Chap 20
"Xin chào"- Cảnh Trung nằm chống tay cạnh tôi, trong khi tôi phải mất vài phút để nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
"Mấy giờ rồi?"- tôi lồm cồm ngồi dậy, đầu vẫn còn rất đau.
"1 giờ đêm"
Vậy là tôi lại ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ, lâu lắm rồi tình trạng này mới lặp lại. Có vẻ vụ va chạm đó đã tác động quá lớn đến tôi. Nhìn lọ thuốc an thần bên cạnh bàn, đây là loại thuốc tôi đã sử dụng khi bị rối loạn tâm lý nhẹ sau vụ việc của tám năm trước. Nhưng sau lần đó tôi không dùng đến loại thuốc này nữa, tôi muốn tự mình đối mặt với tất cả. Chắc chắn là Cảnh Trung đã chuẩn bị, nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cậu mang nó tôi đã hỏi tại sao, lúc đó cậu chỉ nói để phòng thân. Hóa ra cậu luôn lo sợ chuyện lại xảy đến với tôi lần nữa. Thật lòng cảm ơn cậu, Cảnh Trung.
"Còn sợ không?"- cậu hỏi tôi.
"Không, có cậu ở đây mình không sợ nữa".
"Chuyện đó vẫn là một đả kích lớn với cậu à?".
"Ừ vẫn còn một chút".
"Hàn Chi, mình rất ân hận vì lúc đó không thể ở bên cậu".
Cảnh Trung nhìn tôi với ánh mắt đầy đau buồn. Cũng không phải lần đầu tiên tôi nghe được câu nói đó của cậu, nhưng lần nào trái tim tôi cũng đập mạnh trước ánh mắt của cậu. Tôi vẫn luôn nói đùa rằng cả Cảnh Trung và Tiêu Tuấn cứ ân hận đi, quãng thời gian hai cậu chuyển trường có biết tôi và Nghệ Văn đã khổ sở thế nào không? Toàn bộ ký ức của ba năm đó đều là những lần chuyển trường, những tổn thương và những giọt nước mắt. Nhưng thật tâm bọn tôi không hề trách hai cậu, bởi tôi biết các cậu lo lắng như thế nào.
"Quãng thời gian đó đáng sợ thật, mình và chị An Nhiên bị bao vây mỗi ngày sau đó chị An Nhiên bỏ đi, mình chuyển trường Nghệ Văn cũng chuyển theo. Rồi chuyện nhà Nghệ Văn xảy ra bọn mình lại chuyển trường. Chưa được bao lâu vì bọn chủ nợ tìm đến tận trường gây sự bọn mình lại chuyển sang một trường khác"- tôi nhắc lại từng mảnh ký ức của mình và Nghệ Văn.
"Mình nhớ lần cuối hai cậu chuyển trường có liên quan đến mình với Tiêu Tuấn".
"Đúng vậy, chính là lần hai cậu đánh nhau với chủ nợ của nhà Nghệ Văn đó. Tiêu Tuấn vì đỡ đòn cho Nghệ Văn mà giờ ở bả vai vẫn còn một vết sẹo. Vì chuyện đó mà Nghệ Văn đã thề sẽ toàn tâm toàn ý lo cho Tiêu Tuấn".
"Chẳng phải bọn mình luôn toàn tâm toàn ý với nhau sao?".
"Lại không hiểu chuyện ý mình là mối quan hệ của nam và nữ ấy. Cảnh Trung, mình xin lỗi chuyến đi này là vì sinh nhật cậu cuối cùng lại xảy ra chuyện không vui như vậy".
"Đừng để tâm, không phải quan trọng vẫn là cậu sao?".
Vẫn là cậu luôn tốt với tôi, luôn để tâm, chăm sóc, lo lắng đến tôi. Vậy mà, tôi luôn né tránh cậu, từ chối cậu. Tôi phải làm thế nào để tốt cho cả cậu và tôi đây. Cậu cho tôi thời gian, nhưng sẽ có lúc nó chạm đến giới hạn của cậu chứ?
Lúc này, sau khi tiễn Đỗ Phong ra về Tiêu Tuấn quay trở vào trong chuẩn bị nước và túi chườm đã. Bước chân bỗng dưng cũng có chút nặng nề, bởi cậu biết đã đến lúc Nghệ Văn cần đối mặt với mọi chuyện không thể trốn tránh được nữa. Cậu có thể tưởng tượng cảnh Nghệ Văn đang ngồi bó gối khóc một mình, đó cũng là hình ảnh cậu sẽ không bao giờ quên vào cái ngày biết chuyện gia đình Nghệ Văn.
"Qua đây"- Tiêu Tuấn vừa nói vừa kéo người Nghệ Văn quay lại đối diện vào mình, rồi nhẹ nhàng ôm con bé vào lòng- "Chẳng phải đã lường trước, sao vẫn khóc nhiều vậy?".
"Ai biết được khi đối mặt với nó mình lại mềm yếu như vậy?"- nằm trọn trong lòng Tiêu Tuấn, Nghệ Văn nói nhỏ.
"Được rồi, đừng khóc nữa, mọi chuyện cứ từ từ suy nghĩ. Mau chườm đi, hôm nay cậu phải đưa mình đi tái khám đó"- Tiêu Tuấn tìm cách đổi chủ đề, bởi bản chất của Diệp Nghệ Văn là nhớ rất nhanh mà quên cũng lẹ.
"Ui cha sao mình quên mất chuyện quan trọng đó?".
"Cậu nhớ được mới lạ đó"- cũng chỉ có Tiêu Tuấn mới khiến con nhỏ đó cười nhanh như vậy.
"Sao lại đưa mình đến đây?"- Nghệ Văn tròn mắt đứng trước cửa phòng karaoke. Tiêu Tuấn nói đi khám xong sẽ đưa nó đi giải tỏa không ngờ lại đến chốn này.
"Có nơi nào giải tỏa muộn phiền hiệu quả hơn nơi này chứ, vào thôi!".
Câu đó là của Tô Cảnh Trung từ khi nào được phát ra từ miệng của Tiêu Tuấn vậy. Không có siêu sao kia ở đây, ai sẽ hát theo được cái kiểu lệch nhạc của cậu đây. Thôi coi như ngồi nghe cậu ta đọc hát làm chuyện hài để cười vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro