Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29

Rời đi từ chỗ tôi, Cảnh Trung đến bệnh viện gặp Tiêu Tuấn. Mai là ngày Tiêu Tuân phẫu thuật rồi, tôi không thể đến, Cảnh Trung cũng không thể không đến.

"Xong, có chuyện lớn rồi". Tiêu Tuấn đang ăn trưa nhìn thấy bộ dạng thất thểu của Cảnh Trung đi vào phòng bệnh. Cậu tự cảm thấy có chuyện không hay, cậu đẩy hộp đồ ăn sang một bên. Vốn dĩ cũng không có tâm chí cho chuyện này chỉ vì Nghệ Văn ép, nói sợ cậu không đủ sức khỏe khi làm phẫu thuật.

"Sao vậy? Cậu bị mấy người viết bài đó đe dọa à?". Nghệ Văn tò mò.

"Nhà báo người ta muốn có tin chứ có phải muốn bịt miệng đâu mà đe dọa. Cảnh Trung nói đi, cậu vừa gặp Hàn Chi đúng không?". Tiêu Tuấn thật muốn bịt miệng Nghệ Văn lại, không cần lên tiếng thì ai cũng rõ hồi đi học ngoài mấy môn thủ công ra môn nào của Diệp tiểu thư cũng chỉ đủ qua.

"Hàn Chi, cậu ấy không cần mình nữa rồi".

Câu nói của Cảnh Trung làm Tiêu Tuấn và Nghệ Văn đều ngạc nhiên. Bởi cả hai đều biết ngoài anh Hữu Thiên thì Cảnh Trung chính là chỗ dựa khiến tôi an tâm nhất. Có lần Tiêu Tuấn đã nói với tôi: "Mình là người thích cậu trước cả Cảnh Trung, nhưng có một loại tình cảm cậu ấy dành cho cậu mình không làm được. Hàn Chi, người cậu thực sự cần chính là cậu ấy". Không cần biết giữa chúng tôi đã xảy ra chuyện gì chắc chắn Tiêu Tuấn nhất định phải làm rõ, im lặng không phải bao giờ cũng là cách hay.

Sau cuộc nói chuyện vừa rồi với Cảnh Trung phải mất một lúc lâu sau tôi mới ổn định trở lại. Tối nay anh Hữu Thiên về, tôi phải tỏ ra thật bình thường không anh sẽ lại buồn, chuyện của chị An Nhiên đã đủ khiến anh mệt mỏi rồi. Tôi không thể tạo thêm gánh nặng cho anh. Thời gian anh đi du lịch, tôi qua nhà Nghệ Văn ở nên trong nhà chẳng còn thứ gì dùng được. Không thể ra ngoài tôi đành gọi dịch vụ giao hàng của chung cư rồi nhờ bác bảo vệ chuyển giúp. Mất ba tiếng để tôi chuẩn bị đồ ăn rồi dọn dẹp nhà cửa, nhìn đồng hồ đã là bảy giờ tối. Nghe thấy tiếng cửa mở tôi biết chắc chắn là anh, bởi mật khẩu sáng nay tôi đã thay lại.

"Anh, anh về rồi...".

Lời chưa nói hết tôi bỗng khựng lại, người con gái đứng cạnh anh, người mà lâu nay tôi chỉ còn gặp trong những giấc mơ đầy ám ảnh và tổn thương. Là chị, Thẩm An Nhiên, dù chị có béo hơn trước, da trở nên trắng hơn trước thì tôi vẫn dễ dàng nhận ra. Chị nhìn tôi với ánh mắt ngấn lệ, chị gọi tên tôi nói với tôi là chị đã trở về. Theo lẽ thường tôi sẽ vui mừng chạy lại ôm chầm lấy chị, khóc ầm lên sao chị bỏ tôi đi lâu như vậy. Nhưng biểu hiện bây giờ của tôi chỉ là sự ngỡ ngàng, có thể do nhiều cú sốc cứ chồng chéo nhau nên tôi chưa thể tiếp nhận được. Tôi chạy thẳng về phòng để lại sự bối rối cho cả anh và chị, tôi không chạy trốn tôi chỉ muốn điều chỉnh lại cảm xúc.

"Anh, không phải Hàn Chi còn giận em chứ?". Chị lo lắng quay sang hỏi anh.

"Không phải, con bé đang cố gắng tiếp nhận mọi chuyện một cách ổn định nhất". Anh ôm chị vào lòng để trấn an tinh thần cho chị.

Khoảng một tiếng sau tôi trở lại phòng khách, anh và chị vẫn ngồi đó đợi tôi, đồ ăn trên bàn vẫn chưa ai động đến. Khuôn mặt chị bị làm mờ đi bởi nước mắt, ánh mắt đó tôi biết chị lo lắng cho tôi như thế nào. Giờ tôi suy nghĩ thấu đáo rồi, tôi chạy vào vòng tay đang chờ đón của chị, người thân của tôi đã thực sự trở về.

"Hàn Chi, chị trở về rồi em đừng sợ, chị sẽ không để họ làm gì em đâu". Chị vỗ về tôi, tôi hiểu câu nói của chị, chị sợ tôi sẽ bị cánh báo chí đối xử giống chị năm xưa. Chị có biết, được gặp lại chị như thế này tôi thực sự không còn sợ gì nữa.

Vì lo cho Cảnh Trung, chuyện này cũng không thể kéo dài thêm nữa nên ngay khi ăn cơm xong, anh Hữu Thiên trở lại công ty. Dù sao giờ tôi cũng có chị An Nhiên bên cạnh nên anh không cần phải lo lắng. Tôi thì thấy rất có lỗi với anh chị, đáng nhẽ đây là khoảng thời gian hai người cần ở bên nhau để lấp đầy khoảng trống của tám năm qua giờ tôi lại chiếm mất.

Tối hôm đó chị kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, cuộc sống của chị khi rời khỏi đây như thế nào. Tôi ngỡ ngàng khi biết chị mắc chứng rối loạn tâm lý ngay khi ra nước ngoài, chị nói có thể lúc đó áp lực quá lớn lại cộng thêm hành động tự tử giả ngớ ngẩn đó mà chị không còn đủ sức chống cự. Khi đó chị còn quá trẻ, chưa đủ chín chắn để đối mặt với một hiện thực tàn khốc, cuối cùng lại tự tạo một vết thương quá lớn cho bản thân. Nhưng rồi khi rời xa nơi này, chị càng cảm thấy trống trải hơn, cảm giác mọi không khí sống của bản thân đều bị rút sạch, chị gặm nhấm nỗi nhớ một mình, gặm nhấm nỗi cô đơn trong sâu thẳm trái tim một mình. Khi đó nhìn xung quanh đều là người xa lạ, một bóng hình quen thuộc cũng không có, một giọng nói quen thuộc cũng không có, rồi dần dần chị đánh mất cả tiếng nói và trực giác. Đến khi tìm lại được tiềm thức cũng là anh Hữu Thiên cứu chị, chính nỗi nhớ anh và mong muốn được gặp lại anh đã cứu chị. Chị không hối hận chọn cho mình một hạnh phúc khó khăn đến vậy, chị không hối hận khi niềm vui của mình phải đi một con đường dài như vậy. Ngược lại chị lại thấy may mắn khi cuối cùng cũng không bỏ lỡ tình yêu của mình, không để tuột mất người thực sự cần cho mình.

"Hàn Chi, anh Hữu Thiên đã nói hết chuyện những năm qua về em và Cảnh Trung cho chị nghe, em đã bao giờ nghĩ nếu không có Cảnh Trung bên cạnh em sẽ thế nào chưa? Có thể em nghĩ bọn em là bạn thân nên tình cảm chỉ là thói quen ở bên nhau chứ không phải tình yêu. Nhưng chị là người đã đi từ yêu rồi đánh mất và giờ là tìm lại, chị chỉ muốn nói đừng bỏ lỡ Cảnh Trung, sẽ không có ai ở bên em mà không cần báo đáp gì như cậu ấy".

Chị nói với tôi bằng ánh mắt chân thành, có thể chị là người ở ngoài sẽ hiểu rõ tình hình hơn những người trong cuộc như chúng tôi. Ngày trước chị cũng hay trêu tôi nói gì mà tôi với Cảnh Trung nhất định sẽ là một cặp, còn Tiêu Tuấn dù cậu ta luôn miệng nói thích tôi nhưng sự quan tâm lại hoàn toàn hướng về Nghệ Văn, nên chị khẳng định sớm muộn gì Tiêu Tuấn cũng sẽ nhận ra tình cảm thật của mình. Lúc đó tôi còn nói chị suy nghĩ như một bà lão, chúng tôi mới có mười lăm thì nghĩ gì đến chuyện yêu đương. Chị chỉ cười rồi nói chị cũng quen anh trai tôi từ khi mười lăm tuổi đấy thôi. Rồi đến lần Cảnh Trung chạy hớt hải đến nhà rồi hỏi:

"Hàn Chi, mình chuyển vào trường cấp ba nghệ thuật cậu sẽ không sao chứ?".

Nghe câu nói đó tự dưng tôi có cảm giác khó chịu trào ngược lên trong tim nhưng vẫn nói một từ "không sao" với vẻ mặt bình thường với cậu. Cuối cùng đêm hôm ấy tôi khóc như mưa không chịu nói nguyên do làm anh Hữu Thiên phát bực. Bản thân tôi lúc đó cũng đâu biết tại sao mình buồn, chỉ tự dưng muốn khóc vậy thôi. Sau này, chị An Nhiên mới nói chị vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai đứa, chị còn nói nhất định không được để mất Cảnh Trung.

"Hàn Chi, chuyện năm đó là nỗi ám ảnh của cả em và chị, không chỉ em nỗi sợ hãi của ngày hôm đó đến giờ chị vẫn không thể quên. Dù vậy chị em mình không được từ bỏ, phải mạnh mẽ, phải kiên cường đứng dậy vượt qua quá khứ, dù người ngoài kia có không hiểu cho rằng mình không tốt. Chỉ cần những người xung quanh yêu thương em, hiểu em là đủ. Quan trọng hơn nữa là người em yêu thương nhất vẫn luôn tin tưởng và tin rằng họ không chọn lầm người. Hàn Chi, cố lên!".

Lời nói của chị An Nhiên cứ quanh quẩn mãi trong đầu tôi, nhìn sang chiếc đồng hồ bên cạnh đã là ba giờ sáng, tôi vẫn không tài nào chợp mắt được. Lúc này trong đầu tôi không phải là nỗi sợ hãi của bản thân, cũng không phải là mấy bài báo tin đồn mà là Tô Cảnh Trung. Chiều nay tôi đã nói lời không nên với cậu, liệu cậu có để trong lòng rồi giận tôi. Tôi nhìn mãi vào điện thoại đắn đo có nên gọi cho cậu, đang mải suy nghĩ thì có cuộc gọi đến của Tiêu Tuấn, tôi nhấc máy.

"Chị An Nhiên về rồi mà cậu vẫn không ngủ được à?". Giọng Tiêu Tuấn nhẹ nhàng nói qua điện thoại.

"Cậu cũng vậy sắp phẫu thuật rồi sao còn thức". Tôi tỏ vẻ trách cứ cái tên không biết lo cho bản thân. "Mà sao cậu biết chị An Nhiên đã trở về?".

"Lúc tối anh Hữu Thiên đến chỗ mình đón cái tên cú mèo đó về công ty nên mình biết. Nghe mà mình còn chưa dám tin đó". Tiêu Tuấn cố tình thông báo tôi biết, tôi cũng yên tâm hơn khi cậu không ở một mình.

" Hàn Chi này, cậu có biết vì sao ngày đó mình lại nói sẽ không thích cậu nữa không?".

Im lặng một lúc Tiêu Tuấn mới lên tiếng hỏi, tôi có chút ngạc nhiên khi nghe câu hỏi đó của cậu. Thật ra cả bốn đứa tôi đều không ngại ngần gì khi đề cập đến chuyện đó với nhau. Lúc Tiêu Tuấn nói thích, tôi còn nói đấy là việc của cậu. Lúc Cảnh Trung nói thích tôi, hai tên đó còn nói sẽ cạnh tranh công bằng rồi hứa không đánh mất tình bạn trước sự chứng kiến của tôi và Nghệ Văn. Lúc Nghệ Văn nói từ giờ sẽ không mơ tưởng gì đến đám trai đẹp trong trường nữa mà chỉ một lòng với Tiêu Tuấn khi tên đó vì con bé mà bị thương ở bả vai, thì chúng tôi đều nói con bé cố lên. Lúc Tiêu Tuấn nói không thích tôi nữa là sau vụ cá cược xem ai sút vào gôn của đối phương trước của hai tên đó, cũng do tôi và Nghệ Văn làm trọng tài. Tất cả những ký ức đấy đều là thời gian đẹp nhất trong tuổi trẻ của chúng tôi, làm sao tôi có thể quên được.

"Chẳng phải hai cậu dùng bóng đá cá cược sao? Lúc đó cậu bắt đầu tập luyện như một cầu thủ chuyên nghiệp, cuối cùng lại là Cảnh Trung thắng. Đến bây giờ cậu vẫn bị Cảnh Trung chế giểu chuyện đó còn gì". Tôi có chút buồn cười khi nhắc lại.

"Đấy chỉ mình cố tình làm để cậu nhìn thấy thôi, cậu nghĩ mình có thể thua cái tên thiếu dây thần kinh vận động đấy à?". Tiêu Tuấn đang đề cập đến một bí mật mà trước giờ trong chúng tôi không ai biết.

"Vậy là cậu nhường Cảnh Trung?". Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

"Trận cá cược đó đúng là mình nhường Cảnh Trung, còn chuyện tình cảm thì không phải mình nhường mà là mình chịu thua cậu ấy". Giọng Tiêu Tuấn đều đều qua diện thoại, tôi thấy sự thoải mái của cậu khi cuối cùng cũng nói ra được điều cậu cất giữ từ lâu.

"Ý cậu là sao?".

"Hàn Chi, năm đó khi cậu và chị An Nhiên xảy ra chuyện, mình và Cảnh Trung vì chuyển trường nên không biết. Vô tình mình đọc báo, mình chạy đi tìm Cảnh Trung cậu biết mình đã chứng kiến được cảnh gì không? Cậu ấy đứng trước cổng trường tự tay dùng trứng, bột mỳ, bột phẩm màu đáp vào người. Bao nhiêu học sinh trong trường lúc đó đều nghĩ Cảnh Trung bị điên rồi, đó là trường nghệ thuật, trường của những người sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng mà một tên mới chân ướt chân ráo vào trường lại điên rồ làm chuyện ấy? Mọi người xung quanh đều bàn tán nói cậu ấy muốn gây sự chú ý. Còn cậu, cậu nghĩ vì sao Cảnh Trung làm vậy?".

Tôi sững sờ không biết phải trả lời câu hỏi của Tiêu Tuấn như thế nào. Tôi không thể tin điều đó là sự thật, tại sao Cảnh Trung phải làm vậy? Tại sao phải hành hạ mình như vậy?

"Để mình nói cho cậu nghe nhé, vì Cảnh Trung muốn trải qua nỗi đau của cậu, cậu ấy chấp nhận để mọi người xung quanh rèm pha. Nhưng rồi sao cậu ấy vẫn chứng tỏ cho mọi người thấy khả năng của mình rồi dần dần mọi người trong trường không còn mấy ai nhớ đến chuyện đó, không còn nhớ đến một tên điên Tô Cảnh Trung mà chỉ nhớ đến một tài năng Tô Cảnh Trung. Cậu hiểu vì sao mình chịu thua rồi chứ, mình không đủ tự tin để làm như Cảnh Trung. Hàn Chi, cậu nghĩ đi, cậu ấy vì cậu mà đứng lên cậu cũng có thể vì cậu ấy mà đứng lên không? Bỏ lỡ Cảnh Trung cậu sẽ phải hối hận, cậu ấy đã chờ cậu quá lâu rồi. Hàn Chi, đừng để mình nghĩ lựa chọn của mình là sai, được không?".

Tôi bật khóc sau cuộc nói chuyện với Tiêu Tuấn, tôi thực sự là một đứa ngốc cứ cố chấp sống mãi trong nối ám ảnh quá khứ mà nhất định không chịu bước ra. Tôi đã hiểu không phải tôi bị nỗi sợ hãi năm đó lấy đi cuộc sống này, mà chính tôi đã tự đánh mất cuộc sống của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro