Chap 21
Tôi mơ màng tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã là năm giờ chiều. Tất cả chỉ tại mấy viên thuốc của Tô Cảnh Trung hại hai mắt tôi dính chặt không rời. Mà cậu ta biến đâu rồi, lúc tôi ngủ vẫn còn đây giờ đã chạy lung tung đâu rồi.
"Cậu đang ở đâu vậy?"- tìm mọi ngóc ngách trong phòng không thấy tôi bèn gọi điện thoại hỏi.
"Dậy rồi à, cậu chuẩn bị đi mình đợi cậu ở sảnh khách sạn"- giọng cậu ta đầy mờ ám.
"Đã nói hôm nay sinh nhật cậu sẽ làm những chuyện cậu thích, vậy mà không thèm kêu mình dậy".
Vừa nhìn thấy Cảnh Trung tôi đã chạy lại trách móc. Vì chuyện hôm qua, tôi thấy áy náy đã làm mất vui chuyến đi vì sinh nhật của cậu, hôm nay thì lại ngủ nguyên ngày. Nhưng cậu ta chỉ cười cũng chẳng thèm trả lời, kéo thẳng tôi lên xe. Trong khi tôi vẫn chưa hiểu chuyện thì đã đến nơi. Đây là đâu, cả đoạn đường đi vào bãi đất rộng đó đều được bao quanh bởi hạc giấy. Đây là thứ tôi hay gấp mỗi khi gặp chuyện căng thẳng, không phải Cảnh Trung làm đấy chứ? Trời ơi, còn cái gì trước mắt tôi thế kia là kinh khí cầu sao? Tô Cảnh Trung, tôi sợ độ cao sao cậu lại đưa tôi đến đây. Việc cậu muốn làm trong ngày sinh nhật chính là nhìn thấy tôi la hét à? Để bù đắp lại chuyện hôm qua, hôm nay tôi sẽ thể hiện hết sức lực.
"Có mình bảo vệ cậu sợ gì chứ?"- bất giác Cảnh Trung ôm tôi từ phía sau, khuôn mặt cậu áp thẳng vào tóc tôi đủ để tôi cảm nhận được hơi ấm của cậu. Đây không phải lần đầu tiên chúng tôi có cử chỉ thân mật nhưng lần nào tôi cũng đánh mất đi ý chí.
"Có cậu mình còn sợ hơn"- tôi hẵng giọng cố gắng che đi sự bối rồi- "Aaaaaa"
Tôi hét lên sau tiếng nổ của thiết bị kinh khí cầu đưa hai chúng tôi dần dần bay lên cao. Vì giật mình tôi đã không tự chủ mà quay lại ôm chầm lấy Cảnh Trung. Tôi cảm nhận được sự lúng túng của hai đứa tôi lúc đó. Nhưng làm sao được chân tôi hoàn toàn không đứng vững được nữa rồi, vừa sợ cảm giác bay lên cao vừa sợ cảm giác đang dâng lên trong tim mình. Cứ coi như tôi đang cần một cái cột để dựa vào, để đủ sức hít thở không khí, để ngắm nhìn vạn vật đang dần thu nhỏ lại phía dưới.
"Cái này là quà sinh nhật cho mình à?"- Cảnh Trung nói rồi siết chặt vòng tay hơn.
"Hôm nay là sinh nhật cậu nên tùy ý cậu đi"- tôi lảng tránh.
"Vậy mình có thể đòi hỏi thêm một chút được không?".
Cảnh Trung nhìn tôi, trong khi tôi chưa hiểu được câu nói đó thì môi cậu ta đã an vị trên trán tôi rồi. Cái này là đòi hỏi của cậu, ít nhất cũng phải để tôi trả lời có hay không chứ, cậu muốn bức chết tôi ở cái nơi áp suất thay đổi như thế này à?
"Hàn Chi, mình sẽ đứng ở bên kia bức tường chờ cậu trèo qua".
Cậu thực sự đã rút hết không khí sống của tôi lúc này rồi. Tôi biết "bức tường" mà cậu nói chính là nỗi sợ hãi đã đeo bám tôi suốt tám năm qua. Tôi cũng chưa biết phải làm thế nào để vượt qua nó, liệu đến khi tôi trèo đến bên kia còn có còn kịp gặp cậu không?
Trong khi tôi đã đánh mất hoàn toàn tinh thần của mình trước Cảnh Trung thì có vẻ Tiêu Tuấn đã giúp Nghệ Văn vui vẻ trở lại. Thật may, trong thời gian này Nghệ Văn có Tiêu Tuấn ở bên.
"Anh Đỗ Phong"- cả hai đứa đều ngạc nhiên khi thấy bộ dạng vội vàng của anh, chắc chắn hôm nay không giống với lần trước.
"Hai đứa theo anh đến bệnh viện, trên đường đi anh sẽ nói rõ mọi chuyện. Nhanh lên sẽ không kịp".
Một dự cảm chẳng lành xuất hiện trong suy nghĩ của cả Tiêu Tuấn và Nghệ Văn. Cuối cùng trên đường đi Đỗ Phong cũng giải thích rõ mọi chuyện, mọi thắc mắc về sự xuất hiện của anh từ đây cũng có lời giải đáp. Nửa năm trước anh nhận công tác tại bệnh viên đa khoa của thành phố, một tháng sau anh vô tình gặp được ba Nghệ Văn và cũng là bệnh nhân của anh. Chú bị ung thư gan giai đoạn cuối, khi có kết quả chú từ chối mọi điều trị mà chỉ xin dùng thuốc giảm đau. Qua tìm hiểu và xác nhận từ ba mẹ nuôi anh biết chú ấy chính là chồng trước của mẹ nuôi, vì vậy anh luôn tìm cách ngầm giúp đỡ cho Nghệ Văn và bệnh tình của chú. Ba mẹ anh cũng đã tha thứ cho chú, anh cũng muốn thay ba mẹ chăm sóc cho Nghệ Văn như lời cảm ơn ba mẹ đã thương yêu anh và anh muốn bù đắp cho Nghệ Văn một gia đình đã bị bỏ quên nhiều năm.
Dù Nghệ Văn là đứa kiên cường và mạnh mẽ đến mấy, khi nhìn ba mình đang được bao quanh bởi các loại máy móc, đang gắng gượng duy trì sự sống từng giây để kịp gặp nó, nó hoàn toàn không chống đỡ nổi. Bao năm qua, nó biết ba phải sống trong dằn vặt của tội lỗi, nhưng nó luôn cố gắng vui vẻ giúp ông quên đi tất cả sống những ngày tháng thật thoải mái bên nó. Vậy mà bây giờ ba lại giấu nó một chuyện lớn như vậy, lại một mình chịu đựng những đau đớn.
"Ba nói với con về quê gặp lại bạn bè cũ sao giờ lại nằm đây?"
"Xin lỗi vì không thể nói với em sớm hơn"- Đỗ Phong cũng mang một tâm trạng u buồn không kém gì nó bởi anh là người chứng kiến tất cả. Anh cũng đã điện báo cho ba mẹ nuôi mình, họ nói sẽ bay về nước sớm nhất có thể.
"Ba, cuộc sống này thực sự quá mệt mỏi rồi phải không? Hứa với con, ba sẽ đến một nơi yên bình, quên hết mọi chuyện và sống thật vui vẻ được không ba?"- dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng ai cũng nhìn ra sự mất kiểm soát của nó. Tiêu Tuấn vội ôm nó vào lòng, cậu có thể cảm nhận được sự tổn thương đó lại một lần nữa quay trở lại.
"Nghệ Văn, ba xin lỗi"
Câu nói thều thào cuối cùng kéo theo một dòng kẻ thẳng trên máy đo nhịp tim như đặt dấu chấm hết cho cuộc đời một con người. Người đàn ông này đã từng đứng trên vạn người hô phong hoán vũ, đã từng không từ thủ đoạn để đạt được điều mình muốn, rồi sau cùng lại sống trong mặc cảm tội lỗi. Nhưng đối với Diệp Nghệ Văn, ông sẽ mãi là người cha yêu thương nó hết lòng, nó sẽ quên hết chỉ giữ lại một hình ảnh về ông.
"Cảm ơn đã là ba của con".
Nghe câu nói đó không ai có thể kìm được nước mắt. Tiêu Tuấn càng ôm chặt bờ vai đang run lên của nó hơn, cậu muốn đập tan những tổn thương đó, muốn là người để nó an tâm dựa vào. Nghệ Văn đừng lo, dù ở đâu ba vẫn sẽ luôn bên cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro