà gọi xe cứu thương!
Khó nhọc lắm rốt cuộc cô cũng lật được người đàn ông xa lạ nằm ngửa ra. Cô đặt bàn tay lên bờ vai anh giờ đang chảy máu xối xả, rồi cô ngắm gương mặt anh, phủ đầy râu ria.
Ban đầu cô không nhận ra anh, cho đến khi cô nhìn thấy đôi mắt anh đang chăm chú nhìn cô đấy lo lắng.
Vậy là có thứ gì đó trong cô bống nhiên vỡ oà. Một luồng hơi nóng tràn ngập cơ thể cô. Cô còn chưa biết đó là nỗi đau hay sự thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác đau đớn hay niềm hy vọng đã trỗi dậy trong đêm đen.
Cô nghiêng người về phía anh, cúi sát vào mặt anh để bảo vệ trước cơn lốc tuyết đang vây lấy anh.
- Em làm gì vậy? Eriq lo lắng hỏi.
Tắt điện thoại và đi lấy xe của anh đi, cô vừa đứng lên vừa ra lệnh cho Eriq.
- Tại sao?
- Người đàn ông này... em có quen anh ta.
- Sao cơ, em có quen anh ta à?
- Hãy giúp em đưa anh ta về nhà, cô yêu cầu mà không trả lời câu hỏi của Eriq.
Eriq gật đầu, rồi thở dài:
- Chết tiệt, nhưng gã này là ai mới được chứ?
Mắt nhìn xa xăm, Nicole im lặng một lúc trước khi thì thầm:
- Đó là Mark, chồng em
2- Mất tích
Ta chưa bao giờ gặp phải nhiều khổ đau đến
thế như khi ta yêu nhau
FREUD
Brooklyn, phía bên kia bờ song, trong sự tiện nghi êm ái của ngôi nhà nhỏ xây từ thời Victoria được tô điểm bằng loạt toà tháp nhỏ và máng nước...
Ngọn lửa bập bùng nổ tí tách trong lò sưởi.
Vẫn còn bất tỉnh, Mark Hathaway nằm dài trên tràng kỷ ngoài phòng khách, một tấm chăn dày quấn quanh chân. Cúi người bên vai anh, bác sĩ Susan Kingston kết thúc mũi khâu cuối cùng.
- Vết thương không sâu lắm, bác sĩ vừa tháo găng tay vừa giải thích cho Nicole. Nhưng chính tình trạng sức khoẻ chung của Mark mới làm mình lo ngại: anh ấy bị viêm phế quản rất nặng và cơ thể anh ấy toàn vết xuất huyết dưới da cùng những vết cước do lạnh.
Vừa mới chập tối nay, trong khi đang cùng gia định thưởng thức món bánh Christmas puddings truyền thống, Susan đã nhận được cú điện thoại của người hàng xóm, Nicole Hathaway, đề nghị cô đến chăm sóc người chồng đang bị thương của mình.
Mặc dù rất ngạc nhiên nhưng Susan không hề do dự một giây. Chồng cô và cô biết rất rõ Mark và Nicole. Trước khi tấn thảm kịch xảy ra cách đây năm năm, hai cặp vợ chồng rất có thiện cảm với nhau và thường xuyên đi chơi cùng nhau, cùng nhau thưởng thức những món ăn lần lượt tại từng nhà hàng Ý trong khu phố Park Slope, cùng nhau lục lọi tại nhà những người buôn đồ cổ ở Brooklyn Height và cùng chạy bộ trên những thảm cỏ rộng lớn của công viên Prospect vào mỗi dịp cuối tuần.
Ngày hôm nay, thời kỳ đó dường như đã mãi xa, gần như không còn trong thực tại.
Mắt dán chặt vào Mark, Susan không thể ngăn mình cảm thấy một cảm giác vô cùng rối bời.
- Cậu biết là anh ấy sống ở ngoài đường chứ?
Nicole lắc đầu, không thể thốt nên lời.
Một buổi sáng, vào hai năm trước, chồng cô nói với cô rằng anh sẽ ra đi, rằng anh không thể sống "như vậy" được nữa, rằng anh không còn chút sức lực nào nữa. Cô đã làm tất cả để giữ anh lại, nhưng đôi khi tất cả vẫn chưa phải là đủ. Kể từ đó đến nay, cô không hề có chút tin tức nào của anh.
- Mình đã tiêm cho anh ấy thuốc giảm đau cũng như thuốc kháng sinh, Susan vừa nói vừa thu xếp dụng cụ.
Nicole tiễn Susan ra đến tận cửa.
- Ngày mai mình sẽ quay lại, Susan hứa, nhưng...
Cô vừa bỏ lửng câu nói của mình giữa chừng, vừa cảm thấy xấu hổ vừa khiếp sợ điều mình sắp nói ra:
- ...Đừng để anh ấy lại ra đi trong tình trạng này, cô nói tiếp, nếu không... anh ấy sẽ chết.
- Thế nào?
- Thế nào cái gì?
- Chúng ta sẽ làm gì? Eriq hỏi. Với chồng của em ấy?
Ly whisky trên tay, tay luật sư đi đi lại lại trong bếp.
Nicole ngước nhìn người đàn ông với tâm trạng đan xen giữa chán nản và kinh tởm. Cô đã làm gì với gã đàn ông như thế này từ gần một năm qua? Làm sao cô có thể để hắn bước vào cuộc đời mình? Tại sao cô lại dính vào hắn cơ chứ?
- Hãy đi đi, tôi xin anh đấy, cô thì thào.
Eriq lắc đầu.
- Không có chuyện anh bỏ em vào những lúc thế này đâu.
- Khi tôi bị dao kề cổ, điều đó không ngăn anh bỏ tôi chắc!
Anh ta đứng im bất động, cảm thấy nhục nhã ê chề, và phải mất một lúc trước khi cất lời biện minh:
- Nhưng anh không có thời gian để... anh ta bắt đầu câu nói mà không thể kết thúc câu.
- Đi đi, Nicole nhắc lại rất ngắn gọn.
- Nếu đó là điều em thực sự muốn... Nhưng ngày mai anh sẽ gọi cho em, anh ta nói thêm trước khi bỏ đi.
Nhẹ nhõm vì đã rũ bỏ được Eriq, Nicole quay trở lại phòng khách. Cô tắt hết đèn, và không hề gây ra tiếng động nào, kê một chiếc phô tơi sát với tràng kỷ để được gần Mark.
Gian phòng chỉ được chiếu sáng bởi làn ánh sáng mờ mờ màu cam phát ra từ đám than hồng đang rực cháy trong lò sưởi và giờ đây đang ngập tràn trong bầu không khí thật yên bình.
Kiệt sức và lúng túng, Nicole đặt tay lên tay chồng và nhắm mắt lại. Họ đã từng vô cùng hạnh phúc trong ngôi nhà này! Họ từng sung sướng đến phát điên khi tìm ra ngôi nhà này. Đó là một trong những loạt nhà xây thẳng hàng và có kiến trúc giống hệt nhau kiểu brow-stones được xây dựng vào cuối thế kỷ XIX với mặt tiền bằng đá nâu và một mảnh vườn rất xinh. Họ đã mua ngôi nhà cách đây mười năm, ngay trước khi đứa con gái đầu lòng của họ chào đời, đứa con mà họ muốn nuôi nấng trong điều kiện tách biệt khỏi sự ồn ào náo nhiệt của Manhattan.
Trong tủ sách gia đình, một vài bức ảnh được lồng trong khung gợi nhắc lại ngày tháng hạnh phúc đã qua. Trước tiên là bức ảnh một người đàn ông và một phụ nữ tay trong tay, ánh mắt đắm đuối và cử chỉ dịu dàng. Kỳ nghỉ lãng mạn tại Hawaii rồi cùng nhau phiêu lưu ở công viên quốc gia Grand Canyon bằng xe máy. Tiếp đến là một bức ảnh chụp lúc siêu âm và rồi vài tháng sau là bức ảnh một đứa bé khuôn mặt tròn trĩnh đang đón lễ Giáng sinh đầu tiên trong đời. Trong mấy bức ảnh cuối cùng, đứa bé ấy trở thành cô gái nhỏ đã rụng những chiếc răng sữa đầu tiên. Cô bé tự hào đứng trước lũ hươu cao cổ ở vườn bách thú Bronx, đang chỉnh sửa lại chiếc mũ bone dưới làn tuyết của Montana và giơ ra trước ống kính đôi cá khoang cổ của mình, Ernesto và Cappuchino.
Hương vị của ngày tháng hạnh phúc đã biến mất mãi mãi...
Mark hung hắng ho trong khi ngủ. Nicole thốt rùng mình. Người đàn ông đang ngủ trên tràng kỷ chẳng có nét gì liên quan đến người mà cô đã lấy làm chồng.Chỉ có những bằng cấp, những bằng khen treo kín tường như chiến lợi phẩm chứng minh rằng Mark từng là một nhà tâm lý học trẻ nổi tiếng. Được đánh giá là chuyện gia trong việc đối phó với những cú sốc, Cục Hàng Không liên bang FAA và Cục Điều tra liên bang FBI đã mời anh đến làm việc khi xảy ra tai nạn hàng không và những vụ bắt cóc. Sau vụ 11 tháng Chín, anh đã tham gia vào nhóm các nhà tâm lý học được thành lập để chăm sóc gia đình nạn nhân cũng như những nhân viên làm việc tại trung tâm thương mại thoát khỏi thảm họa. Bởi người ta không bao giờ bình an vô sự thoát khỏi thảm hoạ kinh hoàng kiểu này. Một phần trong chính con người chúng ta sẽ luôn bị cầm tù trong những tiếng kêu thét, những ngọn lửa và máu. Có thể bạn không chết nhưng bạn sẽ luôn cảm thấy bị vẩn đục, bị hao mòn bởi cảm giác tội lỗi, bị giày vò bởi nỗi kinh hoàng ngấm ngầm và bị dằn vặt bởi một câu hỏi ám ảnh mà không bao giờ có được câu trả lời: tại sao bạn lại được cứu sống, chính bạn chứ không phải là những người khác? Chính bạn chứ không phải con cái bạn, vợ bạn, hay bố mẹ bạn...
Song song với công việc của một bác sĩ tâm lý, Mark còn tham gia viết bài về những thí nghiệm của mình trên tạp chí phổ biến kiến thức có lượng phát hành vô cùng lớn. Thông qua các bài viết, anh quan tâm đến việc phổ biến rộng rãi những liệu pháp điều trị mới - trò chơi nhập vai, giấc ngủ thôi miên... - những liệu pháp mà anh đã tiến hành thử nghiệm với những người cộng sự và cũng là người bạn thuở thiếu thời của mình Connor McCoy. Dần dần, Mark đã trở thành một bác sĩ tâm lý nổi tiếng mà người ta thường xuyên thấy xuất hiện trên truyền hình và sự nổi danh bất ngờ này đã đẩy cả hai người, anh và Nicole, bước lên bục sân khấu truyền thông. Trong số báo viết về những cặp vợ chồng nổi tiếng Vanity Fair đã dành cho họ một bài báo dài tới bốn trang cùng những bức ảnh minh hoạ vô cùng quyến rũ. Một sự công nhận.
Nhưng câu chuyện cổ tích trên mặt giấy láng đã vỡ tan tành trong một sớm một chiều. Vào một buổi chiều tháng ba, Layla, cô con gái năm tuổi của họ đã biến mất tại một trung tâm thương mại gần quận Cam, phía Nam Los Angeles. Lần cuối cùng người ta nhìn thấy cô bé là khi cô bé đang ngắm nhìn những món đồ chơi được trưng bày trong tủ kính của gian hàng Disney. Bảo mẫu của cô bé, một cô gái au pair(1) trẻ người Úc, đã để Layla một mình trong vài phút. Chỉ đúng bằng thời gian thử một chiếc quần jean hạ giá tại cửa hàng Diesel ngay bên cạnh...
Tổng cộng là bao nhiêu thời gian đã trôi qua trước khi cô nhận ra Layla biến mất? "không quá năm phút", cô bảo mẫu khẳng định với những nhân viên điều tra. Cũng có thể nói đó là một khoảng thời gian khá lâu. Tất cả đều có thể xảy đến trong vòng năm phút.
Người ta đều biết rằng những giờ đầu tiên ngay sau khi một đứa trẻ biến mất là cực kỳ quan trọng. Chính trong khoảng thời gian này, người ta có nhiều cơ hội nhất để tìm thấy nó vẫn còn sống sót bình an. Qua bốn mươi tám tiếng, khả năng tìm thấy giảm xuống đến mức đáng báo động.
Trời mưa như trút nước vào ngày 23 tháng Ba đó. Mặc dù đứa trẻ biến mất giữa ban ngày ban mặt và tại một nơi luôn đầy ắp người qua lại nhưng các nhân viên điều tra luôn gặp nhiều khó khăn trong việc thu thập những lời chứng đáng tin cậy. Việc xem xét các băng video giám sát chẳng đem lại kết quả nào, màn hỏi cung cô bảo mẫu cũng không khá hơn, cô này chỉ phạm tội mất cảnh giác chứ không bắt cóc đứa trẻ.
Thế rồi, nhiều ngày trôi qua...
Trong nhiều tuần liền, hơn một trăm cảnh sát với sự trợ giúp của đội chó nghiệp vụ cùng máy bay lên thẳng đã quần thảo kỹ lưỡng khu vực xảy ra vụ việc. Nhưng bất kể nỗ lực do FBI triển khai, không hề có một chút dấu vết cụ thể nào cho phép tìm ra đứa trẻ.
... rồi nhiều tháng trôi qua...
Việc thiếu vắng những dấu vết điều tra khiến cảnh sát hoang mang. Không hề có bất cứ yêu cầu đòi tiền chuộc nào, không hề có bất kỳ dấu vết đáng tin cậy nào. Không có gì cả.
... và nhiều năm trôi qua...
Kể từ năm năm nay, tấm ảnh chụp Layla vẫn còn được dán khắp các nhà ga, sân bay và các bưu cục, ngay cạnh tấm ảnh của những đứa trẻ mất tích khác.
Nhưng vẫn không thể tìm thấy Layla.
Như thể đã bốc hơi.
Đối với Mark, cuộc đời anh chấm dứt kể từ ngày đó, ngày 23 tháng Ba năm 2002.
Việc cô con gái mất tích đã khiến anh ngập chìm trong trạng thái cô đơn tuyệt vọng hoàn toàn. Bị cơn nội chấn do nỗi đau cùng cảm giác phạm tội gây ra giày vò, Mark đã rời bỏ công việc, người vợ và người bạn thân của mình.
Trong mấy tháng đầu, anh đã thuê các thám tử tư giỏi nhất để nối lại cuộc điều tra lần theo những chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Không có bất kỳ kết quả nào.
Vậy là, chính bản thân anh tự tiến hành điều tra trong sự kiếm tìm vô vọng.
Cuộc điều tra tất phải thất bại kéo dài ba tháng. Rồi sau đó đến lượt Mark cũng biến mất luôn, không hề để lại bất kỳ tin tức nào, không cả cho người vợ của mình cũng như cho Connor.
Nicole không rơi vào trạng thái trượt dốc như thế.
Ban đầu, nỗi tuyệt vọng của cô nhân lên gấp đôi do một mặc cảm tội lỗi đặc biệt: chính cô đã nài nỉ để Layla đi cùng mình đến Los Angeles, nơi cô sẽ trình diễn hàng loạt buổi độc tấu; chính cô là người đã tuyển dụng cô bảo mẫu, do cô ta mà tấn thảm kịch mới xảy ra. Để đối mặt với những điều tồi tệ nhất, cô không tìm được cách chống đỡ nào khác ngoài việc hành động cực đoan, tiếp tục thực hiện các buổi hoà nhạc ghi âm, thậm chí chấp nhận đề cập đến tấn thảm kịch của mình trên mặt báo hay truyền hình, chấp nhận là nạn nhân của thói tọc mạch vốn gây nhiều nguy hại.
Tuy nhiên, một vài ngày sau đó, nỗi đau trở nên không thể chịu được. Khi không thể chống chọi lại những ý nghĩ bệnh hoạn của mình được nữa, Nicole thuê một phòng ở khách sạn và trùm chăn ru rú trong phòng như đang trong tình trạng ngủ đông.
Mỗi người sống sót theo cách riêng của mình...
Đột nhiên, một thanh củi gãy rắc một tiếng trong lò sưởi. Mark đột ngột rùng mình và mở choàng mắt. Anh ngồi bật dậy và sau một vài giây, anh tự hỏi mình đang ở đâu và điều già đã xảy đến với anh.
Ngay khi nhìn thấy gương mặt Nicole, những ý nghĩ của anh dần được sắp xếp lại.
-Em có bị thương không? Anh quay sang hỏi vợ.
-Không, là nhờ có anh đấy.
Trong tích tắc, anh dường như lại rơi vào trạng thái đờ đẫn trước khi đột ngột đứng bật dậy.
-Nằm xuống đi anh, em xin anh đấy, anh cần phải nghỉ ngơi!
Như thể không hề nghe thấy tiếng cô, anh bước vài bước về phía khung cửa kính. Đằng sau vách kính, đường phố rực rỡ ánh đèn, phủ một màu trắng xoá và lặng cảm.
-Quần áo của anh đâu rồi?
-Em đã vứt hết đi rồi, Mark, chúng quá bẩn.
-Thế còn con chó của anh?
-Em đã đưa nó về đây cùng anh, nhưng... nó đã bỏ trốn rồi.
-Anh đi đây, anh vừa nói vừa lảo đảo bước ra phía cửa.
Nicole bước đến trước mặt chồng nhằm ngăn anh tiến thêm bước nữa.
-Nghe này anh, giờ đã là đêm, anh bị thương, kiệt sức... Chúng ta đã không gặp nhau kể từ hai năm nay rồi. Chúng ta cần phải nói chuyện.
Cô chìa tay về phía chồng, nhưng anh đẩy cô ra. Cô lại gần anh và anh kháng cự lại, rồi trong khi phản ứng anh đã va vào kệ sách. Một khung ảnh rơi xuống nền nhà trong tiếng thuỷ tinh vỡ vang lên khô khốc.
Mark nhặt khung ảnh lên rồi xếp nó vào vị trí cũ trên giá sách. Mắt anh dán vào bức ảnh cô con gái. Đôi mắt xanh lục và long lanh niềm vui, nụ cười nở trên môi, cô bé đang hít thở bầu không khí hạnh phúc và niềm vui sống.
Vậy là điều gì đó đã tan vỡ trong anh và anh ngồi sụp xuống rồi bật khóc nức nở, lưng dựa vào tường. Đến lượt Nicole cũng thu mình vào sát ngực anh và họ ngồi như vậy rất lâu, người này lả đi trong vòng tay người kia, cùng nhau chia sẻ nỗi cô đơn tuyệt vọng, làn da mềm mại áp sát vào lớp da thô ráp, hương thơm tinh tế của nước hoa Guerlain hoà quyện với mùi hôi thối của những kẻ sống ngoài đường phố.
Nắm lấy tay chồng, Nicole đưa anh về phía phòng tắm và mở vòi hoa sen cho anh trước khi cô đi ra. Bị hương thơm xông lên nhức đầu của dầu gội đầu quyến rũ, Mark ở lì trong phòng tắm gần nửa tiếng dưới cơn mưa rào nhân tạo từ vòi hoa sen, nóng rẫy và có khả năng giúp con người hồi sinh. Mình mẩy vẫn còn ướt sũng, Mark giấu mình dưới chiếc khăn tắm to bản trước khi bước ra hành lang, để lại những vũng nước vương khắp nơi trên sàn nhà đánh véc ni. Anh mở cái trước đây từng là tủ quần áo của mình và nhận thấy quần áo của anh vẫn luôn nằm ở đó. Anh không buồn để mắt đến những trang phục cũ - Armani, Boss, Zegna...- những vết tích của một cuộc sống không còn là của anh nữa, và tự bằng lòng xỏ vào chiếc quần đùi, một chiếc quần jean may bằng vải dày, một chiếc tee-shirt dài tay cùng chiếc áo pull rộng.
Anh bước xuống cầu thang để gặp Nicole trong nhà bếp.
Kết hợp giữa bộ đồ gỗ, đồ thuỷ tinh và kim loại, nhà bếp tạo nên một hiệu ứng trong suốt. Một dãy kệ bếp rộng và trống trơn chạy dọc theo chiều dài bức tường, trong khi đó, chiếc bàn làm bếp chính được trang bị rất đầy đủ đang mời gọi bạn sửa soạn làm bếp. Những năm trước đây, chiếc bàn bếp này là nơi chứng kiến bầu không khí vui vẻ trong những bữa điểm tâm sáng của cả gia đình, những lần nếm thử bánh kếp và những bữa tối ngập tràn tình yêu thương. Nhưng đã lâu lắm rồi chẳng còn ai nấu nướng tại đây nữa.
-Em đã chuẩn bị cho anh món trứng ốp lếp và vài lát bánh mì nướng rồi, vừa nói Nicole vừa rót cà phê vẫn còn bốc khói nghi ngút vào cốc cho chồng.
Mark ngồi xuống trước đĩa thức ăn của mình rồi bật đứng dậy ngay lập tức. Đôi bàn tay bắt đầu run run. Trước khi động đến đồ ăn, anh cần phải uống. Uống rượu.
Dưới ánh mắt sửng sốt kinh ngạc của Nicole, anh cuống cuồng mở nút chai rượu đầu tiên rơi vào tay mình và tu hết nửa chai chỉ trong vòng hai ngụm. Trong chốc lát, khi cơn run rẩy đã nguôi ngoai, anh bắt đầu ngồi ăn phần ăn của mình trong khi vẫn giữ im lặng cho đến khi cuối cùng Nicole dám lên tiếng hỏi anh:
-Anh đã ở đâu vậy, Mark?
-Trong phòng tắm, anh trả lời mà không nhìn cô.
-Không, anh đã ở đâu trong hai năm qua?
-Bên dưới.
-Bên dưới những hầm tàu điện ngầm, trong cống, trong đường ống dẫn nước, cùng với những người vô gia cư khác.
Hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi, Nicole lắc đầu ra dấu không hiểu.
-Nhưng tại sao?
-Em biết rõ tại sao, anh cao giọng nói.
Nicole lại gần chồng, để cầm lấy tay anh.
-Nhưng anh có một người vợ, Mark, một công việc, những người bạn...
Anh rút tay ra và đứng dậy.
-Hãy để anh yên!
-Hãy giải thích cho em một điều, cô hét lên để giữ anh lại, cái gì đã khiến anh sống như một kẻ vô gia cư?
Anh nhìn cô đăm đăm.
-Tôi sống như vậy bởi vì tôi không thể sống khác được. Cô có thể còn tôi thì không.
-Đừng tìm cách đổ lỗi cho em, Mark.
-Tôi không trách móc gì cô cả. Cứ việc làm lại cuộc đời nếu như cô muốn. Còn tôi, đó là một nỗi đau mà tôi không thể vượt qua.
-Anh là nhà tâm lý học, Mark. Anh đã giúp đỡ mọi người vượt qua tất cả các loại thảm hoạ.
-Nỗi đau này, tôi không muốn vượt qua, bởi đó là điều duy nhất níu kéo tôi với cuộc sống. Đó là tất cả những gì còn lại của con bé ở trong tôi, cô có hiểu không? Không có giây phút nào tôi không nghĩ đến con bé mà không tự hỏi kẻ bắt cóc đã làm gì con bé, con bé có thể ở đâu vào lúc này.
-Con bé đã chết, Mark, Nicole lạnh lùng ngắt lời.
Câu nói đó vượt quá sức chịu đựng của anh. Mark đưa tay về phía Nicole, tóm lấy cổ họng cô như thể sẽ bóp cổ cô.
-Làm sao cô có thể nói một điều như vậy?
-Đã năm năm rồi, Mark! Cô vừa hét toáng lên vừa vùng thoát khỏi bàn tay anh. Năm năm không có một chút dấu vết dù nhỏ nhất, năm năm không có bất kỳ yêu cầu đòi tiền chuộc nào!
-Vẫn luôn có một cơ may nào đó...
-Không, Mark ạ, tất cả đã kết thúc. Chẳng còn một tia hy vọng hợp lẽ nào đâu. Con bé sẽ không xuất hiện lại trong một sớm một chiều. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, anh hiểu chứ, KHÔNG BAO GIỜ!
-Cô im đi!
-Nếu người ta tìm ra điều gì, thì đó sẽ là cái xác của con bé, chẳng có gì khác nữa đâu,
-KHÔNG!
-Đúng vậy đấy! Và đừng nghĩ là chỉ có mình anh đau khổ vì chuyện đó. Em sẽ phải nói gì với anh đây, chính em, ngoài đứa con gái, em còn mất cả chồng của mình nữa?
Không trả lời, Mark vội vàng rời khỏi nhà bếp. Nicole theo sau anh, cô quyết tâm dồn anh vào chân tường:
-Anh không bao giờ nghĩ rằng chúng ta có thể có những đứa con khác à? Anh chưa từng bao giờ tự nhủ rằng cùng với thời gian, cuộc sống sẽ hồi sinh dưới ngôi nhà này chắc?
-Trước khi có những đứa con khác, tôi muốn tìm lại con gái tôi.
-Hãy để em gọi Connor. Kể từ hai năm nay, anh ấy tìm anh khắp nơi. Anh ấy có thể giúp anh vượt qua khó khăn để tiếp tục tiến lên.
-Tôi không muốn vượt qua khó khăn để tiếp tục tiến lên. Con gái tôi đang phải chịu đựng đau khổ và tôi muốn chịu khổ với nó.
-Nếu anh vẫn tiếp tục sống ở ngoài kia, anh sẽ chết! Đó là điều anh muốn phải không? Vậy thì hãy làm thế đi! Anh hãy bắn một viên đạn vào đầu mình đi!
-Tôi không muốn chết, bởi vì tôi cần phải có mặt vào cái ngày người ta tìm ra con gái tôi.
Nicole cần sự giúp đỡ. Cô cầm điện thoại lên và nhấn số của Connor.
Nhấc máy đi, Connor, nhấc máy đi!
Ở đâu đó trong màn đêm đen kịt, rất nhiều tiếng chuông điện thoại vang vọng trong khoảng không. Nicole hiểu là Connor không trả lời điện thoại và cô đã thua trong cuộc chiến này. Một mình đơn độc, cô không thể giữ chồng mình lại.
Trong phòng khách, Mark nằm lại vào tràng kỷ và ngủ thêm vài giờ nữa.
Anh thức dậy cùng ngày mới, lấy chiếc túi thể thao trong tủ quần áo để cho vào đó một chiếc chăn, một chiếc áo gió, vài gói bánh biscuit cùng khá nhiều rượu.
Nicole bổ sung vào bọc đồ này một chiếc điện thoại di động, một cục pin và một ổ sạc điện.
-Phòng khi anh quyết định gọi Connor, hay là nếu em tìm cách liên lạc với anh...
Khi Mark đẩy cánh cửa ra vào của ngôi nhà, tuyết đã ngừng rơi và những tia sáng đầu tiên của ngày mới đang điểm tô cho thành phố ánh phản chiếu phơn phớt xanh.
Ngay khi Mark đặt chân lên lớp tuyết phủ kín thành phố như một tấm áo choàng dày, chú chó Labrador đen tuyền bỗng hiện ra từ đằng sau thùng rác như có một phép màu và bật ra những tràng sủa ăng ẳng. Mark trìu mến gãi nhẹ đầu chú chó. Anh chụm tay lại thổi thổi để sưởi ấm đôi bàn tay, quàng túi xách lên vai và nhằm hướng cầu Brooklyn.
Đứng trên ngưỡng cửa, Nicole ngắm nhìn người đàn ông của đời mình dần biến mất trong buổi sớm mai. Thế là cô chạy ra giữa phố để hét lên với anh:
-Em cần anh!
Loạng choạng, Mark quay lại cách cô khoảng chục mét rồi hơi nhấc cánh tay lên như thể anh đang tìm cách nói là anh rất lấy làm tiếc.
Rồi anh biến mất sau góc phố.
3- Ai đó giống mình
Cuộc đời là một chuỗi sợ hãi.
Bjork
Người con gái mơ về một bình xăng và bao diêm.
Tựa đề một cuốn tiểu thuyết của Stieg LARSSON
Văn phòng của bác sĩ Connor McCoy được đặt tại một trong những toà tháp bằng kính của trung tâm Time Warner nổi tiếng, ở mạn phía Tây công viên trung tâm.
Connor rất tự hào về văn phòng làm việc của mình bởi nó được thiết kế để giúp bệnh nhân có thể cảm thấy thoải mái khi ở đây và nhận được từ nơi này tất cả những điều kiện chăm sóc tốt nhất. Nhờ những lời truyền miệng, lượng khách hàng không ngừng tăng lên, ngay cả khi những phương pháp chữa bệnh không mấy chính thống của anh chẳng được các bạn đồng nghiệp ưa thích.
Vào đêm giáng sinh này, Connor vẫn còn ở văn phòng, ngập trong đống giấy hồ sơ bệnh án của một bệnh nhân. Anh cố nén một cái ngáp và liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
Một rưỡi sáng.
Dù sao chăng nữa cũng chẳng có ai đợi anh cả. Connor chỉ sống vì công việc và anh không có bạn gái cũng như gia đình. Anh đã mở phòng khám đầu tiên cùng Mark Hathaway, người bạn thuở thiếu thời mà anh cùng chia sẻ đam mê ngành tâm lý học.
Cả hai cùng lớn lên tai một khu phố nghèo ở Chicago. Cả hai đề đã từng biết rất rõ đau đớn là gì trước khi toàn tâm toàn ý cống hiến cả sự nghiệp cũng như sức lực của mình để hiệu chính những dạng liệu pháp điều trị khác nhau. Thành công của họ vô cùng rực rỡ cho đến khi tấn thảm kịch xảy đến với Mark. Connor đã làm tất cả những gì có thể, cùng đi với Mark nối lại các cuộc điều tra về vụ con gái anh mất tích khi cảnh sát đã bó tay.
Nhưng sự giúp đỡ của anh là không đủ: đến lượt Mark cũng biết mất, kiệt quệ vì buồn đau. Việc người cộng sự của mình biến mất đã khiến Connor chìm ngập trong trạng thái rối loạn tột độ. Anh không chỉ mất đi người bạn thân thiết nhất, mà cùng lúc còn gặp phải thất bại nghề nghiệp lớn nhất.
Để xua đuổi những kỷ niệm tồi tệ, Connor rời khỏi ghế phô tơi và tự rót cho mình một chút rượu mạch nha.
Giáng sinh vui vẻ, vừa nói anh vừa nâng cốc hướng về phía hình phản chiếu của mình trong gương.
Bao quanh bằng các bức tường kính, căn phòng chìm ngập trong màn ánh sáng phi thực và tạo ra một tầm nhìn cao đến chóng mặt trông ra phía công viên. Nơi đây, tất cả đều đơn giản và ngăn nắp. Trên một giá sách bằng kim loại, hai bức tượng theo phong cách của nhà điêu khắc, hoạ sĩ Giacometti dường như vươn thẳng trong không gian, trong khi đó trên tường, một bức tranh đơn màu của Robert Ryman gây bối rối cho những ai chỉ nhìn thấy một khung tranh màu trắng. Đối vơi Connor, anh bị những biến đổi ánh sánh nhỏ nhất trên nền vải quyến rũ.
Đoán biết những điều vô hình, nhìn thấu vẻ bề ngoài...
Điều cốt yếu của nghề anh đang làm.
Với chiếc cốc trong tay, vị bác sĩ nghiên cứu vài bức ảnh trên màn hình máy tính xách tay của mình. Đó là chuỗi những hình ảnh chụp một khu vực não bộ của một trong các bệnh nhân của anh. Mỗi lần quan sát những bản âm này, Connor đều cảm thấy bị cuốn hút.
Đau đớn, yêu thích, hạnh phúc, bất hạnh: tất cả đều diễn ra trong đó, trong những bí mật của não bộ chúng ta, nằm giữa hàng tỷ nơron thần kinh. Ham muốn, ký ức, sợ hãi, hung hăng, suy nghĩ, buồn ngủ đều phụ thuộc một phần vào việc cơ thể tiết ra các chất hoá học khác nhau, các nơron truyền tín hiệu, chịu trách nhiệm truyền thông tin từ nơron này đến nơron khác. Bị những phát minh mới nhất về ngành thần kinh học quyến rũ, Connor đã trở thành một trong những người tiên phong phân tích nguyên nhân sinh học của chứng trầm cảm. Ví dụ như một nghiên cứu mà anh đã tham gia chỉ ra rằng, khi một gen có chức năng vận chuyển ngắn hơn bình thường thì nó sẽ có xu hướng hướng bạn đến trạng thái trầm cảm hay tự tử. Do vậy, mỗi người sinh ra không phải ai cũng giống nhau về khả năng đối mặt với những thử thách của cuộc sống.
Nhưng Connor không thể khẳng định chắc chắn nếu chỉ dựa vào thuyết tự định đoạt của gen. Tin chắc rằng tâm lý và sinh học có mối quan hệ mật thiết với nhau, vị bác sĩ trẻ này vẫn luôn chú ý tự trau dồi trong cả hai lĩnh vực: tâm lý học và thần kinh học. Hiển nhiên là hệ thống gen di truyền của chúng ta áp đặt chúng ta, nhưng trong suốt cuộc đời, não bộ của chúng ta có thể được tái lập trình nhờ những mối quan hệ tình cảm và tình yêu.
Đó là quan điểm của anh trong mọi trường hợp: không có gì giữ vai trò quyết định mãi mãi.
Bác sĩ uống cạn một hơi cốc whisky của mình rồi mặc áo măng tô và rời văn phòng.
Trong toà nhà có một khách sạn năm sao cùng nhiều nhà hàng và câu lạc bộ nhạc Jazz. Những âm thanh ồn ào náo nhiệt của bầu không khí lễ hội dội lại từ các tầng gác, càng làm tăng thêm nỗi cô đơn của nhà tâm lý học.
Trong thang máy, anh mở chiếc túi hai ngăn của mình ra để kiểm tra chắc chắn không quên bất cứ tài liệu nào mà anh cần nghiên cứu ở nhà vào ngày mai. Trong hai ngày tới, anh sẽ tổ chức một buổi hội thảo về tâm lý đám đông, và để đạt được hiệu quả, liệu pháp chữa bệnh kiểu này đòi hỏi phải có sự chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Anh xuống đến bãi xe ngầm dưới lòng đất mà lối vào được bảo vệ bằng hệ thống nhận dạng võng mạc. Connor tuân thủ quá trình nhận dạng và đến lấy xe, một chiếc Aston Martin ánh bạc sáng lấp lánh như muôn nghìn ngọn lửa. Chỉ cần một động tác bấm nút trên chìa khoá để mở chiếc xe siêu tốc và rồi được đắm chìm trong mùi hương của lớp da bọc trong xe. Anh đặt chiếc túi lên ghế hành khách phía sau và rời khỏi gara nhằm hướng bùng binh Colombus. Tuyết vẫn liên tục rơi thành từng bông lớn khiến đường xá trở nên trơn trượt. Connor tiến về Đại lộ Mỹ nhằm thẳng hướng khi TriBeCa.
Trên radio của ô tô, thứ nhạc điện tử do nhóm Radiohead trình bày đưa ta đến với một tương lai không chắc chắn và phi nhân tính mà trong đó con người sẽ thất bại trong tất cả các cuộc đấu tranh của mình. Một thứ âm nhạc rất phù hợp với trạng thái tinh thần hiện tại của anh tạo một cảm giác bất ổn sâu sắc nãy giờ không hề buông tha anh.
Ở đoạn giao nhau với phố Broadway, anh cố thử tăng tốc đến mức độ nguy hiểm và suýt nữa thì bỏ lỡ lối rẽ để rời khỏi đường. Càng ngày, anh càng hay thích cảm giác đùa giỡn với nguy hiểm. Một cách như mọi cách khác để cảm thấy mình vẫn còn sống.
Anh dừng trước đèn đỏ ở đầu khu Greenwich Village. Bẻ ngoặt vô lăng, anh thoáng nhắm mắt lại.
Mình cần phải trấn tĩnh lại!
Cho đến mới đây thôi, anh vẫn nghĩ nhờ vào nghề nghiệp của mình anh đã có thể vĩnh viễn vượt qua những nỗi sợ hãi trước kia. Anh thậm chí đã viết một cuốn sách, Sống sót, để kể lại câu chuyện đời mình và gửi đi một thông điệp hy vọng. Nhưng việc Mark bỏ đi đã ném tất cả qua cửa sổ và anh lại rơi vào trạng thái thất vọng đáng nguy hiểm, cảm giác cô đơn có khả năng phá huỷ rất lớn cùng cảm giác tội lỗi tồn tại dai dẳng.
Anh nhíu mày khi tiếng chuông điện thoại di động kéo anh ra khỏi trạng thái dò dẫm. Anh lấy điện thoại từ trong túi áo vest ra và nhìn tên người gọi trên màn hình:
Nicole Hathaway
Nicole ư? Họ gần như chẳng nói chuyện với nhau kể từ khi cô đi lại với anh chàng luật sư Eriq kia. Một gã đần ngu xuẩn. Trái tim anh đập liên hồi trong lồng ngực, đồng thời anh cũng hy vọng mà không quá tin vào điều đó, những tin tức mới về Mark. Hoàn toàn phấn khích, anh đang chuẩn bị bấm nút trả lời thì...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro