Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

"Anh, đồ ăn em làm đủ cho cả tuần rồi, anh nhất định không được bỏ bữa đấy". Đến cửa sân bay tôi mặc xác hành lý của mình cho tên tùy tùng Tô Cảnh Trung, tóm tay anh Hữu Thiên lại dặn dò.

"Được rồi, em nói cả trăm lần rồi, anh sẽ không bỏ bữa, sẽ dọn nhà, có thông tin gì của An Nhiên cũng sẽ thông báo với em không tự ý hành động một mình. Giờ thì vào đi anh còn về đi ngủ biết mất giờ rồi không?". Đừng trách em là cái tên kia chọn giờ bay chứ đâu phải em. Ai lại muốn đi vào cái giờ người người nhà nhà đang say giấc nồng chứ.

"Nhanh lên, không có người nhận ra bây giờ". Ờ tôi quên mất là mình đang đi với ai, phải nhanh gọn nhẹ.

"Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé!".

"Đi chơi không mất tiền tất nhiên em phải vui hết cỡ rồi".

"Nhớ tuyệt đối không được đăng hình lên mạng xã hội, đừng quên".

Chuyện gì có thể quên chứ chuyện đó thì hoàn toàn không được quên. Tôi phải biết thân biết phận rằng mình đang được sánh bước cùng ai, đang đi du lịch bằng tiền của ai. Để lộ chuyện này, trước khi Tô Cảnh Trung bị báo chí đè chết thì tôi đã bị hội người hâm mộ của cậu ta đập cho bẹp dí rồi. Chúng tôi cũng đã bàn bạc từ trước, khi nào đến nơi mới là người quen còn ở đây dù là trên máy bay chúng ta là hai người xa lạ.

"Này, sao lại chỉ có một phòng". Tôi ngủ suốt chuyến bay, đến nơi cũng ngủ suốt chặng đường từ sân bay về khách sạn. Lơ mơ vào nhận phòng rồi được dẫn lên phòng và chúng tôi đang ở chung một phòng? Cậu đưa tôi đi xa vậy chỉ để lừa gạt tôi à?

"Có hai phòng ngủ, mình phòng ngoài, cậu phòng trong". Cảnh Trung gõ đầu tôi tiện thể gõ luôn mấy cái viễn tưởng lơ mơ kia.

"Ồ, lần đầu được đến mấy nơi thế này, thật ngại quá".

"Cậu cũng tưởng tượng thái quá rồi, mình đâu muốn cậu ấy ấy".

"Chả nhẽ cậu không phải đàn ông, cậu không có dục vọng".

Cậu định chơi tôi, cậu nghĩ tôi không có bản lĩnh chơi lại cậu? Tôi không còn là con mồi cho cậu lừa như thời trung học nữa đâu, xin lỗi nhé Tống Hàn Chi nay đã trở thành một cô gái có mưu có mẹo rồi. Cứ đứng đấy mà há mồm tỏ vẻ ngạc nhiên đi, tiếc là ở đây không có con ruồi nào. Giờ tôi phải đi ngủ đã, không đủ giấc tôi sẽ không đủ sức chơi với cậu được.

Còn ở bên kia địa cầu, Tiêu Tuấn đã thay chân tôi làm trợ lý cho bà chủ Diệp Nghệ Văn. Nhưng cậu ta đâu thể lộ diện ra ngoài, kiểu gì cũng bị con bé kia cằn nhằn có mà như không? Tôi còn chưa tra hỏi sao nhà cậu không về lại đến nhà con gái người ta ở, định đổi nghề làm bảo vệ cho bà chủ tiệm hoa chắc?

"Hai người kia chắc đến nơi rồi nhỉ?". Diệp Nghệ Văn thì cắm hoa trong khi tên kia được bao quanh bởi truyện tranh và đồ ăn vặt.

"Ờ chắc đến rồi, mong là không cãi nhau".

"Mình nghĩ cậu lo mình với cậu không cãi nhau trước đi. Mà mình biết ai đóng tiền nhà cho mình rồi đấy".

"Ai? Sao lại có người dại dột như thế".

"Cậu cũng chính là một trong số những tên dại dột nhiều năm đó".

"Minh là người hùng. Thế rốt cuộc là ai, nam hay nữ hay cả hai?".

"Con trai, hôm qua anh ấy có đến đây, hẹn sẽ quay lại vì có chuyện muốn nói với mình".

"Không phải thích cậu đấy chứ".

"Này....".

Người luôn nâng nui từng cành hoa cuối cùng chỉ vì cái đồ không hiểu chuyện Tiêu Tuấn mà cho đi cả nắm. Tiêu Tuấn, mình không tiếc khuôn mặt cậu mà mình tiếc mấy bông hoa đó. Mình khuyên cậu Diệp Nghệ Văn, từ lần sau muốn làm tên đó ghen thì không cần phải dùng mồi câu dẫn làm gì, cứ nói luôn: "Đà điểu, mình muốn hỏi cậu có ghen khi mình có người đàn ông khác thích không?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro