Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#20

Với những con dao sắc nhọn quanh mình , mặt trời xé toạc đêm đen , đem những con dao quanh mình phân phát cho mọi người cái thứ gọi là ánh sáng . Hàng ngày những con dao mang tên " tia nắng " ấy đâm thủng cành lá không thương không tiếc rồi đâm thẳng xuống mặt đất nóng ran , đôi khi con dao ấy đã làm cho những cành lá chết vì héo mòn nhưng cây vẫn yêu nắng , một tình yêu không đem lại kết quả , không có nắng cây sẽ héo mòn theo năm tháng , nhưng không có cây thì vẫn có nắng , không có cây thì ngày vẫn đến , mặt trời vẫn lên , cây chết ... sẽ là một sự giải thoát cho chính cây .
Qua một đêm không mấy vui vẻ HanBin thức dậy trong mệt mỏi . Cậu nhìn quanh , Bobby vẫn đang ngủ , tay anh ấy vòng qua eo cậu , bình thường cậu sẽ rụi vào vòm ngực của anh , hít hà cái hương thơm nam tính thường ngày và sẽ lại chìm sâu vào giấc ngủ nhưng hôm nay cậu không có tâm trạng , câu nói hôm qua làm cậu thấy khó chịu , cậu đã không ngừng suy nghĩ về nó cả đêm cho đến gần sáng chắc tầm 3 giờ cậu mới chợp mắt . Nhẹ nắm lấy bàn tay to lớn của anh để xuống bên cạnh , cậu ngồi dậy , mở nhẹ khoá và bước ra ngoài . Hôm nay trời không có nắng , không khí lạnh thất thường và mọi thứ trở lên âm u . Cậu như bước vào hang quỷ , chỉ cần cậu bước thêm bước nữa con quỷ đó sẽ nhảy ra , sẽ xé xác cậu , xé nát cái gọi là niềm tin . Cậu yêu Jiwon nhưng Bobby không yêu cậu . Cậu cứ ngỡ cậu có thể mang Jiwon trở lại , cậu có thể đem Bobby và Jiwon thành 1 người , một người cậu có thể yêu , nhưng có lẽ điều đó bây giờ là không thể . Cậu đã từng đánh đổi nếu như có thể ở bên cạnh hai con người này lâu hơn một chút dù là phải sống chung với hai con người khác hẳn nhau trong cùng 1 cơ thể cậu cũng đồng ý . Nhưng bây giờ mọi thứ đã gần như sụp đổ , cậu không biết đâu là lối thoát cho bản thân mình . Ở lại để Bobby xuống tay giết mình rồi anh ta sẽ vào tù hay biến mất để Bobby và Jiwon được trở lại cuộc sống như xưa - cuộc sống bất cần đời , đầy rẫy những nhàm chán . Cậu định gọi điện hỏi Chanwoo nhưng cậu biết chắc câu trả lời của nó rồi , nó sẽ nuôi cậu vô điều kiện . Trời đã bắt đầu mưa , liệu mặt trăng có suất hiện trong bóng tối trên bầu trời để cứu rỗi linh hồn của cây .
Cậu sắp xếp đồ đạc một cách nhanh chóng rồi rời đi , rời xa khỏi anh và cuộc sống hiện tại . Cậu để lại điện thoại của mình ở bên cạnh anh , bên trong điện thoại là lời nhắn : " tôi biết tất cả rồi , anh vào tù thì Jiwon cũng phải vào tù , tốt nhất tôi đi cho anh yên ổn " . Từ bây giờ cuộc sống của cậu chính thức thay đổi , mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu . Trong cơn mưa bão đột ngột cậu vác ba lo trên vai và xuống núi . Không phải xuống chỗ bãi đậu xe mà xuống bên kia quả núi . Kiểu gì dưới đó cũng có nhà dân , cậu sẽ bắt đầu mọi thứ tại đó . Cậu đã nhắn tin cho mẹ rằng cậu đi trải nghiệm thực tế trên núi một thời gian dài mới về , nhờ mẹ xin nghỉ ở trường hộ . Cậu không định ở đây suốt đời chỉ là muốn ở ẩn một thời gian . Từ việc của bố đến sự phản bội của người cậu yêu , cậu đã hoàn toàn mất đi niềm tin , cậu ở lại nơi này chỉ để tìm lại một chút niềm tin cho bản thân . Vì không phải khu du lịch nên con đường bên này quả núi rất khó đi , trời bắt đầu đổ mưa , đường trơn khiến cậu không ít lần trượt ngã tưởng mất mạng , có mấy con rắn dưới chân , chúng có vẻ là rắn độc , cậu sẽ cố tránh xa chúng . Mưa như tát nước vào mặt , tóc rũ xuống mắt khiến cậu khó nhìn đường , trên vai lỉnh kỉnh toàn đồ đạc , cậu có phần mệt mỏi đi nhiều , cậu ngồi tạm bên gốc cây ẩm ướt , dải tấm khăn trải bàn xuống chỗ ngồi , bỏ balo sang bên cạnh và suy nghĩ đôi chút về cuộc sống , miệng ngâm nga một giai điệu mới lạ không xác định , cõ lẽ là bài hát do cậu sáng tác . Vì quá mệt mỏi và đêm thì không được ngủ nhiều cậu đã thiếp đi . Xung quanh gió không ngừng rít bên tai , cây cối đung đưa gần như đổ rạp dưới chân , một trận vũ bão sắp diễn ra .

Ở một nơi an toàn hơn Bobby đã thức dậy và thấy chiếc điện thoại của HanBin . Trong lều trống không , không còn xót lại một thứ gì của HanBin , dù nghĩ rằng HanBin thấy trời mưa nên đã xuống bãi đậu xe chờ trước nhưng trong lòng vẫn dấy lên tia lo lắng không nguôi . Chiếc điện thoại bỗng sáng , dòng tin nhắn hiện lên , vội lia mắt đọc hết dòng tin nhắn Bobby bỗng nhếch miệng cười đểu . Trong đầu bỗng vụt qua một ý nghĩ " Ờ , đi cho rảnh , đỡ phải xuống tay giết người cũng không phải suy nghĩ nhiều " Nghĩ là thế nhưng thật ra từ lúc HanBin đi , Bobby không ngừng suy nghĩ , trời đang tối dần , lúc anh đang dọn đồ trời lại bắt đầu mưa , lúc anh xuống đến chân núi bầu trời xám xịt , tâm nhìn phía trước gần như bị sương phủ , hoàn toàn không nhìn thấy gì nếu không có đèn pha ô tô . Nỗi lo dường như lớn hơn khi chỗ ngồi bên cạnh anh trống trơn . Ghế đằng sau không còn lỉnh kỉnh toàn đồ của HanBin , anh không còn nghe thấy giọng nói của HanBin nữa , không còn những lần HanBin đút cho anh ăn miếng bánh hay một cái kẹo , anh bây giờ một mình cô đơn . Đã yên vị vào trong xe nhưng anh không thể nổ máy , anh không muốn rời khỏi nơi này , nơi này còn có ai đó anh không thể đánh mất , dường như HanBin đang chơi trốn tìm , trên ngọn núi kia , HanBin vẫn đang chờ anh , vẫn đang núp ở chỗ nào đó chờ anh tìm . Anh muốn chạy ra khỏi xe , phi lên núi tìm cậu nhưng anh lại không cho phép chính mình , anh không chấp nhận , chỉ cần một phút thôi anh và Jiwon cùng yêu một người anh sẽ biến mất mãi mãi , Bobby không thể biến mất , anh phải tồn tại . HanBin chỉ là người qua đường , cậu ấy đến rồi sẽ đi , cậu ấy không phải là mãi mãi . Ngồi trong xe không làm gì cả tận 15 phút xe mới bắt đầu nổ máy , bánh xe lăn tròn rời khỏi bãi đỗ xe . Bác bảo vệ nói anh nên về nhà nhanh lên , không sẽ nguy hiển đến tính mạng . Lại một lần nữa bánh xe không thể lăn , HanBin thì sao ? Cậu ấy sẽ bị trôn vùi ở nơi này....một mình ? * Rầm * tiếng sấm vang lên đánh thức anh , chớp loé sáng rạch đôi bầu trời , ở nơi đó phía bên trong anh cũng đang bị rỉ máu . Anh hiện tại như thằng ngu vậy , thật sự hoang mang không có phương hướng , cuối cùng vẫn là chọn đi về , vất bỏ cậu và mọi thứ lại đằng sau , anh lái xe trở về . Tuỳ tiện vất chiếc điện thoại của Hanbin ở một góc nào đó trong xe , bật nhạc thật to và lái xe nhanh đến nỗi họ nghĩ anh muốn tự tử . Lái xe nhanh như vậy nhưng anh vẫn an toàn về đến nhà , mệt mỏi anh vất balo vào góc nhà , ngã mạnh xuống chiếc giường , hít hà hương thơm của cậu , anh chìm vào giấc ngủ . Thời gian lái xe chưa bao giờ căng thẳng như vậy , anh vừa lo lái xe , đầu não lại suy nghĩ về HanBin , anh ghét chính mình , ghét cả HanBin . Trên đường đi về anh có ghé qua sở thú , dừng xe ở đó một lúc rồi lại rời đi và cuối cùng là về nhà . Không có HanBin , cuộc sống bớt bận rộn hơn nhưng lại vô cùng nhàm chán .
3 giờ đêm , ánh sáng đèn đường chiếu vào căn phòng kí túc xá lạnh lẽo phản chiếu bóng lưng anh cô độc một mình , anh bắt đầu hối hận , anh không nên nói lời đó , anh không nên để HanBin biết ý định giết cậu của anh , có lẽ anh sẽ không giết cậu , có lẽ anh sẽ chấp nhận biến mất để cậu được an toàn . Bật dậy , anh chạy xuống bãi đỗ xe , mở cửa xe lục tìm . Chiếc đoạn thoại , anh cần nó bây giờ hơn bao giờ hết . Thứ mà có lẽ là cuối cùng của HanBin để lại , anh tuyệt đối không thể làm mất . Mồ hôi vã ra như tắm anh không màng , HanBin anh không thể để mất . Cầm chiếc điện thoại trên tay , anh vui mừng không để đâu hết . Đang đêm anh lái xe vào vùng mưa bão , anh nhất định phải tìm HanBin .

HanBin sau khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng . Giống như phòng của bệnh viện nhưng tồi tàn hơn một chút . Mùi thuốc sát trùng đặc trưng , đây có lẽ không phải bệnh viện mà là trạm y tế , cậu sợ cái không gian này . Cậu còn sợ hơn khi nghe tiếng mở cửa một cách bực bội hết sức * rầm * một cái giật nảy cả mình . ChanWoo như tử thần vậy , áo choàng đen hoàn toàn ướt sũng , đứng trước cửa phòng , ChanWoo đưa ánh mắt không hài lòng nhìn HanBin , tay vịn vào tường , hít thở gấp gáp , bộ dạng này là đủ hiểu nó chạy như thế nào đến đây rồi . Chưa kịp để HanBin kịp thốt ra câu nào , ChanWoo đã bước vào bóp chặt lấy khuôn miệng cậu :
- Muốn chết ?
- Ờ đấy , giỏi giết luôn đê
- Thôi sang kia tao nuôi , bỏ lại tất cả đi , sau nay tao sẽ làm cả thủ tục cho gia đình mày sang Mỹ sống
- Ờ
- Đi luôn
- Ơ kìa , người đưa tao vào đây là ai ? Cảm ơn một câu đã rồi đi
- Tao làm hộ mày hết rồi , đi
- Không . Tao muốn cảm ơn
-"...."
Người giúp cậu là một cô gái , dù sống ở trên núi nắng gió thất thường nhưng vẫn giữ được nét đẹp riêng . Gặng hỏi nhưng cô gái không chịu nói tên chỉ biết cô ấy họ Goo . Nói lời cảm ơn xong ChanWoo lại vội vã kéo tay HanBin rời đi . Cô gái đó hình như muốn níu giữ , HanBin chỉ tiếc nuối , than thầm : " em rất tốt nhưng anh rất tiếc , anh không phải bạch mã hoàng tử " . Từ đằng sau , vọng lại một giọng nói :
- Anh ơi , cái này có phải của anh không ?
HanBin khựng lại rồi lòng đau xót " đừng níu kéo anh mà , anh không phải anh không thể ở bên em , em đã phải lòng anh rồi ư ? Anh xin lỗi" sau đó cố lấy vẻ mặt tươi cười , quay đầu lại nhìn cô :
- Anh ....
Lời nói cự tuyệt HanBin tự nghĩ ra vẫn chưa kịp nói hết câu cậu đã khưng lại , những vòng xoáy trong đôi mắt cậu không ngừng di chuyển , thứ cảm xúc lẫn lộn này ngay cả cậu cũng không thể xác định nó là gì . Trên tay cô gái có một chiếc dây chuyền . Nó đã từng rất quan trọng đối với cậu , nhưng bây giờ cậu muốn vất bỏ mọi thứ , kể cả Jiwon . Suy nghĩ đắn đo một lúc lâu cuối cùng đưa ra quyết định :
- Anh cho em đó , coi như để cảm ơn
- Anh kia đã cho em rất nhiều rồi , em thực không thể lấy thêm .
Ngón tay thon dài chỉ về phía ChanWoo , theo phản xạ HanBin ngước lên nhìn Chan , cậu ấy không cần nhìn lại HanBin cũng biết HanBin thật sự muốn gì , cái vòng đó chắc là không muốn cho đâu . Giọng nói có phần trẻ con nhưng lại vô cùng quyền lực :
- Nó không cần thì đưa anh , cảm ơn em về mọi thứ
- Không có gì ạ
Cầm dây chuyền của Bin đút vào túi quần , tạm biệt cô gái và ra về . Trên đường về nhà hai người hoàn toàn không nói câu nào với nhau , mỗi người đều đang có suy nghĩ riêng . ChanWoo về Hàn Quốc cũng chỉ vì lo cho HanBin , cậu vẫn còn tình cảm với HanBin , cậu mặc kệ rằng Yun hyung sẽ sang Mỹ cùng cậu , cậu chỉ cần HanBin an toàn . Còn về phía HanBin , con đường cũ trở về thành phố khiến cậu nhớ về những kỉ niệm khi đến đây cùng Bobby , cậu sẽ cố quên tất cả mọi thứ , chính anh là người đã hất tay cậu ra , anh là người đã buông tay trước cậu chỉ đi theo yêu cầu của anh thôi . Cậu chính là đã bị Bobby đá . Nhất định cậu sẽ quên , quên đi tất cả làm lại từ đầu , người tàn nhẫn như Bobby không khiến cậu phải nhớ nhung , ngay cả Jiwon cũng vậy , cậu cũng sẽ phải quên . Cậu sẽ nói với mẹ , HanBin sẽ đi xa Seoul một thời gian , định cư lại Mỹ thì càng tốt , con người ấy cậu không hề muốn gặp lại . Sau khi trở về Seoul cậu về nhà , sắp xếp đồ đạc vào vali , hai ngày nữa cậu bay , ChanWoo đã làm hết thủ tục cho cậu , cậu chỉ cần nhận vé và lên máy bay . ChanWoo về trước vì có việc , 2 ngày sau cậu sẽ bay một mình .

Ở một nơi khác , bão vẫn đang hoành hành , Bobby không thể vào trong chân núi , anh đành vòng ra phía đằng sau chân núi đỗ tạm xe . Bước vào trạm y tế cậu nghe tiếng xì xào , tiếng xì xào nói về một người cậu thấy quen vô cùng , da trắng , lông mày lá liễu , mũi cao , đội binnie màu tím . Vội vàng chạy lại hỏi han tình hình thì mới biết cậu đã rời núi an toàn với một đứa con trai khác , chắc là ChanWoo . Yên tâm phần nào anh lái xe về kí túc xá . Để cậu ở bên ChanWoo còn an toàn hơn là ở bên anh có điều trong lòng anh đang hừng hực lửa cháy , đang vô cùng khó chịu , đang muốn giết người mà nôm na mọi người gọi đấy là GHEN . Về nhà đập phá lung tung đồ đạc , cứ ai động vào là bị ăn đòn , mọi thứ trong phòng kí túc xá đều bị đập phá chỉ trừ có em pooh , em mickey và cái điện thoại của Bin , ngoài ra không còn bất cứ thứ gì là nguyên vẹn . Anh khó chịu , bực bội vô cùng , chắc chăn thành bé không về nhà vì nó đang tránh anh , chỉ sợ nó đã theo ChanWoo đi mất , chỉ sợ thằng ú nó bắt mất Bin của anh . Cuối cùng đành nhờ YunHyeong tìm HanBin hộ . Tìm người là thứ duy nhất anh có thể nhờ vả thằng bạn thân .

2 ngày sau cậu đi vào đêm muộn , 1 giờ cậu lên máy bay và bây giờ đã là 12h30 . Cậu nói mẹ và HanByul ở nhà vì chuyến bay của cậu rất muộn , nói mãi mẹ mới chịu ở nhà , HanByul cứ bám riết không buông . Rời xa gia đình và anh cậu thật sự đã từng có suy nghĩ muốn ở lại nhưng dù có suy nghĩ như thế nào thì cậu cũng đã ở sân bay rồi , cậu sẽ quên anh sớm thôi . Mọi thủ tục đã làm xong , hành lí cũng đã gửi hết , trên vai chỉ đeo một cái cặp nhỏ , tay cầm hộ chiếu và vé cậu ngồi tại phòng chờ . Điện thoại trước cậu đã để lại cho Jiwon nên ChanWoo đã đưa cậu điện thoại của mình , ngồi nghịch cậu mới phát hiện ra một điều cậu nghi ngờ bấy lâu là thật , ChanWoo thật sự có tình cảm với cậu là tình cảm đặc biệt chứ không phải tình bạn bè thân thiết . Mà kệ nó thích cậu thì mặc kệ nó , cậu thích Jiwon cơ mà . Ý nghĩ về anh vẫn không hề hết , cậu vẫn nghĩ về anh và còn nghĩ nhiều hơn cậu tưởng , ngay lúc này đây cậu muốn thấy bóng dáng anh tìm cậu ở sân bay , ngay lúc này chỉ cần anh đến cậu sẽ huỷ ngay vé và về bên anh vô điều kiện nhưng anh đã không đến , có lẽ anh thật sự muốn quên cậu , thật sự không có tình cảm gì với cậu cả . Cậu là hành khách cuối cùng lên máy bay , đến phút cuối cùng cậu vẫn chờ để nhìn thấy hình bóng của anh nhưng tất cả cậu nhìn thấy chỉ là dòng người hỗn độn nơi sân rộng lớn . Đã vậy cậu quyết định rời đi .
Đêm đen bao phủ Seoul , trên bầu trời con chim khổng lồ cất cánh bay cao . Xuyên thủng tầng mây xé đôi bầu trời lượn trên không trung , chinh lúc này , cả con chim và cậu đang được tự do hoàn toàn .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro