Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 1

"Hai người không thấy quá đáng khi bỏ mình lại à?".

Đứng trước nơi làm thủ tục trong sân bay, tôi đưa ánh mắt uất hận nhìn Tiêu Tuấn và Nghệ Văn. Sau cuộc phẫu thuật đó, Tiêu Tuấn luôn nỗ lực tập luyện phục hồi nhất là khi bên cạnh cậu luôn có Nghệ Văn tiếp sức. Chỉ nửa năm cậu đã có thể về đội bóng tập luyện trở lại, tuy chưa thể ra sân ngay nhưng chúng tôi đều biết tâm trạng của cậu đã tốt lên rất nhiều.

Sau một năm cậu đã chính thức quay lại sân cỏ, vẫn là một con đà điểu với những cú sút đầy uy lực, danh sách đội tuyển quốc gia cũng không thể thiếu tên cậu. Tài năng của tên đó còn được các đội bóng quốc tế để ý đến từ lâu, nhưng tên đó lại nói chỉ đồng ý ký hợp đồng nếu họ vẫn đồng ý cho cậu về nước thi đấu khi đội bóng trong nước cần. Cuối cùng, cậu vẫn là người không bao giờ bỏ mặc anh em đồng đội của mình.

"Bọn mình đi có quan trọng bằng người kia trở về không?". Diệp Nghệ Văn, cậu được lắm giờ cậu đủ long đủ cánh rồi đến hoa cậu còn không cần huống chi là tôi.

"Này hai người có biết chỉ trong hai ngày tôi đã tiễn ba người đi xa rồi không?". Tôi nói, dạo này tôi thấy mình rất có duyên với sân bay. Hôm qua tôi vừa tiễn Sam về nước, anh nói lần này về sẽ không biết bao giờ quay lại đây. Nhưng anh hứa vẫn sẽ giúp đỡ hội từ thiện nếu chúng tôi cần.

"Mà này cậu đi thi đấu vác theo gia nô này làm gì?". Tôi quay sang nói với Tiêu Tuấn.

"Mình muốn thử nghiệm xem câu nói "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" nó có hiệu nghiệm không?". Tiêu Tuấn lại trêu đùa. Sau chuyện đó tôi cũng thắc mắc không hiểu rốt cuộc hai người này có thực sự ở bên nhau không? Tôi hỏi Nghệ Văn nó còn nói không biết, chỉ cần như bây giờ là được, tôi cũng bó tay luôn.

"Hai năm thôi, bọn mình sẽ lại tiếp tục hằng ngày ở bên nhau mà". Nghệ Văn ôm tôi an ủi, tôi đã định không khóc vậy mà cậu vẫn không tha cho tôi. Hai đứa tôi chưa bao giờ phải xa nhau lâu như lần này, tôi sẽ rất nhớ nó cho xem.

"Thời gian qua cậu vất vả rồi, giờ nghỉ ngơi đi!". Tôi động viên. Nghệ Văn đã có nhiều nỗi đau rồi, giờ tôi chỉ mong nó sẽ hạnh phúc bên Tiêu Tuấn vậy thôi.

"Mình hứa sẽ về với quân số đông hơn". Không thể hiểu nổi câu nói này của Tiêu Tuấn, lẽ nào cậu ta định đưa cả ba mẹ và anh trai về nước định cư hẳn. "Còn hai tiếng nữa tên kia mới hạ cánh, cậu ta chờ cậu lâu rồi giờ đổi lại cậu chờ cậu ấy một chút".

Tiêu Tuấn đừng tỏ ra nguy hiểm, câu trước tôi có thể không hiểu nhưng câu sau tôi chắc chắn hiểu rõ. Cứ yên tâm mà tận hưởng cuộc sống hạnh phúc sắp tới của cậu đi, tên bạn thân của cậu cứ giao cho mình.

Chia tay Tiêu Tuấn và Nghệ Văn, tôi lang thang khắp nơi trong sân bay chờ đến giờ đón Tô Cảnh Trung. Lần đầu tiên, tôi thấy chuyến bay có cậu mà sân bay lại yên tĩnh như vậy không báo chí, không người hâm mộ. Họ mà biết cậu tung tin vịt chuyện này chắc sẽ uất hận lắm.

Loa thông báo từ trung tâm vang lên báo hiệu chuyến bay của cậu đã hạ cánh an toàn. Trong lòng tôi bỗng nhen nhóm một cảm giác hồi hộp chờ đợi, cuối cùng cậu đã trở về. Từng người một bước ra họ vui mừng chạy lại vòng tay của người thân trong gia đình, cảnh tượng này thật đẹp biết bao.

"Đón anh mà em chỉ ăn mặc đơn giản như vậy thôi hả?". Câu đầu tiên cậu đã bắt đầu châm chọc tôi. Cậu có biết từ hôm qua nhận được tin cậu về tôi không ngủ được chút nào không?

"Anh dám không nhận ra em". Tôi đe dọa.

"Bây giờ anh mới biết sân bay nước mình rộng thật đấy". Cảnh Trung ngó nghiêng, rộng thế này mà lần nào cũng bị người hâm mộ của cậu lấp đầy không còn chỗ trống đó. Hay cậu đang tiếc vì không có băng giôn khẩu hiệu chào đón. Đoán được ý nghĩ trong đầu tôi cậu nói tiếp. "Lần này anh trở về vốn có một chuyện quan trọng cần xác minh, vì vậy có em là đủ rồi!".

Tôi đã cố gắng kim nén, cơ mà nghe đến câu nói đó thì tất cả cảm xúc trong lòng tôi đều giơ cờ trắng đầu hàng rồi. Tôi rướn người ôm chầm lấy Tô Cảnh Trung, cậu có chút bất ngờ.

"Em rất nhớ anh". Tôi nói nhỏ bên tai cậu.

"Từ giờ đừng mong thoát khỏi ánh mắt cú mèo nữa nhé!".

"Em đồng ý!".

Tôi sẽ mãi là chim cánh cụt nằm trong cảnh giới của cú mèo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro