Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khi Trái Tim Lặng Im

Lạch cạch lạch cạch.

Boboiboy nhẹ nhàng đặt chiếc đĩa sứ xuống bàn, ánh mắt rạng ngời khi nhìn về con đường lát gạch trước mặt. Nhìn thấy nhóm Yaya đang vui vẻ bước tới, cậu cảm giác như bao gánh nặng vừa được trút bỏ. Cẩn thận đặt những ly socola lên bàn, Boboiboy lập tức cất tiếng hỏi về nhiệm vụ vừa rồi của cả nhóm. Nhưng thay vì nhận được câu trả lời cụ thể, cậu lại phải nghe những lời trách móc dồn dập từ Yaya và Ying, nhắm thẳng vào Gopal vì bản tính ham chơi. Chỉ vì cậu ta mà Quả Cầu Năng Lượng bị thất lạc, khiến cả nhóm vừa phải xử lý vấn đề vừa tốn thêm thời gian tìm kiếm.

Giữa những lời trách móc xôn xao, Boboiboy chỉ biết cười trừ, đầy bất lực. Cậu nhanh chóng quay sang Fang – người bạn đang ngồi gần đó với vẻ mặt tập trung cao độ. Fang đang lật giở một tập giấy, đôi mắt nhíu lại phía sau cặp kính, trông vô cùng căng thẳng.

"Cậu sao vậy, Fang?" Boboiboy tò mò hỏi.

"Tớ vừa nghe chỉ huy KokoCi nói rằng ngài ấy sẽ kiểm tra năng lượng trong chiếc đồng hồ của cậu," Fang đáp, tay khẽ chỉ về phía hình ảnh của Voltra xuất hiện sau trận chiến ở Gur'latan. "Có vẻ như năng lượng sấm sét đã được tích lũy rất nhiều sau khi cậu chiến đấu với công chúa Kira'na."

"Đúng thế!" Ying nhanh chóng gật đầu, chen vào. "Ngài ấy còn bảo cậu phải kiểm tra lại đồng hồ ngay, trước khi năng lượng tự động giải phóng ra ngoài!"

"Tự động giải phóng?" Boboiboy ngạc nhiên, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

Theo như phân tích của KokoCi cùng những lời cảnh báo từ Kira'na, cô đã khẳng định rằng năng lượng sấm sét được nạp vào chiếc đồng hồ sau khi Rimba giải cứu cô hoàn toàn là sự thật. Ban đầu, dòng năng lượng này chỉ bị đẩy vào mà không kiểm soát, nhưng rồi nó nhanh chóng vượt qua giới hạn cho phép. Điều này đồng nghĩa với việc Voltra có khả năng tự do hành động, thoát khỏi sự kiểm soát của Boboiboy.

Hơn thế nữa, không chỉ riêng sức mạnh Voltra, mà cả những sức mạnh nguyên tố khác trong đồng hồ cũng có nguy cơ tương tự. Một khi vượt ngoài tầm kiểm soát, chúng sẽ giải phóng liên tục, làm tiêu hao toàn bộ sức lực của Boboiboy. Trong tình huống đó, không ai ngoài chính cậu – cùng sự trợ giúp của những vị cựu chủ nhân nguyên tố – mới có thể kìm hãm được sự hỗn loạn này.

"Nghe có vẻ... đáng sợ nhỉ?" Boboiboy thốt lên, nét mặt pha chút bàng hoàng.

"Tất nhiên là đáng sợ rồi!" Gopal bỗng dưng bật dậy từ tư thế lăn lóc trên bàn, giọng đầy kịch tính. "Tớ thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh cậu mất kiểm soát, giống cái lần cậu giận dữ vì ăn nhầm bánh của Yaya rồi tấn công tụi tớ ấy!"

"Này! Đừng có lôi bánh của tớ vào chứ! Bánh không phải là vấn đề!" Yaya lập tức phản bác, mặt đỏ bừng.

"Lại thế nữa rồi..." Ying chỉ biết cười trừ, lắc đầu bất lực.

Tiếng cười của cả nhóm vang lên, nhưng trong lòng Boboiboy vẫn lẩn khuất một nỗi lo lắng mơ hồ. Cậu không thể không tự hỏi: Nếu thật sự bị mất kiểm soát, liệu cậu có còn dám sử dụng sức mạnh nguyên tố thêm lần nào nữa không? Ngay cả công chúa Kuputeri, người mạnh mẽ và bản lĩnh, cũng từng chật vật để kiểm soát Beliung. Nếu vậy, những nguyên tố khác trong cậu cũng sẽ cần nỗ lực rất nhiều để giữ sự cân bằng trước nguy cơ bùng phát.

Cậu hít một hơi thật sâu, ánh mắt thoáng nét nghiêm trọng. Có lẽ, cậu nên cẩn thận hơn. Bởi nếu để năng lượng giải phóng một cách vô kiểm soát, thì không chỉ bản thân cậu mà những người thân yêu cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả.

"Này!!" Fang đột ngột đập mạnh tay xuống bàn, làm cả nhóm giật mình ngoảnh lại. Ánh mắt cậu sắc bén, mang theo sự cảnh báo khẩn cấp. "Tớ nghĩ cậu nên sớm đến căn cứ dưới lòng đất để nhận lại chiếc đồng hồ, trước khi có kẻ nào đó nhắm đến và cướp lấy Ochobot."

"Thời gian chờ là bao lâu?" Boboiboy hỏi, giọng không giấu được vẻ lo lắng.

"Lâu nhất cũng chỉ khoảng một tháng nữa." Một giọng nói mềm mại, đầy uy nghiêm vang lên từ phía sau. Tất cả quay lại, và ngỡ ngàng khi thấy công chúa Kuputeri đang từ tốn nhấp một ngụm trà, nụ cười thanh thoát hiện rõ trên gương mặt cô.

"Công chúa!!" Những đôi mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn về phía cô, kể cả Fang – người vốn luôn điềm tĩnh và am tường mọi động thái của các hành tinh từng ghé qua.

Kuputeri bật cười, thích thú trước vẻ bối rối của những anh hùng trẻ tuổi. Đặt tách trà xuống bàn, cô thoải mái tựa lưng vào ghế, còn Maripos đứng cạnh đó lại mang một vẻ mặt cau có đầy khó chịu.

"Này, người bây giờ là nữ hoàng rồi nhé, đừng gọi sai nữa!" Maripos nhăn nhó nhắc nhở, giọng nói lẫn chút bực bội.

"Được rồi, Maripos." Kuputeri dịu dàng xoa đầu cậu, hành động đó khiến vẻ nghiêm nghị của người hộ tống tan biến, chỉ còn lại nét ngại ngùng như trẻ con. "Thật ra, ta vẫn thích các cậu gọi ta là công chúa hơn. Nghe vậy sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

"Nhưng tại sao người lại ở đây!?" Boboiboy vội hỏi, ánh mắt tràn đầy thắc mắc.

"Đúng vậy! Làm sao người có thể đến đây được!?" Ying cũng nhanh chóng tiếp lời, không giấu nổi sự tò mò.

Đáp lại, Kuputeri chỉ nhấp thêm một ngụm trà, ánh mắt sáng lên nét tinh nghịch. "Tất nhiên là... đi hỏi chỉ huy KokoCi rồi~"

Lời giải thích đơn giản đến bất ngờ khiến cả nhóm không ai nói nên lời, chỉ biết trố mắt nhìn nhau.

Thì ra, cách đây vài ngày, Kuputeri đã nhờ người hộ tống của mình – Maripos – liên lạc với trạm TAPOPS để xin thông tin về nơi ở của Boboiboy. Trùng hợp thay, KokoCi đã phân công Fang đến Trái Đất để thông báo cho Boboiboy về tiến trình kiểm tra đồng hồ. Nhân cơ hội đó, cô khéo léo thuyết phục chỉ huy cho phép mình và Maripos cùng đến, với lý do muốn tận tay cảm ơn và hỗ trợ nhóm anh hùng trẻ tuổi.

Sự xuất hiện của Kuputeri tại Trái Đất đã mang đến nhiều tiết lộ quan trọng. Nhờ cô, Boboiboy hiểu rõ hơn về cách năng lượng nguyên tố được truyền vào chiếc đồng hồ. Mỗi người sở hữu năng lượng đều cần một vật trung gian để định hình sức mạnh, nhưng với Boboiboy – người thừa kế nhiều đời nguyên tố, các vũ khí của cậu dường như bị ràng buộc bởi chính trí tưởng tượng của bản thân. Tuy nhiên, điều này không phải là một lợi thế.

"Tưởng tượng càng nhiều, năng lượng tiêu hao càng lớn..." Giọng Kuputeri trầm xuống, ánh mắt dán chặt vào Boboiboy. Cô đan chặt đôi tay, đặt chúng lên đùi. "...Và khi năng lượng tích trữ vượt ngưỡng, cậu sẽ phát nổ."

Lời nói của Kuputeri như một nhát búa giáng mạnh xuống không khí vốn đã nặng nề. Cả nhóm lặng đi, ánh mắt đổ dồn về phía Boboiboy – người đang siết chặt tay, cố che giấu nỗi bất an.

"Điều này không thể..." Cậu thì thào, giọng nói đầy bối rối và sợ hãi.

Nhưng Kuputeri nhanh chóng trấn an: "Hiện tại, năng lượng gió vẫn trong tầm kiểm soát. Vả lại, một phần của nó vẫn nằm trong ta, nên các nguyên tố khác không có nguy cơ tương tự."

Cô dừng lại, nét mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết. "Nhưng điều các cậu thực sự phải lo lắng... là năng lượng sấm sét."

Không gian như đông cứng lại. Kuputeri giải thích, từng lời như ghim sâu vào tâm trí họ. Năng lượng sấm là duy nhất trong các nguyên tố – nó từng bị cưỡng chế đẩy vào đồng hồ trong tình trạng mất kiểm soát. Nếu Boboiboy sử dụng Voltra trong khi phân thân, hoặc cố tình kích hoạt Halilintar thành Voltra, hậu quả sẽ không thể lường trước.

Bíp... Cạch...

Âm thanh từ thiết bị liên lạc vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng đến ngột ngạt.

"Công chúa Kira'na!"

Hình ảnh Kira'na xuất hiện trên màn hình, đôi mắt sắc sảo quét qua nhóm người trước khi dừng lại ở Kuputeri.

"Ồ, là nhóm của Boboiboy? Cả Kuputeri cũng ở đây? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng cô mang vẻ ngạc nhiên, nhưng không giấu được nét nghiêm trọng khi thấy biểu cảm của họ.

"Thưa công chúa, thần cần hỏi về sức mạnh Voltra của người." Không đợi Fang lên tiếng, Boboiboy vội vàng chen vào màn hình, giọng nói gấp gáp.

Kuputeri nhanh chóng tóm tắt tình hình, và Kira'na không mất nhiều thời gian để nắm bắt sự việc. Cô nhắc nhở các cận vệ liên lạc với trạm TAPOPS, đồng thời bắt đầu chia sẻ những thông tin quan trọng.

"Thanh kiếm sấm sét, Rimba... hay đúng hơn là cậu..." Giọng Kira'na trở nên nặng trĩu. "...đã cố gắng cưỡng chế kéo năng lượng sấm sét trở lại đồng hồ. Điều đó hoàn toàn trái ngược với hành tinh Windara, nơi năng lượng gió tự nguyện dung hợp. Cậu có hiểu ý tôi không, Boboiboy?"

"...Ý người là chúng tôi đã gây nhiễu loạn năng lượng?"

Kira'na gật đầu chậm rãi, đôi mắt ánh lên vẻ căng thẳng. "Hãy tưởng tượng bên trong chiếc đồng hồ là bảy sinh mệnh tách biệt, mỗi sinh mệnh đều cần không gian và cân bằng để tồn tại. Nhưng khi các cậu cưỡng chế kéo về một sinh mệnh mất kiểm soát, điều gì sẽ xảy ra?"

"Lục đục nội bộ và... hỗn loạn."

"Đúng vậy." Kira'na siết chặt nắm tay. "Đó chính là điều tôi luôn muốn tránh bằng mọi giá."

Lời nói của cô như nhấn mạnh vào trọng lượng của tình hình. Không ai nói thêm điều gì, sự im lặng bao trùm lấy nhóm Boboiboy. Dường như tất cả đều nhận ra rằng, điều chờ đợi họ phía trước không chỉ đơn thuần là thử thách – đó còn là sự đánh đổi nguy hiểm giữa sự sống và cái chết.

Sau khi chào nhau, nhóm rời khỏi thiết bị liên lạc, để lại Kira'na tiếp tục cuộc trò chuyện với chỉ huy KokoCi. Bầu không khí giờ đây không còn một chút gì gọi là thoải mái. Thời thế dường như đã bước sang một trang đen tối hơn bao giờ hết.

"Chẳng may... lại mất kiểm soát nữa thì sao?"

Giọng nói nhỏ nhẹ của Boboiboy phá tan sự yên lặng. Yaya chậm rãi nhìn cậu, ánh mắt thoáng hiện lên sự lo lắng.

"Ah... Tớ thật sự không muốn nghĩ đến viễn cảnh cậu tự giải phóng rồi làm loạn đâu..." Yaya cúi đầu, lời nói như một sự thú nhận từ trái tim cô.

"Không cần phải lo đâu," Maripos bất ngờ cất lời, giọng cậu thản nhiên nhưng chứa đựng sự chắc chắn. Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía cậu trong ngạc nhiên. Cậu đưa mắt nhìn quanh, chậm rãi nói tiếp, "Nếu chuyện đó có diễn ra, chẳng phải quanh cậu có rất nhiều đồng minh – đủ để cả ngân hà muốn cứu cậu thoát khỏi sự mất kiểm soát sao?"

Câu nói của Maripos khiến tất cả sững người. Một thoáng im lặng lại bao trùm, nhưng lần này là sự yên tâm phần nào.

"... Phải rồi," Kuputeri lên tiếng, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi cô. "Windara sẵn sàng giúp cậu mà. Có lẽ... ta nghĩ Gur'latan cũng sẽ không phải là ngoại lệ đâu."

Những lời nói của Maripos và Kuputeri dường như giúp nhóm Boboiboy nhẹ lòng hơn một chút. Tuy nhiên, trong thâm tâm, họ đều hiểu rõ rằng điều đó chưa đủ. Còn rất nhiều chông gai đang chờ đợi phía trước.

Vài ngày sau đó, Kuputeri vẫn chưa có ý định quay về dù Maripos đã hối thúc không biết bao lần. Đáp lại sự thúc giục của cậu, cô chỉ mỉm cười, xoa đầu cậu và nhẹ nhàng nói:

"Ta muốn thấy quá trình Boboiboy nhận lại đồng hồ sức mạnh của mình. Đó là một điều thú vị, đúng không?"

Maripos không cách nào phản đối được trước sự kiên quyết lẫn dịu dàng đó.

Một ngày nọ, khi mọi người đang thưởng thức ly cacao milkshake ngọt ngào tại quán Tok Aba, những chiếc đồng hồ của Fang, Yaya, Ying và Gopal bất ngờ nháy xanh. Maripos là người đầu tiên chú ý đến điều đó.

"Là tin nhắn của chỉ huy!" Fang reo lên, mắt sáng rực. "Ông Tok Aba cho chúng cháu năm phần cacao ngon nhất th-"

"Khoan đã!!" Yaya ngắt lời ngay lập tức, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch. "Chúng ta có khách đấy! Cả công chúa và Maripos nữa, nên ông cho bọn cháu bảy phần nha!"

Kuputeri tò mò nhìn họ, ánh mắt sáng lên. "Hửm? Món gì mà nghe hấp dẫn thế?"

Maripos liếc nhìn cô, vẻ mặt hơi nghiêm nghị. "Nữ hoàng... Người không nên ăn quá nhiều đồ lạnh đâu..."

Kuputeri mỉm cười quay sang nhìn cậu, nụ cười khiến Maripos thoáng mất cảnh giác. Cậu chợt nhận ra mình vừa đồng ý ngầm khi để cô dùng thử món này, và ngay lập tức hối hận.

Ochobot nhanh chóng chuẩn bị mật mã mở ra cánh cửa đường hầm, giữa những cái nhìn mong đợi.

"Có ngay đây!!"

Vị trí ghế ngồi đột ngột sụp xuống, cả nhóm lao vun vút qua đường hầm dẫn vào căn cứ bí mật, trong khi tiếng gào thét của Gopal vang lên vì chưa được ăn mà phải vội vã xuống dưới để nhận lệnh từ chỉ huy. Vừa đặt chân xuống căn cứ, Maripos và Kuputeri đều không giấu nổi sự choáng ngợp trước sự đầu tư mạnh tay của chỉ huy. Những thiết bị hiện đại tân tiến, cùng với hệ thống nạp năng lượng riêng biệt cho Ochobot, cho thấy rõ ràng sự chu đáo và trách nhiệm của chỉ huy đối với đội năm người bạn đến từ Trái Đất.

Khi màn hình căn cứ sáng lên, sự xuất hiện của Kuputeri khiến chỉ huy KokoCi không khỏi ngạc nhiên. Sau khi nghe rõ nguyện vọng của cô muốn xem quá trình nhận lại đồng hồ sức mạnh của Boboiboy, ông lập tức hiểu ra vấn đề hiện tại của họ.

"Nhưng nếu nữ hoàng ở đây, ai sẽ bảo vệ Windara khỏi những mối nguy hiểm ngoài không gian?" KokoCi hỏi, vừa nhấc kính, vẻ mặt đầy nghi vấn.

Kuputeri chỉ cười nhẹ, phẩy chiếc quạt ra hiệu đừng lo lắng. "Không cần phải lo đâu, thưa chỉ huy. Windara đã được giải phóng bởi những anh hùng, và các vệ binh trước kia cũng đã nhận kết cục của mình rồi..." Cô bỗng dừng lại, ánh mắt trầm tư, một ký ức chợt thoáng qua khiến cô lặng im.

"Hiện tại, hành tinh vẫn đang phát triển mạnh mẽ, với những lời răn đe cho bất kỳ kẻ thù nào dám tới gần. Tôi tự tin rằng, với sự bảo vệ vững chắc hiện có, Windara sẽ không gặp nguy hiểm. Hơn nữa, nếu có sự tấn công từ bên ngoài, tôi tin rằng các bạn trẻ ở Trái Đất sẽ không ngần ngại đến giúp đỡ tôi, đúng không?"

Sự tự tin của Kuputeri khiến các anh hùng có mặt đều cảm thấy tự hào, và trong khoảnh khắc đó, chỉ huy KokoCi nhận ra rằng người mà họ luôn gọi là nữ hoàng, công chúa, đã hoàn toàn đặt niềm tin vào Boboiboy—một sự tin tưởng mà rất hiếm khi thấy.

Một lát sau, KokoCi đột nhiên nhớ lại mục đích ban đầu, ánh mắt tập trung vào nhóm và tiếp tục.

"Hiện tại, đồng hồ sức mạnh của cậu đã được nâng cấp và kiểm tra xong, tuy nhiên..." KokoCi im lặng, làm không khí thêm căng thẳng. Sự lo lắng từ những lời cảnh báo của công chúa Kira'na và Kuputeri càng khiến nhóm cảm thấy nặng nề hơn, Boboiboy nuốt một ngụm nước bọt, không rời mắt khỏi màn hình.

"Tuy nhiên, tôi không thể đảm bảo rằng việc giải phóng năng lượng sấm sẽ không ảnh hưởng đến tâm trí của cậu, hoặc gây ra những tác dụng phụ không lường trước. Tôi đã kiểm tra nguồn năng lượng khổng lồ trong đó, và... kết quả thật sự không mấy khả quan. Vì vậy, nếu cậu thực sự định sử dụng Voltra thay vì Rimba, hãy cân nhắc kỹ lưỡng. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra, người phải gánh chịu hậu quả chỉ có một mình cậu, và tệ hơn nữa, có thể sức mạnh này sẽ chiếm lấy cậu, khiến cậu hoàn toàn mất kiểm soát!"

"Thưa chỉ huy, nếu vậy thì... tình huống như thế nào thì cậu ấy mới có thể sử dụng sức mạnh Voltra?" Ngay sau khi KokoCi vừa dừng lại, Yaya nhanh chóng lên tiếng, giọng cô đầy lo lắng mong muốn tìm ra một giải pháp cho tình huống khó khăn này. Ánh mắt của cô tò mò, chờ đợi một câu trả lời rõ ràng từ chỉ huy, nhưng cũng là sự lo sợ cho người bạn của mình.

KokoCi không vội trả lời ngay mà nhíu mày, suy nghĩ thấu đáo. Cảm nhận được áp lực từ câu hỏi và sự im lặng kéo dài, ông cẩn thận nhấc chiếc kính của mình lên, mắt dừng lại trên màn hình chiếu, nơi hiển thị hình ảnh và các thông số về sức mạnh Voltra.

"... Theo ta thấy, có lẽ không dùng sức mạnh Voltra vẫn là cách tốt nhất trong hoàn cảnh này." Sau một vài giây ngập ngừng, ông lên tiếng, "Hãy nhớ rằng, sức mạnh khổng lồ đó không phải là thứ có thể sử dụng mà không có hậu quả. Ta đã xem xét cẩn thận các dữ liệu, và nếu Voltra được kích hoạt mà không có sự kiểm soát, sẽ rất dễ dẫn đến những tình huống nguy hiểm mà chúng ta không thể lường trước được." Ông ngừng lại một lúc, như thể muốn trọng trọng từng lời mình nói. "Vì vậy, ta tin chắc cậu sẽ chiến thắng trong mọi trận đấu mà không cần phải đánh đổi mạng sống của chính mình. Sức mạnh của cậu, dù chưa hoàn toàn được khai phá, vẫn đủ để đối phó với những thách thức mà cậu phải đối mặt. Không cần phải mạo hiểm quá mức!"

Boboiboy lắng nghe từng lời chỉ huy nói, cảm giác như một trọng trách vừa được gỡ bỏ khỏi vai mình. Cậu gật đầu mạnh mẽ, quyết tâm dâng tràn trong ánh mắt. "Vâng thưa chỉ huy!!" Giọng cậu vang lên đầy quyết đoán, như thể đã hoàn toàn hiểu rõ tầm quan trọng của việc kiên nhẫn và không để sức mạnh cuốn đi những quyết định vội vàng.

Ngay sau đó, không thể kiềm chế được niềm vui, Gopal nhảy bổ vào người Boboiboy, tay ôm lấy cậu bạn thân. "Chúc mừng cậu, bạn thân của tớ! Cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi!" Gopal cười lớn, hân hoan đến mức không thể ngừng lại. Boboiboy, không kìm được mà bật cười thành tiếng. Cảnh tượng ấy thật sự là một bức tranh của niềm vui, khi nhóm bạn lại một lần nữa sát cánh bên nhau, mặc dù họ vẫn còn phải đối mặt với những thử thách gian nan phía trước.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc hạnh phúc ấy, một hình ảnh khác lại nổi bật lên. Maripos, người vẫn đứng bên ngoài trong im lặng, ánh mắt của cậu không thể giấu đi nỗi lo lắng. Mặc dù miệng cậu không nói gì, nhưng đôi mắt sáng quắc của cậu vẫn không rời khỏi Boboiboy, đặc biệt là khi cậu ấy đứng gần chiếc đồng hồ sức mạnh, đang phát ra những tia sáng nhấp nháy. Ánh sáng từ biểu tượng tia chớp đầu tiên trên đồng hồ, dù chỉ là một tia sáng yếu ớt, nhưng đối với Maripos, nó như một lời cảnh báo. Cậu không thể không cảm thấy lo sợ, không phải vì Boboiboy mà là vì sự nguy hiểm tiềm tàng mà cậu có thể không nhận ra. Đôi tay cậu bất giác siết chặt lại, trong lòng dâng lên cảm giác bất an mà cậu không thể dập tắt.

...

"BOBOIBOY!!"

"BOBOIBOY CẬU ĐÂU RỒI!?"

"Có ngon thì giải phóng đi"

Boboiboy mở mắt thật to, trái tim đập mạnh như thể vừa trải qua một cơn ác mộng thực sự. Cậu thở hồng hộc, đôi tay run rẩy không biết phải làm gì trước sự xuất hiện bất ngờ của Ochobot. Căn phòng này, đây là căn phòng của cậu, nhưng mọi thứ bỗng nhiên cảm thấy xa lạ và đột ngột.

"Cậu sao vậy Boboiboy? Trông cậu sợ hãi lắm..." Ochobot, với vẻ mặt đầy sự lo lắng, tiến lại gần và nhìn thẳng vào mắt Boboiboy, mong muốn có thể tìm ra nguyên nhân khiến người bạn của mình trở nên bất ổn như thế.

Boboiboy không thể để cho sự lo lắng của Ochobot trở nên nặng nề hơn. Cậu cố gắng xoa đầu Ochobot, cố gắng giữ cho mọi thứ bình tĩnh lại, dù lòng cậu vẫn chưa thể ổn định. "K-không sao, t-tớ mơ thấy chút ác mộng thôi," cậu nói, âm thanh có chút khựng lại, như muốn trấn an bản thân mình nhiều hơn là thực sự giải thích cho người bạn. Cảm giác sợ hãi từ giấc mơ vẫn còn vương lại, nhưng cậu không muốn làm Ochobot lo lắng thêm.

Sáng đến, ánh sáng mặt trời đã xuyên qua cửa sổ của quán cà phê nhỏ của ông Tok Aba, chiếu xuống những chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Như mọi ngày, nhóm bạn lại tụ tập ở đây, sau một ngày dài hành trình vất vả. Bảy người của hôm qua tiếp tục tạo thành một hình ảnh quen thuộc, vui vẻ nhưng đầy sự mệt mỏi, một sự khởi đầu cho ngày mới.

Ngay khi Boboiboy bước vào, ánh mắt của cậu thoáng lướt qua từng người bạn, nhưng chỉ có một người làm cậu chú ý nhiều nhất, đó là Ochobot. Cậu nhanh chóng quay sang, thoáng hiện lên những tia lo sợ, rằng Ochobot muốn chia sẻ với mọi người về những gì đã diễn ra khi cậu trong giấc mơ kỳ lạ của mình, nhưng chưa kịp mở miệng thì một bàn tay từ phía sau đã đưa lên bịt miệng Ochobot, Boboiboy lo lắng nhìn cậu, với một ánh mắt dịu dàng như đầy vẻ nài nỉ đừng nói ra

"Có chuyện gì sao?" Ying, người luôn tò mò và sẵn sàng khai thác mọi tình huống, nhìn chằm chằm vào Boboiboy, hỏi bằng giọng điệu có phần nghi ngờ.

"Không có gì đâu, phải không Ochobot?" Boboiboy quay lại nhìn Ochobot, đôi mắt cậu đầy sự thuyết phục. Mặc dù cậu biết mọi người sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, nhưng ít nhất cậu muốn giữ im lặng thêm một chút, không phải vì sợ, mà vì cậu chưa sẵn sàng để chia sẻ nỗi sợ hãi đó.

Ochobot, cảm nhận được sự lo lắng và yêu cầu của Boboiboy, quyết định không phản kháng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Cậu cũng hiểu rằng nếu Boboiboy không muốn nói ra lúc này, thì tốt nhất là tôn trọng quyết định đó, dù trong lòng cậu vẫn đầy những câu hỏi chưa có lời giải đáp.

"Nói tôi nghe đi," một giọng nói khác đột ngột vang lên, cắt ngang không khí im lặng. Maripos, như thường lệ, không để mọi chuyện kéo dài hơn nữa, điềm tĩnh tiến lại gần. Cậu nhẹ nhàng lách qua người Kuputeri, rồi dừng lại đối diện với Boboiboy, ánh mắt của cậu như muốn hiểu rõ tất cả. "Hẳn... là về những giấc mơ nhỉ?" Maripos khẽ nhướn mày, không cần phải nói rõ, nhưng ai cũng biết rằng cậu đã nhìn ra điều gì đó. Cậu không cần lời nói mà chỉ cần cảm nhận từ cử chỉ và sự thay đổi trong thái độ của Boboiboy.

Đến đây, Boboiboy chột dạ và vội vàng lắc đầu bảo không. Cũng đúng thôi, đã bao giờ Boboiboy thừa nhận một điều gì đó đang là vấn đề của bản thân đâu? Cậu luôn tự mình chiến đấu, giấu kín những lo lắng và sợ hãi trong lòng. Vậy mà giờ đây, cậu lại phải đối mặt với những câu hỏi không mấy dễ chịu này. Không thể nói thêm điều gì, Boboiboy quay lưng, bước đi một cách vội vã như một cách để trốn tránh. Cậu không muốn đối diện với mọi người lúc này, nhất là khi trong lòng còn đầy rẫy những cảm xúc lộn xộn mà chưa thể hiểu rõ.

Maripos muốn tiếp tục đào sâu vấn đề, nhưng ngay khi cậu định mở miệng, Kuputeri đã nhanh chóng giữ lại. Cô lắc nhẹ đầu như muốn ngăn cậu tiếp tục hành động khó hiểu và không đúng lúc này. Maripos có thể cảm nhận được sự quyết liệt trong ánh mắt của Kuputeri. Cô không muốn làm cho tình hình trở nên căng thẳng hơn nữa, nhất là khi Boboiboy đang rời đi với một biểu cảm như thể muốn chạy trốn khỏi tất cả.

Theo sau Boboiboy là Ochobot, cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng theo bạn mình. Tuy nhiên, trước khi rời đi, Ochobot vẫn ra hiệu cho những người còn lại rằng họ cứ tự do bàn luận, không cần phải lo lắng quá nhiều về việc Boboiboy không muốn nói chuyện. Cậu hiểu rõ rằng Boboiboy có những điều riêng mà cậu ấy chưa sẵn sàng chia sẻ.

Ngay sau đó, Kuputeri quay người lại và đối diện với Maripos, ánh mắt của cô đầy thắc mắc và sự quan tâm. Cô nghiêng đầu nhẹ, giọng nói nghiêm túc nhưng không thiếu sự tò mò: "Cậu nói vậy nghĩa là sao vậy, Maripos?"

Maripos có chút bối rối, cậu nhìn Kuputeri một lúc, không biết nên trả lời thế nào. "Th-thưa nữ hoàng, tôi..."

Chưa kịp dứt câu, Kuputeri đã không cho cậu cơ hội nữa, ánh mắt sắc bén của cô dường như khiến Maripos cảm thấy áp lực. "Maripos, rốt cuộc cậu nói thế là có ý gì?"

Không thể thoái thác thêm, Maripos cuối cùng đành đáp lại, nhưng giọng nói có phần lúng túng: "... Kh-không có gì ạ, có lẽ do thần đã quá cảnh giác với cậu ấy."

Câu trả lời của Maripos dường như không làm dịu đi sự khó hiểu của Kuputeri, ngược lại, cô vẫn nhìn cậu với ánh mắt thận trọng, như thể đang đánh giá liệu có điều gì mà Maripos chưa nói hết. Tuy nhiên, thời gian không cho phép họ tiếp tục chủ đề này. Họ cũng chẳng muốn làm mọi chuyện thêm phức tạp, nên Kuputeri chỉ lặng lẽ gật đầu, và mọi người lại tiếp tục bước vào những công việc khác, nhưng trong lòng mỗi người vẫn còn đầy rẫy những nghi vấn không dễ giải đáp.

Trong khoảng thời gian làm việc nốt những ngày cuối tại Trái Đất, Boboiboy cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đủ lâu để hồi phục sức khỏe. Cậu nghĩ đã đến lúc quay trở lại với nhiệm vụ mà bản thân luôn mang trong lòng. Nhờ sự ủng hộ thầm lặng của ông Tok Aba – người luôn hiểu cậu hơn ai hết – Boboiboy quyết định chia sẻ với cả nhóm về ý định sẽ tham gia vào cuộc hành trình sắp tới.

Không ngoài dự đoán, cậu nhận lại sự vui mừng khôn xiết từ các bạn. Gopal thậm chí còn ôm chầm lấy Boboiboy khiến cậu suýt nghẹt thở. "Đó là bạn tớ chứ ai nữa! Dù cậu trễ thế nào đi nữa thì nhà vẫn là nhà! Miễn về là tốt rồi!"

Boboiboy bật cười, nhưng chưa kịp nói gì thêm thì...

Một tia điện nhỏ bất ngờ lóe lên từ chiếc đồng hồ khiến cậu giật nảy người. Trong lúc tính tiền cho khách, bàn tay cậu khựng lại giữa chừng, ánh mắt hơi dao động. Sự bất thường này không qua được mắt Ochobot, cậu robot lập tức trượt lại gần, ánh mắt lo lắng.

"Boboiboy, cậu không sao chứ?!" Ochobot vội hỏi.

"Không sao đâu, tớ chỉ hơi giật mình thôi!" Boboiboy trấn an, cố nặn một nụ cười như không có gì. Cậu nhanh chóng thối tiền cho khách, nhưng đôi mắt lại thoáng chút đăm chiêu. Rõ ràng là không bình thường, bởi chiếc đồng hồ ấy vốn chỉ phản ứng khi có chuyện lớn, chứ không tự dưng "giật" như thế được.

Cố gạt đi sự bất an, Boboiboy tiếp tục công việc của mình. Khi bước đến bàn khách quý, cậu đặt xuống hai đĩa bánh ngọt đã được chuẩn bị sẵn. Nhưng lúc này, Yaya – với đôi mắt tinh tường không thua gì chim ưng – đã nhanh chóng nhận ra biểu tượng tia chớp trên đồng hồ đang nhấp nháy một cách lạ thường. Cô quay sang Ying, khẽ kéo tay bạn mình.

"Ying, nhìn cái đồng hồ của cậu ấy kìa!"

"Hả?" Ying chồm tới nhìn gần, rồi vỗ vai Boboiboy một cái mạnh đến mức cậu suýt làm rơi khay bánh. "Boboiboy! Đồng hồ của cậu có vấn đề gì à?!"

Boboiboy sững lại, đưa tay lên nhìn đồng hồ. Biểu tượng tia chớp đúng là đang nhấp nháy, nhưng ngoài điều đó, mọi thứ trông vẫn bình thường. "Hả? Sao kì vậy? Nó chỉ nhấp nháy thôi mà... có gì đâu?" Cậu cười gượng, lòng bắt đầu cảm thấy không yên.

Fang đứng từ xa, tựa người vào tường, lặng lẽ quan sát. Sau vài giây suy nghĩ, cậu đưa ra một ý kiến "Tớ nghĩ chúng ta nên uống cacao ngon nhất thiên hà ngay bây giờ để bình tĩnh lại."

Ý tưởng của Fang lại được Ochobot nhiệt liệt hưởng ứng. "Một ly cacao không bao giờ là ý tồi cả!" Và trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Ochobot nhanh chóng kích hoạt mật mã bàn khách quý, mở cửa hầm dẫn xuống căn cứ dưới lòng đất.

Gopal – người đang mơ màng với ý nghĩ về bánh ngọt – bỗng cảm thấy mặt đất dịch chuyển. Cậu chưa kịp ăn miếng nào thì chiếc bàn nơi cậu ngồi bị "hút" xuống hầm. Gopal hét toáng lên, vung vẫy tay chân. "TRỜI ĐẤT QUƠI!! HAI LẦN RỒI TỚ CHƯA KỊP ĂN MÀ BỊ KÉO XUỐNG ĐÂY ĐẤY!!!"

"Im lặng đi, Gopal!" Yaya khoanh tay, giọng bất lực. "Giữa việc ăn và tính mạng của cả nhóm, cái nào quan trọng hơn hả?!"

"Tất nhiên là tính mạng mọi người rồi!" Gopal hét lại, nhưng ngay sau đó, cậu bám lấy Fang, lắc lắc như người mất trí. "NHƯNG TRỜI ĐÁNH TRÁNH BỮA ĂN MÀAAAA!!!"

Mặc kệ những tiếng than thở của Gopal, từng người quyết định bước đi đến gần Boboiboy. Dưới ánh sáng lờ mờ trong căn cứ, mọi người đều chăm chú nhìn Boboiboy. Cậu đứng giữa phòng, một tay nắm lấy vòng xoay trên đồng hồ như đang cân nhắc điều gì. Không khí lặng đi, đến mức cả tiếng hơi thở cũng như bị nén lại.

Fang, luôn là người tỉnh táo, tiến lên trước, vỗ vai Boboiboy để phá vỡ sự căng thẳng.

"Cậu định làm gì đấy?" Fang hỏi, ánh mắt thoáng chút lo lắng.

"Tớ chỉ định thử chuyển nguyên tố xem có gì bất thường không," Boboiboy trả lời, giọng có chút do dự. "Có thể... đồng hồ này đang gặp vấn đề."

Ở một góc xa hơn, Kuputeri và Maripos quan sát từng cử chỉ của cậu. Ánh mắt Kuputeri thoáng hiện sự cảnh giác. Đôi tay cô vô thức siết chặt lấy cánh quạt, hơi thở trở nên gấp gáp.

"Có điều gì đó... rất bất thường," Kuputeri khẽ thì thầm, nhưng âm thanh nhỏ đó vẫn đủ khiến Maripos nghe thấy.

"Đúng vậy, thần cũng cảm thấy điều đó," Maripos đáp lại, tay nắm chặt vũ khí. Ánh mắt cậu lia quanh, như sẵn sàng đón nhận bất kỳ tình huống xấu nào.

Ying, luôn là người ủng hộ bạn mình, lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Thử đi, Boboiboy. Nếu biểu tượng khác cũng bất thường, có thể đồng hồ chưa hoàn thiện thôi!"

Boboiboy khẽ gật đầu, hai ngón tay đặt lên vòng xoay. Cậu xoay nhẹ một vòng, và biểu tượng hệ Đất hiện lên trên mặt đồng hồ. Không có gì xảy ra. Cả nhóm nhìn nhau, rồi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

"Chỉ là báo động giả thôi," Fang nhún vai, thả lỏng tay.

Nhưng ngay khi sự nhẹ nhõm len lỏi vào bầu không khí, Boboiboy đột ngột khựng lại. Gương mặt cậu tái nhợt, đôi mắt mở to đầy sững sờ. Tay còn lại bất giác nắm chặt lấy cổ tay đeo đồng hồ.

"Nó... không ổn rồi," cậu thốt lên, giọng nghẹn lại.

Rẹt... rẹt...

Một tia lửa điện bắn ra từ đồng hồ, càng lúc càng mạnh. Fang ngay lập tức lao tới, sử dụng sức mạnh bóng đêm để kéo cả nhóm lùi lại.

"Phòng thủ!" Maripos hét lớn, thân hình lập tức chắn trước Kuputeri. Kuputeri cũng ngay lập tức đưa cánh quạt ra, kích hoạt trạng thái phòng ngự Ảo Ảnh.

ĐÙNG!

Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, chiếc đồng hồ trên tay Boboiboy phát nổ, tạo ra một áp lực mạnh khủng khiếp. Kén Bóng Đêm của Fang phải gồng hết sức để cản lại, nhưng vẫn không đủ sức chịu nổi, khiến cả nhóm bị hất văng ra xa. Maripos và Kuputeri, dù đã sẵn sàng phòng ngự, cũng bị đẩy lùi bởi cú chấn động. Kuputeri lảo đảo lùi về phía sau, đôi cánh rung lên nhè nhẹ, còn Maripos chỉ kịp nghiến răng chịu đựng. May mắn thay, nhờ sự chuẩn bị từ trước, không ai bị thương nặng. 

"Boboiboy!" Ying hét lớn, lao đến bên cậu, nhưng Fang giơ tay chặn lại.

Trong khoảnh khắc của cú nổ, không gian như bị xé toạc. Tiếng nổ lớn đến mức át đi mọi âm thanh, nhưng bên trong nó, như vang vọng từ một nơi nào đó xa xôi, những tiếng nói đau đớn vang lên. Đó là những lời cầu cứu, những tiếng thét đầy tuyệt vọng, đan xen với một giọng nói mơ hồ không rõ nguồn gốc. Câu nói ấy không hoàn chỉnh, bị nuốt chửng bởi áp lực và ánh sáng của vụ nổ.

Ánh sáng chói lòa len qua những khe nứt nhỏ trong chiếc Kén Bóng Đêm của Fang. Đó không phải là ánh sáng bình thường—nó mang sắc thái quen thuộc của sức mạnh nguyên tố mạnh nhất, sức mạnh phân thân thành bảy. Từng luồng sáng xẹt qua màn khói, tạo nên những đường nét rực rỡ và kỳ lạ. Nhưng cùng với ánh sáng ấy là một áp lực không thể chống đỡ.

Mọi người bị đánh bật ra xa. Fang, dù đã chuẩn bị từ trước, vẫn loạng choạng khi Kén của cậu bị phá vỡ bởi sức ép. Kuputeri bị kéo lại bởi sức mạnh của Maripos, nhưng cô vẫn gắng sức chống cự, ánh mắt lo lắng hướng về phía tâm vụ nổ.

Khi tiếng động lắng dần và khói bụi bắt đầu tan đi, một bóng người vẫn đứng vững ở trung tâm. Bóng dáng ấy run rẩy, mệt mỏi, như đã chống chọi với cú nổ kinh hoàng ấy quá lâu. Chiếc Kén mở ra. Fang, không chần chừ thêm giây nào, lao thẳng vào làn khói mù mịt.

"BOBOIBOY!!" Fang hét lớn, giọng nói đầy sự hoảng hốt.

Kuputeri, vừa được Maripos đặt xuống, vội vã lao theo. "BOBOIBOY! CẬU Ở ĐÂU?!" Cô cất tiếng, nhưng giọng nói đầy lo lắng ấy chỉ nhận lại sự im lặng từ màn khói dày đặc.

Fang tiến gần hơn, đôi chân nhanh nhẹn của cậu len lỏi qua những mảnh vỡ trên sàn. Khi chỉ còn cách vài bước chân, cậu khựng lại.

Ánh mắt của cậu mở to, như không thể tin vào điều mình đang nhìn thấy. "Không thể nào..." Fang thì thầm, giọng lạc đi.

Trước mặt cậu không phải là Boboiboy. Đứng đó là Gempa, nguyên tố Đất của Boboiboy, nhưng là hình thái nguyên tố. Fang không biết phải phản ứng thế nào. "Boboiboy... Nhưng...?" Câu hỏi vang lên trong đầu, nhưng lời đáp lại chẳng ai đưa ra.

Ở phía khác, Maripos vừa chạm đất thì bỗng giật mình. Ánh mắt cậu hướng về một góc khác của căn phòng, nơi Kuputeri đang cố tiến vào. "Nữ hoàng!" Cậu gọi lớn, giọng nói chứa đựng sự bàng hoàng hiếm thấy.

Kuputeri lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Maripos. "Chuyện gì vậy?" Cô hỏi, nhưng trái tim dường như đã cảm nhận điều gì đó không ổn.

"Là... Taufan..." Giọng nói của Maripos nghẹn lại, như không tin nổi những gì mình vừa thấy.

Khi làn khói cuối cùng tan đi, mọi thứ hiện rõ trước mắt. Fang quay đầu nhìn quanh, ánh mắt quét qua từng góc căn phòng. Trên mặt đất, các nguyên tố khác của Boboiboy đang nằm bất tỉnh. Yaya và Ying, thường ngày luôn mạnh mẽ, giờ đây đứng lặng người, ánh mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng và lo lắng. Gopal, dù không nói gì, cũng chỉ biết thốt lên một tiếng nghẹn ngào, đôi tay nắm chặt như cố kìm nén sự bất lực.

Maripos, dù thường ngày luôn giữ bình tĩnh, cũng không giấu nổi vẻ sốc trên gương mặt. Dưới chân cậu, Taufan - nguyên tố Gió của Boboiboy - đang nằm bất động, gương mặt nhợt nhạt như đã kiệt sức. Cảm giác không biết Taufan ngã xuống từ bao giờ khiến Maripos bàng hoàng.

Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều hiểu rằng điều vừa xảy ra không chỉ là một vụ nổ. Đây là một sự kiện mang tính bước ngoặt - một điều gì đó lớn lao và nguy hiểm hơn họ từng nghĩ.

"Boboiboy! Boboiboy! Cậu không sao chứ!?" Fang cất tiếng gọi, giọng nói gấp gáp nhưng đã cố giữ lại chút bình tĩnh. Cậu lao đến, nắm chặt lấy vai Gempa, ánh mắt như muốn dò tìm điều gì trong vẻ mệt mỏi của người bạn.

"...T-tớ nghĩ tớ vẫn ổn..." Gempa đáp, giọng khàn và yếu ớt. Cậu thở dốc, từng nhịp nặng nề như đang cố gắng chiến đấu với sự kiệt sức. Đôi chân không còn đủ sức để chống đỡ, cậu khuỵu xuống, đầu hơi cúi thấp. Fang vội đỡ lấy cậu, nhưng ngay lúc đó, ánh sáng từ chiếc đồng hồ trên tay Gempa bất ngờ bừng lên.

Ánh sáng xanh nhạt hiện rõ trên mặt đồng hồ, chỉ còn lại duy nhất biểu tượng của Đất. Sự yên tĩnh kỳ lạ bao trùm cả căn phòng khi điều tương tự cũng xảy ra với những nguyên tố khác. Đồng hồ của họ sáng lên từng biểu tượng nguyên tố đơn lẻ, một cách rời rạc, như một tín hiệu không hoàn chỉnh.

Fang nhìn quanh, ánh mắt dao động giữa những người bạn bất tỉnh, chưa kịp định hình điều gì đang xảy ra thì một tiếng động nhỏ vang lên từ góc căn phòng. Một bóng người yếu ớt chống tay ngồi dậy, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.

"H-Halilintar!" Gempa thều thào gọi, tiếng nói yếu ớt thoát ra khiến người vừa cử động lập tức quay lại.

Halilintar khẽ lắc đầu, như đang cố đẩy lùi cơn đau đang dồn ép trong cơ thể mình. "Đ-đau quá..." Cậu lẩm bẩm, đưa tay chạm vào vết thương trên người mình. Nhưng khi ánh mắt Halilintar bắt gặp cánh tay rướm máu của Gempa, nét mặt cậu lập tức chuyển thành hoảng hốt. "Gempa! Chuyện gì với tay cậu vậy!?"

"Đủ rồi, dừng lại đã," Yaya chen vào, giọng cô thấp nhưng đầy dứt khoát. Đôi mắt của Yaya quét qua từng người trong căn phòng, không giấu được sự căng thẳng và lo lắng. "Đừng nói gì thêm, chúng ta cần chữa trị cho các cậu trước!"

Không để mọi người phản đối, Yaya đưa tay lên, tập trung sức mạnh của mình. Năng lực Điều Khiển Trọng Lực của cô nhanh chóng bao phủ lấy từng người đang bất tỉnh, nhẹ nhàng nâng họ lên khỏi mặt đất. Những cơ thể mệt mỏi, chằng chịt vết thương được di chuyển khỏi căn phòng một cách cẩn thận, như thể mọi chuyển động mạnh hơn sẽ khiến họ vỡ tan.

Gempa cảm nhận rõ ràng sự nhẹ nhõm trong không khí khi bạn bè mình được đưa đi. Nhưng chính khoảnh khắc đó, toàn bộ sức lực còn sót lại trong cơ thể cậu như bị rút cạn. Đầu óc Gempa quay cuồng, đôi chân không còn trụ vững thêm được nữa. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cậu chỉ kịp thì thầm:

"Xin lỗi... mọi người..."

Rồi bóng dáng của Gempa cũng đổ xuống. Không còn ai để chống đỡ. Không còn sức mạnh nào giữ lấy cậu. Trái tim Fang chùng xuống khi nhìn Gempa gục ngã, hơi thở của cậu như bị đè nặng bởi gánh nặng không thể gọi tên.

Phòng còn lại một sự yên lặng đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp và ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đồng hồ còn sáng trong bóng tối. Một cảm giác nặng nề, đau đáu lấn át tất cả.

...

Ánh đèn lập lòe trong phòng y tế, mờ nhạt và không ổn định, khiến không khí nơi đây càng thêm tĩnh lặng. Một chút tiếng động nhỏ từ máy móc thỉnh thoảng phá tan sự im lặng, nhưng không thể làm dịu đi cảm giác nặng nề bao phủ khắp không gian.

Gempa chậm rãi mở mắt, tầm nhìn mờ dần trở nên rõ nét hơn. Cậu cảm nhận được cơn đau âm ỉ từ khắp cơ thể, nhưng nó đã dịu bớt. Dây truyền nước treo lủng lẳng cạnh giường, nối với một dải băng trắng quấn quanh cánh tay cậu. Mùi thuốc khử trùng len lỏi trong không khí khiến Gempa nhận ra mình vừa thoát khỏi một cơn nguy kịch.

Ở phía đối diện, Taufan đang ngồi khoanh chân trên một chiếc ghế nhỏ, lưng hơi tựa vào tường. Ánh mắt của cậu vẫn giữ nét tỉnh táo, nhưng vẻ mặt tỏ ra mệt mỏi. Kế bên Taufan là Kuputeri, đang tập trung dùng sức mạnh của mình để thúc đẩy quá trình hồi phục cho cậu. Từng tia sáng nhàn nhạt từ bàn tay Kuputeri phát ra, lan tỏa như một làn gió dịu mát, giúp Taufan giảm thiểu đau đớn và tiết kiệm năng lượng của căn cứ.

"Boboiboy tỉnh lại rồi!" Tiếng reo vui của Ying vang lên từ phía bên kia phòng, cắt ngang dòng suy nghĩ mơ hồ của Gempa. Cô chạy vội đến bên giường, ánh mắt rạng rỡ đầy hy vọng. "Cậu ổn hơn chưa? Còn đau ở đâu không?" Ying hỏi.

Gempa nở một nụ cười nhẹ, cố gắng ngồi dậy, nhưng cảm giác đau nhói ở ngực khiến cậu phải dừng lại. "Tớ đỡ hơn rồi. Nghỉ ngơi một lát là khỏe ngay!" Cậu đáp, cố tỏ ra lạc quan.

"Nghỉ ngơi một lát gì chứ, Gempa?" Một giọng nói trầm nhưng rõ ràng vang lên từ cửa phòng. Solar và Halilintar bước vào cùng nhau, dáng vẻ cả hai trông có phần thê thảm. Cơ thể họ được băng bó cẩn thận, trên cánh tay, chân, và thậm chí cả vai đều chằng chịt vết thương. Solar chống tay lên khung cửa, ánh mắt sắc sảo nhìn về phía Gempa. "Chỉ có một mình cậu mà đã bất tỉnh gần hai ngày rồi đấy," Solar nói, giọng điệu nửa trách móc nửa trêu đùa.

"Hai ngày lận á!?" Gempa gần như bật dậy, mắt mở to vì kinh ngạc. Cơn sốc khiến cậu quay đầu nhìn xung quanh, như để tìm kiếm lời xác nhận từ ai đó. Taufan, ở phía đối diện, phá lên cười khúc khích. "Thật không vậy!? Hai ngày luôn sao?"

"Thật mà, Gempa," Taufan đáp, nghiêng người về phía trước như muốn nhấn mạnh điều mình nói. Nhưng chưa kịp nói thêm, một tiếng cốc! vang lên khi cây gậy của Maripos gõ thẳng vào lưng cậu. Taufan nhăn mặt, quay lại nhìn người vừa ra tay.

"Ngồi thẳng lại đi," Maripos nói, giọng đều đều nhưng không giấu được sự nghiêm túc. "Nữ hoàng đang trị thương cho cậu, đừng làm phiền."

Taufan lẩm bẩm gì đó, vừa xoa lưng vừa ngồi lại ngay ngắn. "Cậu đánh tớ kiểu này, tớ lại bị thương nặng hơn đó..."

Gempa ngồi yên trên giường, cố hiểu chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày vừa qua. Cậu cảm giác mình như bị bỏ lại phía sau khi mọi người xung quanh đều đã dần hồi phục và tiếp tục công việc. Kuputeri, với nguồn năng lượng ít ỏi còn lại, đã tập trung hồi phục cho Blaze, Ais, và Duri ngay sau sự cố. Họ là những người đầu tiên cần phải trở lại trạng thái tốt nhất để phụ giúp ông nội Tok Aba bảo vệ trái đất và căn cứ.

Solar và Halilintar, tuy không được ưu tiên chữa trị như nhóm trên, vẫn đủ sức để gánh vác nhiệm vụ khác. Cả hai đại diện cho nhóm đến trạm chỉ huy, báo cáo chi tiết về sự cố khiến đồng hồ phát nổ và nguyên tố bị chuyển hóa. Việc phục hồi của họ diễn ra chậm rãi nhưng ổn định, nhờ sự kiên cường vốn có.

Trong khi đó, Gempa gần như bị hạ gục hoàn toàn. Cậu là người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất từ cú nổ, đến mức gần như mất ý thức suốt hai ngày liền. Chỉ vừa tỉnh lại, cậu đã cảm nhận được gánh nặng trên vai mình, nhưng cũng đồng thời thấy rõ sự quan tâm của những người bạn thân thiết.

Thông tin từ Solar và Halilintar báo cáo lên cấp trên đã khiến căn phòng y tế chìm trong một bầu không khí căng thẳng. Năng lượng Sấm, vốn được xem là một phần sức mạnh của Halilintar, lại có ý thức riêng và đã cố gắng giải phóng bằng cách tấn công cổ tay Boboiboy khi cậu chuyển sang biểu tượng Đất. Điều này khiến Gempa phải chịu sát thương nghiêm trọng. Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng ở đó. Một chất xúc tác mạnh mẽ hơn, đến từ năng lượng Ánh Sáng – Gamma – kẻ thù từng gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp thiên hà, dường như đã can thiệp vào sự việc.

"Phải, tớ nghe được giọng đó!" Taufan reo lên, không giấu được sự phấn khích.

"Tớ cũng nghe." Solar khẽ gật đầu, giọng trầm ngâm hơn.

"Ai cũng nghe, nhưng sao chỉ có Gempa là bị thương vậy?" Blaze tò mò, nhưng tay vẫn mải nghịch con gấu tuyết của Ais, khiến cậu nhăn nhó và kéo lại.

"Tớ nghĩ... đó là người quen." Duri lên tiếng, giọng cậu kéo dài, như thể đang cố suy nghĩ. Câu nói của cậu ngay lập tức khiến cả phòng dừng lại. Những ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Duri, chờ đợi câu trả lời rõ ràng hơn.

"Thì... chẳng phải giọng đó cứ hao hao Halilintar sao?" Duri buông một câu đầy ẩn ý, khiến cả căn phòng như đóng băng trong một khoảnh khắc.

Kuputeri, đang chữa trị cho Solar, thoáng khựng lại. Ánh mắt cô liếc qua Halilintar đầy nghi ngờ, nhưng rồi cô im lặng, tiếp tục công việc của mình. Halilintar, người từ đầu buổi vẫn ngồi khoanh tay, lặng lẽ như một bức tượng, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tớ không biết." Giọng cậu lạnh lùng, nhưng lại pha chút gì đó bất cần, như thể muốn khép lại cuộc đối thoại ngay từ đây.

"Này!" Solar gằn giọng, đôi mắt ánh lên sự khó chịu rõ rệt. "Cậu tưởng cậu nói vậy là mọi thứ được giải quyết xong rồi à?" Cậu đối diện thẳng với Halilintar, gần như không thể kiềm chế được sự bức xúc.

Halilintar nheo mắt, ánh nhìn sắc như dao găm đâm thẳng vào Solar. "Tớ không biết thì tớ nói vậy thôi. Hay cậu muốn nghe gì khác nữa hả?" Giọng cậu đanh lại, từng chữ mang theo sự gai góc.

"Chẳng phải lúc đó tớ và cậu đều đang cố kìm hãm bản thân sao?" Solar đập mạnh tay lên bàn gần đó, giọng cậu bắt đầu gắt gỏng, từng từ như xé toạc không gian căng thẳng trong phòng.

Halilintar nhếch mép, một nụ cười nửa miệng lạnh lùng hiện ra. "Đây không phải lúc để nói chuyện đó đâu, Solar."

"Chà... chẳng lẽ cậu còn không nhớ chính cậu đã nói: Có ngon thì giải phóng đi?" Câu nói cuối cùng của Halilintar như một mũi dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Solar.

Solar lập tức sững người. Cậu mở miệng định cãi lại, nhưng những lời nói mắc kẹt trong cổ họng. Một chút bối rối, chút tức giận, và chút bất lực hiện rõ trong ánh mắt.

"Đừng nhìn tớ như vậy, Solar." Halilintar tiếp lời, giọng cậu đầy thách thức. "Gamma không phải thứ dễ kiểm soát. Cậu ta đã ở đó, ngay bên trong cậu" Vừa nói, Halilintar vừa chỉ một ngón tay chạm đến lớp áo trắng của Solar, "...và ép buộc tớ phải giải phóng. Nếu cậu nghĩ mọi chuyện đều dễ dàng như vậy, thì tốt thôi. Cậu muốn trách thì cứ trách."

Câu nói của Halilintar đầy mùi cay đắng, nhưng ẩn sau đó là sự bất lực và căm phẫn với người đồng đội mà cậu đã từng cho là thân thiết nhất. Đôi mắt cậu lóe lên một tia hối hận, nhưng nó vụt tắt ngay lập tức, bị che lấp bởi sự kiên cường thường trực.

"Cậu—!" Solar gắt lên, nhưng Kuputeri bất ngờ đặt tay lên vai cậu, khiến cậu khựng lại.

"Đủ rồi, hai người," Kuputeri nhẹ nhàng nhưng dứt khoát cất tiếng. "Nếu Gamma là nguyên nhân dẫn đến điều này thì tranh cãi lúc này chỉ làm mọi thứ tệ hơn thôi."

Solar hít sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc đang sôi trào. Halilintar quay mặt đi, không nói thêm lời nào, nhưng đôi vai cậu khẽ run lên, như thể cơn giận và sự đấu tranh nội tâm đang dày vò tâm trí cậu.

Căn phòng y tế lại chìm vào im lặng, nhưng bầu không khí nặng nề không hề biến mất. Những lời vừa rồi của Halilintar dường như còn vang vọng trong đầu mọi người. Gamma – kẻ thù nguy hiểm nhất của họ – không chỉ tấn công từ bên ngoài mà còn âm thầm len lỏi, phá hủy mọi sự tin tưởng từ bên trong.

Nhìn thái độ căng thẳng giữa Halilintar và Solar, Gempa chỉ biết thở dài, cảm giác mệt mỏi xâm chiếm. Thật hiếm hoi để cả nhóm ngồi lại cùng nhau, vậy mà chẳng lúc nào thiếu những cuộc cãi vã. Trong cơn bối rối, cậu quay sang Kuputeri, ánh mắt khẩn cầu như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng đáp lại cậu chỉ là cái lắc đầu nhẹ nhàng từ cô, mang theo chút bất lực.

"Gempa, các cậu ấy..." Kuputeri chậm rãi lên tiếng, giọng cô trầm lắng nhưng vẫn đủ sức mạnh để kéo sự chú ý của mọi người. "Các cậu tuy bảy nhưng là một. Trong tình trạng hiện tại, không dễ để các cậu hiểu nhau trên cương vị cá nhân. Nhưng hãy nhớ rằng, nếu không thể hiểu bằng lý trí, thì hãy hiểu bằng trái tim. Các cậu... vẫn là anh em mà."

Những lời nói của Kuputeri như một cơn gió nhẹ thổi qua bầu không khí nặng nề. Cô từ tốn đứng dậy, đôi mắt dõi nhìn từng người trong nhóm, như muốn khắc ghi hình ảnh của họ vào trái tim. Hôm nay là ngày cuối cùng cô ở lại Trái Đất, và mỗi lời cô nói ra đều mang theo hy vọng nhỏ nhoi cho tương lai của những anh hùng nguyên tố.

Trước khi rời đi, ánh mắt Kuputeri dừng lại nơi Gempa, người đang đau đầu với tình huống hiện tại. Cô bước đến, đặt bàn tay nhẹ nhàng lên mái tóc cậu, như một cử chỉ an ủi đầy trìu mến.

"Cậu rất ra dáng người chăm sóc đấy," cô nói, đôi môi nở một nụ cười dịu dàng. "Cố lên nhé, Gempa. Trái Đất cần những người mạnh mẽ như cậu."

Với câu nói ấy, Kuputeri xoay người bước đi, để lại một khoảng lặng sâu sắc trong lòng mọi người. Trong ánh mắt Gempa, bóng dáng của cô dường như tỏa sáng, mang theo một niềm tin kiên định vào ngày mai.

Gempa khẽ gật đầu chào tạm biệt Maripos và Kuputeri khi họ rời đi trên chiếc tàu không gian của Fang. Cậu vẫy tay theo, ánh mắt dõi theo con tàu cho đến khi nó khuất hẳn, mang theo một cảm giác trống rỗng khó tả. Nhưng ngay sau đó, cậu quay trở lại thực tại, nơi hai nhóm nhỏ đang lặng im sau cuộc cãi vã, như thể cả không gian vừa bị bóng đen đè nặng.

Blaze và Ais trao nhau ánh mắt tò mò, rồi hướng sự chú ý về phía Halilintar, người lúc này trông hoàn toàn khác biệt. Chàng trai mạnh mẽ và nghiêm túc mọi khi giờ đây lại gục đầu xuống bàn, gương mặt ánh lên vẻ hối lỗi và mệt mỏi. Sau một hồi im lặng, Halilintar bắt đầu kể, giọng nói thấp thoáng chút run rẩy.

"Lúc đó... khi chiếc đồng hồ bắt đầu có những chuyển biến kỳ lạ, tớ đã nghe thấy giọng nói của Retak'ka." Halilintar nắm chặt tay, cố giữ bình tĩnh. "Ông ta... thì thầm trong đầu tớ, liên tục bảo rằng hãy giải phóng sức mạnh cấp ba. Rằng sức mạnh ấy thuộc về tớ, và đây là lúc để sử dụng nó."

Blaze nhíu mày, nghiêng người về phía trước. "Thế rồi cậu làm gì?"

Halilintar lắc đầu, ánh mắt tràn ngập nỗi ăn năn. "Tớ nghĩ... tớ nghĩ rằng mình có thể tự mình kiểm soát nó. Nhưng khi những tia điện ngày càng trở nên dữ dội, tớ bắt đầu nhận ra rằng việc kìm hãm nó... là không thể. Sức ép quá lớn."

Cậu hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên. "Solar nhận ra điều gì đó không ổn và ngăn tớ lại. Cậu ấy giữ tay tớ, khuyên tớ giữ bình tĩnh, nhưng áp lực ấy – thứ áp lực quen thuộc mà cả hai chúng tớ đều từng trải qua – đã khiến cậu ấy thay đổi. Solar... bỗng chốc trở thành một con người khác."

"Trở thành... con người khác ư?" Ais nghiêng đầu, vẻ mặt hiện rõ sự bối rối.

Halilintar gật đầu chậm rãi. "Tớ nghĩ vậy. Cậu ấy nhìn tớ, ánh mắt vàng kim ấy, nó không còn là của Solar nữa. Cậu ấy vừa chịu đựng dòng điện đang đốt cháy tay mình, vừa cười. Và rồi cậu ấy nói điều gì đó khiến tớ hoảng loạn."

"Bình tĩnh lại đi, Halilintar," Solar cố gắng gào lên, giọng cậu ấy yếu ớt, nhưng không thể che giấu sự lo lắng.

"Không được... nó quá lớn!" Halilintar kêu lên, cảm giác như sức mạnh trong cơ thể mình muốn vỡ tung ra ngoài. Tiếng rít của dòng điện như một cơn cuồng phong, hòa lẫn với tiếng cười ám ảnh của Retak'ka vang vọng trong đầu cậu. Nó như lời nhắc nhở rằng dù cậu có cố gắng thế nào, cậu cũng không thể thoát khỏi điều này.

Một sự thay đổi đột ngột xảy ra. Solar, người vẫn đang cố gắng giữ sự tỉnh táo, bỗng nắm chặt cổ tay Halilintar, rồi vung tay bóp chặt cổ cậu. Ánh mắt vàng kim của Solar bắt đầu tối sầm lại, và giọng nói của cậu ấy trở nên lạnh lùng, xa lạ, không còn chút nào là người bạn mà Halilintar biết: "Có ngon thì giải phóng nó đi!"

Câu nói ấy như một mệnh lệnh, và ngay lập tức, mọi thứ xung quanh trở nên chói lòa. Cảm giác mất kiểm soát ngày càng dữ dội. Khi Halilintar tỉnh lại, tất cả đã kết thúc. Mặt đất cháy sém, không khí nồng nặc mùi ozone. Nhưng điều khiến cậu hoảng sợ nhất không phải là sức mạnh mình đã giải phóng, mà là ánh mắt và giọng nói của Solar lúc ấy. Nó không phải là Solar nữa, mà giống hệt như Retak'ka. Cậu ấy đã thay đổi, bị cái gì đó uốn cong, và Halilintar không thể hiểu nổi tại sao.

Halilintar thả mình gục xuống bàn, giọng nói đầy mệt mỏi. "Đó là tất cả những gì tớ nhớ được. Bây giờ tớ chỉ muốn mọi thứ dừng lại, không muốn nhắc tới chuyện này nữa..."

Gempa, nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, chống tay thở dài, rồi chợt thấy bóng dáng Duri cầm ba ly kem tươi chạy một mạch về phía nhóm của Solar. Biết rằng nhóm kia chắc chắn cũng không khá hơn, cậu đứng dậy, quyết định bước sang để xem tình hình.

Nhưng như Gempa dự đoán, tình hình bên đó chẳng khá hơn là bao.

Solar không nhớ rõ lúc đó mọi chuyện đã diễn ra như thế nào. Chỉ biết khi Halilintar thốt lên "nó quá lớn", một cơn sóng cuộn trào từ sâu trong cậu, khiến cậu cảm nhận được sự thay đổi mạnh mẽ trong cơ thể mình. Mọi thứ đột ngột tối sầm đi. Tầm nhìn của Solar không còn là của chính mình nữa, mà là của một góc nhìn thứ ba, như thể cậu đang chứng kiến chính bản thân mình từ một khoảng cách xa lạ.

Cơn đau đầu dữ dội như búa bổ cứ liên tục đập vào đầu, khiến cậu không thể nghĩ ngợi gì, chỉ có thể cảm nhận những giọt mồ hôi lạnh lạnh buốt chảy xuống trán. Cái cảm giác bị tách rời khỏi chính thể xác của mình, một thứ gì đó vô hình như đang bóp nghẹt lấy ý thức của cậu. Cái cảm giác sợ hãi, không phải từ một ngoại lực nào, mà từ chính bản thân mình.

"Đừng sử dụng sức mạnh nữa..." Giọng nói trầm ấm, dường như từ đâu đó trong sâu thẳm của tâm hồn Solar, liên tục vang lên, giống như một lời cảnh báo, nhưng lại mang theo thứ cảm giác như muốn giết chết chính ý thức hiện tại của cậu. Cảm giác ấy quá mạnh mẽ, quá quen thuộc, khiến Solar không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt lại, để bản thân chìm vào bóng tối mịt mù.

Khi ánh sáng trở lại, cảm giác đầu tiên của Solar là một cơn choáng váng tột cùng. Cậu cảm nhận thấy cơ thể mình bị đè nặng, xung quanh là không gian xa lạ, cảm giác đau nhức như muốn vỡ nát. Khi mắt cậu mở ra, tất cả chỉ là một không gian mờ ảo, nơi mà cậu nhận ra mình đang nằm trên bàn cứu thương. Cơ thể vẫn còn đau đớn, nhưng cái cảm giác lạ lùng và sợ hãi vẫn không ngừng quay cuồng trong đầu cậu.

Gempa đứng từ xa, im lặng quan sát những gì đang diễn ra, không thể làm gì hơn ngoài việc chứng kiến. Cậu nhìn thấy Duri và Taufan đang bên cạnh Solar, nhẹ nhàng an ủi, sự quan tâm và lo lắng hiện rõ trong ánh mắt họ. Nhưng đối với Gempa, những câu hỏi chưa có lời giải cứ quanh quẩn trong đầu. Tại sao lại là Solar và Halilintar? Không chỉ bởi họ đều từng bị lợi dụng, mà còn bởi có điều gì đó khác, một kết nối nào đó giữa họ mà cậu không thể hiểu hết được.

Đứng yên lặng, Gempa không thể rời mắt khỏi cảnh tượng trước mắt. Mặc dù xung quanh đầy ắp tiếng động và những cuộc trò chuyện hỗn loạn, cậu không cảm thấy mình còn thuộc về bất kỳ ai nữa. Mọi thứ như thể ở ngoài tầm với của cậu, và cảm giác ấy ngày càng rõ rệt hơn khi nhìn thấy Halilintar và Solar đấu tranh với nhau. Mỗi cử động, mỗi lời nói của họ như một sự phản chiếu đau đớn, nhưng Gempa không thể cảm nhận được gì, không còn sự đồng điệu nào trong cảm xúc của mình.

"Cháu không ổn sao, Boboiboy?" Ông Tok Aba hỏi, giọng có chút lo lắng khi nhìn thấy Gempa hoàn toàn mất sức sống. Ông đặt một thanh socola kem lên bàn, nhưng Gempa không thể nào nuốt nổi. Cậu chỉ gật đầu mơ hồ, không muốn đối diện với sự thật đang dần dần hiện lên rõ rệt trong tâm trí.

"Ông à... Có gì đó rất lạ giữa chúng cháu, mà cháu lại chẳng rõ đó là gì nữa..." Gempa cúi đầu, thở dài như một người đang vỡ vụn trong lòng.

"Có phải cậu đã mất trí nhớ không đấy?" Ochobot lo lắng hỏi, nhưng trong ánh mắt của cậu ấy, Gempa cảm nhận được sự lo ngại, một điều gì đó thật khó để lý giải.

"Nếu đã mất thì cái đám bên kia đã đánh nhau từ nãy rồi, đằng này bọn tớ có ai bị mất đâu," Gempa đáp, nhưng giọng cậu trầm xuống, như thể chính bản thân cậu cũng không rõ mình đang nói gì.

"Thế cảm giác lạ mà cháu đang nói, cháu phải miêu tả kĩ thì Ochobot mới xử lí được chứ?" 

Im lặng, Gempa nhìn lên, đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ mà chỉ còn duy nhất biểu tượng Đất đang hiện lên, "Cháu nghĩ rằng... Cháu không còn mối liên kết gì nữa rồi."

"Hửm? Không còn liên kết?" Ochobot hỏi, cảm giác bối rối rõ ràng trong giọng nói của cậu ấy.

Gempa không trả lời ngay lập tức, cậu chỉ cảm thấy trong lòng một sự trống rỗng, cái cảm giác này chẳng giống như trước nữa. "Tớ cảm thấy chẳng có chút liên kết gì với những nguyên tố khác," cậu thì thầm, giọng nói lạc đi trong sự trầm lắng. "Nỗi đau của Solar và Halilintar phải gánh chịu, tớ... hình như không còn cảm giác thấu hiểu nữa."

Ochobot khẽ nghiêng đầu, nhìn cậu như đang cố gắng đọc hiểu điều gì đó trong mắt Gempa. Cậu ấy bắt đầu quét qua dữ liệu trên cơ thể Gempa, nhưng ngay khi câu trả lời hiện lên, cả hai đều như bị tê liệt, không thể tin vào điều mình vừa nghe.

"Boboiboy nè, nói ra có hơi lạ..." Ochobot ngập ngừng, không dám thốt ra câu tiếp theo, nhưng rồi cũng không thể kiềm chế được.

"Có chuyện gì sao?" Gempa lo lắng, đầu óc quay cuồng, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.

"... Thật ra, hiện tại thì cậu đã trở thành một cá thể riêng biệt, chứ... không phải là một tính cách được phóng đại của Boboiboy đâu."

Những lời ấy như một cú sét đánh ngang tai, Gempa ngẩn người, cơ thể anh bất động như thể thời gian đã dừng lại. Cái tên "Boboiboy" – thứ mà cậu luôn tin tưởng, luôn tự hào, giờ lại đang biến mất khỏi tay mình. "Kh-khoan đã, cậu nói vậy có khác gì cậu khẳng định tớ không còn là Boboiboy!?" Gempa hoảng hốt đứng bật dậy, giọng nghẹn lại, không thể tin vào sự thật đó.

"Không! Tớ không có ý đó," Ochobot vội vàng nói, nhưng trong mắt Gempa, mọi thứ đều đã rõ ràng. "Ý tớ là... hiện tại các cậu là cá thể riêng, không như khi phân thân các cậu có thể cảm nhận được nỗi đau tâm lý như nhau, hiện tại các cậu sẽ không còn cảm nhận được điều đó nữa!"

"... Đ-được rồi, tớ nghĩ tớ đã hiểu vấn đề rồi." Gempa cố gắng thốt ra câu nói như thể chính cậu đang tự làm dịu đi cơn sóng cuộn trong lòng. Nhưng thực ra, bên trong, cậu hoảng loạn hơn bao giờ hết. Cảm giác sợ hãi, hụt hẫng cứ dâng lên trong anh. Cậu – bản thể duy nhất còn lại giữ tất cả những gì nguyên vẹn của Boboiboy, nhưng nếu đúng như lời Ochobot, thì có nghĩa là những nguyên tố còn lại đã tách biệt và không còn liên kết gì với bản thể chính nữa. Cảm giác mất mát này... đau đớn hơn bất kỳ điều gì anh từng trải qua.

Và trong khoảnh khắc đó, khi nghĩ về việc Boboiboy vĩnh viễn không còn tồn tại, Gempa cảm thấy một nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy mình. Viễn cảnh đó, chính cậu cũng không thể chịu đựng được.

"Mà cậu cũng đừng lo, tớ nghĩ tớ biết cách giúp các cậu hợp nhất!" Ochobot vỗ vai Gempa, nhưng sự tự tin của cậu ấy chẳng thể nào xua tan được nỗi lo lắng đang dâng tràn trong lòng Gempa. Cảm giác trống rỗng, cô đơn khiến cậu không thể chấp nhận nổi thực tế này.

"Mà Boboiboy này," ông Tok Aba tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng.

"Vâng thưa ông?"

"... Nếu cháu không còn mối liên kết gì nữa, cháu tính làm gì để kìm hãm cảm xúc của những đứa khác?"

Gempa hơi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt bàn, rồi cậu khẽ mỉm cười. "Cũng như Ochobot thôi ạ," cậu đáp, nhẹ nhàng và bình tĩnh. "Không còn liên kết thì cháu sẽ cố thấu hiểu theo cách bình thường. Dù sao thì họ đâu phải người xa lạ, như Ochobot ấy mà, họ vẫn là anh em."

"Chà... Anh em luôn cơ đấy?"

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau, làm không khí bỗng nhiên thay đổi. Halilintar khoanh tay, nở một nụ cười như thể vừa phát hiện điều gì đó thú vị. Sau cậu là những người khác cũng đứng lặng, dường như bị thu hút bởi câu trả lời của Gempa. Gempa có cảm giác như mình đang đứng giữa một cơn sóng không thể nào lường trước.

Nét mặt của Halilintar thể hiện rõ sự vui mừng, nhưng Gempa lại cảm thấy một chút lạ lùng khi nghe từ "anh em". Cậu quay đầu về phía Ochobot và ông Tok Aba, nhưng chỉ thấy họ đã không còn ở đó.

"Mà làm anh em cũng không tồi đâu," Taufan bỗng nhảy lên, kéo ghế và ngồi đối diện Gempa, bắt đầu cuộc trò chuyện một cách tự nhiên, như thể tất cả đang ở một nơi thân quen.

"Đúng vậy, giờ chúng ta không còn liên kết nữa, nên sẽ phải học cách thấu hiểu nhau như mọi người bình thường thôi," Ais tiếp lời, nụ cười nhẹ trên môi.

Blaze nhìn qua và chọc ghẹo. "Như vậy thì chắc sẽ dễ chọn người để hiểu hơn nhỉ? Đúng rõ luôn!"

Duri không nhịn được cười, nhảy bổ lên người Blaze khiến cậu suýt ngã. "Tớ không thể tin được chúng ta lại gọi nhau là 'anh em'!"

Mọi người đều vui vẻ, nhưng sự náo nhiệt ấy khiến Gempa cảm thấy một chút bất an. Lòng cậu trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn có một chút gì đó mơ hồ, một cảm giác chưa thể dứt ra khỏi những suy nghĩ ban đầu.

"Solar, còn đứng đó làm gì?" Halilintar quay sang nhìn người cuối cùng, ánh mắt cậu có chút khiêu khích. "Đi thôi, sắp đến lúc gây cấn rồi đấy."

"Vậy à, tớ xin kiếu nhé," Solar đáp lại một cách bình thản, như thể cuộc nói chuyện chỉ là một phần trong ngày của cậu.

Gempa đứng lặng một lúc, quan sát mọi người xung quanh. Chẳng phải tất cả chỉ là một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, một dịp để hiểu nhau hơn sao? Những suy nghĩ trong đầu cậu dần dịu lại. Chỉ cần mọi thứ cứ tiếp tục bình an như vậy, có lẽ mọi thứ sẽ ổn thôi. 

Cuộc nói chuyện không mấy căng thẳng, đơn giản đến lạ thường. Chỉ là một cuộc tán gẫu giữa những người vốn là một, bắt đầu với cuộc sống thường ngày của anh em là như thế nào, cho đến chuyện ai xứng đáng hơn ai nhất.

"Khỏi chọn cũng biết anh cả là ai," Blaze nói, miệng ngậm muỗng kem, mắt hướng về phía Gempa, người đang xoa đầu Ochobot, người bạn nhỏ đang lim dim ngủ.

"Ta chỉ có mỗi Gempa đủ sức chăm sóc hết mọi người thôi mà..." Halilintar thêm vào, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đầy vẻ hài lòng.

"Này, các cậu hoàn toàn có thể tự rèn việc đó," Gempa phản bác, tuy không muốn nói nhưng giọng vẫn mang chút bông đùa.

"Trong bảy người chúng ta, không ai có tinh thần như cậu đâu," Ais uống ly sữa, nhìn Gempa với sự trân trọng. "Dù gì cậu cũng là người duy nhất có tính cách chủ đạo của Boboiboy mà."

"Phải rồi, ngoại trừ các tính cách phụ phía sau như Solar và Halilintar, thì còn may ra," Taufan nói thêm.

"Nhưng hai chúng tớ có ai bằng Gempa đâu," Solar nghiêng đầu, ánh mắt phảng phất chút nhẹ nhàng và sự tôn trọng.

"Thì bởi, nhờ đó mà ta mới thấy Gempa đúng vai anh cả nhất!" Duri vui vẻ reo lên, nụ cười tỏa sáng như một ngôi sao nhỏ trong đêm tối.

"Đúng hơn là chỗ dựa vững chắc nhất rồi," Halilintar gật gù, vẻ mặt hài lòng như thể một mảnh ghép cuối cùng đã hoàn chỉnh.

Không khí bỗng nhẹ nhàng, ấm áp khi mỗi người tìm thấy vai trò của mình trong nhóm, dù là sự tự nhiên hay do sự phối hợp mà họ tạo ra. Ai cũng cảm nhận được sự gắn kết, sự thoải mái khi mọi thứ đang thật sự hòa hợp. Mỗi người đều có một vai trò và một trách nhiệm, và Gempa, người được mến mộ nhất, không hề từ chối gánh vác trách nhiệm đó.

Tuy nhiên, khúc mắc duy nhất lúc này lại nằm giữa Solar và Halilintar. Cả hai đều có trách nhiệm cao, mỗi người lại có ưu điểm riêng. Nếu xét về mảng quản lý, Halilintar nổi bật hơn, còn Solar lại vượt trội trong mảng bảo vệ. Dù vậy, họ không thể tìm ra cách để hòa hợp về vị trí của mình.

Một không gian tĩnh lặng đột ngột bị phá vỡ khi một bàn tay vỗ lên đầu Solar, khiến cả nhóm giật mình. Đến cả Solar cũng không giữ được bình tĩnh, hoảng hốt quay lại nhìn.

"Hai đứa không chịu nhường nhau một chút à?" Ông Tok Aba hỏi, giọng đầy nhẹ nhàng nhưng cũng có phần bất lực.

"Tại sao cháu phải nhường cậu ta chứ?" Solar đáp lại, ánh mắt vẫn đầy tự tin nhưng cũng có chút thách thức.

"Thế tại sao tớ phải nhường cậu chứ?" Halilintar hất mặt, cũng không chịu thua.

Gempa nhìn cả hai, một phần thích thú, nhưng phần còn lại lại cảm thấy một chút lo lắng. Cả hai lúc này giống như đang tranh luận vui vẻ, nhưng sự căng thẳng giữa họ vẫn không thể dễ dàng xóa bỏ. Ông Tok Aba nhìn thấy sự mâu thuẫn, đôi mắt ông thoáng buồn cười. Những đứa trẻ của ông, chẳng phải chính những khác biệt trong tính cách đôi khi khiến họ thêm gần gũi sao?

Ông dùng sức nhẹ nhàng đè đầu Solar xuống, khiến cậu im lặng ngay lập tức, dù chỉ muốn phản kháng.

"Solar.. nhỉ?" Ông dừng lại một chút, rồi tiếp tục. "Ngồi ở vị trí cao hơn không khiến cháu tốt hơn đâu. Chẳng phải ngay lúc này cháu vẫn đang sợ hãi đấy ư?"

Câu nói của ông khiến không khí trong quán bỗng trở nên im lặng, ánh mắt mọi người nhìn Solar, người lúc này không biết phải phản ứng thế nào. Dù trong lòng có chút khó hiểu, nhưng từng lời của ông Tok Aba dường như nhẹ nhàng mà đầy sức nặng. Câu hỏi của ông khiến Solar khựng lại, như thể đã nhìn thấy điều gì đó mình chưa từng nghĩ tới.

Ông xoa đầu Solar, khiến tóc của cậu dựng lên. Sau đó ông nở nụ cười hiền từ, nhẹ nhàng nói: "Đôi lúc thay đổi cái nhìn về bản thân sẽ giúp cháu đạt được điều mình muốn đấy."

Sau khi nói xong, ông quyết định rời đi cùng Ochobot, để lại một không gian yên tĩnh trong quán. Tiếng leng keng của những chiếc ly sứ vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhưng dường như mọi thứ bây giờ đã khác. Solar, dù không thể hiện rõ, nhưng sâu trong lòng đã trầm ngâm hơn rất nhiều.

Blaze, Ais và Taufan dọn dẹp phần ngoài sân, để Halilintar và Duri yên tâm sắp xếp lại ly dĩa trong quán. Cảnh hoàng hôn vàng cam bao trùm không gian, tạo ra một cảm giác bình yên nhưng cũng đầy suy tư. Tiếng thở dài của Solar vang lên như một dấu hiệu cho thấy mọi thứ vẫn chưa được giải quyết.

Gempa ngồi trên thảm cỏ, mắt lướt qua dòng tin nhắn từ Ochobot. Thiết bị mô phỏng không gian bốn chiều mà Ochobot gửi đến chính là giải pháp cho ngôi nhà của cả bọn, nơi tất cả có thể cùng nhau sống và sinh hoạt. "Phía Tây thành phố, ắt hẳn khu đó sẽ ổn thôi," Gempa lẩm bẩm, rồi quay sang Taufan, "Taufan, đem thứ này đi tìm một bãi đất trống nhé!"

"Đã rõ!" Taufan trả lời, nhanh chóng sử dụng sức mạnh gió mang thiết bị đi. Gempa vẫy tay tạm biệt cậu, ánh mắt dừng lại ở Solar. Cậu vẫn ngồi đó, mắt đăm đăm nhìn về phía mặt trời lặn, như đang chìm vào những suy nghĩ không thể chia sẻ.

Gempa không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng cậu hiểu rằng điều quan trọng nhất là giúp Solar thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của chính mình. Đột nhiên, một giọng nói vang lên, kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ.

"G-..." Giọng Halilintar, không giấu được chút ngượng ngùng, vang lên làm Gempa quay lại. cậu thấy Halilintar đang cố gắng che miệng, vành tai hơi đỏ ửng.

"... Không sao đâu, chưa quen thì cứ gọi bình thường, anh không để ý đâu," Gempa mỉm cười, cố gắng làm dịu không khí.

"... Anh Gempa, trước mắt thì cứ để cậu ta tự mình suy ngẫm đi đã," Halilintar thở dài, vỗ về những lo âu trong lòng.

"Anh không nghĩ thế là một điều tốt, dù gì... Solar là người duy nhất mang một Gamma bị hắc hóa mà." Gempa nói thêm, ánh mắt cậu nhìn về phía Solar, nơi bóng tối từ ánh hoàng hôn dường như càng làm nổi bật nỗi cô đơn trong lòng.

"Gamma bị hắc hóa?" Blaze tò mò, tiến lại gần khi đã dọn xong.

"Em để ý đấy Blaze." Gempa gật đầu, ánh mắt không rời Solar, nơi bóng đổ đen thẫm, "Hoặc có thể chỉ là do anh tưởng tượng."

"À thế à?" Ais từ xa tiến lại, dụi mắt sau giấc ngủ ngắn rồi cười, "Thế thì tự nhiên anh em chúng ta dùng chung một não rồi kìa."

"Hài hước đấy, Ais," Halilintar cười mệt mỏi, vỗ vai Ais như thường lệ, nhưng trong mắt cậu vẫn là sự lo lắng không nguôi.

"Biết gì không?" Blaze gọi, giọng đầy hào hứng.

"Biết gì nói nghe chơi." Gempa cúi người hỏi.

"Em thấy chúng ta nên về nhà là vừa, vì Taufan quay lại rồi kìa!" Blaze chỉ tay về phía Taufan, người đã bay trở lại với nụ cười tươi trên môi.

"Em tìm thấy một chỗ rồi, không nằm quá xa quán của ông đâu!!" Taufan reo lên, đầy phấn khích.

"Vậy thì các em về trước đi, anh đi báo cáo chuyện hôm nay với ông đã." Gempa cười nhẹ, tỏ ra cởi mở nhưng trong lòng vẫn không nguôi lo lắng.

Cậu nhanh chóng giắt tay vào túi quần rồi rời đi, để lại nhóm anh em với những lời tạm biệt và tiếng bước chân hòa cùng cơn gió thoảng qua. Cảnh vật như một bức tranh yên bình, nhưng trong lòng mỗi người lại trĩu nặng những suy tư.

Halilintar tiến lại gần Solar, nhẹ nhàng vỗ vai cậu. "Về thôi, nhà của chúng ta."

Solar không nói gì, chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn như chìm trong đám mây suy tư. Không ai có thể biết rõ rốt cuộc Solar đang nghĩ gì, nhưng có lẽ, chính cậu, giống như cả nhóm, đang vật lộn với một phần của mình mà chưa thể tự tha thứ.

Gempa nhìn mọi thứ từ xa, anh là người được tin tưởng nhất trong cả nhóm. Nhưng dù sao, trách nhiệm mà anh gánh vác cũng không hề nhẹ. Anh hiểu rằng những mâu thuẫn chưa bao giờ dễ dàng giải quyết, nhưng chí ít mọi thứ sẽ ổn thôi, một ngày nào đó.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro