bảy tuổi, tao yêu mày
trong giờ học văn, kim jiwon thì thầm vào tai song yunhyeong.
"song yunhyeong, tao yêu mày."
"ờ."
yunhyeong đáp lại, chỉ vỏn vẹn một chữ rồi mau chóng quay đi, che giấu sự ngại ngùng qua vành tai đỏ hồng.
khi đó, kim jiwon không hề nhìn ra, tiu nghỉu bỏ về trước mà quên mất lời hẹn cùng nhau ra công viên với yunhyeong, để mặc cậu nhóc lủi thủi một mình.
song yunhyeong hờn dỗi đá đá chân. chiwonie đúng thật là đồ ngốc mà!
đến bảy giờ tối, sơ trông trẻ phát hiện ra còn thiếu một đứa nhóc, liền cuống cuồng nhờ mọi người đi tìm. trại trẻ mồ côi hôm ấy, náo loạn hơn bất kỳ lúc nào.
kim jiwon sợ, nhóc sợ lắm. nhóc cũng ghét bản thân mình nữa. cứ thế, đứa trẻ bảy tuổi gọi tên bạn đến khản cổ, cho tới lúc nhìn thấy thấp thoáng thân ảnh nhỏ bé đứng một mình trong công viên.
kim jiwon vui vẻ lao ra, rồi nhóc đứng sững lại.
yunhyeong không đứng đó một mình, trước mặt thằng bé là con chó hoang hung dữ mà sáng nào cũng chặn đường hai đứa trẻ, khiến cho cả hai phải cẩn thận lắm mới có thể đi qua an toàn.
jiwon muốn khóc, nó lo sợ yunhyeongie bé nhỏ của nó sẽ bị con chó kia ăn hiếp, nhưng nó cũng không đủ can đảm để lao ra ôm bạn vào lòng. vì ngay lúc này đây, chân nó đã nhũn như cọng bún rồi.
nó chỉ kịp nghe thấy tiếng yunhyeong khóc nấc lên sợ hãi, đôi bàn tay nhỏ nhắn cầm cành cây huơ huơ trước mặt như thể đang tự vệ.
"hức... mau tránh xa ta ra..."
nhưng con chó hung dữ nào đâu thể hiểu tiếng thút thít của đứa bé kia. nó chầm chậm tiếng lại gần, cẩn thận quan sát.
"jiwon... jiwonie aaaa..."
rồi yunhyeong òa khóc. em khóc như chưa bao giờ được khóc. tiếng khóc chất chứa sự sợ hãi, lại có phần tủi thân.
tiếng khóc như đánh cho jiwon một bạt tai, như có cái gì đó thúc đẩy, nó lao ra, không nghĩ ngợi gì, nắm tay bạn rồi chạy vụt đi trong đêm tối.
cả hai cứ chạy, chạy mãi. cho đến khi loáng thoáng thấy bóng dáng trại trẻ quen thuộc, cho đến khi không còn nghe tiếng sủa hung hăng của con chó lạ.
yunhyeong nằm vật xuống nền cỏ xanh, nước mắt đã bị gió thổi khô từ lúc nào. nhưng em lại khóc, lần này còn to hơn ban nãy, khiến kim jiwon không khỏi một phen hoảng sợ.
"chiwon ngốc... oa oa... chiwon ngốc lắm..."
"yunhyeongie a, mau nín khóc, jiwon biết sai rồi mà..."
"tất cả là tại mày..." ngón tay gầy gò của thằng nhóc giơ lên, kết tội đứa bạn thân. đôi môi hơi mím lại hờn dỗi.
"tao biết sai rồi, sau này không dám bỏ mày một mình nữa!"
jiwon ôm đứa bạn vào lòng, bắt chước cách sơ vỗ về nó mỗi khi nó nhớ mẹ.
"chiwon hứa..."
"ừ, tao hứa!"
nó hôn chụt lên cái mũi đo đỏ của yunhyeongie, rồi nằm vật xuống bên cạnh bạn.
jiwon ước, nó ước nó và yunhyeongie sẽ mãi mãi như thế này. ở bên nhau, yên bình và hạnh phúc trong ngôi nhà chung của chúng cùng ba mươi đứa trẻ khác. cho dù là những đứa trẻ mồ côi, cho dù phải sống trong cảnh nghèo khổ, chỉ cần là với cậu ấy, bất cứ cái gì nó cũng có thể vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro