
Chương 16.
Hạ thân thật sự được xử lý qua, Chấn Hoàn không cảm thấy có gì không thích ứng, chỉ là thân thể lười biếng, nằm mãi trên giường không muốn dậy, nằm thẳng, tới tận đêm.
Ngay cả cơm tối cũng là do Hồng Nhi đút y từng muỗng, y đắc ý hưởng lạc, chỉ khổ cho thân làm hạ nhân như Hồng Nhi.
Bất luận khuyên can thế nào, y vẫn không chịu dậy.
"Công tử, nếu ngài không dậy thì canh sẽ đổ đó." Y muốn uống canh nấm, Hồng Nhi trái phải khó xử không biết làm sao cho tốt.
"Không sao, chỉ cần ngươi đừng run tay, canh sẽ không đổ ra. Nhanh lên, thiếu gia ta muốn uống rồi."
"Công tử ngài thích ức hiếp người." Hồng Nhi lẩm bẩm mọt tiếng, cẩn thận múc canh đưa tới trước miệng y.
Y há miệng, ngậm muỗng canh vào, quả nhiên một chút cũng không văng ra, Hồng Nhi thấy bộ dáng này không kìm được bật cười.
"Cười cái gì?"
"Ta cười công tử ngài bày ra bộ dáng vô lại lại đặc biệt khả ái, ha ha."
"Đừng cười nữa, đút thiếu gia ta tiếp đi, nhanh chút."
Lại uống thêm vài hớp, Chấn Hoàn chùi miệng, nói: "Đây là do ngươi không hiểu, cái gì gọi là vô gian bất thương? Có nghĩa là nói làm thương nhân nhất định phải gian ác, mà da mặt của người làm thương nhân nhất định phải dày. Da mặt dày lên rồi thì ngươi mới có thể đấu với những người da mặt dày này, một phần lợi một đồng kim, nếu ngươi không chuẩn bị tinh thần triền quấn kéo dài bớt giá đoạt lợi đến cùng với người khác, thì thương nhân như ngươi sẽ không kiếm được một đồng nào. Ai cũng nói muốn kinh thương đầu tiên phải có chữ tín, kỳ thật trên đời này người không có chữ tín nhất chính là thương nhân, có lợi có mưu mới là đạo lý thép. Người không quyền không thế, không tiền không lợi thì ngươi để ý tới hắn làm gì? Cho nên dáng vô lại cũng là thứ tất phải chuẩn bị của thương nhân, nên triền liền triền, nên ném liền ném, không có bản lĩnh này thiếu gia ta cũng không thể ổn định ngồi trên vị trí đệ nhất phú thương. Ngươi cho rằng ta chỉ có người quen thôi sao, chỉ có mỗi người quen thì có thể đạt được như hiện tại sao? Không có chút thủ đoạn làm sao mà thành!"
Hồng Nhi liên tục gật đầu, lộ ra biểu tình thì ra là thế.
"Công tử lời này của ngài thật sự là triệt để cải biến cách nhìn của Hồng Nhi đối với thương nhân rồi, thì ra thương nhân mới là người giả dối không có nhân phẩm nhất trên đời."
Khi y vừa nghe câu sau, xém chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
"Khụ, khụ khụ! Hồng Nhi, không thể nói như vậy, khụ khụ!"
Hồng Nhi thu chén canh lại, cười híp mắt nói: "Được rồi, công tử nghỉ ngơi cho khỏe, Hồng Nhi sẽ ghi nhớ kỹ chỉ giáo của công tử hôm nay!"
Nói xong, mang vãn thiện y ăn còn thừa lui khỏi.
Y có chút phiền muộn ngồi trên giường trừng mắt nhìn nóc nhà, kỳ thật y còn muốn uống thêm chút canh, tốc độ của nha đầu đó quá nhanh rồi...
Sắc trời đã muộn, đèn trong phòng rốt cuộc cũng tự tắt ngúm, y bất tri bất giác mơ mơ hồ hồ ngủ mất.
Trong mộng, y mơ thấy Đông Hác đấm chân đấm vai cho mình, sau đó lại bưng trà. Nhưng trà quá nóng, Đông Hác tên ngu ngốc đó không cẩn thận làm văng nước trà lên người y. Y tức giận, vươn tay tới nắm lấy lỗ tai của hắn mà kéo.
Nắm được rồi, dám làm bỏng thiếu gia ta? Xem thiếu gia có kéo đứt lỗ tai ngươi không!
Y nhớ lỗ tai của tiểu tử đó không có cứng như vậy a! Hôm nay làm sao vậy? Theo tiềm thức hung hăng kéo cho đã.
......
"Ai da!"
Chấn Hoàn bị người ta lay tỉnh, che ngực rên rỉ một tiếng, phát hiện trước mắt là một gương mặt âm tàng.
Phòng quá tối, ánh trăng cũng không sáng, nhưng y vẫn có thể nhận ra gương mặt góc cạnh rõ ràng này.
"Ha ha, ta tới đây, ha ha."
"Ách, ngài không có chỗ nào ngủ sao? Nếu không, ta nhường giường cho ngài?"
"Vậy thế này đi, ta nhường giường cho ngài, tiểu nhân ra ngoài tìm nơi khác, ha ha." Nói rồi, liền nhảy xuống đất tìm giày.
"A!" Cả người bị ôm lấy thắt lưng kéo lên giường, Trí Nguyên áp lên y, trong hắc ám nhìn thẳng mặt y.
"Lãnh chủ đại nhân, ngài ngàn vạn lần đừng phát tình nữa! Mặt sau của tiểu nhân đây còn chưa khỏi, ngài bỏ qua đi được không!" Y muốn khóc, y thật sự không muốn bị làm nữa mà!
"Ngươi còn la nữa ta liền thượng ngươi."
Chấn Hoàn lập tức im miệng.
Hắn cúi đầu, dùng môi giải khai băng bó ở cổ y, lộ ra nơi bị cắn.
Lần này y ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Từ từ, hắn vươn lưỡi ra, hết sức cẩn thận liếm lên vết thương đó.
"Ưm..." Y phát ra một tiếng rên rỉ từ cổ họng, thân thể hơi run rẩy.
Cảm giác ngưỡng cổ bị đối phương liếm thật kỳ diệu, nơi bị thương truyền tới cảm giác không biết đau đớn hay là run rẩy vi diệu.
"Ngô..."
Trí Nguyên ôm chặt thân thể phát run của y, vẫn tỉ mỉ liếm lộng vết thương sưng đỏ yếu ớt đó, giống như đang bảo vệ cho một thứ trân quý. Tay y cũng bị rút gân, siết chặt lại rồi buông thỏng ra, cảm giác phần cổ ẩm ướt nóng ấm khiến y cảm thấy toàn thân trên dưới như có đàn kiến bò qua.
Có thể nào đừng liếm nữa không... y sắp chịu không được rồi...
Cuối cùng, hắn thu lưỡi lại, đứng lên.
Phù... y thầm thở phào một hơi.
Hắn nằm bên cạnh y, kéo chăn trên người y qua một chút để đắp lên người mình.
"Ngươi, đêm nay ngủ ở đây?"
"Ân." Thanh âm nghe ra được có chút mỏi mệt.
"Ngươi cái gì cũng không làm?"
Hắn mở đôi mắt hẹp dài thâm u ra: "Nếu ngươi muốn bị người thượng, ta có thể thành toàn ngươi."
"Không không không, không cần, ngài ngủ ngon nha, ta nhường chăn hết cho ngài." Chấn Hoàn kéo hết phần lớn chăn trên người đắp lên người hắn.
Trí Nguyên đột nhiên vươn tay, kéo y vào lòng.
Y trừng to mắt long lanh nhìn, không phải nói cái gì cũng không làm sao?!
Nhưng mà, sau khi hắn ôm y vào lòng, lại nhắm mắt ngay, giống như chỉ xem y là một cái gối ôm.
Kim Chấn Hoàn...
Rất lâu, y thả lỏng thân thể căng cứng, nhìn chăm chăm nam nhân dường như đã ngủ rất sâu này.
Ánh sáng rất tối, nhưng vẫn có thể nhìn được ngũ quan trên mặt hắn.
Thật sự, người soái hơn y không nhiều... hắn chính là một trong số những người ít ỏi đó...
Vẻ mặt ngủ say của hắn, không thấy con mắt thâm trầm khiến người ta không thể suy đoán nữa, y phát hiện lông mi của hắn thế nhưng lại dài hơn của mình! Mẹ nó, còn cho rằng trong số nam nhân thì lông mi của mình đã tính là dài nhất rồi!
Ách, thắt lưng bị ôm quá chặt, Chấn Hoàn động động, cảm thấy thả lỏng hơn rồi mới làm ổ trước ngực hắn an ổn ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, trên người đã không còn bóng dáng hắn.
Được thôi, tuy trong lòng có chút không vui, nhưng y không còn cảm thấy khó chịu vô cùng nữa!
"Hồng Nhi, thiếu gia ta muốn ra ngoài giải khuây, ngươi phải đi theo ta sao?"
"Công tử, Hồng Nhi được phân phó, bất luận ngài đi đâu Hồng Nhi phải đi theo đó."
Y bất đắc dĩ: "Nếu ngươi đã cố chấp muốn theo, vậy ta cũng không còn cách nào khác, đến lúc đó ngươi đừng hối hận vì đã theo ta."
Hồng Nhi lộ ra biểu tình không cho là đúng: "Công tử yên tâm, bất luận công tử đi đâu Hồng Nhi cũng theo, tuyệt đối sẽ không bỏ công tử lại một mình không lo."
Kết quả lần này y ra ngoài vẫn đi đến con đường thương nghiệp lần trước, chẳng qua lần này y không tiến vào tiệm đồ cổ, mà hướng về một tòa lầu ba tầng xinh đẹp.
"Công tử, đây là chỗ nào?" Hồng Nhi hỏi.
"Đây a, là nơi nam nhân đều thích đến."
Chấn Hoàn đánh giá Hồng Nhi một chút, nàng cũng chỉ mới mười sáu mười bảy, hơn nữa suốt ngày ở trong Ám Đường, không hiểu rõ chỗ này cũng rất bình thường, nói sao thì nàng cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi.
Y dẫn theo Hồng Nhi vẻ mặt nghi hoặc đi vào, liền có một nữ nhân trung niên trang điểm lòe loẹt lên đón.
"Dô, vị gia này, ngài tới tìm vui sao? Chỗ chúng tôi không cho phép nữ nhân tùy tiện tiến vào."
Tú bà nhìn sang Hồng Nhi, chỗ các nàng đây nếu có nữ nhân tiến vào, không phải đến bán thân thì chính là tìm phiền phức.
"Ha ha, không ngại, đây là thiếp thân nha hoàn của ta. Chỗ các ngươi có vài cô nương tướng mạo xinh xắn không?"
Tú bà cười tươi đáp lời: "Công tử ngài từ bên ngoài đến phải không? Chỗ chúng tôi đây là nơi có nhiều cô nương xinh đẹp nhất toàn Kim thành này! Mỹ nữ gì đều có, chỉ không biết ngài muốn dạng thế nào thôi!"
"Sở thích của ta có chút đặc thù, ngươi qua đây ta nói nhỏ cho nghe."
Tú bà lộ ra biểu tình đã hiểu tiến lại, y dán sát vào tai nàng thấp giọng nói vài câu, chỉ thấy tú bà đáp: "Thì ra công tử muốn như vậy, vậy đi theo ta, vị này nhất định làm ngài thỏa mãn!"
Tú bà dẫn đường, y đi theo sau, Hồng Nhi theo sát.
"Công tử." Hồng Nhi gọi Chấn Hoàn một tiếng.
"Sao rồi?"
"Công tử, loại nơi này, Hồng Nhi khuyên ngài nên nhanh chóng ly khai."
"Tại sao?" Y cố ý lộ ra biểu tình không hiểu.
"Vạn nhất để lãnh chủ biết được công tử đến nơi này tìm hoan, ngài ấy, ngài ấy sẽ không cao hứng."
"Hồng Nhi, đây là do ngươi không hiểu rồi. Ta không phải những nữ nhân đó của lãnh chủ các ngươi, ta là nam nhân. Giữa nam nhân nào có dục vọng độc chiếm gì đáng nói chứ? Chuyện này ngươi không hiểu, chỉ có ta và hắn hai người hiểu rõ. Yên tâm đi, lãnh chủ của các ngươi căn bản không để ý ta đến những nơi thế này." Y Nghị nói bậy một hồi, làm tiểu cô nương mơ hồ theo.
Chỉ thấy Hồng Nhi quả nhiên lộ ra biểu tình không hiểu, lặng lẽ đi theo sau họ.
Thẳng đến khi y tiến vào gian phòng do tú bà chỉ dẫn, Hồng Nhi vẫn đứng ở bên ngoài suy nghĩ: Giữa nam nhân và nam nhân, lẽ nào thật sự có sự bất đồng với giữa nam nhân và nữ nhân? Nhưng tại sao nàng vẫn cảm thấy lãnh chủ sẽ tức giận chứ?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, nàng cũng không đẩy mở cửa ngăn cản y. Công tử chắc sẽ không ngốc tới mức tự tìm đường chết đâu? Có lẽ lời y nói là đúng.
Chấn Hoàn đẩy mở tầng cửa sau cùng, quả nhiên thấy có người đang ngồi trước bàn chờ đợi.
"Kim...Hàn Bân!" Y hưng phấn bổ nhào sang nam nhân nghiêm nghị đó, muốn cho đối phương một cái ôm thân thiết.
"A!" Người nào đó ngã đập đầu xuống đất.
"Kháo, lão tử muốn ôm ngươi, ngươi còn dám đá lão tử?!"
Hàn Bân vẫn ngồi trên ghế, chậm rãi thu chân: "Ai bảo ngươi không chịu nhớ kỹ, còn vọng tưởng muốn bổ lên người ta."
"Ngươi không nghĩa khí!" Chấn Hoàn đứng lên, tức phì phì xông tới trước mặt hắn.
"Nếu ta không có nghĩa khí thì sẽ không chuyên môn chạy tới giúp đỡ ngươi, nói đi, ngươi rốt cuộc bị ai bắt đi?"
"Hừ, ngươi còn có mặt mũi hỏi! Trong suốt thời gian ta mất tích ba người các ngươi có từng tìm ta không?!"
Gã lạnh lùng trừng y một cái, nhịn xuống xung động muốn đánh y một chưởng, nếu không phải do tiểu tử ngốc này mất tích, bọn hắn phải đến mức ngày ngày tìm kiếm sao?
Trịnh Xán Hữu ngày ngày báo oán không thể hồi phủ tâm tìm cùng Tiểu Nhiễm nhi của hắn, nhưng vẫn luôn phái người đi tìm kiếm y.
Tống Duẫn Hanh cũng bỏ chức tướng quân không làm, quay ra làm bổ khoái tìm người.
Mà hiện tại hỗn đàn này còn có mặt mũi chấp vấn hắn?!
"Cái này, ta biết các ngươi nhất định rất chăm chỉ tìm ta, ta chọc ngươi cho vui thôi, tùy tiện nói thôi mà." Chấn Hoàn nhìn thấy sắc mặt bất thiện của gã, lập tức đổi giọng.
"Ngươi rốt cuộc bị ai bắt đi?"
"Một tiểu quan." Y thuận miệng nói.
"Cái gì?" Hàn Bân nhướng mi.
"Ách, không đúng, không phải tiểu quan, chính là ta lúc không cẩn thận đã tưởng lầm hắn là tiểu quan, sau đó thì, thì thành ra thế này."
"Thành ra thế nào?"
"Thì bị bắt tới đây a!"
Gã đột nhiên biến sắc mặt: "Ngươi có bị hắn làm gì không?"
Y lập tức ngây ra, sắc mặt đỏ bừng bừng, nửa ngày mới cứng miệng nói: "Đùa sao, ta có thể bị người khác làm gì! Muốn thượng cũng phải là Kim Chấn Hoàn ta thượng người khác, sao có thể bị người khác thượng?!"
"Ngươi, ngươi làm gì nhìn ta như vậy?" Y chột dạ hỏi.
"Ta chỉ là muốn hỏi ngươi có bị đánh hay không."
"...."
Gã nhìn y nửa ngày, chăm chăm tới mức y toàn thân khó chịu.
"Hắn là ai, ngươi có biết không? Chúng ta tìm kiếm nhiều ngày như vậy cũng không tìm được ngươi, hắn tuyệt đối không phải là người đơn giản đi? Ta biết hắn không?"
"Cái này, Ám Phách, ngươi biết không?"
"Cái gì?!" Gã lập tức đứng bật dậy: "Ngươi bị Ám Phách bắt đi?!"
"Ân."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro