Chương 6: Bóng đen nguy hiểm của thành phố 6
Edit: Himee
Mạc Ngải vừa định đóng cửa xe thì chợt dừng lại giữa chừng.
Phải đến khi một con zombie khác ngửi thấy mùi và lao đến, cậu mới dùng sức đóng cửa.
Vừa quay người lại, vẻ mặt dữ tợn của của cậu lập tức chuyển thành ngạc nhiên, đôi mắt mở to.
"Anh... anh Thời?"
Thời Hàn Lê thầm nghĩ, đứa trẻ này mặc dù hơi yếu, nhưng không phải quá ngốc, chỉ là phản ứng quá chậm, lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác thế này.
"Địa chỉ." Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên một lần nữa, "Tôi sẽ đưa cậu về nhà trước."
Dù Mạc Ngải không phải là người kéo chân sau, nhưng Thời Hàn Lê đã quen hành động một mình, cô không muốn đột nhiên có thêm một người theo cùng. Cô định đưa Mạc Ngải về nơi an toàn rồi mới tiếp tục làm việc riêng của mình.
Không ngờ, Mạc Ngải lại đỏ hoe mắt ngay sau khi nghe thấy câu nói của cô.
"Anh Thời, anh không cần..." Cậu nghẹn ngào, vội vàng hít một hơi, "Anh Thời, anh không cần phải đặc biệt đưa em về nhà đâu, anh đi đâu em đi đó, không cần phải lo lắng cho em."
"?" Thời Hàn Lê cảm thấy đứa trẻ này có thể đã hiểu lầm gì đó, cô chỉ sợ phiền phức, không muốn nhìn thấy cậu chết một cách vô nghĩa mà thôi.
"Đừng để tôi phải nói lại lần thứ ba."
Thời Hàn Lê vốn không giỏi giải thích, cũng không muốn giải thích, cô vẫn luôn áp dụng những phương pháp lạnh lùng như thường lệ.
Mạc Ngải biết Thời Hàn Lê không phải là người vòng vo, dù trong lòng có cảm động đến đâu, cậu cũng chỉ đành nuốt vào trong, ngoan ngoãn chỉ đường cho cô.
Cậu định hỏi Thời Hàn Lê kế hoạch tiếp theo của cô, nhưng thấy Thời Hàn Lê đang tập trung lái xe, xung quanh lại không an toàn nên không dám lên tiếng nữa, sợ làm cô phân tâm.
Cả con phố đã hoàn toàn rơi vào tình trạng hỗn loạn, như một địa ngục trần gian thực sự, nhìn quanh không thể phân biệt nổi đâu là zombie, đâu là con người.
Mạc Ngải nhìn cảnh tượng này, sắc mặt tái nhợt, không nhịn được lẩm bẩm: "Sao lại nhanh như vậy, lúc nãy vẫn còn ổn mà..."
"Loại virus này lây lan cực kỳ nhanh, một khi bị nhiễm, không đến mười phút sẽ biến đổi, rồi tấn công những người xung quanh." Thời Hàn Lê thở dài trong lòng, "Ban đầu tôi cứ nghĩ nó lây lan từ một người bị nhiễm bệnh, nhưng giờ xem ra không phải như vậy, số lượng người nhiễm ban đầu cao hơn rất nhiều so với... tưởng tượng của tôi."
Cô suýt nữa đã nói ra từ "độc giả" nhưng kịp thời nuốt lại.
Trong cuốn sách này, nhân vật chính Bạch Nguyên Hòe xuất hiện sau khi đại dịch zombie bùng phát. Anh ta có thể chất may mắn, vào thời điểm đại dịch bắt đầu, anh ta đang ở trong một khu rừng sâu để dưỡng bệnh. Khu vực này có phong cảnh đẹp và vắng vẻ, nên trong giai đoạn đầu của đại dịch, anh ta không bị ảnh hưởng gì.
Vì vậy, người đọc không biết cảnh tượng của thế giới khi đại dịch mới bùng nổ ra sao.
Nếu như vậy, liệu vào rừng sâu sẽ an toàn hơn không?
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Thời Hàn Lê, nhưng cô nhanh chóng phủ nhận. Cô không cần đợi đến giai đoạn sau, chỉ cần một chút thời gian nữa, thế giới này sẽ không còn nơi nào an toàn.
Mạc Ngải không nghe thấy lời cô định nói, cậu ta im lặng nhìn ra ngoài cửa xe với vẻ mặt lo lắng. Có lẽ cậu đang lo lắng cho gia đình, hoặc đang cảm thấy số phận của mình từ giờ trở đi sẽ trở nên vô định.
Thời Hàn Lê định đưa Mạc Ngải về nhà, nhưng cuối cùng không thành công.
Tốc độ sụp đổ của thế giới này quá nhanh, cả thành phố Đồ Liễu trở nên hỗn loạn, mà chiếc xe bọn họ đang lái thì lại quá to, không thể di chuyển được giữa những xác chết, xe cộ và zombie chật kín trên đường.
Trong tình huống không còn cách nào khác, Thời Hàn Lê quyết định xuống xe đi bộ. Khi chuẩn bị mở cửa, cô cảm thấy vạt áo mình bị kéo nhẹ.
"Anh Thời, cái này cho anh dùng, chắc sẽ tốt hơn dao phẫu thuật." Mạc Ngải đưa cho cô con dao găm duy nhất của mình, ánh mắt trong veo sáng ngời, "Anh cầm nó sẽ có hiệu quả hơn."
Thời Hàn Lê nhìn con dao găm trong tay cậu ta, nhưng không có vẻ gì là động lòng.
"Không cần." Cô lạnh lùng trả lời, mở cửa xe, "Mục đích của tôi là đưa cậu về nhà, nếu cậu chết dọc đường, chẳng phải tôi sẽ thất bại sao?"
...
Nguy hiểm sau khi xuống xe đương nhiên lớn hơn rất nhiều so với lúc ở trên xe,. Thời Hàn Lê vừa phải tiêu diệt zombie vừa phải chú ý đến Mạc Ngải. May mắn là dù cậu ta không giỏi chiến đấu nhưng khá nhanh nhẹn, luôn bám sát cô, để cô có thể quan sát và bảo vệ.
Họ tiếp tục tiến lên phía trước, Thời Hàn Lê không chú ý thấy đôi mắt của Mạc Ngải dần trở nên sáng rực, trong đầu đều là phân tích và lập kế hoạch chiến đấu.
Nhà của Mạc Ngải nằm ở vị trí khá xa, nếu phải vòng qua đường lớn thì mất rất nhiều thời gian. Cộng thêm tình hình hiện tại, rất khó nói trước điều gì sẽ xảy ra trên đường đi. Thời Hàn Lê do dự một chút rồi quyết định đi xuyên qua một khu dân cư nhỏ, tiết kiệm thời gian và giảm thiểu nguy cơ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Tình hình trong khu dân cư này không tốt hơn bên ngoài là bao, zombie xuất hiện thành đàn, rất nhiều người đang chạy trốn, tiếng gầm thét và tiếng la hét, khóc than vang vọng khắp nơi.
Thời Hàn Lê dẫn đường đi trước, Mạc Ngải bám sát theo sau. Để không phụ ý tốt của Thời Hàn Lê khi giao con dao găm cho cậu, Mạc Ngải đã dùng hết sức để tiêu diệt không ít zombie.
Zombie chẳng qua chỉ có thế!
Ngay khi cậu ta cảm thấy mình giết được rất nhiều zombie, trong lòng tràn đầy niềm tự hào và phấn khích, thì Thời Hàn Lê đột ngột dừng bước.
Một cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy cô, cô cảm thấy những sợi tóc sau gáy mình lạnh toát, như dựng đứng lên, cảnh báo cho một mối đe dọa.
Đồng tử của Thời Hàn Lê co lại, trong khi đó Mạc Ngải hỏi "Anh Thời, sao vậy?", cô kéo cậu ta ra phía sau, lập tức bày ra tư thế phòng thủ.
Nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của cô, bộ não nóng bừng của Mạc Ngải lập tức nguội đi, nắm chặt con dao găm trong tay, nhìn xung quanh đầy lo lắng.
Ngoại trừ những người sống đang chạy trốn, những con zombie vốn điên cuồng đuổi theo con mồi giờ đây đều dừng lại, lùi bước và đứng yên như thể đang chờ đợi hoặc sợ hãi thứ gì đó.
Thứ gì có thể khiến chúng dừng lại?
Cảnh báo nguy hiểm của Thời Hàn Lê vào lúc này đã lên đến đỉnh điểm. Khi đôi mắt đỏ như máu đối diện với cô, toàn bộ cơ thể cô căng lên, hét lớn: "Chạy!"
Mạc Ngải lập tức bỏ chạy mà không hề suy nghĩ.
Thời Hàn Lê tốc độ rất nhanh, kéo theo Mạc Ngải, trong lòng tràn đầy sự cảnh giác.
Chuyện gì vậy? Mới ngày đầu của đại dịch mà đã xuất hiện zombie cấp hai rồi sao?
Trong thiết lập, zombie cấp 2 không còn là thứ mà những người chưa tiến hóa có thể đối phó được. Dù hiện tại cơ thể của cô đã gần đạt đến cấp một, nhưng vẫn chưa tiến hóa, zombie cấp hai không phải là thứ cô có thể đối đầu!
Tuy nhiên, con zombie cấp hai kia dường như đã phát hiện ra mục tiêu, không thèm chú ý đến những người sống xung quanh, mà lập tức đuổi theo Thời Hàn Lê!
Chỉ trong hai nhịp thở, khoảng cách giữa họ đã rút ngắn đáng kể.
Mạc Ngải quay lại nhìn, dù gần như tắt thở nhưng vẫn hít một hơi thật mạnh, giọng điệu thay đổi: "Anh Thời, nó là loại quái vật gì vậy! Hình như... hình như nó đang đuổi theo chúng ta!?"
Thời Hàn Lê không dám dừng lại, nỗi sợ hãi từ trong lòng bắt đầu lan ra. Cô hiểu rõ hơn Mặc Ngải về mức độ nguy hiểm của con zombie cấp hai này.
Nhưng tại sao nó lại đuổi theo cô? Nếu chỉ đơn giản là tìm thức ăn, thì dù cho zombie không có trí tuệ, nó cũng không lý nào bỏ qua những con mồi gần mà đi tìm xa.
Suy nghĩ trong đầu Thời Hàn Lê xoay chuyển. Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng "vù" bên tai, một ý tưởng chợt lóe lên.
Ở trong rừng, nếu muốn dã thú bỏ qua mình, thì phải làm gì?
Không phải là tỏa ra khí thế mạnh mẽ, điều đó chỉ càng thu hút sự chú ý của dã thú. Cách làm đúng nhất là giả vờ như mình đã chết!
Khí thế của Thời Hàn Lê quá mạnh. Cô có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của con zombie cấp hai, thì nó cũng có thể cảm nhận được mối đe dọa từ cô. Chính vì vậy, nó bỏ qua tất cả những người xung quanh và chỉ nhắm vào cô.
Khi nhận ra điều này, sau lưng Thời Hàn Lê toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cô lập tức hạ hơi thở, đang quay đầu lại xem cách này có hiệu quả không, thì chợt nghe thấy tiếng ga tăng tốc ầm ầm của một chiếc xe máy và một tiếng hét đầy thảm thiết.
Ngay khoảnh khắc ấy, cơ thể của Thời Hàn Lê phản ứng nhanh hơn não. Chỉ sau khi cô cùng Mặc Ngải ngã xuống đất, não cô mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Một thanh niên đang chạy trốn bằng xe máy đã bị té ngã. Người đó bị gầm xe đè lên và bị kéo lê đi cả chục mét. Nếu không phải Thời Hàn Lê phản ứng nhanh, họ cũng sẽ bị kéo vào dưới gầm xe.
Cảm ơn gói quà tân thủ đã tặng cho sự linh hoạt!
Thời Hàn Lê giữ chặt Mặc Ngải, khi cậu ta đang định đứng dậy, cô ấn đầu cậu ta xuống đất, thì thầm: "Đừng lên tiếng."
Mặc Ngải lập tức không dám động đậy, Thời Hàn Lê tập trung nhìn chằm chằm vào con zombie cấp hai đã đến gần. Những con này dựa vào hơi thở và mùi máu để xác định vị trí, quả nhiên sau khi cô hạ thấp hơi thở thì nó không thể tìm ra được người. Lúc này, nó đang hoang mang như những con zombie khác, xoay vòng tại chỗ, dường như vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm Thời Hàn Lê.
Mặc Ngải cảm nhận được cơ bắp căng cứng trên cổ mình, không dám thở mạnh, trong lòng đã sợ hãi đến cực điểm.
Đây là loại quái vật gì mà ngay cả anh Thời cũng phải dè chừng?
Một lúc sau, con zombie cấp hai có lẽ đã bỏ cuộc, quay lại lao về phía những con người ở bên kia. Những zombie cấp một khác dường như nhận được mệnh lệnh gì đó, chúng bắt đầu hoạt động trở lại.
Thời Hàn Lê không dám lơi lỏng cảnh giác. Cô không chắc liệu mình có bị zombie cấp hai phát hiện khi di chuyển hay không.
Trong đầu cô đang suy nghĩ giải pháp thì đúng lúc này, bọn họ nghe thấy mấy âm thanh nhỏ từ phía trên tòa nhà dân cư vang lên. Thời Hàn Lê ngẩng đầu lên, thấy một chàng trai đang trốn sau cửa sổ tầng hai, dùng rèm che chắn, cố gắng vẫy tay ra hiệu cho mấy người còn sống đang ẩn nấp phía dưới.
"Anh ta... đang bảo chúng ta đi lên sao?"
Một cặp vợ chồng trung niên đang trốn cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch, khi thấy có người muốn giúp đỡ mình, trong mắt họ ánh lên tia hy vọng.
Thời Hàn Lê cân nhắc tình hình, sau khi quyết định thì hạ giọng nói: "Chúng ta đi lên trước."
Cô để Mặc Ngải đi vào hành lang trước, lúc đứng dậy, cô có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn kéo chàng trai bị thương ở dưới gầm xe máy ra, rồi vác anh ta lên vai.
Cô đã rất cẩn thận, nhưng cặp vợ chồng trung niên lại không may mắn như vậy. Khi họ vừa di chuyển đã vô tình làm kinh động đám zombie ở khu vực cây xanh bên cạnh, chúng lập tức lao về phía họ.
Hai người họ hét lên, chạy về phía cầu thang, kéo theo một đám zombie đông đảo.
Thời Hàn Lê vác theo một người trên vai nên không thể phát huy toàn bộ sức lực, đúng lúc cô định giao người đó cho Mặc Ngải thì một người đàn ông cầm gậy bóng chày từ trên tầng lao xuống. Chính là chàng trai chủ nhà, người đã gọi họ lên trước đó.
Chủ ngôi nhà cầm gậy xông vào đám zombie, lúc này, một người khác từ phía sau lao ra, tình cờ xông thẳng vào hiện trường, đấm vào đám zombie không chút do dự.
Cú đấm không phải loại có tính sát thương lớn, nhưng vẫn đủ để chống cự kẻ thù. Thời Hàn Lê liếc nhìn rồi lập tức đưa ra đánh giá, đồng thời khéo léo tránh né. Dù cô đang vác người và phải kiểm soát hơi thở, nhưng động tác của cô vẫn nhanh nhẹn hơn so với hai người kia, khiến đám zombie cấp một không thể lại gần cô dù chỉ một bước.
Cô mơ hồ nhận thấy hai người kia luôn nhìn về phía mình, người chủ nhà kia không ngừng cố gắng lại gần cô, có vẻ như muốn làm gì đó, nhưng cô không quá để tâm. Cô ra tay còn tàn nhẫn hơn hai người họ.
Người đến sau mặc một bộ vest màu xám bạc, tạm gọi anh ta là "chàng trai mặc vest".
Chàng trai mặc vest cùng họ đánh gục đám zombie, cặp vợ chồng trung niên thành công chạy vào cầu thang, lao thẳng lên tầng hai mà không hề quay đầu lại..
Chàng trai mặc vest lùi vào trong cầu thang, chủ nhà cũng nhanh chóng tránh vào, anh ta đang định nói gì đó thì trong chớp mắt, Thời Hàn Lê đã nhanh hơn họ một bước, đứng trong cầu thang, dùng một cú đá đá văng con zombie đang bám theo anh ta.
Chủ nhà nhìn cô một cách ngạc nhiên.
Chàng trai mặc vest dùng sức đóng cửa cầu thang, nhốt tất cả zombie ở bên ngoài.
Chủ nhà trông giống một sinh viên đại học năng động, anh ta rất cao, tay dài và cơ bắp săn chắc dưới chiếc áo phông. Nhìn tổng thể, anh ta giống một con chó săn khổng lồ đầy năng lượng. Anh ta ngạc nhiên nhìn Thời Hàn Lê, sau đó đỡ lấy người trên vai cô, vẻ mặt lo lắng nói: "Để tôi, sao có thể để một cô gái vác người được?"
Thời Hàn Lê dừng lại một chút, trong ánh mắt của cô lóe lên một tia lạnh lùng.
Cô đang nghĩ xem mình đã để lộ sơ hở ở đâu, thì Mặc Ngải không thể đứng dậy vì đã quá mệt, khẽ lên tiếng: "Anh nói cái gì vậy? Anh Thời là đàn ông mà."
"Cái gì?"
Chủ nhà mở to mắt nhìn Thời Hàn Lê, tay đang đưa ra khựng lại giữa không trung.
Anh ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thời Hàn Lê một lúc, ngượng ngùng rụt tay lại: "À... thật sao? Xin lỗi..."
"Lên trên trốn trước đã," Chàng trai mặc vest lên tiếng, "Nếu có thể?"
"À, được, đương nhiên rồi, đi thôi, nhà tôi ở căn 201." Chủ nhà chớp mắt, liên tục ra hiệu cho mọi người nhanh chóng đi lên.
Thời Hàn Lê cúi đầu nhìn Mặc Ngải, dùng ánh mắt hỏi cậu có thể đứng dậy được không.
Mặc Ngải miễn cưỡng mỉm cười, nắm lấy tay Thời Hàn Lê mà cô đưa ra, dựa vào đó để đứng dậy.
Ngay khi chạm vào tay cô, Mặc Ngải khựng lại, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tay hai người, nhưng Thời Hàn Lê đã nhanh chóng thu tay lại.
Thật ra, Thời Hàn Lê không phải không thể vác cả hai người, nhưng thấy Mặc Ngải có thể tự đi, cô liền từ bỏ ý tưởng phức tạp đó.
Cô bước lên hai bậc thang, đôi tai được tăng cường của cô ngay lập tức nghe được tiếng thì thầm nhỏ của chủ nhà ờ đằng sau.
"Thật sự là con trai sao... sao mà đẹp thế... đúng là những người đẹp thật sự thì khó phân biệt nam nữ..."
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 6 ★彡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro