Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Bóng đen nguy hiểm của thành phố 5

Edit: Himee

Với sức mạnh hiện tại của Thời Hàn Lê, tiêu diệt zombie cấp một không khó, nhưng đối với những người bình thường chưa trải qua quá trình huấn luyện và tiến hóa. Những con quái vật mới sinh này giống như những ác quỷ lao ra từ địa ngục, nỗi sợ hãi cộng thêm kiệt sức đều khiến mọi người không thể chống lại một cách hiệu quả, hiện trường lập tức sụp đổ.

Lông mày Thời Hàn Lê nhíu chặt, vừa di chuyển vừa đâm con dao mổ vào não zombie, đồng thời dùng lực bay sang một bên, đôi chân dài và mạnh mẽ của cô hất bay bốn năm con zombie xung quanh.

Cô thực hiện một cú nhào lộn nhẹ nhàng, đáp xuống trước mặt Mặc Ngải.

Cô liếc nhanh về phía Mặc Ngải, thấy cậu ta đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt lấp lánh với những tia sáng kỳ lạ. May cậu ta vẫn chưa ngu ngốc đến mức bị người ta tóm, thế là cô lại quay mặt đi.

Ánh mắt Mặc Ngải nóng bỏng, dù đang gặp nguy hiểm, cậu vẫn không thể rời mắt khỏi Thời Hàn Lê.

Cuộc chiến của Thời Hàn Lê là một trận chiến thật sự, mỗi cú đấm và mỗi cú đá đều có sức mạnh đáng kinh ngạc, mỗi cơn gió do cú đấm tạo ra đều vang dội, tư thế sắc bén và nhanh nhẹn, mọi chiêu thức đều nhằm mục tiêu giết chết đối thủ, không có một động tác dư thừa.

Nhưng lại có một vẻ đẹp khó tả, sự tàn bạo và sát khí khiến người ta rùng mình sợ hãi, nhưng lại vô cùng cuốn hút.

Cậu ta nhìn đến say mê, chiến đấu kéo dài khiến cậu ta hơi kiệt sức, không kịp cảnh giác, một con zombie đã lao tới sau lưng. Khi cậu nhận ra, thì đã quá muộn.

Ngay khi cậu vô thức định hét lên "Đại ca!", một chiếc chân dài từ bên cạnh duỗi ra, đá văng con zombie sang một bên.

Mặc Ngải kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn.

"Chú ý vào." người đó nói.

Nói xong, anh ta nhanh chóng rời đi, theo hướng anh ta đi, có vẻ như đang tiến về phía Thời Hàn Lê. Tuy nhiên bên cạnh cô có quá nhiều zombie nên anh ta không thể tiếp cận ngay được.

Sức tấn công của người bình thường quá yếu, zombie biến đổi quá nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn, cả tòa nhà cấp cứu đã bị tàn phá, giống như một địa ngục trần gian.

Thời Hàn Lê tung một cú đá tàn nhẫn, hạ gục hết tất cả các zombie bao vây cô, từng con một ngã xuống dưới chân. Ngực phập phồng, hơi thở có chút gấp gáp, ánh mắt quét nhìn xung quanh.

Đã quá muộn rồi. Cô nhìn quanh căn phòng rộng lớn, hầu như không còn người sống sót, cảm thấy có chút bất lực, trong lòng thở dài, sau đó ánh mắt cô nhanh chóng trở lại kiên định.

Nếu sự thật không thể thay đổi, vậy cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Cho cô môi trường nào, cô sẽ sống sót trong môi trường đó.

Âm thanh thông báo điểm tích lũy liên tục vang lên bên tai, nhưng cô cảm thấy phiền nên tắt âm thanh đi.

Sau trận chiến vừa rồi, cô nhận ra một điều, và điều này đã chứng minh cho suy đoán của cô. Trước đây, cô luôn không chắc chắn về cách giải thích trong phần lợi ích kèm theo, cụ thể là "Thoát khỏi zombie", tiêu chuẩn này sẽ được đánh giá như thế nào? Bây giờ cô đã biết, bất kỳ zombie nào cô từng chiến đấu đều sẽ được tính vào phạm vi này, và nếu cô giết chết chúng trong quá trình giao chiến, cô sẽ nhận được hai điểm tích lũy.

Phát hiện này khiến cô cảm thấy tự tin hơn, đồng thời, cách cô nhìn những con zombie trước mặt cũng thay đổi.

Giống như một con sói đang rình đàn cừu.

Đáng tiếc hiện tại giá trị tiến hóa của cô vẫn còn thấp, thậm chí còn chưa đạt đến cấp một. Dù cô có muốn lấy hết điểm số trước mắt, nhưng cũng phải cân nhắc đến tình trạng thể chất hiện tại.

Mặc dù rất muốn kiếm điểm nhưng không thể tham lam. Khi nhận thấy cơ thể bắt đầu có dấu hiệu kiệt sức, cô bắt đầu cân nhắc phương án rút lui.

Thời Hàn Lê ngả người ra sau, né tránh một cú vồ của zombie, rồi tiện thể đá văng nó đi. Ánh mắt cô nhanh chóng quét qua tình hình xung quanh, xác định lối thoát an toàn.

Cô chạy được vài bước thì chợt nghe thấy tiếng thở hổn hển quen thuộc. Khi cô quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Mặc Ngải đang dùng hết sức lực chống lại một con zombie sắp cắn vào cổ mình, dùng lực mạnh đến nỗi gân xanh nổi lên.

Thời Hàn Lê dừng lại, rồi lập tức quay người lao về phía họ.

"Anh Thời!"

Mặc Ngải cảm nhận được sức ép của con zombie đột ngột bị lật đổ, khi cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thời Hàn Lê, ánh mắt cậu đầy hoang mang nhìn cô.

"Đi thôi." Thời Hàn Lê nói ngắn gọn, "Đã quá muộn rồi."

Sự hoảng sợ và buồn bã hiện lên trong ánh mắt non nớt của Mặc Ngải, cậu không hề do dự, lê cơ thể mệt mỏi, vội vã đi theo Thời Hàn Lê.

Thời Hàn Lê không chú ý ở phía bên kia có một người đàn ông đang cố gắng hết sức đến gần cô, nhưng lại bị vô số zombie bao vây, bất lực bị mắc kẹt tại chỗ, cô thậm chí không nhìn thấy bóng dáng anh ta.

Cô chạy tới cửa bệnh viện, nhưng khi đến nơi thì phát hiện cánh cửa đã bị phong kín.

Cằm thon gọn của cô lập tức căng lại.

"Anh Thời, chuyện gì xảy ra vậy?" Mặc Ngải run rẩy hỏi, "Bọn họ... bọn họ muốn tất cả chúng ta chết ở đây sao?"

Phía sau là những tiếng kêu la thảm thiết, không cần quay lại nhìn cũng biết đó là một cảnh tượng địa ngục trần gian như thế nào.

Thời Hàn Lê hít một hơi thật sâu, cắn mạnh vào đầu lưỡi, cảm nhận được sự đau đớn và vị máu kích thích não bộ, khiến cô giữ vững sự tỉnh táo.

Cô không trả lời Mặc Ngải mà quay người bỏ chạy, Mặc Ngải không chút do dự đi theo.

Nếu nói vừa nãy Mặc Ngải chiến đấu một mình là chế độ địa ngục, một sơ suất là có thể bị zombie hút cạn sinh lực, thì lúc này đây, khi theo sau Thời Hàn Lê, cậu như thể được trang bị thêm sức mạnh đặc biệt. Với cô ở phía trước chắn đường, gần như không có con zombie nào có thể vượt qua được tuyến phòng thủ mà cô dựng lên.

Chưa chạy được bao lâu, Mặc Ngải còn chưa cảm thấy mệt, Thời Hàn Ly đã dừng lại.

Cô túm lấy Mặc Ngải rồi đột ngột ném cậu vào một góc tường nào đó, cùng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên.

Mặc Ngải vội vàng chống tay vào tường, tim vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, cậu hoảng hồn nhìn về phía Thời Hàn Lê, lúc này mới nhận ra bọn họ đã đi vào trong lối thoát hiểm khẩn cấp. Ở đây không có ai, cũng không có zombie nào. Ánh sáng trong cầu thang mờ ảo, Thời Hàn Lê đóng cửa lại, khuôn mặt cô chìm trong bóng tối, lúc này cô dựa vào tường, nhắm mắt lại.

Bịch bịch... bịch bịch...

Mặc Ngải ngơ ngác nhìn cô, không biết đã trôi qua bao lâu trong tiếng tim đập của mình, Thời Hàn Lê mở mắt.

Dù chỉ là cơ thể được tăng cường sơ bộ, nhưng sau một khoảng nghỉ ngắn, cô cảm thấy sức lực của mình đã hồi phục phần nào.

Mười phút trôi qua, Mặc Ngải không có dấu hiệu biến dị, chứng tỏ cậu ta không bị cắn, có thể đưa cậu ta ra ngoài.

Thời Hàn Lê liếc nhìn Mặc Ngải, mặc dù không nói gì, nhưng Mặc Ngải lại bất giác nhìn ra ý "theo sau" từ trong đôi mắt ấy.

Thời Hàn Lê nghe thấy tiếng cậu nhóc chạy theo sau, cô vô thức đi chậm lại một chút.

"Anh Thời, cửa bị khóa rồi, làm sao chúng ta ra ngoài được?" Cậu thấp giọng lo lắng hỏi, "Nếu, nếu chúng ta cứ thế chạy ra ngoài, chúng ta có bị đi tù không?"

"Bắt đầu từ bây giờ, cậu có thể quên hết những quy tắc xã hội văn minh đi." Thời Hàn Lê khẽ nói, "Trong thế giới tận thế, sống sót mới là điều quan trọng nhất, cậu phải nhớ kỹ, chỉ có mạng sống mới là quan trọng nhất, tất cả những lo lắng khác gạt sang một bên."

Mặc Ngải hít sâu một hơi, dường như bị sốc mạnh: "... Tận thế, thật sự đến rồi sao?"

Thời Hàn Lê không trả lời, cô tiếp tục đi lên, trên bức tường của tầng này có gắn một chiếc thang sắt đơn sơ, leo lên sẽ gặp một cánh cửa bí mật.

"Nếu tôi đoán không lầm, đây hẳn là lối đi dành riêng cho công nhân sửa chữa, có thể dẫn tới đường ống bên ngoài." Thời Hàn Lê nói, "Mặc Ngải, chúng ta không biết tình hình ngoài kia thế nào, cậu có thể chọn ở lại đây, có lẽ sẽ được cứu."

Cô nhìn sang với đôi mắt trong veo, đối diện với ánh mắt của Mặc Ngải.

Vì duyên phận lần đầu gặp gỡ, cô có thể cố gắng giúp Mặc Ngải rời đi, nhưng cô sẽ không ép buộc cậu. Nếu Mặc Ngải tin tưởng vào vũ khí quốc gia của thế giới này hơn cô, thì cô sẽ tôn trọng lựa chọn của cậu ta.

Cô nói với cậu kể từ bây giờ trật tự xã hội loài người sẽ bắt đầu sụp đổ, và cô sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu, xem như là một cách để kết thúc mối nhân duyên ngắn ngủi này.

Tuy nhiên, cô lại nhìn thấy ánh mắt kiên định của cậu nhóc.

"Em đi với anh, anh Thời." Mặc Ngải không chút do dự nói.

Thời Hàn Lê chỉ gật đầu một cái.

Cô vẫn dẫn đầu đi trước, nhảy lên năm sáu bậc thang sắt, sau đó nhanh chóng leo lên, mở cánh cửa bí mật phía trên.

bí mật là một đường ống dẫn ra bên ngoài bệnh viện. Cô trèo ra ngoài, nhanh chóng thoát khỏi bức tường phía sau bệnh viện.

Bọn họ đang ở giữa tầng hai và tầng ba, Thời Hàn Lê nhìn xuống dưới rồi dặn dò: "Cậu chờ ở đây."

Mặc Ngải vừa kịp đáp lời thì thấy cô đi xuống vài bậc thang sắt, sau đó nhẹ nhàng xoay người, nhảy thẳng từ độ cao tầng hai xuống!

Cô điều chỉnh tư thế trên không, sau khi tiếp đất vững vàng, cô lập tức chuyển sang chế độ chiến đấu bằng một tay, đồng thời dùng đôi chân dài của mình thực hiện một cú đá xoay phải đá bay con zombie còn lại, còn tay bẻ gãy cổ con zombie vừa rồi.

Một loạt động tác nước chảy mây trôi, dù Mạc Ngải đã biết đại ca rất lợi hại, nhưng cậu vẫn không khỏi ngây người nhìn.

Khi trận chiến kết thúc, Thời Hàn Lê liếc lên một cái, Mạc Ngải lập tức hiểu ý liền leo xuống.

"Mọi chuyện đang phát triển theo hướng tồi tệ nhất rồi." Khi Mạc Ngải tưởng Thời Hàn Lê sẽ không nói gì, cô nhìn về phía trước rồi lên tiếng, "May là cậu không ở lại trong đó."

Mạc Ngải nhanh chóng hiểu ra cô đang nói gì.

Ban đầu họ đều nghĩ hệ thống chống cháy nổ tạm thời đã khóa cổng bệnh viện để ngăn chặn sự lây lan của zombie, nhưng sau khi ra ngoài, họ mới phát hiện, bên ngoài cũng đã bị tàn phá, thứ chặn cửa không phải là hệ thống chống cháy nổ như họ tưởng, mà là... từng lớp xác chết chồng lên nhau.

Nếu Mạc Ngải không đi theo Thời Hàn Lê, có lẽ cậu sẽ không bao giờ ra ngoài được nữa.

Nhìn thấy đôi mắt mở to của Mạc Ngải, Thời Hàn Lê khẽ thở dài, giọng nói lạnh lùng của cô như mang theo cảm giác thần bí về số phận.

"Trước đó tôi đã nói, nếu chúng ta không may mắn, cậu sẽ phải làm quen với những điều tàn khốc, bây giờ xem ra, chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc đối mặt với kết quả tồi tệ nhất."

Mạc Ngải không nói gì, nhưng cậu vô thức tiến lại gần Thời Hàn Lê, như thể cô là chỗ dựa duy nhất của mình.

Lúc này, điện thoại của cậu sáng lên một cái, nhưng Thời Hàn Lê không quay lại nhìn, mà lấy con dao phẫu thuật cô vẫn mang theo, đi về phía chiếc xe tải container đang đỗ.

Zombie càng ngày càng nhiều, những con zombie cấp một này đã không còn khả năng đe dọa tính mạng của Thời Hàn Lê nữa, nhưng chúng sẽ tiếp tục làm tiêu hao thể lực của cô. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến ác liệt, nhưng ngay lúc đó, một bóng dáng vội vàng lao tới, hất văng một con zombie bên cạnh cô.

"Anh Thời, em có thể tạm thời đi theo anh được không?" Giọng của cậu khàn đặc, mang theo một chút lo lắng và căng thẳng, "Bố mẹ em nói khu chung cư đã bị xâm chiếm rồi, bây giờ họ không cho em về..."

Thời Hàn Lê không hề nhìn lên, đáp lại cậu là một cú đá sắc bén vào zombie xuất hiện bên cạnh cậu.

"Đi."

Mạc Ngải cắn chặt môi, kìm nén những giọt nước mắt vừa lóe lên trong mắt.

Cậu không nhìn nhầm, trông anh Thời rất lạnh lùng nhưng lại dễ mềm lòng, chỉ cần cậu yêu cầu thì anh ấy sẽ đồng ý.

Cậu không kỳ vọng gì khác, cũng không dám mơ mộng anh Thời sẽ luôn phân tâm để bảo vệ mình, chỉ cần có thể đi theo anh Thời là vô cùng may mắn rồi.

Hai người vừa chiến đấu vừa quay lại chiếc xe tải, Thời Hàn Lê gần như nhảy lên xe từ cửa sổ, khi Mạc Ngải còn chưa lên xe thì cô đã khởi động xe xong.

"Chỉ đường cho tôi." Cô nói, "Nhà cậu ở đâu?"

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 5 ★彡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro