Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18

"Đây là chuyến du lịch mà cậu luôn ao ước à? Mất công đi xa vậy, đến một nơi đẹp như vậy mà ba ngày qua cảnh không được ngắm, đồ không được mua, ảnh không được chụp".

Tôi càu nhàu, thực sự là tôi không hiểu vì lý do gì mà tôi theo cái tên đó đến đây? Buổi sáng thức dậy thì chạy bộ tập thể dục, sau đó về ăn sáng, rồi lại cùng cậu ta luyện hát, chiều chiều đi dạo, tối đến đi tham gia party cùng với khách du lịch tại đây. Thế này tôi có nên quay về luôn không?

"Đây là những việc mình muốn làm cùng cậu, trông thì đơn giản nhưng bình thường mình không có cơ hội thực hiện".

Tất nhiên là không thể thực hiện được rồi, cậu đang là ngôi sao nổi tiếng đó, việc của cậu còn không có một khe hở để nghỉ ngơi thì lấy đâu ra thời gian chạy bộ với ăn sáng cùng tôi. Nhưng đâu cần phải đi xa vậy để làm mấy việc này chứ, hiếm hoi lắm tôi mới được đến đây, cho tôi đi chơi chút đi, biết khi nào mới được quay lại nơi này.

"Đi ngủ đi, ngày mai mình sẽ đưa cậu ra ngoài chơi?".

Hình như tôi lại làm sai chuyện gì với Tô Cảnh Trung thì phải? Biểu hiện của cậu có vẻ không được tốt, chả nhẽ tôi lại không hiểu chuyện nói điều không nên nói. Phải hỏi ngay hai quân sư mới được.

"Cậu nói thế với Cảnh Trung thật à, cái đồ không hiểu chuyện? Cậu có biết vốn dĩ chuyến đi này Cảnh Trung cố tình sắp xếp cho cậu chứ không phải bọn mình cố tình mượn cớ ở nhà". Tiếng thở dài của Tiêu Tuấn sau khi nghe câu chuyện tôi kể lại.

"Hàn Chi, bình thường cậu vẫn hiểu việc Cảnh Trung làm sao lần này lại không hiểu vậy? Cứ mỗi lần mải chơi là cậu không nghĩ được gì, Cảnh Trung mà buồn mình xử đẹp cậu đó".

Nghe xong lời Tiêu Tuấn với Nghệ Văn nói tôi mới biết vì cơn mải chơi nổi lên tôi lại quên hết tất cả. Tôi cứ nghĩ Nghệ Văn muốn có thời gian riêng tư với Tiêu Tuấn nên chúng tôi sẽ tách ra đi riêng. Nào ngờ tất cả lại là chủ ý của Cảnh Trung. Thật sự xin lỗi cậu, tâm ý của cậu tôi rất hiểu nhưng cũng có nhiều thứ khiến tôi chưa thể bước qua để an tâm bên cậu. Lại một lần nữa khiến cậu phiền lòng rồi.

Lúc này ở trong nước, sau khi nghe xong điện thoại của tôi, Nghệ Văn và Tiêu Tuấn chỉ có thể thở dài.

"Mình biết ngay kiểu gì Hàn Chi cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng rằng mình với cậu muốn có không gian riêng mà đẩy hai người đó đi". Tiêu Tuấn nói, bình thường hay cười đùa là vậy nhưng cũng phải công nhận cậu ta là người phán đoán chuẩn nhất.

"Sao mình không nghĩ ra nhỉ?". Nghệ Văn nhăn mặt.

"Nhìn cậu ấy chịu đi mà không tra hỏi gì là mình biết ngay".

"Đúng là chim cánh cụt chỉ cần đi chơi là quên hết mọi thứ".

"Chỉ tội cho tên kia thôi, chắc giờ đang tan nát cõi lòng lắm đây".

Trong khi cả bốn đứa tôi cùng ưu tư thì ở một nơi nào đó anh trai tôi cũng đang trong trạng thái trầm mặc lạ thường. Từ ngày chuyển nhà, không mấy khi anh Hữu Thiên trở về nhà cũ một mình, trừ những lần có thông tin về chị An Nhiên, lần này cũng không ngoại lệ. Từ nhỏ đến lớn rất ít khi tôi thấy anh khóc nhưng hôm nay có vẻ tin tức anh nhận được không phải tin tốt. Anh vẫn chọn cách không thông báo với tôi và chịu đựng một mình, chẳng phải lúc này anh cần ai đó bên cạnh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro