Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30

Cả đêm anh Hữu Thiên không về nhà, anh ở lại công ty, ở bên Cảnh Trung để giúp cậu có tinh thần cho cuộc họp báo sáng mai. Lúc mới biết chuyện anh đã suy nghĩ đến việc dựng lên một kịch bản cho Cảnh Trung nói với báo chí để không làm ảnh hưởng đến tôi và cũng không gây ra trở ngại cho sự nghiệp của cậu. Nhưng khi gặp lại chị An Nhiên và cuộc nói chuyện với chị Lâm Phương, anh đã hiểu bao lâu nay anh đã bao bọc cho tôi quá nhiều. Chỉ vì điều đáng tiếc trong quá khứ mà anh luôn nghĩ rằng tôi bị như vậy là do anh, nên anh thấy có lỗi muốn bảo vệ để cuộc sống của tôi không có sự cố gì xảy ra. Bây giờ thì anh đã hiểu, chính anh đã làm tôi ỷ lại, đã khiến tôi sống quá lâu trong quá khứ rồi.

"Cảnh Trung, ngày mai em cứ nói hết những điều muốn nói".

"Anh, anh không sợ Hàn Chi, cậu ấy...". Cảnh Trung ngạc nhiên.

"Đã đến lúc con bé phải đối mặt rồi". Anh Hữu Thiên quàng vai tỏ ý động viên thêm tinh thần cho Cảnh Trung.

"Anh, em không đủ tự tin nhìn thấy Hàn Chi lại phải vào bệnh viện một lần nữa". Cảnh Trung lắc đầu.

"Đừng lo, anh đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra. An Nhiên gọi điện nói cho anh biết tối nay cô ấy đã nói rất nhiều chuyện cho Hàn Chi, con bé đang dần tiếp nhận. Cảnh Trung, anh tin em là người quan trọng nhất với Hàn Chi, anh giao con bé cho em".

Nghe được lời động viên đầy chân thành của anh Hữu Thiên, cậu có thể yên tâm nhưng vẫn còn chút gì đó canh cánh trong lòng. Sau buổi họp báo ngày mai cậu sẽ ra nước ngoài theo ký kết hợp đồng với một hãng thu âm và một nhà sản xuất phim ở châu Âu. Vì chuyện này đột nhiên xảy ra nên cậu vẫn chưa có dịp nói cho tôi biết. Vì thế cậu càng lo sợ hơn nếu ngày mai cậu nói hết tâm sự của chính mình, cậu lại không ở đây tôi sẽ không sao chứ?

Cuối cùng, cái gì đến cũng sẽ đến. Sáng hôm sau tôi nhận được một bưu phẩm, mở ra bên trong toàn bộ đều là những mảnh ghép còn lại của bức tranh. Đúng rồi, bức tranh đó chắc chắn là điều Cảnh Trung muốn nói với tôi, tôi phải nhanh tay ghép chúng lại. Còn hơn năm trăm mảnh ghép nữa, liệu tôi có thể ghép xong. Không cần biết tôi phải cố gắng, cậu vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy, ít nhất tôi cũng nên vì cậu mà làm chuyện này.

Đến chiều ca phẫu thuật của Tiêu Tuấn cũng bắt đầu, anh Đỗ Phong đã nhờ cậy được rất nhiều bác sỹ giỏi chuyên khoa tham gia ca phẫu thuật này của Tiêu Tuấn. Nghệ Văn gần như không rời cậu nửa bước đến cửa phòng mổ con bé không nín nhịn được nữa, cuối cùng bật thành tiếng khóc.

"Nhím xù, dù mình không thể đá bóng được nữa nhưng mình vẫn còn có cậu". Tiêu Tuấn nắm chắc bàn tay đang lạnh toát vì lo sợ của Nghệ Văn. Từ hôm Tiêu Tuấn nằm viện đến giờ không ngày nào Nghệ Văn không cầu nguyện cho ca phẫu thuật thành công để Tiêu Tuấn có thể quay trở lại đội bóng.

"Đà điểu, cậu phải cố lên. Mình đợi cậu!". Nghệ Văn gạt nước mắt nhìn Tiêu Tuấn mỉm cười, nó muốn tiếp thêm sức mạnh cho cậu.

Nghệ Văn ngồi trên băng ghế trước cửa phòng mổ nhất định không chịu rời đi. Anh Đỗ Phong mang đến một tờ tạp chí, nó không hiểu gì anh chỉ nói đọc đi sẽ thấy tâm trạng tốt hơn. Nghệ Văn cầm lấy, hóa ra Tiêu Tuấn đã thay đổi ý định, trước đó cậu có nói sau khi ca mổ kết thúc cậu sẽ nói vì sao vẫn chưa trả lời phóng viên về tin đồn. Nhưng tối qua cậu đã liên hệ với tòa soạn của người quen và yêu cầu đúng đầu giờ sáng sẽ đăng tin. Nghệ Văn bật khóc khi xem, ôm chặt tờ báo vào lòng như muốn dựa vào đó để có thêm nghị lực hơn.

"Cô gái đó là một người bạn rất thân của tôi từ thời trung học. Cậu ấy ngoài tài cắm hoa ra thì tất cả chỉ là con số 0. Chúng tôi ở bên nhau rất đơn giản chỉ là cùng nhau sẻ chia niềm vui, cùng nhau vượt qua nỗi đau. Cậu ấy rất đơn thuần, vì một lần tôi đỡ đòn cho cậu ấy phải vào bệnh viện khâu hơn mười mũi rồi để lại một vết sẹo ở bả vai. Chỉ như vậy thôi cậu ấy đã thề rằng sẽ không bao giờ mơ tưởng đến những anh chàng đẹp trai khác mà sẽ toàn tâm toàn ý với tôi. Lúc đầu tôi phủ nhận tình cảm đó, chỉ muốn giữ một tình bạn đẹp. Nhưng sau dần cậu ấy trong tôi đã đi từ một người bạn thân đạt đến một người vô cùng quan trọng. Tôi là người không bao giờ nói dối, nên nếu bây giờ bạn hỏi tôi có yêu cậu ấy không? Tôi chỉ có thể nói cậu ấy là người tôi cần nhất trong cuộc sống này. Tôi nghĩ điều đó quan trọng hơn một lời nói tôi yêu cậu ấy".

Cùng lúc đó Cảnh Trung đã bắt đầu cuộc họp báo của mình. Trước đó bài báo về câu trả lời chính thức đầy bất ngờ của Tiêu Tuấn đã được đăng tải nên họ càng tò mò hơn về câu trả lời của cậu. Tất cả phóng viên trước khi tham gia đều đã ký giao ước không được hỏi điều gì mà chỉ nghe lời phát biểu của cậu.

"Xin chào tất cả bạn bè phóng viên, cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian cho buổi họp báo ngày hôm nay của tôi".

Cậu xuất hiện cúi chào mọi người, ngay lập tức mọi ống kính máy ảnh đều chĩa về phía cậu. Các phóng viên ghi bài trực tiếp cũng chuẩn bị sẵn sàng cho công cuộc lấy tin. Không những thế sự hiếu kỳ còn tăng lên gấp đôi khi có anh Hữu Thiên ở đó. Đã từ lâu rồi anh không xuất hiện trước báo chí, những việc liên quan đến công ty đều có người khác thay anh tiếp đón. Đã có vài người nhanh tay ghi lại hình ảnh của anh trước khi trở về với nhân vật chính.

"Tin đồn về chuyện hẹn hò của tôi đã được đăng tải, đến giờ tôi mới có thể trả lời chính thức cho mọi người tôi thành thật xin lỗi. Đúng như báo chí viết, cô gái đó chính là người con gái tôi thích, cậu ấy là Tống Hàn Chi. Là bạn học của tôi cũng chính là em gái của ca sỹ Tống Hữu Thiên. Nhưng nếu các vị hỏi có phải chúng tôi đang hẹn hò không? Tôi thực sự không biết nên nói thế nào mới đúng, chúng tôi ở bên nhau đến ngày hôm nay không biết có thể cho là hẹn hò không? Bởi tôi chưa bao giờ nói với cậu ấy rằng tôi yêu cậu ấy, cậu ấy cũng chưa bao giờ nói cho tôi biết cảm xúc của mình". Giọng nói của Cảnh Trung nghẹn lại.

"Chắc các vị ngồi đây đều biết chuyện gần mười năm trước xảy ra với anh Hữu Thiên và bạn gái của anh. Tôi nghĩ sự cố đó là một chuyện đáng buồn, khi báo chí làm quá một câu chuyện. Cũng vì chuyện năm đó mà Hàn Chi đã bị tổn thương rất nặng nề, cuộc sống của cậu ấy luôn là nỗi ám ảnh về quá khứ. Cậu ấy nói với tôi sẽ không bao giờ sử dụng đến thuốc an thần, bởi điều đó làm cậu ấy nhớ đến vết thương của mình. Chỉ cần một chút mạnh mẽ đó thôi tôi đã thấy lựa chọn của mình hoàn toàn chính xác. Đến ngày hôm nay, khi tin tức đăng tải về chính mình, phóng viên tìm đến tận nhà, cậu ấy lại một lần nữa đối mặt với tổn thương. Mọi người có thấy điều này là công bằng đối với cậu ấy không? Chính sự tàn khốc của xã hội, của hiện thực đã cướp đi cuộc sống tinh thần của một cô gái khi đó mới mười lăm tuổi. Vì vậy, hôm nay tôi đứng đây không phải với tư cách ca sỹ Tô Cảnh Trung mà là người đàn ông có trách nhiệm, tôi xin nguyện dùng toàn bộ quỹ đạo thời gian của mình để chờ đợi cậu ấy.".

Lời nói của Cảnh Trung khiến cả khán phòng im lặng, ở góc phòng anh Hữu Thiên mỉm cười nhìn cậu. Anh mừng vì Cảnh Trung đã mạnh mẽ hơn anh, cậu không từ bỏ mà sẽ tiếp tục chiến đấu, anh mừng vì tôi rất may mắn khi có một người con trai như cậu bên cạnh. Đến lúc cậu rời đi, phóng viên vẫn ngồi yên đó, họ đều thầm lặng suy nghĩ.

Còn tôi vẫn đang miệt mải ghép những mảnh ghép lại. Những mảnh ghép vừa nhỏ, vừa giống nhau, lại còn quá nhiều khiến tôi cảm thấy nóng vội. Cảm giác nóng ruột trào dâng lên trong tôi, sợ rằng ghép không kịp tôi sẽ lỡ mất cơ hội tìm lại được cậu vậy. Chị An Nhiên nói muốn giúp, nhưng tôi không chịu tôi muốn tự tay ghép tất cả. Đến khi mặt trời lặn, tôi mới ghép hoàn chỉnh được bức tranh. Đó đúng là câu nói Cảnh Trung dành cho tôi, tôi nhìn không rời dòng chữ màu đỏ:

"Cô dâu của mình, mình đợi cậu. Cố lên!".

Cảnh Trung, cậu ấy đã giữ mãi câu nói này trong lòng sao? Lúc nào cũng bên tôi, chăm sóc cho tôi, bị tôi phủ nhận tình cảm cậu ấy cũng không bao giờ giận. Cậu bày ra trò thử thách thời gian chỉ để nói câu đó với tôi, chỉ để cho tôi thời gian bước ra khỏi bóng tối mà an tâm bên cậu.

"Cảnh Trung, mình thực sự thua cậu rồi!".

Tôi ngồi thẫn thờ trước bức tranh, trong đầu đều là những suy nghĩ về cậu. Đột nhiên chị An Nhiên vội vàng chạy vào từ phòng khách, chị nói Cảnh Trung sắp lên máy báy rồi, lần này đi sẽ rất lâu mới về, chị giục tôi gọi điện thoại cho cậu nhanh lên. Nghe xong lời chị, tôi luống cuống, tôi không biết làm gì ngoài bật khóc. Cậu thực sự chọn cách rời xa tôi rồi ư, là do tôi đuổi cậu đi, liệu tôi còn cơ hội giữ cậu không? Trong lúc tôi rối loạn không biết làm gì chị An Nhiên đã gọi điện cho anh Hữu Thiên yêu cầu chuyển máy cho Cảnh Trung rồi chị nhét điện thoại vào tay tôi. Ánh mắt đầy kiên định như muốn nói với tôi nhất định không được bỏ lỡ.

"Hàn Chi...". Cảnh Trung gọi tôi.

"....". Tôi vẫn im lặng.

"Mình sắp lên máy bay rồi". Cậu nói thêm.

"....". Tôi bịt miệng để cậu không nghe thấy tiếng khóc của mình.

"Cậu không có gì muốn nói với mình sao?". Cậu ngậm ngừng.

"Có, mình có. Mình... mình... mình đợi cậu.". Tôi nói vội vàng, tôi cảm nhận được từ đầu dây bên kia cậu đang mỉm cười.

Chúng tôi không chào tạm biệt nhau cũng không nói hẹn gặp lại, bởi đơn giản chắc chắn chúng tôi sẽ gặp lại. Tôi và Cảnh Trung, Nghệ Văn và Tiêu Tuấn, chúng tôi sẽ không bỏ lỡ nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro