Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP L

   Chỉ mới vài tháng trở thành 'phế nhân' của Đế chế nhưng Jurina cảm giác như đã qua đi cả một đời người. Vô dụng, ích kỉ, tệ hại, đó là những từ nó tự đánh giá về bản thân, không như trước đây, vẫy còn hiên ngang trong đội tự vệ của Đế chế và Nhà thờ.

   Từ sáng đến chiều, từ thứ hai đến chủ nhật, rồi từ đầu tháng đến cuối tháng, giây phút nào cũng quẫn quanh trong nhà, ăn rồi ngủ, chán thì cũng đi lòng vòng quanh dinh thự, cuộc sống cứ nhạt nhẽo như vậy.

   Thế mà Acchan đã dành những mấy ngàn năm để sống một cuộc đời như thế cơ đấy!

   Giờ thì Jurina đã hiểu, nguyên do vì sao Acchan cứ làm những chuyện không đâu vào đâu, trồng hoa, đọc sách, nuôi thú cưng,...Ngày xưa nó cứ oán trách sự vô tâm của Acchan, nhưng thì ra, cô chị ấy như vậy là vì cuộc đời đã quá khắc khe với bản thân mình.

   Jurina tự hỏi Acchan đã vượt qua bằng cách nào?

   Lang thang giữa những dãy Oải hương tím ngắt, Jurina lắng lòng nhớ lại những gì đã xảy ra, từng chút, từng chút sắp xếp lại những tình cảm tưởng chừng đã khô héo trong lòng.

   Phải chăng là nó đã sai?

   Nó chợt giật mình khi cảm nhận được sự xuất hiện của một vị khách quen, nhưng giờ...Đã không còn cần thiết nữa!

   Itano lại đến!

   "Cô chắc cũng biết tình trạng của Acchan rồi?" - Yuko mệt mỏi tiếp chuyện trên Sofa.

   Nhưng câu hỏi lại khiến Itano phần nhiều bị bất ngờ - "Acchan bị gì à?"

   "Cô..." - Yuko nghi ngờ không biết Itano có đang giả vờ - "Nó bị nghi là người đã tiếp tay cho Mayu vượt ngục."

   Itano ngỡ ngàng huýt sáo rõ một tiếng dài - "Wow! Con nhỏ đó có gan làm vậy ư?"

   "Theo cô là không?"

   "Yuko! Acchan là em chị mà tính tình nó thế nào chẳng lẽ chị không biết?"

   "Không biết đấy! Thì sao?"

   "Không!" - Itano đã hơi khựng người vì câu trả lời thẳng thắn của Yuko - "Gia đình nhà chị thôi!"

   "Gia đình?" - Yuko ngẩn người.

   Nhưng tự hỏi tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ trong nhận thức cô ấy không hề coi Acchan là gia đình của mình?

   Không chỉ riêng Acchan, có lẽ cả Mayu và Jurina xem chừng cũng chẳng có được cái diễm phúc ấy.

   Nhưng không thể trách Yuko, vì Vampire ai nấy đều như vậy, họ luôn được dạy dỗ để trở thành một cá thể hùng mạnh, gia đình hay bạn bè gì đó thật chất chỉ mang tính hình thức, có cũng được, mà không có cũng chả sao.

   Bởi vậy Vampire mới vô tình, mới tàn sát người nhà chẳng chút nương tay.

   Nhưng trong suy nghĩ của Itano, vẫn cho rằng ngôi dinh thự này là điểm khác biệt giữa một chủng loài cuồng sát - "Chẳng lẽ không phải?"

   "Tôi nghĩ vậy!" - Yuko vẫn lạnh lùng.

   "Thế à? Vậy xem ra tôi đã đánh giá quá cao về chị."

   "Ý cô là gì?"

   "Cả những người xa lạ như vợ chồng khi sống cùng còn được xem là gia đình. Vậy mà bọn chị, cùng chung huyết thống, ở cạnh bên nhau qua hàng ngàn thế kỉ, vẫn chưa được xem là gia đình hay sao?" - Itano nghiêng đầu khó hiểu - "Tôi thật không hiểu nổi!"

   Itano nghĩ rằng, bản thân Yuko và mọi người đều có một thứ tình cảm đặc biệt với nhau, chỉ là khi sống trong một thế giới mà lúc nào cũng phải sinh tồn bằng vũ lực, thứ tình cảm ấy đã bị giấu đi ở nơi nào đó trong trái tim của họ, rồi dần dần bị lãng quên.

   Thứ cần thiết vào lúc này là Yuko cần phải nhìn nhận lại chính mình, phải tự tìm câu trả lời mà bấy lâu luôn khắc khoải. Gia đình, những đứa trẻ thiếu vắng tình người như các cô đã sống như vậy suốt hàng ngàn năm, nếu không được gọi là gia đình chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?

   Yuko biết mình rất quan tâm Mayu và mọi người, nhưng tuyệt nhiên chỉ nghĩ đó là trách nhiệm của một trưởng tộc, nên sự quan tâm chỉ dừng lại ở mức chăm sóc, không được phát triển đến cái gọi là tin tưởng, là hi sinh.

   'Mà nghĩ lại, có phải không tin tưởng nhau đâu, sự thật là họ không có động lực để thể hiện ra thôi!' - Itano dửng dưng bước khỏi dinh thự, Acchan không còn ở đây, nơi này cũng trở nên đơn điệu và buồn chán - "Jurina! Chị về nha!" 

   Thấy Jurina không hề để ý, thần thái bất cần chẳng chút gì giống đang quan tâm, Itano chợt nhớ lại vài thứ vừa xảy ra, phần nào cũng thông cảm cho tâm trạng đang túm quẩn không biết phải xử sự làm sao của nó.

   Trong một lúc mất cả anh trai và chị gái, bản thân thì lại mang danh là tội đồ, chắc hẳn nó phải rất khó khăn để vượt qua giai đoạn này.

   Và hình như Itano đã thấy bóng dáng này ở đâu rồi nhỉ....À! Acchan ngày xưa cũng như vậy. Cũng có một thời gian cô ấy sống như một cái sát vô hồn, không có mục đích, không có lí tưởng.

   Nhưng dần dần cũng đã tốt hơn, biết cách làm cuộc sống tù túng trở nên lạc quan, và bắt đầu nhìn đời bằng một con mắt khác.

   'Hi vọng em ấy cũng được như vậy.'

   Kể từ khi Đế chế Vampire điều quân truy lùng tung tích của Mayu, Dracula đã thừa cơ tổ chức liên tiếp những cuộc tấn công trên nhiều mặt trận, mở đầu cho cuộc chiến sống còn lần thứ hai.

   Tòa thành của Vampire vì chi viện quá nhiều lực lượng nên  các phòng tuyến trở nên rất mỏng, và đó là điểm mù để Dracula có thể nhắm tới.

   Hôm nay chúng kéo khoảng một vạn quân tiến đánh tổng hành dinh, chia thành nhiều mũi bao quanh tòa thành, cả đường bộ lẫn đường hàng không.

   Nhà thờ rất nhanh chóng tạo thành những kết giới bảo vệ dân thường, một nhánh thì phối hợp cùng Vampire đối phó lũ Dracula khát máu.

   Yuko lãnh đạo một nhóm những Vampire chủ chốt của Đế chế đón đầu trên không, dùng mọi cách bảo vệ cho bằng được cơ quan đầu não của thành trì.

   Trận đánh nổ ra ác liệt, thây bắt đầu ngổn ngang trên các mặt đường, cả Vampire và Dracula. Họ dùng những quyền năng và tốc độ vốn siêu việt lau thằng vào nhau, làm cho đất trời rung chuyển, núi nức non mòn, nước biển sục sôi.

   Các thành viên Nhà thờ sau bức màn bảo vệ của Vampire phóng ra hàng ngàn thứ vũ khí được đúc từ bạc, hạ vô số Dracula trên chiến trường.

   Bình thường có lẽ chỉ với một mình Yuko cũng đủ giải quyết tất cả bọn chúng, nhưng vì quyền năng của cô quá lớn, nếu giải phóng thì có thể sẽ gây nguy hiểm cho sự tồn tại của Trái đất, y như Jurina ngày trước.

   Đó cũng chính là phần thiệt thòi của Vampire khi phải đối phó với những kẻ không bị ràng buột bởi lòng trắc ẩn. Từ trên không, Yuko điều khiển luồng điện quét lần lượt từng hướng tấn công ở tầm xa, với khả năng làm chủ điện năng điêu luyện cô ít nhiều gây không ít khó khăn cho kẻ thù.

   "Mọi người xuống hỗ trợ bên dưới đi." - Yuko nhận ra lớp phòng vệ đường bộ của Đế chế đang khá chật vật, yêu cầu cấp dưới xuống yểm trợ.

   Từ trên nhìn xuống, chiêm ngưỡng những vụ nổ cháy rụi cỏ cây, và những sát người lênh láng máu tươi, Yuko thấm thía cái gì là tội ác. Cô nhận ra, trong chiến tranh không hề có người tốt hay kẻ xấu, vì dù với bất kì mục đích gì thì đôi tay họ đều nhuốm máu của kẻ khác.

   Lúc đầu có thể động lực để họ xuất binh là vì tương lai của dòng tộc, nhưng khi lâm trận rồi...Họ chỉ vì tính mạng của bản thân mà thôi!

   Họ phải giết, vì chỉ có như vậy họ mới được sống!

   Acchan đang ngồi dưới ngục, nghe thấy từng âm thanh vọng lại từ chiến tuyến, cảm thấy nực cười, khẽ nhếch môi.

   "Cuối cùng cũng tới!"

   Cô ấy giống như đã biết trước ngày này sẽ đến, nên cứ vậy mà thong dong ngân nga vài câu hát cổ, mặc kệ dòng đời bên ngoài có tấp nập hay xô bồ tới đâu.

   Đôi lúc có vài tên Dracula lọt vào tận đây, nhưng rất nhanh cả cơ thể đều bị 'xé' nát bởi thứ gì đó không hề tồn tại.

   Có một tên cảnh giác nên may mắn lánh được,  nhìn bức tường bị chém tơi tả lẫn những cái sát rã rời nhục thể, đầu và thân mỗi thứ một nơi, hắn không khỏi rùng mình.

   "Mày...Là cái gì?"

   Giọng hát đó vẫn văng vẳng bên tai, và Acchan vẫn điềm nhiên như chốn không người, cho đến khi...Đôi mắt cô ấy mở toang một màu đỏ huyết.

   Cơ thể của tên Dracula như bị chèn ép, bóp chặt ở giữa thân, cứ vậy chặt dần, chặt dần tới khi đứt lìa, máu túa ra xối xả trên đôi chân vẫn còn trụ vững.

   Một lí do khác khiến Acchan trở nên nguy hiểm trong mắt mọi người, chính là cô ấy chuyên sử dụng những quyền năng bí ẩn mượn từ địa ngục. Khác hẳn người khác, cô ấy dù có thể sử dụng những quyền năng đến từ tự nhiên như lửa, băng, nước,...Nhưng cái mà bản thân cô ấy có được từ khi sinh ra, thứ nằm trong huyết quản mà không cần vận hành cũng sử dụng được, là Ác quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro