Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14

"Anh, có khi nào chị An Nhiên cũng đang đứng ở một nơi nào đó nhớ về chúng ta không?"

Đến bây giờ, cả tôi và anh Hữu Thiên đều không biết chị An Nhiên còn sống hay đã mất. Tôi không cho phép bản thân được nghĩ về điều đó, tôi luôn ân hận khi không giữ được chị. Ngày trước chị vẫn thường nói với tôi: "em yên tâm, nếu có chuyện gì để chị phải rời khỏi đây, nhất định sẽ có một ngày chị quay lại tìm em và anh Hữu Thiên, bởi hai người là người nhà duy nhất của chị".

"Chắc cô ấy vẫn chưa hết giận anh, khi nào hết nhất định cô ấy sẽ quay lại"

Với anh Hữu Thiên, chuyện năm đó là một tổn thương rất lớn, tôi biết anh không hối hận việc từ bỏ sân khấu, mà anh hối hận khi không bảo vệ được người con gái mình yêu. Nghe anh tôi kể, thì lần đầu tiên hai người gặp nhau chính là hồ nước này, đến khi chị bỏ lại chúng tôi dấu vết cuối cùng của chị cũng là ở đây. Thời gian đầu chị bỏ đi, anh tôi đi tìm nhưng không một chút manh mối, đến giờ anh vẫn không từ bỏ. Chỉ cần nghe tin ở đâu có người giống chị anh sẽ chạy đến mà không cần suy nghĩ, dù là một chút hy vọng anh cũng không muốn bỏ lỡ.

Có lần Nghệ Văn nói tôi ngoan cố khi không chấp nhận chuyện chị An Nhiên đã mất. Đấy cũng là lần đầu chúng tôi cãi nhau to tới mức Cảnh Trung và Tiêu Tuấn đều không can ngăn được. Đúng cứ cho là tôi cố chấp, nhưng ngày nào người ta chưa tìm thấy thi thể chị An Nhiên thì ngày đó tôi và anh Hữu Thiên nhất định không làm báo tử. Không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, không phải chưa từng nghĩ đến chuyện để anh tôi quen một người mới, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng chỉ cần nhìn anh Hữu Thiên vân ngày ngày ôm hy vọng tìm được chị, đếm từng ngày hai người xa nhau. Hay chỉ tưởng tượng ra cảnh chị An Nhiên ở đâu đó một mình, không người thân, cũng đang nhớ đến anh tôi nhưng vì nỗi sợ hãi năm đó mà chị chưa đủ nghị lực để quay về. Tôi không thể cho phép bản thân có suy nghĩ như vậy, tôi nhất định sẽ đợi được chị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro