Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 2

"Hôm nay anh không có lịch trình gì à, cứ ở nhà em hoài vậy?". Tôi cầm hộp bỏng ngô ngồi xuống bên cạnh cái tên đang ăn vạ ở nhà mình suốt cả ngày hôm nay.

"Yên tâm đi anh vẫn kiếm đủ tiền nuôi em".

Lại bắt đầu lý do. Tuần trước thì nói muốn giúp anh Hữu Thiên trông em bé. Thật cảm ơn cậu, chị dâu tôi sinh em bé đã có bác sỹ người ta lo đâu cần làm phiền đến ngôi sao như cậu. Hôm trước lại nói, phải qua đây thường xuyên để mọi người trong khu không nghĩ tôi bị chồng bỏ. Hơ, tôi sống quen với cái tin đồn do cậu gieo dắt rồi. Đã thế mỗi lần cậu xuất hiện với một phong cách người ta lại nghĩ tôi đi ngoại tình chứ không phải bị chồng bỏ đâu.

"Tiêu Tuấn nói hôm nay sẽ gọi điện báo tin mừng, anh biết chưa?". Tôi chuyển nhanh sang chủ đề khác để không tranh luận với tên lắm lý do.

"Thì anh đã hủy hết lịch trình nằm đây chờ cùng em đây".

"Anh không có điện thoại chắc?".

"Gọi một lần cho đỡ tốn, điện thoại quốc tế mà".

Cái tên này tôi thực sự muốn đập cho cậu một trận. Ở đâu ra mà cậu lắm lý do đến thế, cậu cố tình chuẩn bị trước để chơi tôi đúng không? Nén giận, tôi còn phải xem phim của tôi nữa, thật không thể yên mà, cậu ta cứ tua liên tua, tua mấy cảnh tình cảm của cậu chứ gì. Lúc cậu không có ở đây tôi sẽ xem hết, cậu có tua cũng vô ích thôi.

"Tít....tít....tít".

"Này Tiêu Tuấn, có biết bọn mình chờ cậu mà sắp biến thành cặp đôi hươu cao cổ rồi không?". Cảnh Trung quát lớn ngay khi nhận cuộc gọi.

"Nghe chuyện này xong cổ cậu còn mọc dài hơn đó". Tiêu Tuấn thích thú.

"Nói nhanh lên". Tôi tò mò.

"Ờ đây, nhìn đi". Tiêu Tuấn giơ một tấm ảnh về phía màn hình cho chúng tôi nhìn. Trong một vài giây ngắn ngủi tôi và Cảnh Trung đều ngớ người.

"Không lẽ hai cậu....". Cảnh Trung lắp bắp.

"Đúng như cậu nghĩ bọn mình có em bé rồi". Tiêu Tuấn khẳng định rồi cầm tay Nghệ Văn đang ngồi bên cạnh cười vui vẻ nhìn chúng tôi.

"Này hai người chưa kết hôn mà". Tôi thắc mắc.

"Tống Hàn Chi, cậu định sống bảo thủ như thế mãi sao? Hai người cũng mau mau đi, mình sẵn sàng làm mẹ chồng rồi đó!". Nghệ Văn phê phán tôi, đúng tôi là người tiền cổ được chưa?

"Sao cậu biết mình sẽ sinh con gái". Tôi phản bác lại.

"Với sức khỏe của Tô Cảnh Trung nhà cậu, con trai e là hơi khó". Tiêu Tuấn chuyển đối tượng châm chọc sang Cảnh Trung.

"Này hai người cứ chờ đấy, mình sẽ sinh đôi cho hai người xem". Cảnh Trung mất bình tĩnh, suýt chút nữa là có thể xuyên qua màn hình rồi.

"Yên tâm đi em sẽ tẩm bổ cho anh". Tôi cũng thêm vào.

"Được rồi, hai tháng nữa bọn mình về hẳn rồi, gia đình mình đợi tin tốt của hai người". Nghe thấy Tiêu Tuấn nhắc đến từ gia đình tôi thầm cảm ơn cậu đã mang đến cho Nghệ Văn một hạnh phúc tuyệt vời.

"Chuẩn bị đón tiếp con rể chu đáo nhé!". Khuôn mặt Nghệ Văn rạng rỡ hơn lúc nào hết.

"Được rồi về nhanh đi có vài việc mình muốn thỉnh giáo hai người lắm đấy!". Cảnh Trung nói đầy khó hiểu.

"Anh định thỉnh giáo gì Tiêu Tuấn vậy?". Tắt máy tôi quay ra hỏi. Từ trước đến nay chẳng phải cậu luôn cho rằng Tiêu Tuấn là tên tiêu hóa chậm không thể đứng ngang hàng sao?

"Làm thế nào để có sinh đôi". Cậu nói với tôi đầy nghiêm trọng, còn tôi thì đang đỏ mặt lên đây. Có vẻ cậu bị cấp túc quá lâu rồi. Vợ chồng anh Hữu Thiên cũng hoàn thành trách trách nhiệm của một công dân ba năm hai đứa. Tiêu Tuấn và Nghệ Văn còn nhanh hơn, chưa kết hôn đã sắp có con. Tô Cảnh Trung, mình ghi nhận tinh thần chịu đừng của cậu, mình sẽ giải thoát cho cậu.

"Chúng mình kết hôn đi". Tôi mạnh dạn đề nghị, đây có thể là cột mốc dấu đỏ trong lịch sử cuộc đời tôi. Chưa bao giờ tôi thấy mình dũng cảm đến vậy. Hơn một năm nay, tôi đều là người được nghe câu đó, bây giờ tự mình nói ra cũng thấy có chút xấu hổ. Nhưng đằng nào chả vậy, mọi người đều có gia đình riêng rồi, chắc Tô Cảnh Trung chạnh lòng lắm, tôi đành hoàn thành tâm nguyện của cậu ấy vậy.

"Có cần cho anh ba ngày để suy nghĩ không?". Tôi nói khi thấy cậu ta cứ ngồi suy nghĩ mãi không chịu nói gì.

"Cái gì mà ba ngày, ba giây cũng không cần. Anh chỉ đang nghĩ xem chiều nay có nên tổ chức họp báo luôn không?".

Từ lần công khai, tôi chưa bao giờ chính thức đứng cạnh cậu như một cặp đôi trước giới truyền thông và người hâm mộ của cậu. Nhưng bây giờ khác rồi, cuộc sống sau này của tôi đều là cùng cậu vì vậy cậu muốn làm gì tôi đều bằng lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro