Chương 1: Bắt Đầu Của Một Kết Nối Bí Ẩn
Ánh nắng chiều len qua khung cửa sổ bệnh viện, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng mờ nhạt. Boboiboy nằm trên giường, một tay bó bột còn tay kia buông thõng, ánh mắt hằn lên vẻ bực bội. Cậu nghiến răng, lầm bầm:
"Thật vô lý! Mình chỉ bị thương một chút thôi mà họ lại không cho mình tham gia nhiệm vụ..."
Nhớ lại trận chiến trước đó, khi bản thân đã dốc hết sức mình để bảo vệ trái đất, cậu không khỏi cảm thấy khó chịu. Cơ thể vẫn còn đau nhức, nhưng điều khiến cậu bực bội nhất chính là việc nhóm bạn thân của cậu – Yaya, Gopal, Ying và Fang – đều đang bận rộn với nhiệm vụ mới, trong khi cậu bị "nhốt" ở đây với lý do "nghỉ ngơi bắt buộc".
Boboiboy thở dài, ánh mắt hướng lên trần nhà. "Ít nhất, họ cũng có thể gọi điện kể mình nghe chuyện gì đang xảy ra..."
Đột nhiên, một tia sáng kỳ lạ xuất hiện trước mặt cậu. Boboiboy ngồi bật dậy, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng đang biến đổi. Nó xoáy tròn như một cơn lốc nhỏ, rồi dần dần kết tinh thành một... màn hình ba chiều lơ lửng giữa không trung.
[Ting!]
Một âm thanh nhẹ vang lên, kéo sự chú ý của cậu về phía màn hình. Dòng chữ nổi bật xuất hiện, được viết bằng một phông chữ kỳ lạ nhưng vẫn dễ đọc:
"Chào mừng bạn đến với Multiverse Chat Group!"
"Cái gì đây?" Boboiboy lẩm bẩm, nhướn mày khó hiểu.
Ngay lập tức, trên màn hình hiện lên một giao diện quen thuộc, giống như ứng dụng nhắn tin nhưng lại... không phải. Dòng chữ tiếp theo xuất hiện, như thể đang chào đón cậu:
"Bạn đã được thêm vào nhóm. Hãy bắt đầu trò chuyện!"
Boboiboy nhíu mày, nhưng vẫn tò mò đưa tay chạm thử vào màn hình. Bàn tay cậu xuyên qua nó như thể chạm vào không khí. Cảm giác kỳ lạ khiến cậu rùng mình.
"Mình đang mơ à?" cậu tự hỏi. Nhưng nỗi đau từ vết thương trên cơ thể lập tức khẳng định rằng đây không phải giấc mơ.
Cậu thử tập trung hơn vào màn hình. Một danh sách trống rỗng xuất hiện, với một dòng chữ nhỏ:
"Hiện tại bạn là thành viên đầu tiên của nhóm. Hãy chờ thêm người tham gia."
Boboiboy thở dài, cười nhạt: "Lại là cái trò quái quỷ gì nữa đây? Vẫn chưa đủ phiền hay sao mà giờ mình còn bị kéo vào cái thứ này?"
Đúng lúc đó, phía dưới màn hình hiện lên một khung chat nhỏ với dòng chữ:
"Hãy gửi tin nhắn để bắt đầu cuộc trò chuyện."
Boboiboy do dự trong vài giây, nhưng rồi cuối cùng cũng gõ thử vài chữ:
"Boboiboy (Anh hùng): Có ai ở đây không? Hay lại là một trò đùa kỳ cục nữa?"
Dòng tin nhắn vừa hiện lên, Boboiboy ngay lập tức cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ bao trùm căn phòng. Mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ, và trong khoảnh khắc ấy, Boboiboy nhận ra mình vừa bước vào một điều gì đó vượt xa trí tưởng tượng.
Ánh mắt cậu dừng lại trên màn hình 3D, tràn đầy hoang mang:
"Chuyện gì... đang xảy ra vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro