Chap 25
Anh Hữu Thiên thực sự sẽ từ bỏ chuyện tìm kiếm chị An Nhiên? Câu hỏi đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu tôi. Suốt tám năm qua dù là trong nước hay ra nước ngoài, dù chỉ là tìn tức về một người bị thất lạc chỉ cần có một chút đặc điểm giống chị, chúng tôi đều đi tìm. Dẫu vẫn biết thế giới này rộng lớn, muốn tìm một người trong biển người không có dễ. Nhưng tôi vẫn luôn băn khoăn, nếu ngày hôm đó chị thực sự đã đắm mình xuống dòng nước đó thì ít nhất anh em tôi cũng phải tìm được thi thể, còn nếu bây giờ chị đang sống ở một nơi nào khác chả nhẽ không nhớ đến anh em tôi. Giờ tôi chỉ còn biết trông chờ vào số phận, nếu hai người đó thực sự là nhân duyên của nhau thì ở đâu cũng sẽ gặp lại, có mất nhiều thời gian hơn nữa vẫn sẽ chờ được nhau.
"Thẩm An Nhiên, mình thực sự rất ghét chiếc xe đạp của cậu"- trước cổng bệnh viện Lâm Phương tay đút trong chiếc áo trắng bác sỹ nhìn chiếc xe đạp của cô bạn thân đầy bất mãn. Nhưng chị biết dù có nói nữa nói mãi An Nhiên vẫn sẽ chung thủy không rời bởi đó là ký ức về một người quan trọng.
"Vậy cậu có thể đừng bắt mình tới bệnh viện kiểm tra nữa được không? Mình cũng thực sự ghét bệnh viện"- khuôn mặt tươi tắn của An Nhiên luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái khi nói chuyện. Với Lâm Phương cũng vậy chỉ cần nhìn nụ cười kia chị sẽ không thể nói thêm điều gì. Ấy vậy mà nụ cười đó suýt nữa bị đánh mất.
"Cậu là bệnh nhân đầu tiên của mình nên mình không nỡ cho cậu xuất viện"-Lâm Phương quàng vai kéo An Nhiên đi về phòng làm việc. Đến bây giờ hồ sơ bệnh án của An Nhiên vẫn đang ở trạng thái đang điều trị ở chỗ Lâm Phương. Nhưng AnNhiên biết đó là do Lâm Phương lo lắng cho chị, không an tâm về chị.
Lâm Phương và Thẩm An Nhiên cùng được đưa đến hội bảo trợ trẻ em thành phố vào cùng một ngày, hai người lại cùng tuổi nên rất nhanh chóng trở thành bạn thân. Sau này, Lâm Phương may mắn được một gia đình hiếm muộn nhận nuôi rồi theo họ ra nước ngoài sinh sống. Hai năm sau một lần về nước, Lâm Phương vô tình biết chuyện của An Nhiên và Hữu Thiên, nhưng cô không ngờ sự việc trở nên nghiêm trọng tới mức An Nhiên có ý định tử tự. Ngày trước chị và An Nhiên cùng vô tình quen Hữu Thiên do lần anh cứu chị suýt chết đuổi. Chuyện tình cảm của hai người cũng do chị tác thành và chứng kiến. Ngày chị theo ba mẹ nuôi đi, chị đã gửi gắm An Nhiên cho Hữu Thiên, bởi chị biết anh yêu An Nhiên như thế nào. Sau chuyện đó An Nhiên bị chấn động tâm lý, gần như đánh mất tự chủ của bản thân, rồi dần dần không chịu nói chuyện với ai, lúc nào cũng chỉ ngồi một góc ánh mắt nhìn vô định. Vì vậy chị đã xin ba mẹ nuôi đưa An Nhiên theo.
Chị cho rằng đưa An Nhiên đến một đất nước mới, bắt đầu một cuộc sống mới, sẽ quên đi Tống Hữu Thiên, quên hết những tổn thương mà làm lại từ đầu. Nhưng cuối cùng người cứu An Nhiên không phải chị, không phải các bác sỹ của viện nghiên cứu mà lại là Tống Hữu Thiên. Lúc đầu, chị giận anh hại An Nhiên thành ra vậy nên không muốn hình ảnh của anh xuất hiện trước An Nhiên, không muốn An Nhiên nghe được giọng hát của anh. Vậy mà có lần chị tuyệt vọng trong phương pháp trị liệu chị đánh liều bật bài hát của anh, cuối cùng câu đầu tiên An Nhiên nói trở lại là "mình rất nhớ anh Hữu Thiên". Nỗi nhớ kìm nén suốt nhiều năm, chịu đựng sợ hãi một mình cùng bao tổn thương nhưng quan trọng hơn hết vẫn là An Nhiên yêu Hữu Thiên, điều đó là sự thật.
"An Nhiên, hơn tám năm rồi mình chưa được về nước, đám cưới trong nước mình cũng chưa được tổ chức"- Lâm Phương nói khi đã khám xong, chị luôn cố tình lấy mình làm lý do để thúc giục việc về nước của An Nhiên. Với chị chỉ cần An Nhiên chịu đối mặt với mọi thứ thì ngày đó mới là ngày chị để người bạn thân của mình chính thức xuất viện.
"Một thời gian nữa, mình sẽ về"- ánh mắt An Nhiên đượm buồn.
"Cậu muốn anh Hữu Thiên tìm cậu đến chết cậu mới chịu về chắc, hôm trước mình nói chuyện với Hàn Chi con bé nói anh ấy lại đi tìm cậu rồi trở về với bộ dạng đầy thê thảm, nghe mà thấy đau lòng".
"Cậu thương anh ấy mà vẫn không nói chuyện của mình, cảm ơn cậu".
"Hai người đúng là không bình thường. Lúc đầu mình cũng giận anh Hữu Thiên đấy, nhưng thấy việc anh ấy đi tìm cậu rồi cả đống bài hát trên mạng nữa.Mình chỉ còn có thể nói Tống Hữu Thiên là kẻ chung tình".
"Chẳng phải anh ấy từng là hình mẫu lý tưởng của cậu?".
"Đáng nhẽ cậu phải cảm ơn mình đã nhường cho cậu đó, xét về chỉ số tốt anh ấy còn đứng trên chồng mình".
"Kevin nghe thấy sẽ buồn đó. Lâm Phương, thực sự mình thấy có lỗi với Hàn Chi và anh Hữu Thiên rất nhiều".
"Trời ạ, lỗi lầm gì chứ, chuyện hiểu lầm cả mà. Cậu mau về nước rồi lấy anh Hữu Thiên, chăm lo cho Hàn Chi như đã hứa với ba mẹ con bé như vậy là đẹp nhất. Vì cậu mà mình cũng không thể về đó, mà anh Hữu Thiên sẽ tức chết khi biết những lần mình gọi điện đều là cậu nghe mất".
Sau lần An Nhiên chịu mở lời nói, Lâm Phương đã biết chắc rằng chỉ có Tống Hữu Thiên, chỉ có tình cảm của hai người họ mới có thể cứu được An Nhiên. Cũng từ đó chị đặt một chiếc radio cố định trong phòng bệnh của An Nhiên chỉ để bật bài hát của Hữu Thiên. Chị cũng tìm cách liên lạc lạc với anh, lúc đầu chị chỉ để An Nhiên nghe giọng anh. Sau này, khi tâm lý đã ổn định thì những cuộc gọi đó đều là An Nhiên nói chuyện, chỉ có điều chị thay An Nhiên nói điều cần nói, hỏi điều cần hỏi. Cũng có lần Hữu Thiên phát giác, rồi nghi ngờ sao chị lại nói vậy nhưng anh cũng chỉ nói câu "em làm anh nhớ đến An Nhiên". Bao lần chị phải dằn lòng mình lại không nói ra, chị chỉ có thể ngồi chờ ngày An Nhiên có thể tự tin bước ra ngoài ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro