Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. ngày tận thế | 2 |

𐙚 halitau | vĩ cầm và đóa hồng....

────୨ৎ────

Khán đài chìm trong biển tối, chỉ có ánh đèn sân khấu được bật sáng. Một ánh sáng yếu ớt soi sáng toàn bộ sân khấu.

Bóng hình kiêu ngạo sải bước tiến ra giữa sân, vạt áo người tung bay theo từng bước đi. Đôi tay một bên cầm cây vĩ một bên vĩ cầm. Đôi ngươi sapphire chứa đựng đầy sự nhí nhảnh, con ngươi đó đảo quanh một vòng khán đài. Cảm nhận cơn gió nhẹ vờn qua đầu mũi, đôi môi nhẹ nhàng cong lên, khẽ mỉm cười.

Khúc nhạc vang lên, đánh tan đi sự im lặng của căn phòng. Âm điệu du dương lọt vào đôi tai nhỏ, tạo cho người nghe một cảm giác bình yên với những cơn gió nhẹ lướt qua.

Từng cơn gió nhỏ không biết từ đâu đến, lướt qua mọi ngóc ngách trong khán phòng. Cơn gió mang mùi hương hoa đến, một mùi hoa hồng đỏ dịu nhẹ.

Một bản nhạc kéo dài mười phút, dù chỉ là mười phút cũng đủ để khiến người người xao xuyến bởi hương hoa hồng được cơn gió mang đến.

Tiếng kéo đàn từ từ được người nghệ sĩ kéo chậm lại, càng ngày càng chậm, cho đến khi dừng lại hoàn toàn. Những tiếng vỗ tay nổi lên ngay khi người nghệ sĩ vừa buông cây vĩ xuống bên hông.

Đôi người sapphire rực rỡ một màu xanh, bao phủ lấy toàn bộ khán đài rộng lớn. Đôi môi khẽ thì thầm chỉ đủ cho mình người nghệ sĩ nghe thấy.

" ʙảɴ ᴛìɴʜ ᴄᴀ ɴàʏ ᴛớ ᴅùɴɢ ᴄả đờɪ ᴅồɴ ʟạɪ ᴠɪếᴛ ᴛặɴɢ ʀɪêɴɢ ᴍìɴʜ ᴄậᴜ "

Đôi chân bước vội xuống khỏi sân khấu, chạy lại gần khu ghế E-4. Taufan vui vẻ ngồi xuống một chiếc ở khu đó. Cặp đá xanh của cậu bị che khuất đi khi đôi môi Taufan treo lên nụ cười. Yên vị trên chiếc ghế, cậu co chân lên ôm lấy, đầu nghiêng sang nhìn người bên cạnh.

" Cậu thấy sao, tớ chơi hay lắm đúng không? "

" ... "

" Tớ đã viết bài nhạc này lâu lắm luôn, phải mất mấy tháng lận đó "

" ... "

" Tớ viết nó vì cậu đó... "

" ... "

" V-...vậy nên....làm ơn hãy trở lại với tớ đi "

" Cầu xin cậu.... Halilintar "

Giọng nói run rẩy và khàn đặc, co người ôm lấy bản thân. Những tiếng cầu xin không ngừng vang vọng khắp khán đài. Năm phút trước tại nơi này vang lên những âm kéo đàn tự do thì giờ đây chỉ còn tồn đọng những thanh âm nức nở và cầu xin của người nghệ sĩ.

Đá quý pha lê sapphire chìm đắm trong biển nước, ngày càng chìm sâu xuống. Cơn gió theo đó cũng biến mất rồi, biến mất cùng hương hoa hồng ngọt dịu kia. Trả lại cho nơi này mùi gỗ mốc, sự dơ bẩn của thời gian.

' Bản nhạc của tớ, cậu đã nghe thấy phải không? '

Ánh đèn sân khấu yếu ớt vụt tắt, cả căn phòng rộng lớn chìm đắm vào bóng đêm. Bóng tối nhấn chìm đi những thanh âm còn xót lại. Trả lại một màu đen cho hai bóng hình, để cho đứa con của gió khẽ khàng ôm lấy cả thể giới mang tên giông bão.

Hôm nay cơn gió nghé thăm nhà hát lớn, một nơi bị ruồng bỏ, không còn tiếng vang nhộn nhịp nhưng hôm nay nơi này lại vang lên những nhịp âm dịu dàng. Vì vậy cơn gió lần này mang đến cho nhà hát đó một vườn hoa hồng đỏ. Cơn gió và hồng đỏ bay lượn, vờn quanh cậu trai mang sắc xanh đang ôm lấy bộ xương khô trong tiếng kéo đàn vĩ cầm.

end.

___

Tiểu kịch trường:

Taufan ( đang ôm bộ xương khóc ): sao cậu chết rồi, làm bộ xương cũng trông xấu vậy.

Halilintar ( đứng xem ): Nè...tớ vẫn còn sống nha.

___

⚠️ Plot: Ngày tận thế, con người đang dần chết đi vì đói khát và dịch bệnh. Halilintar và Taufan là thanh mai của nhau, họ cùng nhau trải qua những ngày tận thế. Trong một lần di chuyển, Halilintar đã bị nhiễm dịch bệnh và chết đi. Taufan hóa điên mà ôm theo xác cậu mà đi khắp nơi, dùng nửa năm để viết nhạc cho người thương của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro