Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

"Nghệ Văn, mình luôn cảm thấy nhím là loài động vật luôn sợ hãi nên nó mới có nhiều gai như vậy để bảo vệ bản thân. Gai của nó có thể làm nát hết cánh đồng hoa, nhưng mình tin cậu là một cô nàng nhím không sợ hãi mà kiên cường bảo vệ cánh đồng hoa của mình".

Lời nói đó không phải của riêng tôi, mà của cả Cảnh Trung và Tiêu Tuấn. Tôi biết Nghệ Văn vẫn mong ngóng hai người kia có thể đến theo dõi cuộc thi của nó, đừng lo dù không có mặt ở đây nhưng mình tin hai người họ đều đang cầu nguyện cho cậu. Nếu nguồn nhân lực chỉ có tôi và bác trai thì có phần hơi thiếu thốn, nên bằng mọi cách bắt anh trai hủy hết công việc cùng tham gia, còn cả Sam nữa. Có bốn người vậy cũng cảm thấy đỡ yếu thế hơn một chút so với các đội khác. Nghệ Văn, cậu nhất định phải mang được giải thưởng về trả công cả tuần qua cho tôi đấy.

"Tinh...tinh...tinh...tinh...tinh"

Uả, đây đâu phải nhạc nền cho phần dự thi mà chúng tôi chuẩn bị đâu. Bài hát này, Tô Cảnh Trung là cậu. Không sai, chính xác là cậu ta, cái người đang đứng hát trên sân khấu cả cái tên đang nhăn nhở vẫy tay chào tôi từ phía hàng ghế khách mời. Hai tên tiểu quỷ, dám đánh du kích chúng tôi, tối hôm qua còn bày đặt diễn trò tiếc nuối vì không thể có mặt. Hóa ra đều có kế hoạch từ trước, ngay khi kết thúc buổi biểu diễn Cảnh Trung đã bay về nước, Tiêu Tuấn cũng vậy, trận đấu kết thúc, dù không may bị chấn thương cậu ấy vẫn xin huấn luyện viên để quay lại. Thật sự cảm ơn hai cậu, có hai cậu ở đây nhất định Nghệ Văn sẽ giành chiến thắng.

"Chủ đề phần thi này của tôi chính là TÌNH BẠN. Tôi muốn dùng bài thi này tặng cho những người bạn thân nhất của mình. Cảm ơn các cậu đã đỡ đòn cho mình khi mình bị người ta đánh. Cảm ơn các cậu đã cùng khóc, cùng cười, cùng mình vượt qua nỗi đau mà đứng dậy. Với mình các cậu chính là người nhà, mình sẽ mãi là nhím xù không sợ hãi mà luôn kiên cường."

"Diệp Nghệ Văn, cảm ơn vì cậu đã là nhím xù của bọn mình"

"Chúc mừng cậu..."

Tôi chạy lại ôm chầm lấy Diệp Nghệ Văn khi chương trình kết thúc. Thực sự lúc đó tôi rất muốn khóc òa lên, không phải vì mừng cho cái giải á quân của nó mà vì cuối cùng tôi cũng được về nhà, tôi bị bội thực hoa rồi.

"Tuy không phải là quán quân, nhưng cậu làm tốt lắm"

Đến khi không còn ký giả, Tiêu Tuấn cũng chạy lại chỗ chúng tôi. Nhưng mối quan tâm của Nghệ Văn chính là vết thương đang băng bó dưới chân Tiêu Tuấn. Lúc nãy, nhìn biểu hiện ở trên sân khấu tôi thừa biết nó hận không thể chạy ngay xuống dưới tra hỏi cậu ta. Thật là, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiêu Tuấn dù bé như hạt bụi thì với Diệp Nghệ Văn cũng thành một tảng đá.

"Này, cái cục than đen ngồi cạnh cậu lúc nãy là ai vậy?"

Cái tên vô duyên, không nói có ai bảo cậu bị câm không? Đã không nói được câu chúc mừng nào, cái gì mà cục than đen. Ai là cục than đen, cậu nói bạn mới của tôi như thế hả? Cậu tưởng cậu là cục bột mỳ thì hay ho lắm sao? Đừng tưởng tôi không biết lúc nãy cậu nhìn người ta chằm chằm, còn chỉ chỉ chỏ chỏ này nọ, đen không phải là tội, cái đồ phân biệt giai cấp.

"Mau giải thích đi, cậu với cái cục đó có quan hệ gì? Hai người lén lút sau lưng mình bao lâu rồi"

"Quan hệ bạn bè, anh ấy tên là Sam chứ không phải là cục. Cái đồ cú mèo nhiều chuyện"

"Sao cậu có thể dấu mình đi quen bạn khác giới chứ hả?"

"Tô Cảnh Trung, mình luôn tin tưởng cậu, sao cậu luôn không tin tưởng mình"

Tôi dập tan cái ý nghĩ của Cảnh Trung lại, cậu ta cũng thừa hiểu ý nghĩa trong câu nói của tôi. Được, cậu có thể giận dỗi bỏ đi ngay lúc này, nhưng cũng chẳng giận được hết đêm nay đâu. Đừng lo tôi đã chuẩn bị tinh thần đêm nay cùng thức với cậu rồi. Giận là vậy mà cũng không quên bỏ hộp quà vào tay tôi. Cái tên cứ thích ra oai cho thiên hạ nó xem, mà thiên hạ ở đây có ai khác ngoài Tiêu thiếu gia với Diệp tiểu thư.

"Tiêu Tuấn, hai người họ chính thức hẹn hò rồi sao?"

"Không, Cảnh Trung đang dùng thời gian để đợi Hàn Chi, nhưng luôn cảm thấy không an toàn".

"Giống như mình cho cậu thời gian vậy hả?"

Hai cái người này đang mượn cớ chuyện của tôi để giải quyết chuyện của hai người sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro